Một năm sau.
Sinh viên năm nhất của đại học A bắt đầu huấn luyện quân sự, Chu Lân Nhượng chuẩn bị hành lý đi lên phía Bắc.
Vốn dĩ mùng 1 tháng 9 mới khai giảng nhưng Nghê Diên đã nói với ba mẹ muốn đến trường sớm nửa tháng.
Bị hỏi lí do thì cô nói có nhận việc làm thêm trên mạng, dạy tiếng Anh cho trẻ em tại một cơ sở đào tạo gần trường.
“Nói dối ngày càng lưu loát rồi.” Trong phòng chờ máy bay, Chu Lân Nhượng mở ống hút, cắm xuống lớp màng bọc rồi đưa trà sữa qua.
Nghê Diên ngồi trên vali, nghiêng người hút một ngụm lớn từ tay anh rồi nuốt xuống, “Em là vì ai hả?”
“Trách anh.” Chu Lân Nhượng nói.
“Phải trách anh.” Nghê Diên nhai lúa mì thanh khoa trong trà sữa, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh là Chu Đát Kỷ hại nước hại dân, em là Thương Trụ Vương mê sắc đẹp.”
“Toàn nói vớ vẩn.” Ánh mắt Chu Lân Nhượng rơi trên chóp mũi Nghê Diên, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Câu Câu, lỗ mũi em dài ra rồi kìa.”
“Đừng có gạt em.” Nghê Diên cọ mũi chân xuống đất, đẩy vali ra sau nửa mét, “Em có phải Pinocchio đâu, nói dối cũng chẳng sao.”
Chu Lân Nhượng đón lấy cả người và hành lý, nhéo mũi cô, nhìn cô hé miệng thở như một con cá nóc.
“Anh đang giúp em, nếu bóp nhiều có thể làm sống mũi thẳng hơn.” Chu Lân Nhượng nói với cô.
Nghê Diên phản ứng vô cùng nhanh, làm loạn nói: “Ý của anh là mũi em bây giờ không đủ thẳng hả?”
Đến rồi đến rồi, câu hỏi chết người.
Chu Lân Nhượng suy nghĩ trong lúc nguy hiểm bao quanh, mở Baidu tìm kiếm ngay tại chỗ: “Làm thế nào để khen mũi của bạn gái?”
Lướt đến câu trả đầu tiên, anh đọc lên: “Mũi em đỏ ửng, thật xinh đẹp, giống… đầu củ tỏi lớn bị nướng chín.”
Anh em viết đáp án này vẫn còn sống chứ?
Nghê Diên bị sặc trà sữa, ho sặc sụa đến mức ứa nước mắt.
Chu Lân Nhượng hối hận, cảm thấy không nên đùa cô, anh vỗ nhẹ lưng giúp cô thuận khí.
“Biểu hiện của anh hôm nay rất tệ, 0 điểm.” Sau khi bình tĩnh lại Nghê Diên mới nói.
Chu Lân Nhượng tựa cằm lên đầu cô, trên người là áo thun trắng giống cô, đến gần sẽ thấy rõ đó là đồ đôi.
“Anh biết rồi, sau này anh sẽ biểu hiện tốt hơn.”
Trên một chuyến bay vào lúc hoàng hôn, ngoài cửa sổ có hàng nghìn vệt nắng, mây như được bọc trong lớp đường vàng.
Nghê Diên ngồi cạnh cửa sổ ngắm cảnh bỗng nhiên quay sang hỏi: “Có biết hai chúng ta lúc này giống gì không?”
“Bỏ nhà theo trai.” Chu Lân Nhượng nói.
Lúc trước cô hỏi giống gì thì nói giống yêu đương lén lút, bây giờ đã thành bỏ nhà theo trai.
Có tiến triển.
Lúc Nghê Diên buồn ngủ, Chu Lân Nhượng lấy bút vẽ một bông hồng trên mu bàn tay cô rồi nói: “Câu Câu hôm nay một trăm điểm.”
—
Đại học A và đại học Ngoại Ngữ nằm trong cùng một khu, cách nhau ba trạm xe buýt, rất gần nhau.
Nghê Diên ra ngoài vào sáng sớm và về lúc chạng vạng tối, giống như đến đại học A để check-in vậy.
Nghê Diên có một cô bạn cùng phòng tên Thẩm Uyển Hòa nghỉ hè đã ở lại trường đi làm thêm.
Thẩm Uyển Hòa phát hiện mặc dù Nghê Diên về trường sớm nhưng thần long thấy đầu không thấy đuôi, hai người chỉ gặp nhau vào buổi tối.
Nhà hàng Tây mà Thẩm Uyển Hòa làm thêm tổ chức hoạt động phát phiếu giảm giá, cô ấy lấy cho Nghê Diên hai phiếu, gọi điện thoại hỏi thì cô đang ở đại học A.
“Sao tớ hỏi cậu ba lần rồi, lần nào hỏi cậu cũng ở đại học A thế?” Thẩm Uyển Hòa thắc mắc, “Xin hỏi cậu gả qua đại học A rồi hả?”
Nghê Diên trầm mặc một lúc.
Thẩm Uyển Hòa kinh ngạc: “Thật à?”
Trong học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, mấy cô gái trong ký túc xá 303 đã biết Nghê Diên có bạn trai, vì cứ nửa tháng cô sẽ về Phục An một chuyến, vô cùng đều đặn và đúng giờ.
Không kể mưa gió bão bùng. Hỏi cô đi làm gì.
Cô nói nhớ nhà.
Bạn cùng phòng bày tỏ, tin cậu thì tên bọn tôi viết ngược.
Sau đó nghiêm hình bức cung Nghê Diên mới nhận, cô nói mình đi thăm bạn trai.
“Bạn trai cậu là xã hội đen hả?” Thẩm Uyển Hòa nghĩ nhiều, “Đi tù rồi? Đến kỳ mới được đi thăm.”
Nghê Diên vui vẻ, “Cũng không khác lắm.” Ba người ngồi đối diện lập tức nghiêm mặt.
Nghê Diên đành phải nói thêm: “Cậu ấy học lớp mười hai, bị nhốt trong trường gần như không được nghỉ, thăm cậu ấy quả thật không khác thăm tù lắm.”
Sau sự việc này, không biết tại sao hình tượng của bạn trai Nghê Diên trong đầu Thẩm Uyển Hòa đã biến thành một “Xã hội đen” côn đồ trong
trường học.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy vị “Xã hội đen” này thế mà lại đậu đại học
Hơn nữa còn đậu khoa Toán của Đại họcA, chuyên ngành toán tài chính.
Thẩm Uyển Hòa kinh ngạc.
Phải biết, trong số rất nhiều trường đại học ở thành phố A, đại học A xếp thứ nhất, nơi tập trung các học bá.
Khoa Toán nổi tiếng là khó đến bi.ến th.ái.
Một điểm nữa là nhóm học bá của Đại học A có thể tóm gọn trong 7 từ: Gian khổ giản dị, ông cụ non.
Trước kia Thẩm Uyển Hòa từng tình cờ qua trường bên vì hoạt động của hội học sinh, lúc đi trong sân trường, cô ấy gặp được người khiến cô ấy không biết biết nên nói “Chào bạn học” hay “Chào thầy ạ” để hỏi đường.
Có chút tang thương, quá mức trầm ổn.
Đương nhiên cũng có người chú ý đến việc ăn mặc, nhưng so ra thì họ chỉ là thiểu số.
Thẩm Uyển Hòa bổ não hình ảnh bạn trai Nghê Diên trong đầu, bỗng chốc thay đổi từ “côn đồ trong trường học” thành “Trung thực lương thiện”.
Giữa trời nắng chói chang, Nghê Diên ngồi xổm trong mái hiên dưới bóng cây.
Xúc vài viên đá trong thùng xốp bỏ vào ly nhựa rồi đổ nước lọc vào đưa cho Chu Lân Nhượng, đồng thời nói: “Đến tháng 9 anh có muốn gặp mặt đám bạn cùng phòng em không?”
“Được.” Chu Lân Nhượng gật đầu đồng ý, mồ hôi từ cằm chảy xuống, chảy qua yết hầu, xuống tận cổ áo.
Bộ quân phục huấn luyện quân sự ướt một nửa, màu sẫm lại.
Nghê Diên nhìn chàng trai vai rộng chân dài đứng trước mặt, trên người anh dường như mang theo hơi nóng thiêu đốt, cô lại rót cho anh thêm ly nước.
“Bạn cùng phòng của em ai cũng rất tốt, nhưng mà họ không yên tâm về anh…” Nghê Diên nói nhỏ: “Sợ em quen người không tốt.”
Dưới vành mũ, đuôi lông mày Chu Lân Nhượng nhướng lên.
Hai chân Nghê Diên như nhũn ra khi bị anh nhìn như vậy, “Đùa thôi mà.”
Phía trước vang lên một tiếng còi, Chu Lân Nhượng đành phải vội vàng quay lại hàng.
Anh đưa ly lại cho Nghê Diên, “Không cần biết là người tốt hay kẻ xấu, em cũng đừng nghĩ đến chuyện đổi.”
Anh định véo má cô theo thói quen nhưng bậm tâm đầu ngón tay mình đổ mồ hôi nên anh thu lại, chỉ nói: “Thấy nóng thì về đi, đừng đợi bên ngoài.”
“Vì dân phục vụ mà, sao có thể sợ khổ sợ mệt chứ.” Nghê Diên nói.
Chu Lân Nhượng nở nụ cười, “Đi đây.”
Nói xong câu này anh liền quay người chạy vào đội ngũ theo dòng người.
Vì dân phục vụ, trong đó cũng trộn lẫn rất nhiều người lấy việc công làm việc tư, bản thân Nghê Diên cũng biết rõ.
Ngày đầu tiên bắt đầu huấn luyện quân sự, Nghê Diên tìm cách trà trộn vào đội tình nguyện của đại học A.
Nhưng cũng không ai nhận ra cô là một người ngoài trường.
Các tình nguyện viên có nhiệm vụ đưa đá và trà thảo dược giải nóng, thuốc Hoắc Hương Chính Khí*, nước đường và một số miếng dán để điều trị vết bầm tím cho sinh viên học quân sự.
(*Là vị thuốc xua tan cái nóng mùa hè, có tác dụng thanh nhiệt bề mặt, tiêu trừ ẩm ướt, điều hòa khí công, điều hòa cơ thể.)
Phần lớn thời gian đều không có việc gì làm, chỉ ngồi trong lều bàn tán chuyện đời.
Chưa đầy nửa ngày, hai cô gái khoa Tiếng Trung ngồi ghế bên cạnh đã thảo luận xong huấn luyện viên của đại đội nào, hàng nào có cơ ngực lớn nhất, đàn em của khoa nào, lớp nào đẹp trai nhất.
Vốn Chu Lân Nhượng đang là mục tiêu trong phạm vi của bọn họ, nhưng mỗi lần tới người ta đều đi thẳng đến chỗ Nghê Diên, nhìn cô không chớp mắt, hoàn toàn không nhìn qua bên cạnh, rõ ràng là hoa đã có chủ.
Các cô ấy tò mò hỏi Nghê Diên vài câu rồi coi như thôi.
“Bình thường có bạn trai như thế này rất mệt đúng không? Lúc nào cũng phải để mắt tới, đặt đâu cũng là bánh bao thơm*, sợ người khác nhớ thương.”
(*Bánh bao thơm: Thường dùng để mô tả một ai đó nổi tiếng trong một nhóm nhất định.)
Nghê Diên nhịn cười, trên đầu đội mũ lưỡi trai Chu Lân Nhượng luôn đội, nghiêm túc gật đầu: “Còn không phải sao.”
Đội của Chu Lân Nhượng giải tán, chạng vạng tối hai người đi ăn cơm. Nghê Diên thu dọn đồ xong, nói: “Đi thôi bánh bao thơm.”
Chu Lân Nhượng hỏi bằng ánh mắt, “Gì cơ?”
“Khen anh thơm đó.” Nghê Diên cười, “Tên thân mật đó biết không hả?”
Chu Lân Nhượng sao có thể không nghe ra giọng điệu trêu chọc của cô, hung ác nói: “Sớm muộn gì cũng phải vá cái miệng này lại.”
“Anh không nỡ đâu.” Dáng vẻ vô cùng muốn ăn đòn.
Chu Lân Nhượng hứng nước rửa mặt, thật sự hết cách với cô, anh búng nước lên mặt cô.
Buổi tối có một buổi biểu diễn gần khu đại học, Nghê Diên tham gia náo nhiệt xem hơn nửa tiếng, lúc Chu Lân Nhượng đưa cô về trường thì trời đã tối.
Hai người đi bộ từ cổng phía Nam đến dưới ký túc xá nữ coi như tiêu cơm.
Thẩm Uyển Hòa đứng trước cửa sổ phòng giặt trên tầng ba ăn bánh bao nhân thịt, trên tay cầm một cái chậu rửa mặt, máy giặt sau lưng kêu ong ong, cô ấy duỗi đầu ra thật dài.
Cố gắng nhìn ra xa nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ trong bóng đêm.
Nhìn thì khá cao, hơn một mét tám. Có lẽ phải khoảng một mét tám lăm. Dáng người, hơi gầy.
Khí chất, chỉ nhìn từ phía sau thì đúng là khá chững chạc, nhưng ai biết được khi quay đầu lại sẽ có dáng vẻ thế nào.
Không thể kết luận quá sớm.
Nghê Diên trở lại phòng ngủ, Thẩm Uyển Hòa mập mờ cười một tiếng với cô: “Hôm nay tớ có thể coi là gặp được rồi.”
“Gì cơ?” Nghê Diên không hiểu gì. “Cậu và bạn trai cậu đó.”
Nghê Diên nói: “Đợi Tinh Tinh bọn họ về rồi tớ và bạn trai sẽ mời các cậu ăn cơm.”
Hoắc Tinh Tinh và Lý Tư là hai bạn cùng phòng khác của Nghê Diên.
Tháng chín, mọi người tụ họp.
Nghê Diên dẫn theo người của phòng 303, Chu Lân Nhượng dẫn theo mấy cậu trai trong ký túc xá của anh, người của hai phòng gặp nhau giống như một buổi gặp mặt giao lưu.
Ăn đồ Tây sẽ phải dè dặt, ăn lẩu thì tùy ý hơn, địa điểm được chọn ở Haidilao bên ngoài cửa Nam của đại học Ngoại ngữ.
Năm phút đầu tiên sau khi ngồi xuống ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.
Cũng may bạn cùng phòng của Chu Lân Nhượng có người rất biết ăn nói, nói chuyện giống như đang nói tướng thanh, còn người của phòng 303 cũng đều khá hoạt bát, hướng ngoại.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã trò chuyện sôi nổi.
Nghê Diên đứng dậy đi pha chén nước chấm thứ hai, Thẩm Uyển Hòa đi cùng cô, trong nhà hàng có nhiều khách, tiếng người ồn ào. Thẩm Uyển Hòa chen bên cạnh Nghê Diên, nói: “Có hơi không dám nhìn cậu ấy.”
“Bình thường tớ tò mò muốn chết, nhưng bây giờ người ngồi ngay trước mặt thế mà tớ lại không dám nhìn.” Thẩm Uyển Hòa tự cảm thấy kỳ lạ.
Nghê Diên múc hai thìa bơ đậu phộng, “Ha ha ha, anh ấy nhìn hơi hung dữ hả?”
“Chủ yếu là do hơi xấu hổ, bình thường tớ và Tinh Tinh thấy trai đẹp đều kêu gào ở phía sau, còn ở trước mặt thì rắm cũng không dám đánh.”
Nghê Diên cười run tay, không cầm vững thìa. Thẩm Uyển Hòa lại hỏi: “Có khuôn mặt như thế, cậu thả cậu ấy ra ngoài thì có yên tâm
không?”
Nghê Diên đã bị hỏi câu này không ít lần, trả lời một cách quen thuộc: “Yên tâm.”
Cô còn có thể làm gì đây, nếu có phép thuật cô sẽ biến anh thành một hạt đậu Hà Lan rồi bỏ vào túi, mang theo bên người.
“Tin tưởng nhau là chuyện tốt.” Thẩm Uyển Hòa chưa yêu đương bao giờ, nhưng tháng chín năm ngoái Hoắc Tinh Tinh đã thoát ế, tháng mười thất tình, tháng mười một nguyền rủa tên đàn ông tồi đi đường trượt chân.
Đã có vết xe đổ, Thẩm Uyển Hòa nói: “Tiểu Diên à, cậu đừng trách chị đây lắm lời, cũng không thể quá yên tâm được.”
Lúc tan tiệc, trời bên ngoài bắt đầu mưa.
Một nhóm người đứng ở sảnh lớn chờ mưa tạnh.
Chờ một lúc lâu tiếng mưa đập vào kính cửa sổ cũng không nhỏ đi chút nào. Hoắc Tinh Tinh còn phải đi họp câu lạc bộ.
Chu Lân Nhượng mua dù chia cho mọi người, ai đi đường nấy. Nghê Diên nhìn thấy một đôi ủng đi mưa trước cửa hàng Chu Lân
Nhượng mua dù, lúc nhỏ trời mưa cô thường mang loại giày này, trên đôi
giày có vẽ hai con rắn hoạt hình.
Không đáng sợ mà rất ngây thơ, đáng yêu.
Nghê Diên cúi đầu nhìn đôi giày vải trắng của mình, chỉ vào đôi ủng đi mưa có hình rắn nhỏ, “Lân Lân, em muốn cái đó.”
Chu Lân Nhượng bảo cô mang thử xem có vừa chân không, cô mang vào, số có hơi nhỏ, chỗ mũi chân bị chật.
Chủ cửa hàng lấy ra một đôi khác, cô thử lại, mang vào có hơi rộng. Chủ cửa hàng nói chỉ có hai đôi này.
Nghê Diên nói: “Nhưng em thích lắm.”
Chu Lân Nhượng không còn cách nào, đành phải nghe theo cô. Nghê Diên chọn đôi lớn hơn kia.
Chu Lân Nhượng xách đôi giày vải của cô, mở chiếc ô trong tay, nghiêng đầu nói: “Đi thôi, đưa em về ký túc xá.”
Nghê Diên mang đôi ủng đi mưa không vừa chân, đi đường chậm rãi, cô còn giẫm vào vũng nước.
Chu Lân Nhượng bên cạnh cô bị hại nặng nề, ống quần ướt một nửa, nước bắn vào quần áo, anh nhẫn nhịn, “Nghê Câu Câu, em mấy tuổi rồi?”
“Ba tuổi nha.” Nghê Diên thuận miệng nói.
Chu Lân Nhượng kiểm tra cô: “Năm cộng năm bằng mấy?” “Mười.”
“Không tệ.” Chu Lân Nhượng nói, “Ba tuổi mà có thể biết nhiều như thế.”
“Đương nhiên rồi, em thông minh, lanh lợi, hào phóng.”
Một người dám khen, một người dám đáp. Chu Lân Nhượng: “Nhà em ở đâu?”
Nghê Diên: “Ở trấn Xuân Hạ.”
Chu Lân Nhượng: “Nhà có mấy người?” Nghê Diên: “Ba mẹ và em.”
Chu Lân Nhượng: “Kết thông gia từ bé cho em nhé.” Nghê Diên: “Với ai?”
Dù nghiêng về bên Nghê Diên, ngón tay cái trên bàn tay đang xách giày của Chu Lân Nhượng chỉ về phía mình, “Em thấy thế nào?”
Tiếng mưa rơi xuống dù tạo ra tiếng tách tách.
Nghê Diên nắm cổ tay Chu Lân Nhượng không buông, cô nhìn anh như đang suy nghĩ gì đó.
Chu Lân Nhượng hỏi: “Phải nghĩ lâu như vậy hả?”
“Chuyện lớn cả đời không thể đùa giỡn được, đương nhiên phải suy nghĩ cẩn thận rồi.” Nghê Diên nói.
“Sau này anh phải nhớ đến nhà em cầu hôn đó.” “Một lời đã định.” Chu Lân Nhượng nói.
Thẩm Uyển Hòa về ký túc xá nữ sớm hơn Nghê Diên một bước, cô ấy đang giúp bà cụ bán trái cây dưới lầu nhặt những quả cam rơi đầy đất, từ xa nhìn thấy chàng trai che dù giống một cây tùng bách cao ngất đứng trong mưa.
Nghê Diên đứng dưới dù của anh không giống với Nghê Diên các cô ấy thường thấy.
Lúc này cô đang đi một đôi ủng không vừa chân, đi bộ lắc lư, giẫm nước bắn tung tóe.
Vô ưu vô lo như một đứa trẻ.
Chiếc ô phía trên đầu cô như một đám mây đi theo cô. Cô đi đến đâu thì người bên cạnh sẽ đưa ô đến đó.
—
Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, Tùng Gia đến thành phố A chơi, Nghê Diên đón cô ấy.
Chu Lân Nhượng đã đến tỉnh bên cạnh tham gia thi đấu với giáo viên hướng dẫn, trước khi đi anh có nói với Nghê Diên tên cuộc thi, nhưng cô không nhớ rõ, chỉ nói: “Đồng chí nhỏ hãy thể hiện thật tốt, về sẽ có thưởng.”
Cô cũng bận, bận ăn chơi với Tùng Gia.
Hai người vừa gặp nhau Tùng Gia đã nhào đến ôm cô vào lòng.
Nghê Diên không đứng vững, phải lui về sau hai bước, cuối cùng không đỡ được nữa mà đặt mông ngồi xổm trên bậc thang.
Tùng Gia nói: “Tớ nhớ cậu muốn chết Diên Nhi.” Nghê Diên nói: “Ui da eo tớ.”
Tùng Gia vội vàng xuống khỏi người cô, kéo cô lên rồi phủi bụi trên mông cho cô.
Số lần hai người gặp nhau thật ra cũng không ít. Tùng Gia học ở một trường tuyến hai ở Phục An, Nghê Diên về lúc nghỉ đông và nghỉ hè, hai người thường xuyên hẹn gặp nhau.
Tùng Gia xoa eo Nghê Diên, “Không sao chứ? Đừng để em trai đi tìm tớ gây sự.”
“Giờ anh ấy đang trên đường sắt cao tốc rồi, không tìm được đâu, cậu yên tâm.” Nghê Diên nói.
Nghe Chu Lân Nhượng không ở đây, Tùng Gia còn khá vui vẻ, “Vậy mấy ngày này cậu sẽ thuộc về tớ rồi.”
Tùng Gia đến vào ngày 2, ngày 5 sẽ đi, trong bốn ngày này Nghê Diên dẫn cô ấy đi leo núi, thăm hồ, nghe kịch, ăn uống thả ga.
Trước khi đi, Tùng Gia còn muốn trải nghiệm massage. Thành phố A có một tiệm massage rất nổi tiếng trên mạng.
Nghe nói người sáng lập đã lấy cảm hứng từ trung tâm massage bởi những người phụ nữ đã ra tù ở Chiang Mai, Thái Lan, họ tìm được công
việc ổn định trong tiệm, từ đó giảm tỉ lệ phạm tội lại lần nữa.
Có người cũng mở tiệm massage như vậy ở thành phố A, dần dần nó trở nên nổi tiếng và có nhiều người đến trải nghiệm.
“Vậy thì đi thôi.” Nghê Diên nói.
Nghê Diên đã đặt trước hai gói massage vai cổ trên mạng, buổi tối cô và Tùng Gia cùng đến đó.
Trong tiệm được trang trí theo phong cách đơn giản, nhìn sạch sẽ, thoải mái dễ chịu.
Sau khi vào phòng, có hai nữ kỹ thuật viên sẽ giúp các cô thả lỏng vai cổ.
Kỹ thuật viên số 3 phục vụ Tùng Gia là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi có khuôn mặt vuông, lông mày dày và đen, nhìn rất hung dữ, nhưng giọng nói lại khá nhẹ nhàng, bà ấy nói vai Tùng Gia rất cứng.
“Có lẽ bình thường cúi đầu chơi điện thoại quá nhiều, không chú ý nên vai đúng là có hơi đau.” Tùng Gia nói.
Nghê Diên nằm sấp trên giường, nữ kỹ thuật viên phía sau hỏi cô: “Lực thế nào được chưa?”
Có hơi đau nhưng có thể chịu được nên cô nói được rồi.
Trên giường bên cạnh, Tùng Gia nói: “Vẫn ổn, có thể mạnh hơn một chút.”
Xoa bóp đúng là vừa đau vừa thoải mái.
Lúc Chu Lân Nhượng gọi điện thoại tới, kỹ thuật viên đã xoa bóp từ vai đến eo cô, rồi từ thắt lưng đến mông.
Lần đầu tiên bị ấn mông, cảm giác rất kỳ lạ, cả người cô cứng đờ. “Tối mai anh về.” Chu Lân Nhượng ở đầu bên kia nói.
“Em biết rồi.” Nghê Diên tính toán, ngày mai là ngày 6, trùng hợp là sinh nhật anh, cô sẽ cho anh một bất ngờ. Cố ý nói: “Ngày mai trường học có việc nên em không đi đón anh được nhé.”
Chu Lân Nhượng: “Ừm.”
Nghê Diên căng người, kỹ thuật viên cũng không chuyển động, nói chuyện mang theo một chút giọng địa phương: “Cô gái nhỏ, sao mông lại cứng thế?”
Nghê Diên: “…”
Chu Lân Nhượng bên kia điện thoại: “…”
Kỹ thuật viên còn nói: “Thả lỏng một chút, thế này không thể xoa bóp được.”
Nghê Diên ám chỉ rằng cô chỉ là một con cá muối nằm trên thớt, cố gắng thả lỏng.
Tùng Gia trên giường bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết, “Đau đau đau đau đau đau…”
Chu Lân Nhượng trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Câu Câu, em đang làm gì thế?”
“…Massage.” Nghê Diên thành thật trả lời.
Chu Lân Nhượng: “Anh không có ở đó nhưng em sống rất ung dung tự tại nhỉ?”
Nghê Diên cười gượng hai tiếng, “Cũng được, cũng được, vui vẻ như tiên vậy.”
“Đợi anh về sẽ xử em.”
Có người khác ở đây nên Nghê Diên nhỏ giọng nói, “Lân Lân, anh thi có thuận lợi không?”
Chu Lân Nhượng: “Cũng được.”
“Anh siêu giỏi, nhất định có thể.” Nghê Diên nói.
Hành lang bên ngoài trường thi tĩnh mịch không có ai, Chu Lân Nhượng dựa vào vách tường, áp lực từ giáo viên hướng dẫn bỗng nhiên biến mất, anh khẽ cúi đầu nói: “Em chỉ biết nói ngọt.”
“Không, em còn biết hành động.” Nghê Diên nói.
Chu Lân Nhượng cười khẽ, “Được, đến lúc đó phải để anh mở mang một chút.”
—
Buổi tối sau khi tiễn Tùng Gia, Nghê Diên bắt đầu vòng vo nghe ngóng lịch trình của Chu Lân Nhượng. Ví dụ như ngày mai mấy giờ đáp máy bay, ví dụ như anh có về thẳng trường không.
Cô đã nói không đi đón anh nên nếu hỏi nhiều sẽ bị lộ.
Cô còn không nhắc gì đến chuyện sinh nhật anh, giả bộ như quên rồi.
Bảy giờ tối hôm sau, Chu Lân Nhượng và mấy người bạn ngồi xe của giáo viên hướng dẫn về trường, xuống xe ở cổng Bắc.
Chợ đêm trước trường đã mở cửa, rất náo nhiệt.
Những quán thịt nướng bốc khói nghi ngút, những xe đẩy nhỏ chở đủ loại trái cây, trong cửa hàng đồ ngọt chật kín người, những người bán quần áo, đồ trang sức nhỏ cũng chen chúc hai bên đường.
Chu Lân Nhượng đeo một chiếc túi vải thô màu đen trên người, ngoài cái đó ra thì không có đồ dư thừa nào khác, anh bước nhanh xuyên qua đám đông náo nhiệt.
Phía sau anh không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng dáng lén lút. Đi theo anh băng qua phố xá sầm uất rồi rẽ vào đường lớn.
Đi từ ồn ào đến yên tĩnh.
Thấy xung quanh không có ai, cuối cùng bóng người kia cũng xông đến, chĩa “súng” vào lưng Chu Lân Nhượng: “Cướp đây!”
Lớn tiếng nói: “Giơ tay lên!”
Chu Lân Nhượng dừng lại, mắt nhìn cây long não xanh tươi tươi tốt trước mặt, nhưng anh lại phối hợp không quay đầu lại, chậm rãi giơ tay lên.
Tên cướp sau lưng lên tiếng: “Nghe đây, bây giờ anh nhất định phải hoàn thành câu bốn chữ sau đây, nếu không anh sẽ chết.”
“Nửa đêm canh ba.” Cô bắt đầu.
Chu Lân Nhượng: “Sương khuya nặng hạt.”
Tên cướp bị hụt chân, suýt vấp ngã nên nói: “Trọng tâm không vững.” “Vững như chó già.” Câu chuyện bắt đầu chệch hướng.
“Chó chính là anh.”
“Có nhớ anh không?” Chu Lân Nhượng hỏi tên cướp. “Không nhớ… không nhớ mới lạ!” Tên cướp vui vẻ nói.
Chu Lân Nhượng đột ngột quay người, nhấc cô lên rồi ôm chặt lấy.
Nghê Diên ném đi cành cây cô dùng làm “súng” trong tay, vòng tay qua cổ anh, hôn một cái: “Lân Lân, sinh nhật vui vẻ!”
Chàng trai lại lớn hơn một tuổi.
Chu Lân Nhượng ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói: “Ba năm.” “Ba năm gì?” Nghê Diên không hiểu.
“Thực hiện lời hứa thông gia từ bé, cưới em.”
Chu Lân Nhượng vẫn còn thiếu 3 tuổi so với độ tuổi được phép kết hôn của nam.
Sau đó Nghê Diên lấy ra chiếc bánh sinh nhật được giấu kỹ, hát chúc mừng sinh nhật anh.
Cô hỏi anh lần này có đoạt giải không, anh lấy huy chương vàng từ trong túi hành lý ra đeo lên cổ Nghê Diên.
Vào đêm sinh nhật 19 tuổi của Chu Lân Nhượng, Nghê Diên nhận được một huy chương vàng.
Còn Chu Lân Nhượng có được một bầu trời đầy sao sáng, có được làn gió mát buổi tối cuối hạ, có được nụ hôn của Nghê Diên.