1.
Nghê Diên học lái xe, cô ngồi trên ghế lái luống cuống tay chân, người hướng dẫn hàm răng vàng khè nóng tính mắng chửi.
Đương nhiên người hướng dẫn không chỉ mắng mình cô, học viên khác cũng không may mắn thoát khỏi.
Nghê Diên vẫn có thể giữ bình tĩnh ở trường dạy lái xe, nhưng khi về nhà nhìn thấy Chu Lân Nhượng cô lại không cầm được nước mắt.
“Sao thế?” Chu Lân Nhượng ôm cục cưng quý giá dỗ dành.
Nghê Diên giải thích đơn giản, Chu Lân Nhượng nói cuối tuần anh sẽ đi tập lái với cô.
Nghê Diên nghĩ đến chiếc siêu xe mới màu xám khói của anh, nếu xước mẻ gì thì có lấy hết lương của cô cũng không đền nổi, Chu Lân Nhượng nói không sao, có thể trả bằng thân xác.
Nghê Diên đấm một cái lên vai anh, nín khóc mỉm cười.
Sau khi cảm xúc này qua đi, bình tĩnh lại cô lại cảm thấy xấu hổ, vậy mà mình học lái xe còn khóc, đúng là vô dụng.
Thấy hơi mất mặt, cô vùi đầu vào vai Chu Lân Nhượng, đổi chủ đề hỏi anh tối nay ăn gì.
Cũng may Chu Lân Nhượng không chê cười cô. Sau đó Nghê Diên đổi người hướng dẫn.
Người hướng dẫn mới nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng dạy rất kiên nhẫn, cũng không lén lút nhắc nhở học viên tặng quà cho mình.
Quá trình tập lái xe của Nghê Diên mặc dù quanh co nhưng tốt xấu gì cô cũng lấy được bằng lái.
Đương nhiên trong đó không thể bỏ qua công lao của Chu Lân Nhượng.
2.
Có thời gian rảnh Nghê Diên liền đến đại học Phục An học ké lớp toán, mặc dù nghe như nghe sách trời nhưng cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ trước vẻ đẹp của giáo sư Chu.
Giáo sư Chu thiên vị cô, thường đi qua chỗ ngồi của cô.
Anh phát hiện học sinh này đi học không tập trung, trên sổ ghi chép không có công thức nào, chỉ vẽ đủ loại phiên bản chibi của Chu Lân Nhượng.
Nhưng giáo sư Chu không thể làm gì cô, cô là tiểu tổ tông của giáo sư Chu.
3.
Tổng hợp điểm quan trọng để thi cuối kỳ, điểm quan trọng của giáo sư Chu chính là không có điểm quan trọng.
Mọi người phía dưới kêu la.
Giáo sư Chu không quan tâm đến sống chết của đám nhãi con, gắp sách lại, rời đi vô cùng thẳng thắn dứt khoát.
Trong lớp có một số người thông minh đã tìm ra thân phận của Nghê Diên đến học ké, thêm WeChat của cô, bình thường không quên thắp hương bái Phật, các ngày lễ hỏi han ân cần, chúc mừng này kia.
Lúc mấu chốt định ra tay từ Nghê Diên. “Chào buổi sáng, cô ạ.”
“Chào buổi trưa, cô ạ.”
“Chào buổi tối, cô ạ.”
Nghê Diên đưa điện thoại cho Chu Lân Nhượng xem: “Mấy đứa nhỏ lớp anh có chuyện gì thế?”
“Để anh nói chuyện với bọn nó.” Chu Lân Nhượng lấy điện thoại của Nghê Diên.
Sau khi hai bên khách sáo xã giao một phen, cuối cùng người đối diện cũng không nhịn được phàn nàn với Nghê Diên về độ khó của giáo sư Chu mỗi lần ra đề: “Cô ơi, thầy của bọn em đúng là ma quỷ mà, cô xem, cô có thể giúp bọn em…”
Chu Lân Nhượng trực tiếp gọi video.
Người đối diện đầu tiên là nhận cuộc gọi, sau đó phát ra một tiếng “cmn” kinh thiên động địa, sợ đến làm rơi điện thoại.
Nghê Diên ngồi coi toàn bộ quá trình cười ná thở.
4.
Trong chuyến đi du lịch tự túc cuối tuần, Chu Lân Nhượng và Nghê Diên trở lại thánh địa học thêm của Lục Trung —— vịnh Thấu Thạch.
Hai người vào trong đi dạo một chút.
Bây giờ không có người, nơi này vẫn để không.
Nghê Diên nhớ tới “Sự kiện Dấu tay máu” năm đó ở nhà vệ sinh nữ, đột nhiên nhảy ra từ phía sau cánh cửa giả ma hù dọa Chu Lân Nhượng, kết quả đế giày trượt một cái, cô trẹo chân.
Chu Lân Nhượng cạn lời: “Nghê Câu Câu, em giỏi quá.” Thật biết tự mình hại mình.
Cả hành trình sau đó Nghê Diên đều phải để Chu Lân Nhượng cõng. 5.
Có lần Nghê Diên đi làm bị đồng nghiệp hỏi vết đỏ trên cổ cô là gì. Cô nói là muỗi cắn.
Đồng nghiệp “à” một tiếng sâu xa.
Nghê Diên vào nhà vệ sinh soi gương, mặt cô lập tức đỏ lên. Buổi tối đi ngủ cô ôm cổ Chu Lân Nhượng cắn mấy cái để trả thù.
“Em là chó à?” Chu Lân Nhượng bật cười.
“Anh mới là chó.” Nghê Diên cắn xong chưa kịp rút lui thì đã bị Chu Lân Nhượng bắt lại, ép hai tay trên đỉnh đầu.
Ngày hôm sau Chu Lân Nhượng mặc áo len cao cổ đến trường.
6.
Nghê Diên đi công tác, phải xa nhà một tuần.
Cô ở trong khách sạn, có một đêm cô nửa ngủ nửa tỉnh, theo thói quen đưa tay qua bên cạnh nhưng không sờ được cảm giác quen thuộc, cô lập tức tỉnh dậy.
Hôm sau Chu Lân Nhượng tỉnh dậy thì nhìn thấy tin nhắn mới trong điện thoại vào lúc 3 giờ 45 phút sáng.
Chỉ có 5 chữ: “Lân Lân em nhớ anh.”
Ngày Nghê Diên về, cô cảm nhận được sâu sắc thế nào gọi là “Tiểu biệt thắng tân hôn”.
7.
Tất cả các loại thẻ của Chu Lân Nhượng đều do Nghê Diên giữ.
Nghê Diên còn trẻ đã trở thành phú bà, Tùng Gia hỏi cô có đi câu lạc bộ XX không.
Nghê Diên hỏi: “Câu lạc bộ XX là nơi nào?” Tùng Gia nói: “Thiên đường của phú bà.”
Xuất phát từ tò mò, Nghê Diên đi với Tùng Gia, mở mang kiến thức về động tiêu tiền trong truyền thuyết.
Trước mặt toàn là những chàng trai trẻ, kiểu nào cũng có. “Cậu chọn một người đi.” Tùng Gia hào phóng nói.
Nghê Diên nói: “Tớ chọn thầy Chu nhà tớ.”
Sau khi Chu Lân Nhượng biết được chuyện này anh đã xếp Tùng Gia là người nguy hiểm nhất.
Nghê Diên chân thành nói với Chu Lân Nhượng: “Không ai sánh được với anh cả, cả mặt và dáng người, nếu là anh thì chắc chắn sẽ đứng đầu, phú bà đây đồng ý vung tiền như rác vì anh.”
Chu Lân Nhượng vừa bực mình vừa buồn cười, bắt cô tới đánh một trận. 8.
Tùng Gia hỏi Nghê Diên yêu nhau 7 năm rồi có ngứa ngáy không.
Nghê Diên nói bảy năm tớ không ngứa mà cánh tay ngứa, tối qua cô với Lân Lân lên núi cắm trại, bị muỗi đốt.
Tùng Gia: “Trên núi chơi vui không?” Nghê Diên: “Chơi Lân Lân vui hơn.” Tùng Gia: Bị khoe khoang.
9.
Tùng Gia bị người nhà sắp xếp xem mắt, đối phương là con trai nhà họ Trần.
Hai nhà môn đăng hộ đối.
Tùng Gia không vui, cô ấy nói với mẹ: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi sao còn kiểu ép duyên thế này?”
Sau khi gặp con trai nhà họ Trần, Tùng Gia lại nói với mẹ: “Thật ra ép duyên cũng rất tốt.”
Vẻ ngoài của người kia là gu cô ấy, có thể kiểm tra trước.
Cô ấy không ngờ chưa kiểm tra được bao lâu thì cô ấy đã ngủ với người ta, ngày hôm sau khi tỉnh dậy trong khách sạn, cô bực bội vì không thể kiểm soát được bản thân, Trần Tuần để trần nửa người trên, trên lưng có có những vết đỏ do móng tay cào và một số dấu vết mập mờ.
Tùng Gia nghĩ đến Trần Tuần còn nhỏ hơn mình hai tuổi, cô ấy nói: “Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Trần Tuần nhặt áo sơ mi trắng lên mặc vào, xoay người mỉm cười, nhưng giọng nói lại nghiêm túc: “Nếu không hôm nay chúng ta đính hôn đi?”
10.
Nghê Diên và Chu Lân Nhượng về trấn Xuân Hạ đón năm mới, đêm giao thừa vẫn đi theo Thầm Tùng đến miếu tham gia náo nhiệt, tiếng pháo hoa pháo trúc không ngừng vang lên, người đông nghìn nghịt.
Nghê Diên có một chiếc nơ lớn màu đỏ trên đầu, trên cổ quấn khăn quàng cổ cặp với Chu Lân Nhượng.
Hai người nắm tay nhau đi giữa đám đông, khi tiếng chuông trong miếu vang lên, Nghê Diên ôm lấy Chu Lân Nhượng, nói lớn giữa tiếng pháo: “Lân Lân, chúc mừng năm mới.”
Chu Lân Nhượng ôm cô, “Chúc mừng năm mới.”
Năm nay sân khấu kịch diễn một vở tên “Xuân Hương Truyện”, một nam một nữa hát đôi:
“Mong rằng trăm năm như đêm nay.”
“Mong rằng trăm năm người không già.”
“Từ nay về sau, trăng không già.”
“Người không già.”
“Trăm năm như một ngày đêm nay.
Trăm năm như một ngày đêm nay."