Chuyến cuối cùng Nghê Diên bưng hai thùng giấy của Chu Lân Nhượng lên lầu, cũng may đồ bên trong không nặng.
Nhưng đi đi lại lại một quãng đường dài như vậy cũng có thể mệt xỉu.
Lúc cô quay lại, Chu Lân Nhượng đang ngồi trên vali nhắm mắt nghỉ ngơi, cặp sách đeo sau lưng chống trên vách tường trắng, vành mũ kéo xuống che gần hết khuôn mặt.
Nghê Diên nghỉ ngơi xong mới có tâm tư nói chuyện với cậu. Ngồi xổm trong cầu thang đợi Thầm Niên.
Chìa khóa phòng 301 và 302 đều cất trong túi Thầm Niên, lúc này cô ấy đang họp, bị lãnh đạo nhà trường kéo dài thời gian.
“Ngại quá ngại quá, cô về trễ rồi!” Thầm Niên chạy tới mở cửa cho hai người. Giao chìa khóa 302 cho Nghê Diên rồi nói với Chu Lân Nhượng: “Con trai, mai mẹ nhất định sẽ nhớ đi làm chìa khóa mới cho con.”
Nghê Diên đẩy vali vào cửa, Thầm Niên gọi ở phía sau: “Diên Nhi, dọn đồ xong thì qua ăn tối, hôm nay cô xuống bếp đó!”
Nghê Diên đáp lại.
Phòng 302 trước mắt có bố cục giống hệt phòng 301 bên cạnh, có hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng tắm.
Trước khi đi chủ nhà đã dọn dẹp, trong phòng tương đối sạch sẽ, đồ đạc không dùng đến đều được che bụi.
Phòng khách của Nghê Diên có một cái giường, một cái bàn và một cái tủ, đủ dùng rồi.
Cô cất quần áo và những vật dụng cần thiết hàng ngày, mở cửa sổ cho thông gió, để ý thấy một chiếc ghế mây trên ban công, cô dùng khăn lau bằng nước sạch.
Nghê Diên nằm trên ghế mây hít thở, thư giãn một chút.
Sự ẩm ướt và nóng bức trong không khí bị làn gió nhẹ buổi tối thổi bay, cô nhìn lên bầu trời đêm đầy sao.
Hai bên ban công có rèm che khuất tầm nhìn, cô kéo một cái, dùng lực hơi mạnh, rèm “xoẹt” một tiếng kéo hết ra, khung cảnh trên ban công phòng 301 đập vào mắt cô.
Chu Lân Nhượng vừa tắm xong đang c.ởi trần, trong tay cầm một chiếc qu.ần l.ót màu đen đang định phơi, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang.
Nghê Diên đang bắt chéo chân trên ghế mây sửng sốt hai giây, ánh mắt vừa vặn rơi vào cơ bụng của chàng trai, cô muốn tránh, nhìn đi chỗ khác, ánh mắt lại nhìn thoáng thấy qu.ần l.ót không nên thấy.
Đơn giản là choáng váng.
“Đẹp không?” Chàng trai cười như không cười hỏi, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, lười biếng.
Nghê Diên đóng rèm lại một cái “xoẹt”, che đi những ngôi sao lấp lánh trong tầm nhìn mắt và đôi mắt sáng rỡ của chàng trai.
Một chút mùi thơm của thịt heo xào ớt theo gió bay tới, Nghê Diên nghe thấy Thầm Niên gọi ăn cơm.
Chu Lân Nhượng chuyển tới 301, Nghê Diên chuyển vào 302, cũng coi như một buổi tân gia nho nhỏ.
Thầm Niên lấy hai lon nước ngọt trong tủ lạnh ra, hai bạn nhỏ mỗi bạn một lon, cô ấy tự mình mở một lon nước nhiệt độ bình thường.
“Nào, cụng một cái.” Thầm Niên nói.
Nghê Diên lập tức đưa nước ngọt lên, hai người cùng nhau nhìn Chu Lân Nhượng, người này đang vùi đầu ăn cơm.
Thầm Niên đá cậu một cái dưới gầm bàn.
Cậu bất đắc dĩ để đũa xuống, mở lon nước bằng một tay, cầm lên cụng với hai người họ một cái.
“Từ nay hai đứa hãy chăm sóc nhau, Diên Nhi lớn hơn Lân Lân một tuổi, cao hơn một lớp nên là chị, nhưng không có luật nào quy định chị phải nhường em trai.” Thầm Niên nói với Nghê Diên, “Không cần nhường nó.”
“Được ạ.” Ngoài miệng Nghê Diên đồng ý, ánh mắt nhìn Chu Lân Nhượng ngồi đối diện.
Chu Lân Nhượng cũng đang nhìn cô.
Sau đó không biết tại sao Nghê Diên lại không khống chế được, bọt khí nước ngọt dường như đang dâng lên, cô trừng mắt nhìn Chu Lân Nhượng rồi ợ một tiếng vang dội.
—
Trước khi ngủ Nghê Diên gọi điện thoại cho Tùng Gia báo cáo tình hình, dọn nhà thuận lợi nhưng bên cạnh lại có thêm một đại thiếu gia có thù với cô.
“Cậu giúp cậu ta chuyển hành lý? Cậu còn nhìn thấy người ta c.ởi trần? Còn nhìn thấy đồ lót?” Tùng Gia cười to lăn lộn trên giường.
Đột nhiên cô ấy lại ngồi bật dậy, hỏi liên tục: “Có cơ bụng không? Đường nhân ngư thì sao? Đồ lót có kiểu dáng thế nào, màu gì?'”
Nghê Diên: “…”
Nghê Diên: “Gia Gia, cậu háo sắc thế.”
Hai người nói chuyện phiếm, Nghê Diên lật bài kiểm tra toán hàng tuần, có hai câu hỏi lớn không có cách giải. Cô mở Studying xem lịch sử truy cập nhưng cái tên quen thuộc lại không xuất hiện.
Nghê Diên và Tùng Gia đưa ra suy đoán hợp lý: “L đã không xuất hiện kể từ hôm vô tình vào phòng tự học của chúng ta, chẳng lẽ cậu ấy thật sự bị tên phòng của chúng ta dọa sợ rồi à?”
“Không thể nào trong sáng như thế chứ?” Tùng Gia nói, “Cậu ta không còn vào xem trang chủ của cậu mỗi ngày nữa à?”
“Hết rồi. Có lẽ hình tượng của tớ trong mắt cậu ấy đã sụp đổ.” Tùng Gia cười, “Cậu thì có thể có hình tượng gì chứ?”
Tùng Gia tốt bụng đề nghị: “Cậu tự đi xem trang chủ của mình đi, ngoài thỉnh thoảng đăng mấy ghi chép bài học thì chính là những chuyện liên quan đến cô Thầm như một fan cuồng vậy, nếu có thì cũng chỉ có hình tượng fan cuồng.”
“Cậu không hiểu câu chuyện giữa tớ và cô giáo.” Nghê Diên nói, “Hay chúng ta đổi tên phòng đi nhé? Chọn cái tên nào lành mạnh, tích cực một chút.”
Tùng Gia: “Vậy để tớ nghĩ xem.” Một phút sau.
Tùng Gia: “Đổi xong rồi.”
Nghê Diên bấm vào phòng tự học xem thử, tên phòng “Chị gái ngực phẳng / Em gái eo nhỏ / HD / mãnh liệt / trò chuyện đêm khuya” trên góc trái trên cùng đúng là đã đổi.
Đổi thành “Chị gái ngực phẳng / Em gái eo nhỏ / online học tập.” Tùng Gia: “Đủ lành mạnh chưa?”
Nghê Diên: “…” Vẫn là quên đi.
Nghê Diên lại bấm vào trang chủ của L, phía trên hiển thị giới tính nam, ảnh đại diện là một màu đen, không rõ tuổi, không rõ thành phố cư trú, không rõ trường lớp… Nói tóm lại vô cùng bí ẩn.
Mặc dù không ôm kỳ vọng gì nhưng Nghê Diên vẫn chụp hai đề gửi cho L.
Nửa giờ sau, Nghê Diên đang định tắt đèn đi ngủ thì điện thoại vang lên thông báo, L đã trả lời tin nhắn của cô. Cậu gửi hai tấm ảnh tương ứng với đáp án của hai đề bài.
Trên tờ giấy nháp, chữ viết của chàng trai có chút cẩu thả, nhưng các bước thực hiện rất đầy đủ rõ ràng, còn có chú thích chi tiết, sợ người đối diện không hiểu.
Nghê Diên trả lời cậu: “Cảm ơn.”
L: “Không cần.”
Nghê Diên: “Dạo này cậu bận lắm sao?”
L: “?”
Nghê Diên: “Thấy mấy ngày nay cậu không online.”
L: “Thời gian online sau này sẽ ít hơn, có đề nào không biết cứ để lại tin nhắn, tôi nhìn thấy sẽ trả lời.”
Nghê Diên cảm thấy giọng điệu của cậu khá kiêu ngạo, chẳng lẽ gửi đề nào cậu cũng có thể giải được à? Nhưng có lẽ người đối diện là sinh viên đứng đầu chuyên ngành toán học cũng không chừng.
Nhắn xong câu này, hệ thống hiển thị L đã offline.
Nghê Diên suy nghĩ, bạn học L này không quá phù hợp với hình ảnh một người hâm mộ cuồng nhiệt truy cập trang chủ của cô cả nghìn lần mỗi ngày nữa rồi.
Nghĩ mãi không ra, cô đi tắm rồi ngủ.
Ngày hôm sau, Nghê Diên lấy bài hàng tuần đã điền đầy đủ ra, Tùng Gia chép đến mệt.
Nghê Diên nhỏ giọng nói với cô ấy: “Hai câu lớn phía sau là L giải.”
“Cậu ta lại online rồi?” Trong miệng Tùng Gia ngậm kẹo m.út, nhanh chóng chọn ra vài dòng để điền vào bài kiểm tra của mình.
Nghê Diên gật đầu, “Có điều cậu ấy nói sau này thời gian online sẽ ít hơn, bảo câu nào tớ không làm được cứ để lại tin nhắn cho cậu ấy, cậu ấy nhìn thấy sẽ trả lời tớ.”
“Còn là một người khá kiêu ngạo đó.” Tùng Gia cũng nói vậy.
Tông Đình đi tới, vì là đại diện môn toán nên trên tay cậu đã có một xấp bài thi, sát lại nhìn bài thi của Nghê Diên, ngạc nhiên nói: “Bây giờ cậu biết giải hết đề toán rồi à? Không thấy cậu hỏi bài tôi nữa.”
Tông Đình có điểm toán cao nhất lớp, trước đây lúc không có giáo viên toán, Nghê Diên không hiểu câu nào sẽ đi hỏi cậu ta.
Tùng Gia nắm lấy bài thi của Nghê Diên, khoe khoang lắc lắc trước mặt Tông Đình, “Bây giờ bọn tôi có người hỗ trợ bí ẩn rồi, không thèm cậu nữa.”
Tông Đình cầm lấy xem thử, hai câu hỏi khó cuối cùng đều có đáp án giống của cậu ta, phương pháp giải cũng đơn giản hơn.
“Thật sự có người hỗ trợ?” “Ừm.”
“Ai thế?”
“Người bí ẩn không thể nói.” Nghê Diên cũng cố ý gây tò mò.
Tông Đình lấy bài tập của Nghê Diên, “Từ hôm nay trở đi, buổi trưa sẽ có giờ học nhóm, đừng quên nhé.”
Hai chữ “Học nhóm” như một ngọn núi nhỏ đè lên đầu Nghê Diên.
Thời gian nghỉ ngơi bốn mươi phút vào buổi trưa đã phân ra hai mươi phút để học nhóm, hai người học tốt dạy kèm cho hai người học kém.
Tùng Gia được phân vào nhóm của lớp trưởng Việt Tư Bá, sau bữa trưa đã bị gọi đi.
Phòng học được chia thành nhiều ô nhỏ giống như một bàn cờ, bốn người tụ lại với nhau.
Tông Đình và Lễ Ngu cầm sách vở đến chỗ Nghê Diên, thành viên còn lại là Dịch Diệu Dương vẫn chưa tới.
Lớp mười Dịch Diệu Dương tham gia đội bóng rổ của trường, lớp mười một đã rời đội nhưng trưa nào cũng thích chạy đến sân bóng rổ.
“Chúng ta xem tài liệu trước, đợi cậu ấy năm phút, nếu cậu ấy không đến chúng ta cứ trực tiếp giải đề.” Tông Đình nói.
Cậu ngồi xuống chỗ của Tùng Gia, thành bạn cùng bàn với Nghê Diên.
Còn Lễ Ngu ngồi trước bàn Nghê Diên, xoay người lại dùng chung bàn với cô.
Hơn ba phút sau, Dịch Diệu Dương mồ hôi đầm đìa, cầm quả bóng rổ chạy về phòng học, Tông Đình gọi cậu ấy qua.
“Xin lỗi nhé.” Dịch Diệu Dương cười đùa, “Tôi chơi bóng quên mất thời gian, lần sau tôi không đến thì đừng chờ tôi.”
Trưa hôm nay sẽ giảng môn tiếng Anh, là sân nhà của Nghê Diên.
Cô giảng những câu hỏi ngữ pháp cho ba người còn lại, buồn tẻ không thú vị lại khó hiểu, Tông Đình coi như hợp tác, dùng bút đỏ đánh dấu trong tài liệu, vẽ hai đường ngang.
Nghê Diên giảng xong một câu hỏi trắc nghiệm Dịch Diệu Dương đã bắt đầu ngủ gật trên thành ghế sau, hai mắt Lễ Ngu đờ đẫn, hiển nhiên đang không tập trung.
Nghê Diên uống một ngụm nước, vô cùng bình tĩnh.
Tông Đình chống lại cơn buồn ngủ, chống tay lên má nhìn Nghê Diên, “Tiếng anh khó thật, ngữ pháp quá khó.”
Nghê Diên: “Chúng ta xem đề tiếp theo.”
Buổi chiều trời nóng bức, máy điều hòa trong phòng học mở rất thấp. Nghê Diên lấy áo khoác ra mặc vào.
Trên bàn học của Tùng Gia bên cạnh có ít sách nhưng rất nhiều đồ lặt vặt, cốc sứ, đồ ăn vặt, kẹp tóc, gương.
Lễ Ngu với lấy chiếc gương hình bầu dục nhỏ, sau đó cầm chiếc kẹp tóc ngọc trai trên bàn lên kẹp lên tóc.
Nghê Diên nhịn một chút, vẫn phải nói: “Không nên tùy tiện động vào đồ của người khác.”
“Tùng Gia không thích người khác động vào đồ của cậu ấy.” Lễ Ngu ngượng ngùng để kẹp tóc trong tay xuống.
Tông Đình chú ý tới bầu không khí đột nhiên lúng túng, muốn nói gì đó, Nghê Diên phá vỡ sự im lặng: “Làm xong hết đề rồi sao? Chúng ta tiếp tục.”
Dịch Diệu Dương hoàn toàn không phát hiện chuyện gì vì cậu ta đã hoàn toàn ngủ say, ngáy khò khò.
Thầy chủ nhiệm Hồ Thành buổi trưa có việc không tới giám sát, đến khi ông ấy đến thì nhìn thấy hình ảnh một đám học sinh đang buồn ngủ trong lớp học.
“Tiết đầu buổi chiều là thể dục, cầm sách lên học hết cho thầy! Tập hợp xong lại tiếp tục học nhóm!”
Nghê Diên giảng đề đến miệng đắng lưỡi khô suýt chút nữa đã nôn ra một ngụm máu.