Năm Nghê Diên tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Chu Lân Nhượng đã tốt nghiệp tiến sĩ sớm.
Từ khi khoa Toán của Đại học A thành lập đến nay chỉ có hai trường hợp như vậy.
Trường hợp đầu tiên đã xảy ra cách đây mười năm, sinh viên năm đó tốt nghiệp tiến sĩ sớm bây giờ đã trở thành một người xuất sắc trong ngành, còn trường hợp mười năm sau này gần như gây chấn động toàn trường.
Người đẹp trai luôn được chú ý hơn người bình thường, chứ đừng nói là học bá đẹp trai.
Trong nhóm sinh viên của các khoa khác nhau của Đại học A đều đang thảo luận chuyện này.
Khiến cho khoa Toán cũng nở mày nở mặt một trận.
Một đàn em của Chu Lân Nhượng gửi tin nhắn cho anh: “Đàn anh, hình của anh đã được rao bán lên tới 500 tệ một tấm trên diễn đàn, em bán được mấy tấm, tiền ăn học kỳ này không cần lo nữa rồi.”
Chu Lân Nhượng: “Cậu lấy hình của tôi ở đâu ra vậy?” Đàn em: “…” Ngày thường chụp lén.
Chu Lân Nhượng: “Cuối tuần giáo viên hướng dẫn sẽ đi họp ở nước Z, nếu không tôi đề cử cậu đi cùng nhé?”
“Đừng mà, đừng mà, em sai rồi, cuối tuần sau em đã đồng ý đi cùng bạn gái đến nhà mẹ vợ rồi, chuyện chung thân đại sự không thể trì hoãn, anh đừng hãm hại em!”
Người đối diện cam đoan, “Em sẽ lập tức xóa ảnh! Xóa hết!”
Nghê Diên ở bên cạnh nghe thấy cuộc gọi, lặng lẽ bấm vào diễn đàn của đại học A, quả nhiên có bài viết đang nói về chuyện mua ảnh.
Còn có người hỏi ông lớn khoa Toán này đã có bạn gái chưa, đàn em của Chu Lân Nhượng trả lời bên dưới: “Có nhiều năm rồi.”
Còn có bài đăng hỏi: “Tốt nghiệp rồi có chia tay không? Người khác còn cơ hội không?”
Đàn em nói: “Khỏi phải nhớ thương, anh ấy nuôi bạn gái như con gái vậy.”
Nghê Diên đang xem thì bị Chu Lân Nhượng cướp điện thoại, “Em đừng có dính vào.”
“Lân Lân, nếu em không tìm được việc thì sẽ đi bày sạp bán hàng, bán hình của anh.” Nghê Diên dùng chân nghịch nghịch cát biển mịn màng.
Chu Lân Nhượng gõ đầu cô, “Em có thể đánh giá mình tốt hơn được không hả?”
Trước mặt hai người là biển.
Để chúc mừng tốt nghiệp, hai người đã đi cắm trại.
Không biết trong lều vải cách đó không xa xảy ra chuyện gì, có người đang ca hát, có người vỗ tay, có người reo hò.
Không lâu sau lại vang lên tiếng trống lục lạc.
Nghê Diên ngồi trên bờ cát, ngón chân chuyển động theo nhịp.
Bầu trời đêm trên đầu trong vắt, vô số vì sao lấp lánh, gió biển mang theo vị mặn của sóng biển thổi vào rồi lại rút đi.
Dường như có vô số giấc mơ đẹp đang ngủ say trong đêm.
Lúc Nghê Diên không chú ý Chu Lân Nhượng đã uống cạn hai bình rượu trái cây.
Anh nâng mặt cô lên, trong mắt có màu hoa đào, anh tựa trán lên trán cô, gắn kết thân mật với nhau, trông anh vô cùng vui vẻ.
Nghê Diên hỏi anh: “Vượt qua em mà vui vẻ thế hả?”
Anh nhỏ hơn cô một tuổi, vốn sẽ phải làm đàn em của cô, nhưng bây giờ anh đã tốt nghiệp tiến sĩ.
Anh từng nói không muốn làm đàn em của cô.
Thế nên anh đã cố gắng rất nhiều, trả giá rất nhiều. Bắt đầu từ năm nhất anh đã tích cực tham gia các loại cuộc thi, đăng tải nhiều bài luận, đi theo giáo viên hướng dẫn tham gia các hoạt động, đến mức có một lần Nghê Diên nhìn anh và nói rằng “Đây còn là Lân Lân của chúng ta sao?”
Anh là một người ung dung nhưng lại thay đổi thành dáng vẻ như thế.
Khóe môi thoang thoảng mùi rượu mơ của Chu Lân Nhượng dán lên mặt Nghê Diên, nói: “Muốn đi phía trước em, giúp em che gió che mưa.”
Buổi tối đi ngủ, Chu Lân Nhượng đột nhiên tỉnh dậy, mơ màng hỏi: “Câu Câu đâu rồi?”
“Em đây.” Nghê Diên vỗ vỗ mình, “Câu Câu ở đây này.”
Chu Lân Nhượng làm ảo thuật lấy ra một chiếc nhẫn, nắm lấy tay Nghê Diên trong bóng tối, mò mẫm đeo chiếc nhẫn vào.
Nghê Diên lập tức tỉnh ngủ.
Chiếc nhẫn bị Chu Lân Nhượng nắm chặt trong tay một lúc lâu, cô không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy có thứ gì đó ấm áp.
Sau khi ra khỏi lều Nghê Diên mới nhìn thấy rõ chiếc nhẫn nhờ ánh trăng trên bầu trời.
Cô không thể ngủ được đến ba giờ đêm vì hành động bất ngờ của anh.
Ngày hôm sau, lúc đầu Chu Lân Nhượng không cảm thấy có gì không ổn, đến lúc Nghê Diên nhặt vỏ sò, ánh mắt anh đột nhiên nhìn lướt qua tay cô.
“Móa.” Anh đột nhiên nói tục. Nghê Diên cười, “Anh có ý gì hả?”
Chu Lân Nhượng chưa từ bỏ ý định nắm tay cô xem đi xem lại.
Lòng bàn tay cô mềm mềm, những hạt cát mịn còn sót giữa kẽ tay. Ngón tay trắng nõn thon dài, chiếc nhẫn vừa khít với ngón áp út trên bàn tay trái của cô.
Lúc này Chu Lân Nhượng mới nhớ tới chuyện ngu xuẩn mình đã làm tối qua.
Một nửa do tác động của rượu, một nửa do giấc mơ gây chuyện. Anh đã vội vàng trao chiếc nhẫn cầu hôn.
“Không phải anh muốn đổi ý đó chứ?” Nghê Diên hỏi. “Không có.”
Muốn thấy Chu Lân Nhượng hồ đồ một lần còn khó hơn lên trời. Nghê Diên cảm thấy rất thú vị trước dáng vẻ chán nản của anh, “Anh muốn đổi ý thì em trả lại nhẫn cho anh vậy.”
“Không được tháo ra.” Chu Lân Nhượng nhíu mày.
Nghê Diên cười nắm tay anh lắc lắc, “Lúc đầu anh định cầu hôn em thế nào?”
“Chưa nghĩ ra.” Chu Lân Nhượng nói.
Cũng vì thận trọng quá nên anh vẫn chưa nghĩ ra cách nào thích hợp, cách này thì quá dung tục, cách kia thì quá lỗi thời.
Bây giờ hay rồi, trực tiếp đưa nhẫn luôn.
“Tối qua anh có quỳ xuống không?” Chu Lân Nhượng đột nhiên hỏi Nghê Diên.
Nghê Diên nói: “Không có.”
Cô suy nghĩ một chút rồi tốt bụng đề nghị: “Nếu không bây giờ anh quỳ một cái đi?”
Chu Lân Nhượng: “…”
Nghê Diên nghĩ cách giúp anh, chỉ chỉ pho tượng nàng tiên cá màu trắng trước mặt, “Để thể hiện sự chân thành của anh, anh cõng em đến đó đi.”
Thật ra là cô đột nhiên lười nên không muốn đi.
Chu Lân Nhượng ngồi xổm xuống, cõng cô trên lưng.
Anh đi chân trần trên cát mịn, để lại một chuỗi dấu chân dài trên bãi biển.
“Thật ra em không để ý chút nào cả.” Nghê Diên ôm cổ Chu Lân Nhượng nói, “Em cũng không thấy tiếc, ngược lại thấy rất thú vị.”
Lân Lân nửa đêm mơ hồ đột nhiên đứng lên tìm cô, sau khi đeo nhẫn cho cô, anh trân trọng hôn cô rồi nói, công chúa ơi công chúa, em không thể chạy được nữa, giày của em đã bị anh nhặt rồi.
Trong giấc mơ mang theo men say của Chu Lân Nhượng, anh là một con bù nhìn trên cánh đồng, trong cuộc đời dài đằng đẵng anh chỉ có một cơ hội được nhìn thấy cô, nếu bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa.
Anh muốn nắm chặt cô.
Nghê Diên không biết tình trạng trong giấc mơ của anh, cô cười rạng rỡ: “Tối qua sau khi anh ngủ, em đã vui vẻ một mình rất lâu, còn xoay vòng nhảy múa trên bãi biển.”
Sau này khi nhớ lại hôm nay cô cũng sẽ cảm thấy đó là một ngày vô cùng hạnh phúc và đáng nhớ.
Chu Lân Nhượng nói: “Em múa gì thế? Múa ương ca hả?”
“Cũng không khác lắm.” Nghê Diên nói, “Em chỉ biết múa ương ca với múa quảng trường.”
Chu Lân Nhượng cõng cô đi chậm rãi, anh cũng cười, “Em nên đánh thức anh, anh có thể múa cùng em.”
—
Tháng chín năm đó, Chu Lân Nhượng nhận được thư bổ nhiệm từ đại học Phục An, trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất của khóa Toán đại học Phục An.
Nghê Diên phỏng vấn thành công, làm phiên dịch cho một công ty nước ngoài nổi tiếng ở thành phố Phục An.
Vài tháng đầu tiên khi bắt đầu đi làm, Nghê Diên vẫn còn là một người mới, cực kỳ bận rộn.
May là môi trường ở công ty vẫn ổn, đồng nghiệp xung quanh cũng khá tốt.
Chỉ là có rất nhiều việc nên thỉnh thoảng phải tăng ca.
Chu Lân Nhượng dư dả thời gian nên đã đưa đón cô đi làm, trở thành tài xế riêng cho cô.
Còn đưa đồ ăn, cung cấp đồ ăn vặt và điểm tâm.
Cố vấn trong khoa từng đi nhờ xe Chu Lân Nhượng, rất ngạc nhiên khi phát hiện trên xe của vị giáo sư trẻ tuổi nhìn có vẻ lạnh nhạt, có chút tàn nhẫn trong mắt sinh viên này lại có gối ôm hình cà rốt, ly giữ nhiệt in hoa nhỏ, một quyển “Từ điển Oxford nâng cao”, dép nữ màu hồng.
Và đủ loại đồ ăn vặt.
“Thầy Chu, thầy có bạn gái rồi hả?” Người kia khó tránh khỏi tò mò. “Tôi kết hôn rồi.” Chu Lân Nhượng nói.
Hôm sau, tin tức giáo sư đẹp trai đã kết hôn được lan truyền nhanh chóng, có không ít người chưa từ bỏ ý định, vô tình hay cố ý đi ngang qua tòa nhà của khoa Toán muốn tìm ra sự thật.
Viện Toán có tiếng là miếu hòa thượng, từ sau khi Chu Lân Nhượng gia nhập, quần áo mặc ra vào tòa nhà mỗi ngày trở nên sặc sỡ hơn rất nhiều.
Bóng dáng của nữ sinh càng lúc càng nhiều, vậy nên con trai trong viện vô cùng biết ơn thầy Chu.
—
Một cuộc họp tạm thời bị hủy bỏ, tổ trưởng vừa thông báo tổ viên liền vui mừng khôn xiết, Nghê Diên cũng được nghỉ nửa ngày.
Cô nhớ ra mình chưa từng đi dạo đại học Phục An.
Trước giờ đều là Chu Lân Nhượng đón cô tan làm, hôm nay có cơ hội tốt, vậy đổi thành cô đi đón anh.
Trên đường sắt cao tốc, Nghê Diên gửi WeChat cho Chu Lân Nhượng: “Lân Lân, anh đang làm gì thế?”
Chu Lân Nhượng dành thời gian trả lời cô trong khi tiếng chuông vào học vang lên: “Chuẩn bị lên lớp.”
Sau đó cất điện thoại bước vào phòng học.
Tầm mười phút sau, Nghê Diên đến nơi cần đến.
Lớp học Chu Lân Nhượng dạy rất dễ tìm, chỉ cần hỏi vài bạn học là đã có được đáp án.
Nắng chiều vừa phải, bóng cây phản chiếu trên bức tường trắng. Nghê Diên lẻn vào từ cửa sau của phòng học lớn.
Trong phòng học chỉ còn vài chỗ trống phía sau.
Chu Lân Nhượng trên bục giảng mặc đồ tây. Sáng nay Nghê Diên đã chọn quần tây dài đen, áo sơ mi xám đậm và cà vạt kẻ sọc cho anh.
Viện trưởng lớn tuổi nói, người mới phải mặc đồ tây phù hợp.
Đợi đến khi nào trở thành “cáo già” thì mặc quần đi biển cũng được, chỉ cần anh có bản lĩnh thật sự, chỉ cần anh đứng trên bục giảng có thể trấn áp được học sinh.
Ánh mắt Chu Lân Nhượng nhìn chằm chằm màn hình lớn, anh hơi nới lỏng cà vạt, đột nhiên nhìn thoáng qua hàng ghế phía sau.
Ánh mắt Nghê Diên đối diện với ánh mắt anh, vừa chạm liền tách ra.
Hai năm nay Chu Lân Nhượng bị cận thị nhẹ, anh đã quen đeo kính lúc đọc sách vào buổi tối và lên lớp.
Nghê Diên nhìn anh ở nhà không thấy có gì khác. Nhưng đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh trên lớp, âu phục giày da, cặp kính không gọng màu bạc trên sống mũi khiến anh toát ra vẻ lịch sự bại hoại.
Nghê Diên nghe anh giảng bài, cả quá trình như lọt trong sương mù nhưng lại không thấy chán chút nào.
Ánh mắt cô nhìn theo anh giống như ánh nắng đuổi theo bóng cây ngoài cửa sổ.
Cậu cả làm giáo sư mang đến cho Nghê Diên cảm giác tương phản vô cùng lớn.
Giờ phút này ngồi trong lớp của anh, Nghê Diên bỗng chốc nhớ lại thời cấp ba của mình.
Lúc đi học Chu Lân Nhượng chắc chắn không phải một học sinh ngoan, anh tự do, ung dung, không bị gò bó.
Cô đến lớp tìm anh thường nhìn thấy anh nằm trên bàn ngủ.
Hoặc là dựa vào cửa sổ không kiên nhẫn xem bài thi, tay thì đang xoay bút.
Tiếng chuông tan học cắt ngang suy nghĩ bay xa của Nghê Diên.
Chu Lân Nhượng đóng giáo án lại, giao bài tập về nhà, bên dưới vang lên tiếng kêu than.
Anh vừa nhìn lên, ánh mắt sau tròng kính lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào, giống như băng giá mùa đông, tiếng kêu rên lập tức hóa thành làn khói rồi biến mất.
“Hãy nộp vào email của tôi trước thứ ba tuần sau.”
Sau khi nói xong câu này Chu Lân Nhượng liền cầm danh sách lớp và bút máy lên.
Điểm danh từng người một. “Ngô Dụng.”
“Có.”
“Thi Ân Kỳ.”
“Có.”
“Hứa Húc.”
“Có.”
…
Đọc đến cái tên cuối cùng: “Nghê Diên ——”
Nghê Diên sững sờ, lập tức phản ứng lại, lên tiếng: “Có.”
Nhiều lớp học cùng một phòng, còn có vài người nghe danh mà đến học ké nên không ai chú ý đến cái tên cuối cùng này.
Tan học, mọi người giải tán.
Nghê Diên đi phía sau Chu Lân Nhượng tới văn phòng.
Cô vừa bước vào phòng Chu Lân Nhượng liền khóa cửa lại. Nghê Diên nghiêng đầu cười, “Giáo sư, thầy khóa cửa làm gì?”
Chu Lân Nhượng tháo mắt kính xuống bỏ lên bàn rồi vẫy tay với cô.
Nghê Diên đi tới, bị anh kéo ngồi xuống đùi anh, hôn một cái, “Có hiểu bài hôm nay không?”
“Không hiểu, phải làm sao đây?” “Về nhà sẽ dạy riêng cho em.”
Mùi thông trắng trên ống tay áo anh hòa với mùi hoa nhài trên tóc cô, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt.
Mở khóa địa điểm hôn nhau mới, Chu Lân Nhượng cảm thấy không tệ.
Lúc hai người ra khỏi văn phòng, sắc mặt Nghê Diên đỏ bừng, tóc Chu Lân Nhượng không loạn chút nào.
“Chào thầy ạ ——”
“Chào thầy ạ ——”
Nghê Diên được anh nắm tay, nghe tiếng “Chào thầy ạ” suốt cả đoạn được, cũng gặp được người thông minh, thử thăm dò nói một câu “Chào cô ạ” với cô.
Chu Lân Nhượng cười cười.
Hiếm khi Nghê Diên có thời gian rảnh, Chu Lân Nhượng dẫn cô đi dạo trong sân trường.
Có những bụi hoa hồng lớn nở rộ bên đường, màu cam, màu hồng, đong đưa cạnh nhau,
“Hóa ra lúc anh dạy học lại có phong cách như thế.” Nghê Diên nhớ lại lớp học vừa rồi, cười chọc anh, “Thầy giáo nghiêm khắc nha, thế mà còn điểm danh.”
Cô quay lưng đi lùi, Chu Lân Nhượng giúp cô nhìn phía sau, nói: “Phải nghiêm túc, nếu không sẽ không quản được.”
Nếu anh tùy tiện thì không ai tùy tiện bằng anh.
Nhưng viện trưởng nói đúng, anh vừa đến nên phải chú ý hơn.
“Nếu có thể thích gì làm nấy thì anh muốn làm thế nào?” Nghê Diên tò mò hỏi.
Chu Lân Nhượng suy nghĩ một chút, “Để một cái võ đài giữa lớp, ai không phục thì lên đánh với anh, thua thì ngoan ngoãn nghe giảng.”
“Không tin tưởng thì không quản lý được.”
Nghê Diên vui vẻ nghĩ, không hổ là con ruột của cô giáo mình, ha ha ha.
“Hôm nay không phải cuối tuần sao em được nghỉ thế?”
“Em quá nhớ anh nên ông trời đã cho em nghỉ nửa ngày để đi thăm anh.” “…”
Nghê Diên giẫm lên lá ngô đồng rơi xuống, ngẩng đầu nhìn trời cao, đàn chim bồ câu xám bay ngang qua ngọn cây, giống như một đám mây đen đến rồi lại bay đi.
Mùa thu đã qua, mùa đông sắp đến.
“Lân Lân, đợi anh được nghỉ đông, em cũng được nghỉ thì chúng ta đi du lịch đi.” Cô là người thích sự nhàn hạ, đi xa cũng thấy phiền phức, nhưng nghĩ đến việc có anh bên cạnh, dường như cô không phải lo lắng bất cứ điều gì.
“Em muốn đi đâu?” Chu Lân Nhượng hỏi.
“Otaru thế nào?” Trước kia cô xem bộ phim “Thư tình” xong liền muốn đến Otaru, Nhật Bản xem thử.
Chu Lân Nhượng nói: “Đi đâu cũng được.”
Về tương lai, họ vẫn còn rất nhiều việc muốn làm cùng nhau. Cuối năm, tờ lịch cuối cùng được xé bỏ.
Trang cuối cùng trong nhật ký của Nghê Diên năm nay là:
Rõ ràng tình yêu của tôi đã nhiều như thế, nhưng mỗi sáng thức dậy nhìn thấy anh, nó vẫn sẽ nhiều hơn một chút.
Ghi chú trên điện thoại của Chu Lân Nhượng:
Yêu cô ấy, quan tâm đến niềm vui, nỗi buồn, sự giận dữ của cô ấy, và luôn đứng về phía cô ấy vô điều kiện.
Mãi mãi, mãi mãi.