Cố Phán Rực Rỡ

Chương 10

Cố Phán và bạn cùng phòng đi ăn lẩu ở nhà hàng gần đại học T, mấy người ăn đến đỏ cả mặt.

"Cố Phán, sao cậu không đi ăn mừng với Trần học trưởng?" Đường Đàm chống cằm hỏi.

Cố Phán nhìn đáy nồi nước sôi ùng ục ùng ục, lấy ra giấy với bút, viết một hàng chữ, "Nhà này lẩu ăn rất ngon."

Còn tưởng rằng cô muốn viết cái gì, không nghĩ hóa ra là câu này. Đường Đàm buồn bực làm bộ đánh cô.

Cố Phán né người, cười dịu dàng.

"Thật là một người xấu." Đường Đàm mắng.

Kim Nhiễm cũng cười, chỉ có Diệp Tử Nhuy sắc mặt lành lạnh ăn thịt dê chín trong nồi.

"Bất quá nói đi nói lại, ngày hôm nay học tỷ MC thật sự rất có khí chất, đến mình cũng bị mê hoặc." Đường Đàm tỏ rõ vẻ ước ao.

"Chính xác a, đến cả nữ sinh cũng đều yêu thích, chớ nói chi là nam sinh." Kim Nhiễm phụ họa một câu.

Cố Phán ánh mắt vẫn bình thường như cũ.

Vị học tỷ kia đúng là rất ưu tú, đại học T từ không thiếu hụt người như vậy.

Kim Nhiễm nói, "Quốc khánh các cậu nếu không có bận gì, mình bồi mọi người đi tất cả danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở đây, thế nào?"

Đường Đàm mặt mày sáng ngời, "Mình không thành vấn đề, hai người các cậu thì sao?"

Cố Phán viết, "Bạn học mình đến chơi."

Diệp Tử Nhuy để đũa xuống, "Mình mấy ngày đó làm việc ở phòng triển lãm tranh, sợ không có thời gian." Cô nói nhanh."Các cậu ăn xong chưa? Tính tiền thôi."

Nhân viên cửa hàng đem hóa đơn ra, "286 đồng."

Cố Phán vừa mới chuẩn bị lấy ví ra trả tiền.

Diệp Tử Nhuy nói, "AA đi, mình lượt đầu tiên."

(*) AA: một kiểu share tiền trong một nhóm, trả tiền theo lượt.

Cố Phán đem ví cất lại vào túi, Kim Nhiễm cũng nhìn thấy động tác của cô.

Bốn người thả bước chậm về ký túc xá, đến trước cổng ký túc, Kim Nhiễm ồ một tiếng, "Kia có phải Trần học trưởng không?"

Cố Phán ngẩng đầu nheo mắt nhìn, dưới ánh trăng, bóng lưng thon dài của anh đứng trước gió.

"Học trưởng, tìm đến Cố Phán a." Đường Đàm chào hỏi.

Trần Thiệu Thần gật đầu chào các cô, ba người cũng thức thời nhanh chóng lên lầu.

Cố Phán khoa tay, "Học trưởng, sao anh lại đến đây?" Cô nghi hoặc.

Trần Thiệu Thần nhìn thấy vẻ mặt của cô, hơi nhếch khóe miệng, xem ra cô chưa biết chuyện trên weibo."Bữa tiệc kết thúc sớm, đi ăn cái gì chưa?"

Cố Phán nói gần đây có nhà hàng lẩu rất ngon.

Trần Thiệu Thần gương mặt gợn lên ý cười, chẳng trách sắc mặt cô ửng hồng, đôi môi trơn bóng, anh thở một hơi, "Hoa Tử lúc nào lại đây?"

"Chuyến bay số 2 buổi sáng, chắc buổi trưa sẽ tới. Có việc gì à?"

Trần Thiệu Thần thoáng suy tư, "Không có gì. Lâu rồi không gặp bạn cũ, có chút khẩn trương đi, dù sao cô ấy là bằng hữu tốt của em."

Cố Phán ngẩn người, đây chính là tình tiết ra mắt người nhà sao?

Trần Thiệu Thần ngũ quan tỏa ra ánh sáng dìu dịu, "Chiều nay cùng em đi khám răng."

Cố Phán nhíu nhíu mày, "Hôm nay uống thuốc không đau nữa, ừ, sẽ không có chuyện gì." Chính là không muốn đi.

"Mẹ anh lúc mang thai anh, răng khôn nhiễm trùng, bởi vì mang thai cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể nhịn đau. Vì thế chuyện răng khôn, có thể nhanh chóng giải quyết liền nhanh chóng giải quyết."

Cố Phán mím khóe miệng, "Học trưởng, răng khôn của anh vẫn còn chứ?"

"Năm ngoái đã nhổ. Mẹ để anh đưa bà đi bệnh viện thuận tiện mang anh đi khám nha khoa một vòng kết quả là để anh đi nhổ răng."

Cố Phán nháy mắt, đối với mẹ Trần có chút ngạc nhiên.

Anh đoán được suy nghĩ của cô, "Mẹ anh rất đáng yêu, bà nhỏ hơn cha anh mười một tuổi."

Cố Phán mở to mắt, giơ tay lên chỉ, "Ba thế hệ khác nhau luôn sao."

Trần Thiệu Thần cười khẽ, "Đúng, không cần kinh ngạc, là mười một tuổi, thiếu một chút là được một vòng nhỏ. Hiện tại tính tình bà ấy phân nửa là do cha anh nuông chiều mà thành." Anh cười giảo hoạt, "Nam nhân Trần gia bọn anh đều rất thương yêu lão bà."

Cố Phán:...

Đang lúng túng, di động Trần Thiệu Thần bỗng vang lên, vừa lúc đang nhắc tới mẫu thân đại nhân. Anh nhìn Cố Phán, "Mẹ anh gọi."

"Vậy em đi lên trước." Cố Phán trong lòng dâng lên một cỗ căng thẳng không tên, nhưng Trần Thiệu Thần lại kéo tay cô, một bên tiếp điện thoại.

Cố Phán căng thẳng nín thở.

"Mẹ ——" Trần Thiệu Thần nghe máy.

"Thiệu Thần, quốc khánh không về sao?"

"Vâng, có một số việc, không về được."

"Như vậy a, vậy con có thời gian thì nhớ qua chỗ cậu con, bà ngoại đang ở đó."

Ánh mắt Trần Thiệu Thần dán lên mặt Cố Phán, "Con hiểu rồi."

"Đang làm gì đấy?" Từ Thần Hi gặm dưa chuột, trong điện thoại phát ra âm thanh lanh lảnh.

"Hoa tiền nguyệt hạ." Trần Thiệu Thần chậm rãi trả lời.

(*) Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng. Câu này xuất phát từ thơ Bạch Cư Dị, chỉ những nơi nam nữ nói chuyện tỏ tình, yêu đương.

Đầu điện thoại bên kia sửng sốt, "Trần Thiệu Thần!"

"Từ phu nhân, nghỉ sớm một chút. Rảnh rỗi sẽ lại gọi điện thoại cho mẹ." Trần Thiệu Thần cúp máy.

Cố Phán ngạc nhiên, "Anh cứ như vậy ngắt điện thoại của mẹ?"

"Không sao, cha anh sẽ an ủi được bà." Trần Thiệu Thần khóe môi mang theo ý cười."Không cần khẩn trương, mẹ anh rất dễ thân cận."

Cố Phán cúi thấp mặt, học trưởng anh nghĩ hơi xa quá rồi.

Trần Thiệu Thần vân vê sợi tóc của cô, "Vừa nãy anh nhìn các em trở về, có phải là có chuyện gì không?"

Thực sự là cái gì đều giấu không được anh.

"Học trưởng, anh có bao giờ gặp người thế này chưa, điều kiện kinh tế không tốt lắm, nhưng vô cùng cố gắng, có lúc bọn em muốn giúp đỡ, rồi lại sợ tổn thương tự tôn của cô ấy, anh nói nên làm như thế nào?"

Trần Thiệu Thần nhìn lông mày cô nhíu lại, "Em có suy nghĩ tới chuyện cô ấy rốt cuộc có muốn các em hỗ trợ không?"

Cố Phán trầm tư, Diệp Tử Nhuy ngay cả học bổng cũng không xin.

"Kỳ thực đại học chính mình kiếm lấy học phí cùng sinh hoạt phí cũng không khó, các em phải tin tưởng cô ấy. Anh biết các em đều mềm lòng."

Cố Phán chớp mắt, "Anh đoán được ai sao?"

Trần Thiệu Thần gật đầu, "Nhìn cô ấy là kiểu con gái có lòng tự ái rất lớn, vì thế nếu các em không biết xử lí, đối với cô ấy trái lại không phải là chuyện tốt."

"Em biết, cũng vì vậy nên bọn em rất mâu thuẫn. Đi ra ngoài ăn cơm đều muốn cùng bọn em chia tiền AA, mà vừa quay đầu cô ấy liền chỉ ăn bánh bao." Cô thở dài một hơi.

"Đừng suy nghĩ nhiều quá, có lúc không hề làm gì cũng là một loại tôn trọng với trợ giúp."

Cố Phán nghe anh nói xong đột nhiên giống như đã rõ ràng.

Cố Phán sau khi trở lại ký túc xá vẫn thắc mắc một chuyện, sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở lầu dưới ký túc nữ sinh. Giác quan thứ sáu tự nói với mình, anh nhất định có việc.

Trước khi sắp ngủ, Cố Phán rốt cuộc biết chân tướng. Đi một vòng weibo của anh, bị chia sẻ mới nhất trên weibo của anh làm kinh sợ.

"Hôm trước vừa kết thúc độc thân, bọn mình đều là sinh viên bình thường, lại đều là người mới, hi vọng mọi người ưu ái nhiều hơn." Người mà anh trả lời lại chính là Hoa Hoa Tiểu Tử.

Cảm giác buồn ngủ của Cố Phán biến mất trong nháy mắt, trằn trọc trở mình trên giường.

Hoa Hoa Tiểu Tử, cô ấy lại đương nhiên đi hỏi cái vấn đề này. Cố Phán trong lòng ngổn ngang. Dưới weibo kia của anh thật sự rất náo nhiệt. Buổi tối anh qua đây có lẽ muốn nói về chuyện này với cô.

Tiếc là cô biết chuyện quá muộn.

Cuối cùng là bỏ qua.

----

Sau tiết thứ hai của ngày hôm sau, Trần Thiệu Thần tới phòng học của các cô.

Lý Thịnh đang nói chuyện với Cố Phán, "Đây là phòng làm việc của bạn thầy, chủ yếu thầy cảm thấy nơi đó của ông ấy có thể giúp em luyện tập, nếu muốn thì có thời gian đi xem một chút."

Cố Phán suy đi nghĩ lại, viết lên giấy, "Thầy Lý, nếu như em đi có thể đưa bạn học đi cùng không?"

Lý Thịnh nhìn vẻ mặt mong đợi của cô, "Có thể nói cho thầy là ai không?"

"Diệp Tử Nhuy, cô ấy rất ưu tú."

Lý Thịnh cười khẽ, "Tiểu nha đầu với mẹ em giống nhau lấy giúp người làm niềm vui a. Được, có thể đi cùng. Bất quá thầy giúp em một chút, em chừng nào cũng nên tới giúp thầy?" Ông lại như đứa trẻ cò kè mặc cả.

Cố Phán nhìn ông, trong lúc nhất thời không biết nên xử lý như thế nào.

Lúc này Trần Thiệu Thần từ cửa đi tới, thấy cô đang nói chuyện với thầy, anh ngồi xuống hàng ghế bên cạnh.

Lý Thịnh không dấu vết liếc anh vài lần, "Tới tìm em phải không?"

Cố Phán quay đầu lại, vẻ mặt thoáng cảm động, Lý Thịnh làm sao sẽ nhìn mà không hiểu.

Lý Thịnh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Hóa ra không tới chỗ thầy thực sự là bận nói chuyện yêu đương a. Đi nhanh đi nhanh."

Ra khỏi lớp.

Trần Thiệu Thần dắt xe đạp, "Thầy vừa nãy tên là Lý Thịnh?"

Cố Phán gật đầu.

"Anh xem qua giới thiệu về ông ấy trên hành lanh viện bọn em, ông ấy rất lợi hại."

"Tranh thủy mặc của thầy Lý ở trong nước vào hàng số một số hai. Em nghe mẹ nói, kỳ thực có mấy trường đại học nước ngoài mời thầy, mà thầy vẫn chọn ở lại trong nước. Thầy Lý đặc biệt lợi hại, người trong giới gọi thầy là tiểu Trần Dật Phi. 

Thầy lại nói, thầy chỉ là chính mình!"

(*) Trần Dật Phi: họa sĩ nổi tiếng của Trung Quốc.

Trần Thiệu Thần có thể thấy, Thầy Lý kia đối đãi Cố Phán tựa hồ rất thiên vị. Bất quá anh nhíu mày lại, ở trước mặt anh cô sao còn có thể tự nhiên mà ca ngợi —— nam nhân khác, tựa hồ chưa hề đặt anh trong lòng. Cái vấn đề này rất nghiêm trọng.

Hai người đến bệnh viện. Xếp hàng đăng ký.

Đến lượt Cố Phán, Trần Thiệu Thần cùng cô đi vào.

Cố Phán có chút khẩn trương, khi còn bé từng nhổ răng đến giờ vẫn còn ám ảnh."Bạn học đừng khẩn trương như vậy, há miệng to  —— "

Cố Phán ngẩng cằm lên cảm giác được bác sĩ cầm dụng cụ y tế nhích tới nhích lui trong miệng cô."Răng khôn phía dưới bên phải bị lợi bọc lại, hơn nữa răng khôn phát triển có chút lệch, nên nhổ đi."

Mặt Cố Phán lại bắt đầu nhăn lại.

"Không nhổ có ảnh hưởng gì không?" Trần Thiệu Thần trầm giọng hỏi.

"Bình thường bị lạnh lợi sẽ sưng, chậm thì mấy ngày nhiều thì một tháng."

Trần Thiệu Thần nhìn về phía Cố Phán, đôi mắt Cố Phán tràn đầy bất đắc dĩ.

Trần Thiệu Thần thở dài một hơi, "Vậy thì nhổ đi." Cố Phán ủ rũ ngồi một chỗ.

Bác sĩ liếc mắt nhìn hai người, thực sự là trai tài gái sắc."Có đang ở kỳ kinh nguyệt không?"

Cố Phán mặt thoáng đỏ, cô lắc đầu, ánh mắt không dám nhìn chỗ khác.

Bác sĩ nhanh chóng viết hai hàng chữ lên bệnh án, "Bạn trai đi thanh toán viện phí."

Bạn trai rất tình nguyện.

Tiêm thuốc tê xong thực sự không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy có đồ vật ở trong miệng nhích tới nhích lui.

Đợi đến lúc bác sĩ nói, "Được rồi, ngậm lấy bông."

Trần Thiệu Thần đỡ cô đứng lên.

Bác sĩ nói, "Muốn giữ cái răng kia không?"

Cố Phán lắc đầu.

"Ây, lại nhìn cái răng của cô một chút đi, nói lời tạm biệt với nó."

Cố Phán chỉ cảm thấy cả trong ngoài miệng đều thật khó chịu, viền mắt đã hơi ướt.

Cố Phán lúc này mới chú ý tới thẻ trên ngực bác sĩ —— Phùng Tấn, hóa ra anh chính là nha sĩ mà Hàn Diệp Hành nhắc cho cô.

Bác sĩ đem bản bệnh án đưa cho cô vừa liếc mắt nhìn tên, "Em là Cố Phán? Là nữ sinh đi cùng Hàn Diệp Hành lần trước." Nói xong, anh cười cười."Hai ngày nay nhớ uống thuốc, nếu như có gì không khỏe nhớ đến bệnh viện."

Nửa giờ sau, Cố Phán cảm thấy khóe miệng bắt đầu tê dại.

Trần Thiệu Thần nói, "Hai ngày nay nghỉ ngơi thật tốt."

Cố Phán tay phải sờ sờ mặt, "Học trưởng, bọn họ nói nhổ răng khôn mặt sẽ nhỏ đi."

Trần Thiệu Thần ngắm nghía mặt cô, "Anh hiện tại không thấy nhỏ đi chỗ nào, biến sưng lên mới là thật đấy."

Cố Phán cả người đều ủ rũ.

Bạn học Hoa Tử bên kia ngày nào cũng hướng Trần thiệu Thần hỏi tới lui, mà vẫn chưa thấy xuất hiện. Đến Quốc Khánh ngày thứ hai, cô mới chủ động nhắn tin cho Cố Phán, lặng thinh không đề cập tới chuyện weibo.

Cố Phán đến bến xe đón cô ấy. Hoa Tử mặc quần bò yếm, đội mũ lưỡi trai, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ. Vừa thấy Cố Phán liền ôm chầm lấy cô."Nhớ cậu muốn chết."

Cố Phán nhìn cô, lấy điện thoại di động gõ một hàng chữ, "Mình cứ nghĩ cậu sẽ không đến, hai ngày nay sao đều không liên lạc với mình."

"Bận quá, thầy giáo giao bài tập." Hoa Tử đàng hoàng trịnh trọng nói."Cố Phán, mình phát hiện cậu giống như mập lên, thức ăn Đại học T quả nhiên tốt." Không phải mập, là mặt sưng phù.

Cố Phán đỡ lấy vali của cô, ngăn một chiếc taxi, trước tiên đi khách sạn.

Hoa Tử một đường đều nói chuyện trường học, Cố Phán nghe say sưa. Nhanh đã đến nơi, Cố Phán đột nhiên đưa điện thoại tới trước mặt cô, trên đó viết.

"Trần học trưởng cũng ở đây, anh ấy nói muốn mời cậu ăn cơm, cảm ơn cậu chuyện trên weibo."

Hoa Tử khóe mắt giật giật, "Cái kia a, nhất thời cao hứng thôi, cũng không cần quá khách khí, để anh mình đến trả tiền đi, ổng có tiền."

Cố Phán lôi kéo cô xuống xe, Trần Thiệu Thần từ cửa khách sạn đi tới.

Hoa Tử cách anh mấy bước liền vẫy tay, "Trần học trưởng, chúc mừng chúc mừng."

Trần Thiệu Thần bị lời của cô làm cho sững sờ, "Hoa Tử, em xinh đẹp hẳn ra."

"Thật hay giả vậy?" Hoa Tử cười tươi như hoa.

"Là giả." Chớp mắt một cái, Trần Thiệu Thần nhả hai chữ.

Hoa Tử ghé bên tai Cố Phán nói, "Trần học trưởng rất hài hước nha, còn có thể đùa giỡn."

Cố Phán gõ một hàng chữ, "Anh ấy không đùa."

Hoa Tử giận, "Các cậu đây chính là tình nhân hợp tác khi dễ một cô gái yếu đuổi như mình sao?"

Cố Phán với Trần Thiệu Thần trầm mặc.
Bình Luận (0)
Comment