Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không

Chương 7

Sáng hôm sau, Thầm Niên đã giúp Nghê Diên giải quyết chuyện nội trú.

“Thầy Lưu ở phòng 302 cạnh phòng cô mua phòng mới đã dọn ra ngoài rồi, phòng đang trống không có người sử dụng, cô đã gọi cho thầy ấy thuê lại, em có thể vào ở ngay tối nay.”

Vẻ mặt Nghê Diên bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang lộn nhào, thần tượng của tôi thật sự quá tuyệt vời! Tôi sẽ làm fan cô ấy cả đời!

Thầm Niên còn nói: “Nếu cô không hành động nhanh một chút chắc em sẽ giấu mẹ ra ngoài thuê phòng quá. Một mình em ở ngoài, cô và mẹ em không ai yên tâm được, không bằng ở bên cạnh cô đi.”

“Vậy tiền thuê thì sao ạ?” Nghê Diên hỏi.

“Cô sẽ ghi nhớ giúp em trước, sau này em đi làm rồi trả lại cho cô, không lấy lãi.”

Nghê Diên nhảy cẫng lên ôm lấy Thầm Niên.

Buổi sáng là giờ cao điểm đi học, trên đường lớn và đường Trạng Nguyên đầy ắp người. Hai người đứng bên cạnh bồn hoa trước lầu dạy học nói chuyện, Thầm Niên còn phải đến nhà ăn ăn sáng.

Lúc Nghê Diên nhào đến, Thầm Niên ôm lại cô một lúc, vỗ vỗ vai cô.

Đột nhiên có vài cụm nước bắn tung tóe ở khoảng trống bên trái, có người đổ nước từ trên cao xuống.

Nghê Diên ngẩng đầu nhìn, trên hành lang tầng năm của lầu dạy học, Chu Lân Nhượng mang theo dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, trên đầu có vài sợi tóc ngốc không nghe lời vểnh lên, cậu đang nhìn cô với Thầm Niên, ly nước trong tay nghiêng xuống.

Trở về phòng học, Nghê Diên còn đang suy nghĩ lúc nãy Chu Lân Nhượng là cố ý hay vô ý.

Tùng Gia đeo cặp sách cấp tốc chạy vào từ cửa phòng học.

Ngày nào cũng diễn ra kịch bản quen thuộc: “Nhanh nhanh nhanh, Diên Nhi, cho tớ mượn bài thi tiếng Anh chép với, chút nữa phải thu rồi.”

Nghê Diên đã chuẩn bị từ sớm, lấy bài thi ra cho cô ấy.

Bạn nam ngồi bàn sau tiến tới nói, “Nghê Diên, cho tớ mượn xem đề toán trắc nghiệm với.”

“Toán của tôi mà cậu cũng dám chép?” Nghê Diên im lặng.

“Sai cũng không trách cậu, thật đó.” Bạn nam cướp lấy bài tập, mở ra bắt đầu nguệch ngoạc viết ABCD, đến câu hỏi chọn lựa, nhìn thấy Nghê Diên điền chữ “q” trên hàng ngang.

Bình phương của chín?

Cậu ta nảy ra ý tưởng, viết “81”.

Tuy nhiên câu hỏi này không có con số nào, chỉ có chữ q và b.

Đại biểu từng môn đã bắt đầu giục, “Các tổ trưởng nhanh chóng thu bài tập về nhà! Phiền các tổ trưởng nhanh chóng thu bài tập về nhà!”

Dư âm còn văng vẳng bên tai.

Bài tập trong lớp bị ném qua ném lại, không ngừng vẽ những đường parabol lên không trung, giống như những con cá chép lần lượt nhảy lên khỏi mặt nước.

Một đống hỗn loạn.

Tùng Gia hấp tấp làm xong bài tập về nhà, lấy túi sữa ra uống rồi mở cuốn tạp chí thời trang mới mua ở quầy báo sáng nay.

“Tùng Gia, cậu nuôi sống cái quầy báo đó à?” Một bạn nữ trong lớp trêu ghẹo.

Tùng Gia cười, “Có ba ở đây, bọn họ không thể nào đóng cửa.” Giờ giải lao sôi động hơn thường ngày, còn có người chuyển lớp. Vừa thi tháng xong nên đây là thời điểm thả lỏng nhất.

Trước kỳ thi tiếp theo, cả lớp sẽ có một dáng vẻ hoàn toàn khác. Hồ Thành gõ bảng đen nói, “Sắp ỉ*a mới đi tìm hố, còn kịp không hả mấy đứa!”

Đúng là một câu thấm thía, “Các bạn học! Nhanh kéo ** lên!”

(Chỗ ** là trong raw bị xóa nên tui cũng không biết là kéo gì lên =)))

Không phải chỉ là nước đến chân mới nhảy thôi à, nhất định phải nói khó nghe vậy sao.

Ngược lại, mọi người đều không hề lo lắng mà chỉ mỉm cười.

“Diên Nhi, hôm qua tan học tớ nhìn thấy anh trai cậu.” Đột nhiên Tùng Gia nhớ tới chuyện này.

“Tần Tắc?”

“Ừm.” Tùng Gia gật gật đầu, nhưng cô ấy không chắc, “Ở trước một quán cơm nhỏ đối diện trường chúng ta, anh ấy đứng một mình hình như đang chờ ai đó. Không phải đang tìm cậu đó chứ?”

“Không thể nào.” Nghê Diên cảm thấy trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây. Hơn nữa Tần Tắc tìm cô có thể có chuyện gì chứ?

Tâm trạng không tốt nên tìm cô cãi nhau à?

Đang ngẩn người thì một tờ giấy A4 rơi vào tay cô

Là Hồ Thành phát danh sách nhóm nhỏ hỗ trợ nhau học tập. Nghê Diên nhìn thoáng qua, khóa chính xác tên của mình.

Bên cạnh tên cô là thành viên nhóm cô, trên giấy in rõ ràng: Nghê Diên, Tông Đình, Lễ Ngu, Dịch Diệu Dương.

Đúng là hai người có thành tích tốt kèm hai người có thành tích kém.

Tùng Gia nhìn danh sách xong liền thầm mắng Hồ Thành tám trăm lần, thầy đúng là biết phân nhóm thật.

Vương Mẫu nương nương cũng không hay như thầy. Thần tiên có phân cũng không phân như vậy.

Trường dạy nghề sát vách.

Phòng nhạc mới bỏ trống vốn là phòng kho, bên trong vẫn còn nhiều bàn ghế bỏ đi bám bụi. Màn cửa cũng đã cũ, màu sắc lòe loẹt, thêu hoa mẫu đơn lớn trên tấm vải nhung đỏ.

Tần Tắc ngồi dưới đất lật xem bản nhạc, một nam sinh cạo trọc đầu bước vào gọi anh: “Anh Tắc, tìm được người cho anh rồi, người của lớp điêu khắc, nhuộm tóc đỏ, đeo khuyên mũi, chuẩn không cần chỉnh, tên Trâu Di.”

“Tôi đi xem thử.”

“Vâng, anh tốn công tìm người ta làm gì thế? Nhìn trúng rồi?” Đầu trọc ở phía sau la lên.

Tần Tắc cũng không quay đầu lại, “Mẹ nó còn không bằng tôi nhìn trúng cậu.”

Một nhóm nam sinh chơi nhạc cụ trong phòng nhạc cười nghiêng ngả, đứng hết lên đi tham gia náo nhiệt.

Trong giờ nghỉ trưa, trong phòng điêu khắc không có nhiều người, chỉ có vài người cùng nhau nằm nhoài trên bàn chơi bài.

Điện thoại ngang nhiên đặt trên tủ, phát nhạc heavy metal. Mở cửa ra, từng đợt âm thanh đập vào mặt.

Một bàn tay nhấn dừng nhạc, thế giới bỗng nhiên yên tĩnh lại. Ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng ve kêu ồn ào.

Những người chơi bài như bị gậy đánh trúng, đều kinh ngạc quay lại, mới phát hiện trong lớp còn có thêm vài người không thuộc về nơi này.

Nam sinh đứng trước tủ có dáng người cao lớn, khuôn mặt bi quan chán đời, đôi mắt xếch, vẻ ngoài của anh rất dễ nhận ra.

Bài của ai đó rơi xuống.

Đều là người chung trường, chưa nói chuyện với Tần Tắc và người trong ban nhạc nhưng chắc chắn đã từng nhìn thấy họ.

“Xẹt” một tiếng, Tần Tắc kéo cái ghế què đầy vết xước trước mặt ra, ngồi đối diện Trâu Di.

Trên bàn có một đôi K bích.

Tần Tắc thờ ơ lấy đi hai lá bài còn lại trong tay Trâu Di, nhẹ nhàng đặt hai lá joker lớn nhỏ lên trên K bích.

“Biết Nghê Diên không?” Tần Tắc hỏi.

Trâu Di không dám nhìn người đối diện, co rúm người trên ghế như chim cút, lắc đầu.

“Cô chặn em ấy trong ngõ nhỏ ngoài Lục Trung, cô không biết em ấy?”

Trâu Di hiểu được chuyện gì xảy ra, lập tức giải thích: “Người tôi muốn chặn không phải cô ấy.”

Sau đó nói thêm một câu, “Tôi không muốn gây rắc rối cho cô ấy.”

Tần Tắc xào bài trong tay, mấy giây sau anh mới “Ừ” một tiếng rồi rời đi cùng những người khác.

Có vẻ như anh ấy đến đây chỉ để nói vài lời này với Trâu Di, nói xong rồi, nghe được đáp án mình muốn liền về.

Chạng vạng tối tan học, Nghê Diên nhớ đến chuyện chuyển nhà, chạy ra ngoài trong tiếng chuông tan học còn nhanh hơn mấy người lao tới quán net chơi DOTA trong lớp.

“Cậu chuyển trong hôm nay luôn à?” Tùng Gia chưa nói xong cô đã biến mất ngoài cửa lớp.

Tần Huệ Tâm bất ngờ vì hôm nay Nghê Diên về nhà sớm hơn ngày thường, hỏi cô: “Bữa tối con muốn ăn gì?”

“Gì cũng được ạ.”

Nghê Diên ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc ly rượu nhỏ hình vuông trên bàn trà, sau đó mới phát hiện Tần Kiệt cũng ở nhà, “Cậu, cậu tan làm rồi ạ?”

Tần Kiệt nằm trên sofa xem cổ phiếu, liên tục ngáp dài: “Hôm nay cậu được nghỉ, không đi làm.”

Nghê Diên vào bếp nói với Tần Huệ Tâm: “Con xin được ký túc xá rồi, hôm nay sẽ chuyển đồ đến trường.”

Cô không nói thật.

Cô thuê phòng của giáo viên bên cạnh phòng Thầm Niên, không dám nói ra sự thật, thứ nhất là sợ Tần Huệ Tâm ngại tiền thuê đắt, thứ hai là sợ Tần Huệ Tâm mắng cô lại đi làm phiền Thầm Niên.

Tần Huệ Tâm cảm thấy quá đột ngột.

“Nào có đột ngột chứ, con đã nói với mẹ con muốn trọ trong trường lâu rồi mà.” Nghê Diên lấy vali dưới gầm giường ra, bắt đầu thu dọn quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày.

Vấn đề là chăn đệm và chiếu không dễ cầm.

Tần Kiệt nghe Nghê Diên nói muốn trọ trong trường, ông ấy cầm chìa khóa xe lên muốn đưa cô đi.

“Cậu uống rượu rồi, không được lái xe.” Nghê Diên còn ngửi thấy mùi rượu trên người ông ấy, có lẽ đã uống không ít.

Tần Kiệt vò đầu, “Cũng đúng.”

“Vậy cậu gọi taxi cho con.”

Tần Huệ Tâm muốn đưa Nghê Diên ra ngoài, Nghê Diên nhìn cá và rau còn chưa xử lý trên thớt trong bếp nên không cho Tần Huệ Tâm đi theo: “Cậu đưa con đi là được rồi.”

Tần Huệ Tâm lau sạch tay, đưa cho cô vài trăm tiền sinh hoạt. “Có đủ không?”

“Đủ rồi ạ.”

Nghê Diên vẫy tay với bà ấy rồi ngồi xổm trước cửa thay giày.

Lúc xách đồ ra cửa, Nghê Diên thoáng thấy tàn thuốc lá trên đệm sofa và vụn đậu phộng vương vãi khắp nơi.

Tần Huệ Tâm bước tới nhặt chiếc đệm lên dọn dẹp, cúi xuống cong lưng, những sợi bạc ẩn trong mái tóc đen lộ ra.

Vừa vỗ đệm vừa lẩm bẩm: “Sao mà nói hoài không nghe vậy, lôi thôi lếch thếch, không có ý tứ gì cả.”

Trong phút chốc, Nghê Diên bị một cỗ chua xót cùng bất lực khó tả cuốn đi.

Ngồi trên xe taxi, Nghê Diên không để Tần Kiệt đến trường với mình.

“Đi đi về về rất phiền phức, cậu về nhà cho tỉnh rượu đi.” Nghê Diên nói với cậu mình.

Tần Kiệt lấy bóp ra muốn cho Nghê Diên thêm tiền sinh hoạt nhưng cô từ chối.

Cơn say nhẹ khiến Tần Kiệt có chút ngây thơ, ông ấy luôn cười, nói chuyện cũng cười, “Có chuyện gì cứ gọi cho cậu, thiếu gì cậu sẽ mang đến, đừng sợ phiền phức.”

Cậu thật lòng đối xử tốt với Nghê Diên.

Vì sự chân thành này mà Nghê Diên không thể nổi giận với ông ấy, thường chỉ có thể hờn dỗi.

Những lời cuối cùng thốt ra từ miệng cô đều là những lời sáo rỗng chẳng có tác dụng gì, Nghê Diên nói với Tần Kiệt: “Ít hút thuốc, ít uống rượu, tự mình dọn dẹp, đừng chuyện gì… cũng làm phiền mẹ con, lưng bà ấy không tốt. Còn có, sau bữa tối cậu hãy đi dạo đừng đến quán mạt chược nữa.”

“Biết rồi biết rồi.” Tần Kiệt nói.

Xe bên ngoài không thể vào trường. Xe taxi dừng trước cửa Lục Trung.

Nghê Diên xuống xe chuyển đồ, một vali, một cặp sách, một thùng nhựa.

Trong thùng có sữa tắm, dầu gội đầu, móc treo quần áo và những thứ lặt vặt khác, còn ga trải giường và chiếu được đặt trên vali.

Hoàng hôn cuối hè vẫn như thiêu đốt, ánh sáng màu cam chiếu lên mí mắt cô, Nghê Diên giơ tay chắn nắng, quay lưng lại, trên áo sơ mi đồng phục màu trắng lấm tấm những vệt mồ hôi.

Một chiếc taxi khác lái tới, bụi trên đường bay mù mịt, dừng lại trước mặt cô.

Cốp xe mở ra, tài xế nhiệt tình giúp chuyển các loại thùng và vali xuống, chào hỏi rồi lái xe đi.

Còn lại Nghê Diên và chàng trai đội mũ lưỡi trai đứng dưới ánh hoàng hôn nhìn nhau.

Trước mặt hai người chất một đống lớn hành lý của riêng mình.

Hiển nhiên là đồ của Chu Lân Nhượng nhiều hơn. Bên trong thùng carton không đóng kín có đủ loại nồi chảo.

Thế là Nghê Diên lại một lần nữa không tự chủ được nhớ lại ngày hôm đó trên xe buýt, đầu cô đập vào cái thao trên lưng cậu.

Tám mươi phần trăm là cậu cố ý chuyển vị trí của cái thao.

Chỉ sợ người này không phải người dễ đối phó, lòng dạ đen tối. Không thể di chuyển mọi thứ cùng một lúc.

Nghê Diên để lại một phần ba hành lý của mình trong phòng bảo vệ, đeo cặp sách, đẩy vali, ôm thùng đi về phía trước.

Chu Lân Nhượng để lại hai phần ba hành lý trong phòng bảo vệ, đeo cặp sách, đẩy vali, một tay ôm thùng giấy đi về phía trước.

Hai người lại còn đi cùng đường.

Khi mặt trời lặn về hướng tây, tia sáng cuối cùng rút khỏi sân điền kinh, đèn trong lầu dạy học lần lượt được bật lên, nhóm học sinh nội trú vội vàng trở về học lớp tự học buổi tối đi ngang qua hai người.

Chỉ có hai người bọn họ đi ngược chiều trong biển người.

Khi đến tầng 3 của tòa nhà A, vừa để đồ trong tay xuống chất thành đống ở cửa, còn phải đi một chuyến nữa.

Hai người tiếp tục xuất phát.

Chuyện này đúng là mai nở hai lần* mà.

(*Mai khai nhị độ 梅开⼆度: Là một thành ngữ, thường dùng để diễn tả sự ngây thơ và vẻ đẹp của tình yêu, cũng như những điều tốt đẹp sẽ xuất hiện theo từng cặp.)

Im lặng rồi im lặng, im lặng là khang kiều của đêm nay*.

(*Im lặng là khang kiều của đêm nay: có thể hiểu là không biết nên làm gì, không biết nên nói gì, cứ im lặng là được.)

Nghê Diên đi sau Chu Lân Nhượng mấy bước.

Nhưng cô đã suy nghĩ cả đường, mặc dù xấu hổ nhưng đó là con trai của cô Thầm, bốn bỏ năm lên là một nửa em trai của cô.

Thế là Nghê Diên chuyển đồ của mình xong, thấy Chu Lân Nhượng còn phải đi một chuyến nữa cô liền nhiệt tình nở nụ cười hiền lành như một bà ngoại sói, tiếp tục đi theo cậu, “Để tôi giúp cậu nhé.”

Chu Lân Nhượng đứng trên bậc thang, mồ hôi chảy xuống trán, làn da trắng ngần hơi ửng đỏ vì nắng chiều, sau đó cậu cởi mũ lưỡi trai trên đầu xuống quạt.

Gật đầu với Nghê Diên, đi trở về không chút do dự, “Được, vậy làm phiền cô rồi.”

Nghê Diên: “???”

Vậy, làm, phiền, cô, rồi.

Có ý là —— Vậy cậu không đi nữa, phần còn lại phiền cô rồi.

Lần đầu tiên Nghê Diên lấy chuyện giúp người làm niềm vui đã giúp một con sói đuôi to rồi làm mình rơi xuống một cái mương.

Bình Luận (0)
Comment