Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không

Chương 51

Khoảng thời gian Nghê Diên học năm tư, cô bị mất ngủ, ngủ không ngon giấc.

Bản thân cô cũng không chắc liệu áp lực có thực sự lớn đến thế hay không, trước khi cô có thể nhận ra điều đó, cơ thể cô đã có những phản ứng đầu tiên.

Bạn cùng phòng đã có kế hoạch cho tương lai từ sớm.

Năm ba đại học Hoắc Tinh Tinh đã ra nước ngoài học, còn ba mẹ Lý Tư đã sớm sắp xếp cho cô ấy, Thẩm Uyển Hòa thông qua sự giới thiệu của giáo viên đến một doanh nghiệp trung ương để thực tập.

Phòng ngủ 4 người, mọi người đều đã có sắp xếp.

Chỉ còn lại mình Nghê Diên trong phòng, buổi tối cô nấu cháo điện thoại với Chu Lân Nhượng, hai người có thể nói chuyện đến tối muộn, nhưng cô thường lo lắng mình làm phiền giấc ngủ của anh nên đã chúc anh ngủ ngon sớm, sau khi cúp điện thoại thì cô lại không ngủ được.

Có một hôm trò chuyện đến vấn đề này, Nghê Diên hoang mang nói: "Em vốn tưởng rằng mình không lo lắng, nhưng em lại bị mất ngủ."

Cô dường như bị mắc kẹt trong một màn sương mù, không biết phải đi đâu, tràn đầy sự không chắc chắn với tương lai.

 

"Em có nên thi nghiên cứu sinh không?" Nghê Diên hỏi Chu Lân Nhượng.

"Chính em có muốn thi không?" Chu Lân Nhượng hỏi lại.

"Em không biết, chỉ là em cảm thấy lúc mông lung thì nên học tập thêm có lẽ sẽ không sai." Nghê Diên nói, "Nhưng nếu bây giờ mới chuẩn bị thì đã muộn rồi."

"Không ai nói nhất định phải thành công ngay lần đầu tiên, không bằng em hãy xem nó như một thử nghiệm, nếu thất bại có thể thử lại lần thứ hai, hoặc đến lúc đó em có thể có những lựa chọn khác."

 

Chu Lân Nhượng đột nhiên đưa ra đề nghị: "Câu Câu, em dọn ra ngoài ở cùng anh đi?"

Chu Lân Nhượng tìm nhà gần khu đại học, Nghê Diên đạp xe từ khu nhà đến trường học chỉ mất khoảng mười phút.

Buổi tối trước ngày chuyển nhà đã có mưa nên hôm sau không khí rất mát mẻ, gió đầu thu nhẹ nhàng.

Mây treo trên cao bay tới bay lui, bầu trời lúc thì giống bãi bùn, lúc thì giống mặt đất nứt nẻ.

Chu Lân Nhượng lái xe đến dưới ký túc xá nữ giúp Nghê Diên chuyển đồ.

"Đây là xe của anh hả?" Nghê Diên hỏi.

 

Chu Lân Nhượng gật đầu, "Sáng nay anh đến cửa hàng 4S lấy để tiện đi đón em."

 

Anh đã lấy được bằng lái xe vào kỳ nghỉ hè năm mười tám tuổi, đã nhịn mấy năm, tuân thủ nguyên tắc khiêm tốn và không phô trương, đến bây giờ anh mới mua cho mình một chiếc ô tô.

"Em có thích không? Không thích anh sẽ đổi."

Anh nói giống như mua xe là mua áo, là một chuyện hết sức bình thường vậy.

Nghê Diên: "...Có thể lái là được rồi."

 

Tối hôm qua Tùng Gia gọi tới nói: "Cậu lo làm gì, cậu không biết trong tay chồng tương lai của cậu có bao nhiêu tiền tiết kiệm à? Nửa đời sau cậu nằm một chỗ không làm gì cũng có thể sống thoải mái!"

Nghê Diên: Có lý, nhanh nhanh ôm đùi là xong rồi. "Lân Lân, bây giờ em không lo lắng nữa."

"?"

"Anh chính là bát vàng của em."

"Giờ em mới biết à?" Chu Lân Nhượng khiêng một cái rương đựng sách của Nghê Diên xuống lầu, "Có anh ở đây, em không đói được đâu."

 

"Trên ghế phụ có đồ ăn vặt, em đi ăn một lúc đi, sắp chuyển xong rồi." Anh đi ngang qua cửa hàng bánh Trung thu Nghê Diên thích, xếp hàng mua vài hộp bánh Trung thu.

Nghê Diên đưa một hộp cho dì quản lí ký túc xá.

Dì quản lí ký túc xá mở một mắt nhắm một mắt cho phép Chu Lân Nhượng đi vào ký túc xá nữ.

"Người chuyển đồ với con là ai thế? Anh trai hả?" Dì quản lí ký túc xá hỏi.

"Em trai ạ." Nghê Diên nói.

"Thật sự không phải người yêu à?"

"Là bạn trai ạ." Nghê Diên thừa nhận.

"Dì nói rồi mà." Dì quản lí ký túc xá chỉ hai ngón tay vào mắt mình, "Trông coi ký túc xá nữ suốt những năm qua, có gì mà dì chưa thấy chứ, đã thấy quá nhiều rồi."

Tình yêu cuồng nhiệt, ngọt ngào ân ái, chia tay, dây dưa hợp lại. Có một sân khấu phía trước ký túc xá.

"Đôi nào chia tay, đôi nào không thể lâu dài, dì đều có thể nhìn ra mấy phần."

"Vậy dì cảm thấy cặp của bọn con thế nào?" Nghê Diên cười hỏi. "Cậu ấy rất tốt với con." Dì quản lí ký túc xá nói.

Chu Lân Nhượng đi ba chuyến, lần này mới chuyển xong hết những đồ Nghê Diên muốn mang đi.

Lúc anh xuống lầu, Nghê Diên đang ngồi xổm trên mặt đất, nhặt một hòn đá màu hồng lên vẽ.

Vẽ giống người ngoài hành tinh, lại giống Tam Mao. Nghê Diên viết bên cạnh: Lân Lân.

Chu Lân Nhượng nhấc chân dùng mũi giày đá vào mông cô, “Ba ngày không bị đánh thì muốn nhảy lên đầu ngồi rồi à."

Nghê Diên ném cục đá đi, lúc đứng lên chân có hơi tê. Chu Lân Nhượng lên xe, thấy cô vẫn đứng yên, hỏi: "Sao thế?"

"Lân Lân, em không nhúc nhích được, vừa cử động giống như có kim đang đâm chân em."

Chu Lân Nhượng lại xuống xe, dễ dàng ôm ngang cô lên, nhét vào ghế phụ, "Trẻ em ba tuổi còn khiến người khác bớt lo hơn em."

"Vậy em hai tuổi."

"Càng lớn tuổi càng trẻ, có triển vọng."

Chu Lân Nhượng lấy túi đồ ăn vặt từ ghế sau đặt lên đùi cô, "Ăn đi." Nghê Diên nói: "Anh định đến Tết thì làm thịt em ăn à?"

Như cho heo ăn vậy.

"Em cũng không đáng tiền bằng heo." Chu Lân Nhượng xoay tay lái, quay đầu xe.

Nghê Diên mở túi túi đồ ăn vặt, vừa nhai thịt bò khô vừa hỏi: "Lân Lân, có phải anh đang dỗ dành em không?"

Sợ cô lo nghĩ, sợ cô không vui nên vẫn luôn nhường nhịn cô, hầu hạ cô ăn ngon uống sướng.

"Bình thường cũng hầu hạ em không ít." Chu Lân Nhượng nói. Nghê Diên cười với anh.

---

Căn hộ nằm ở tầng 12, cửa hướng Nam, lưng quay về hướng Bắc, có ánh sáng tốt, yên tĩnh giữa sự nhộn nhịp.

 

Mở cửa sổ có thể nhìn thấy những cây vân sam rậm rạp trong vườn thực vật tràn ngập cây xanh.

Nhà có 3 phòng ngủ, 2 phòng khách, bếp và phòng tắm, ban công rộng. Hai người ở có hơi lớn.

Nhưng Chu Lân Nhượng chọn tới chọn lui vẫn hài lòng với căn này nhất.

Trước khi bàn giao phòng, chủ nhà đã dọn dẹp sạch sẽ, Chu Lân Nhượng mở cửa sổ thông gió rồi quay lại nói với Nghê Diên: "Anh xuống lầu chuyển hành lý."

Cô theo sau, định đi cùng anh.

 

"Trên ban công có một chậu điếu lan chủ nhà để lại, nó sắp chết rồi, em xem thử xem có thể cứu được không." Chu Lân Nhượng đặt tay lên lưng cô, đẩy cô vào.

Trên ban công, Nghê Diên nhìn thấy chậu điếu lan đã khô như cỏ, lặng lẽ cạn lời.

"Lân Lân, điếu lan không cứu được nữa rồi, chúng ta đi mua cây mới thôi." Nghê Diên nói.

Chu Lân Nhượng bận rộn chạy mấy chuyến, trời không nóng nhưng trán anh cũng rịn một lớp mồ hôi mỏng.

"Em xem thử lúc nào rảnh, chúng ta đi dạo chợ hoa chim." Anh nói. Toàn bộ đồ đạc chất đống trong phòng khách, phải sắp xếp lại lần nữa.

Nghê Diên đưa nước cho anh.

Chu Lân Nhượng uống một ngụm hết nửa chai, chống hai tay ngồi dưới đất ngửa đầu hỏi: "Em đã chọn xong phòng ngủ chưa?"

Ba căn phòng, cô và anh mỗi người một phòng, phòng còn lại làm phòng làm việc. Chu Lân Nhượng đã tính như vậy.

Nghê Diên chỉ chỉ căn phòng lớn nhất, "Chúng ta ở phòng này đi, có thể nhìn thấy vườn cây."

"Chúng ta?" Chu Lân Nhượng nhướng mày.

"Nếu không thì sao?"

"Câu Câu, ý anh là em chọn phòng ngủ của em trước, sau đó chọn phòng ngủ cho anh."

"À ——" Nghê Diên bừng tỉnh hiểu ra, "Hóa ra buổi tối anh không muốn ngủ với em à."

Chu Lân Nhượng ngã xuống sàn nhà cười, "Em rất mong chờ à?"

"Không có."

"Lúc nãy nhìn em có vẻ rất mong chờ."

"Anh nhìn nhầm rồi."

Nghê Diên thẹn quá hóa giận tiến lên nằm sấp trên người anh, hận không thể đè bẹp anh.

Cô cảm nhận được mồ hôi ẩm ướt và nhiệt độ nóng bức trên người Chu Lân Nhượng, lúc cô muốn rút lui, anh đã ấn gáy cô ép về phía mình.

---

Sau khi sắp xếp đồ xong, hai người đều kiệt sức.

Trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng và mùi xịt phòng tươi mát.

Ánh nắng vào bốn năm giờ chiều khá dịu như một dải lụa mỏng chiếu trên sàn nhà.

Nghê Diên dịch chuyển vị trí, đặt chân vào nơi có ánh nắng vàng, nhắm mắt hỏi: "Lân Lân, tối anh muốn ăn gì? Em đặt đồ ăn ngoài."

 

Nói thì nói vậy nhưng không thấy cô có động tác gì.

Chu Lân Nhượng nằm bên cạnh cô đợi một lúc rồi ngẩng đầu, chống người dậy nhìn thì phát hiện cô đã ngủ say.

Cơ thể cô được bao phủ bởi ánh sáng, toàn thân toát ra cảm giác mềm mại, mịn màng, giống như một con mèo đang ngủ gật dưới bóng cây.

Chu Lân Nhượng ngồi lên, kéo góc áo khoác trên ghế sofa khoác lên bụng nhỏ của cô sau đó mở ứng dụng đặt đồ ăn, đặt rất nhiều món cô thích.

Buổi tối đầu tiên ở chung, có lẽ vì mệt nên Nghê Diên ngủ rất sâu, chứng mất ngủ khỏi mà không cần chữa trị.

 

Buổi sáng thức dậy mở cửa phòng ra, vừa nhìn cô đã thấy Chu Lân Nhượng.

Anh ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt, Nghê Diên bước lên ôm lấy anh từ phía sau, mắt vẫn chưa mở hoàn toàn.

Chu Lân Nhượng súc miệng xong, quay đầu liếc nhìn người sau lưng, giọng vẫn còn khàn: "Mới sáng sớm đừng có sờ lung tung."

Anh lấy bàn chải màu hồng bên cạnh lên, bôi kem đánh răng rồi đưa qua.

Nghê Diên đứng bên cạnh anh đánh răng, nhìn hai người trong gương phía trước, trên đầu đều có cọng tóc ngốc dựng lên giống nhau.

 

Đột nhiên cô nghiêng mông ủi anh một cái.

Chu Lân Nhượng đứng yên không nhúc nhích, ném khăn xuống giả vờ muốn đánh cô.

Nghê Diên mang dép lê chạy đi, bật cười khanh khách, vô tình nuốt phải một ngụm bọt kem đánh răng vị bạc hà, có hơi buồn nôn.

Nghê Diên: "..."

"Lân Lân, em ăn kem đánh răng rồi."

"Đáng đời."

"Nuốt kem đánh răng giống như nuốt xylitol vậy."

 

Lúc nhỏ cô vô tình nuốt xylitol vào bụng, bị dọa chết khiếp vì sợ ruột mình sẽ dính chặt lại.

"Kem đánh răng nuốt vào sẽ ăn mòn ruột." Chu Lân Nhượng nói, "Phải nhanh uống nước, ít nhất là 3 lít."

"..." Nghê Diên: "Anh một chút cũng không ngây thơ."

Chu Lân Nhượng phải ra ngoài học tiết đầu tiên, hỏi Nghê Diên: "Em ra ngoài hay ở nhà?"

Thời khóa biểu năm ba đại học của anh được xếp rất kín, còn cô học năm tư lại rảnh đến mức phát hoảng.

 

Nghê Diên không muốn ở nhà một mình, cô thu dọn đồ đạc: "Em tới thư viện." Cô muốn bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.

Chu Lân Nhượng gật đầu: "Buổi trưa học xong anh tới tìm em."

Hai người ăn sáng dưới lầu rồi Chu Lân Nhượng đưa Nghê Diên về đại học Ngoại ngữ trước.

Trước khi Nghê Diên xuống xe, Chu Lân Nhượng kéo dây đeo cặp của cô, nói: "Cầm dù theo, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa."

---

Trời u ám.

 

Nghê Diên đeo cặp đi tới thư viện, đi ngang qua phòng tự học thi nghiên cứu sinh, cô nhìn vào bên trong thì thấy chỗ ngồi đã chật kín, trên bàn có rất nhiều chồng sách.

Nghê Diên ở trong thư viện cả buổi sáng, trước khi đi cô lại đi ngang qua phòng tự học, nhìn thấy vài mã QR WeChat được dán ở cửa sau.

Cô quét một mã, tham gia vào nhóm thi nghiên cứu sinh, đã có 488 thành viên trong nhóm.

Buổi tối nhóm bắt đầu sôi nổi, mọi người mồm năm miệng mười, nói về các vấn đề khi thi nghiên cứu sinh và những lo lắng về tương lai.

 

Nghê Diên xem xong cũng không nắm được bất kỳ thông tin hữu ích nào, cô lại trở nên lo lắng.

 

Dự báo thời tiết không chính xác, nói buổi sáng sẽ mưa nhưng kết quả cơn mưa này trì hoãn đến tối mới xuất hiện.

Giữa trưa Chu Lân Nhượng đi ăn với cô, buổi tối cậu vẫn còn một môn tự chọn, lúc này vẫn chưa về.

Nghê Diên chống đầu ngẩn người nhìn mưa bên ngoài, cửa sổ mở ra, nước mưa rơi trên cây có mùi tanh nhàn nhạt.

Năm phút sau, điện thoại có thông báo, Chu Lân Nhượng gửi tin nhắn cho cô: "Anh tan học rồi, bây giờ về, em có muốn ăn gì không?"

 

"Tối nay không ăn nữa." Nghê Diên trả lời.

Trong thời gian đợi Chu Lân Nhượng về, cô chơi điện thoại một lúc, mở Studying đã không đăng nhập một thời gian, bỗng nhiên nhớ ra trên Studying cũng có phòng tự học thi nghiên cứu sinh, có thể có ích.

Mấy năm nay cô ít cập nhật hơn, nhưng số người theo dõi cũng dần tăng lên.

Vẫn có người để lại tin nhắn cho cô, hỏi cô có khỏe không. Nghê Diên trả lời: "Tôi rất khỏe, chúc bạn cũng sẽ vui vẻ." Còn có người hóng hớt chuyện của cô và L.

 

Nghê Diên trả lời: "Chúng tôi đang hẹn hò rồi."

---

Sau khi xuống xe, Chu Lân Nhượng xối mưa vài bước, vào nhà Nghê Diên sờ góc áo cậu thì thấy ướt đẫm.

"Anh mau đi tắm đi." Nghê Diên nói.

Chu Lân Nhượng đưa túi giấy màu nâu trong tay cho cô, Nghê Diên mở ra nhìn, là hai chiếc Tiramisu nho nhỏ.

"Em đâu có nói muốn anh mang đồ ăn về."

"Tiện đường mua thôi."

Trời mưa mà thuận đường cái gì.

 

Chu Lân Nhượng vào phòng lấy quần áo, vuốt tóc cô, "Không muốn ăn thì cứ để đó trước."

 

Nghê Diên cắn muỗng, xoắn xuýt muốn chết, cuối cùng cô ăn một nửa, cảm thấy đồ ngọt đúng là có thể khiến người ta vui vẻ hơn.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô xem nửa bộ phim điện ảnh rồi nhưng vẫn chưa buồn ngủ.

Tiếng mưa rơi tí tách trong đêm.

Trong phòng ngủ tối đen, cửa phòng ngủ của Chu Lân Nhượng lặng lẽ bị đẩy ra.

Nghê Diên mang tất bước trên sàn không phát ra tiếng động nào. Cô bò lên từ cuối giường, vén một góc chăn lên chui vào.

 

"Lân Lân." Nghê Diên nhỏ giọng kêu tên anh.

Chu Lân Nhượng không có phản ứng, dường như đã ngủ say.

Người anh ấm áp dễ chịu. Nghê Diên xem anh như gối ôm hình người, chen chúc gối cùng một cái gối, ôm anh cách một lớp áo mỏng.

Tầm nhìn tối tăm, bên tai là tiếng mưa rơi, một đêm vô cùng yên tĩnh. "Không ngủ được?" Trên đầu truyền đến giọng nói.

"Em đánh thức anh hả?"

"Ừm."

Nghê Diên đặt tay lên lưng anh, gác chân lên người anh giống như ôm một con búp bê yêu thích lúc nhỏ, vui vẻ nói: "Để bù đắp cho anh, em sẽ cho anh ngủ với em."

Chu Lân Nhượng nhắm mắt trong bóng tối, "Đồ khiến người khác mệt mỏi."

"Hôm nay em đi ngang qua phòng thi nghiên cứu sinh, phát hiện có rất nhiều người, có một đàn chị nói rằng ngày nào cũng phải đi chiếm chỗ từ sáng sớm, cạnh tranh rất lớn." Nghê Diên vùi trong lòng anh, nói những chuyện vụn vặt.

"Em sợ rồi à?" Chu Lân Nhượng hỏi.

"Có một chút." Nghê Diên thừa nhận.

 

Thành tích của cô lúc học cấp ba rất cao, sau khi vào đại học cô chỉ được xếp vào tầm trung, bên cạnh có quá nhiều người xuất sắc, còn cô chỉ là một người nhỏ bé trong số chúng sinh.

Ngón tay Chu Lân Nhượng luồn vào tóc cô, ôm lấy cô, "Đừng sợ, em chỉ cần tiến về phía trước, anh luôn ở đây." Mỗi lần cô cảm thấy lo lắng và băn khoăn, anh luôn nói với cô như thế.

"Đối với anh em luôn là hạng nhất." Ngoài cửa sổ mưa ngày càng nặng hạt.

 

Hơi thở của Chu Lân Nhượng bao quanh Nghê Diên, anh cười: "Ngày mai anh lên mạng đặt một cái cờ thưởng cho em được không?"

Nghê Diên nhớ lại mình cũng từng tặng cờ thưởng "Vì dân phục vụ" cho anh, cô bật cười vui vẻ hỏi: "Trên cờ thưởng viết gì?"

Chu Lân Nhượng vắt hết óc khen cô: "Viết 'Cô gái xinh đẹp xuất sắc nhất vũ trụ không gì sánh được', thế nào?"

"Nhưng em muốn viết 'Giải thưởng thành tựu trọn đời - Làm Lân Lân mê mẩn’." Nghê Diên nói.

"Em thắng rồi." Chu Lân Nhượng cam chịu thất bại thảm hại, "Ngày mai ngủ dậy anh sẽ trao thưởng cho em."

Bình Luận (0)
Comment