Cố Phán Rực Rỡ

Chương 9

Nụ cười dịu dàng trên gương mặt cô, luôn làm người khác cảm thấy hai loại tính tình nhu hoà lẫn quật cường dung hợp. Cô không thể nói chuyện, nhưng lại có một đôi mắt biết nói, vô thanh thanh hữu thanh.

Tâm tình Trần Thiệu Thần liên tục xoay chuyển, lần đầu tiên anh cảm nhận được, hóa ra một cử chỉ đầu ngón tay so với ngôn ngữ thậm chí còn muốn làm ruột gan người ta càng rối bời hơn. Hồi lâu, anh thở một hơi dài, "Ừ, anh biết." Ngữ khí của anh nhẹ nhàng, nhu hòa như một loại đồng dao. Anh chậm rãi đưa tay đặt trên vai cô.

Ánh đèn âm u, gió nhẹ khẽ lướt qua mặt.

Khuôn mặt của anh từng chút từng chút tới gần cô, cô ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt trên người anh, không giống mùi nước hoa gì. Cố Phán mở to mắt nhìn, ánh mắt hơi hoảng hốt, sự ngượng ngùng của thiếu nữ rốt cục làm cho cô nhắm chặt mắt lại.

Khóe miệng Trần Thiệu Thần hiện lên một nụ cười, đưa cô kéo gần vào trong lồng ngực.

"Phán Phán, em hình như rất chờ mong ——" Trần Thiệu Thần buồn bực cười.

Tay phải Cố Phán đặt ở hông anh, tay nắm chặt lại, cô mới không có!

"Yên tâm, không phải bây giờ." Âm thanh Trần Thiệu Thần truyền tới bên tai cô, "Nếu em như không thể chờ đợi được nữa, chúng ta cũng có thể sớm luyện tập một chút."

Mũi cô tựa vào bờ vai rộng của anh.

May là đang ở trong bóng tối, mặt Cố Phán nóng hầm hập.

Nam thần chính là đùa giỡn bạn gái tương lai như này sao?

Buổi tối, khó có dịp bốn người trong ký túc xá của cô đều ở đây. Sau khi tắt đèn, Kim Nhiễm đột nhiên hỏi.

"Các cậu nói xem nam sinh nữ sinh cùng nhau bao lâu thì nữ sinh có thể đồng ý nam sinh tiếp xúc thân mật?"

Yên lặng một hồi.

Một lát, Đường Đàm phá vỡ trầm mặc."Kim Nhiễm, cậu đang nói chuyện yêu đương đấy à?"

"Ừ." Bạn học Kim Nhiễm nhỏ giọng đáp một tiếng."Học viện Khoa học Tự nhiên." Cô ngồi dậy.

Giường Cố Phán nối liền với giường cô ấy, giường kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên một lúc. Kim Nhiễm gặp người kia ở thư viện. Bất tri bất giác trò chuyện hơn hai tuần. Vì để thuận tiện nói chuyện yêu đương, cô trở về trọ ở trường .

Diệp Tử Nhuy nói, "Trừ nắm tay thì không có vấn đề gì, càng sâu một bước, tốt nhất nên suy nghĩ kỹ thêm một chút."

Nói xong mọi người đều cười lên . Diệp Tử Nhuy vốn là nghiêm túc, bình thường nghiêm túc thận trọng, có thể tưởng tượng dáng dấp cô nói câu nói này.

"Cố Phán, cậu nói xem?" Kim Nhiễm mở miệng.

Cố Phán mở điện thoại di động, viết nhanh một đoạn, "Thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông."

Vài giây yên tĩnh, ba người kia trong nháy mắt cười vang lên.

"Được lắm thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông." Kim Nhiễm bình tĩnh nói, "Cố Phán, cậu với Trần học trưởng có phải là chính là như vậy?"

Cố Phán trầm mặc, bọn họ là dạng gì ? Dù sao cô bao giờ cũng bị người kia đùa giỡn.

Đường Đàm ho một tiếng, "Mình cảm thấy có thể dùng sáu chữ để hình dung Cố Phán với Trần học trưởng, "Phát hồ tình, chỉ hồ lễ" (*)."

(*):Ý nói có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa. Câu gốc hay nên Cá để vậy.

Diệp Tử Nhuy cũng nở nụ cười, " Tổng kết của Đường Đàm rất chuẩn."

Cố Phán bật cười, Đường Đàm tổng kết tựa hồ không có sai.

******

Ngày tranh cử Hội sinh viên hội trường lớn tràn đầy người.

Đường Đàm là trợ lý đã đi lo việc từ rất sớm. Khi Cố Phán với Kim Nhiễm tới thì đã không còn chỗ ngồi .

Hai người thật vất vả mới tìm được mấy bạn cùng lớp, ngồi xuống hàng thứ mười.

"Khung cảnh này cảm giác chính thức thật tốt." Kim Nhiễm cảm thán, "Tính ra không có mấy trường đại học được thế này đâu."

Cố Phán liếc mắt nhìn điện thoại di động, tin nhắn từ Trần Thiệu Thần, "Nếu không có chỗ ngồi thì tìm Dương Chấp."

Cố Phán vội vàng nhắn lại: Có rồi, em ngồi với bạn cùng phòng.

Anh sắp tham gia tranh cử, lúc này cũng không thể gọi anh phân tâm.

Kim Nhiễm ghé lại, "Trần học trưởng?"

Cố Phán oán thầm có thể đừng thông minh như vậy không a, sao ai cũng đều biết.

"Cố Phán, người nhà này của cậu quá thất bại , vậy mà cũng không thể xếp chỗ hàng trước. Cậu xem bên kia còn chỗ trống kìa? Nhất định là để dành cho người nội bộ."

Cố Phán bị hai chữ "Người nhà" làm thoáng kinh ngạc.

Người nhà a —— trong đầu cô đột nhiên hiện ra một hình ảnh, mắt nhìn thấy phía trước, Trần Thiệu Thần đang cùng lão sư nói cái gì, lão sư vỗ vỗ bả vai của anh, đối với anh vô cùng mong đợi.

"Đó chính là Trần Thiệu Thần của học viện Quản li kinh tế."

"Xem ra vị trí chủ tịch trừ anh ra không còn có thể là ai khác ."

"Đúng đấy, anh ấy quá lợi hại . Mùa hè năm ngoái đại diện cho trường học tham gia cuộc thi hùng biện nổi tiếng lấy một địch bốn, trận đấu kia quá đặc sắc ."

"Weibo của ảnh mấy ngày nay có rất nhiều bình luận, đều là cổ vũ cho anh cố lên."

"Trần Thiệu Thần khắp mọi mặt đều rất ưu tú, ở Đại học T vô cùng nhiều chuyện, còn có một nguyên nhân, khiêm khiêm quân tử, chước chước kì hoa (*), nghe đồn, bối cảnh gia đình Trần Thiệu Thần không phải chỉ là loại tốt bình thường."

(*): khiêm khiêm công tử, chước chước kì hoa: người khiêm tốn, tài năng rực rỡ. (Câu gốc hay nên Cá muốn để nguyên.)

...

MC trang phục rực rỡ bước lên sân khấu, đàn chị năm ba của học viện âm nhạc Chu Chú.

Một giây trước hội trường còn huyên náo trong nháy mắt yên lặng như tờ, yên tĩnh lắng nghe lời của MC."Ngày hôm nay năm người tham gia tranh cử chủ tịch hội sinh viên mỗi người đều là một trong những sinh viên ưu tú nhất Đại học T, tôi cảm thấy chúng ta rất may mắn có một cơ hội có thể chứng kiến phong thái họ hôm nay. Phỏng chừng mọi người cũng giống tôi đều không thể chờ đợi được nữa , bên dưới cho phép xin mời người đầu tiên của ngày hôm nay —— "

Ngày hôm nay có thể đứng ở trên sân khấu đều là người xuất sắc.

Lời nói chậm rãi, hơi thở vững vàng, đã không đủ để hình dung được , trên người họ đều lộ ra tài trí hơn người.

Kim Nhiễm lặng lẽ nói, "Đây đều là những người nào a."

Cố Phán cười cười. Thực lực sinh viên Đại học T đương nhiên không thể coi thường, cộng thêm hai năm năm nhất và năm hai tôi luyện, những người này đều thành tinh rồi.

Trần Thiệu Thần là người thứ ba lên sân khấu. Chính thức xuất hiện, vừa mới lên sân khấu, trên sân khấu liền vang đến tiếng vỗ tay vô cùng chỉnh tề đều đặn.

"Cố Phán, cậu quá thảm, tình địch của cậu thật nhiều." Kim Nhiễm nhíu mày nói.

Tài ăn nói của Trần Thiệu Thần Cố Phán đã sớm biết qua . Ba năm trước, lúc anh đang là chủ tịch cao trung, cảnh anh diễn thuyết trên sân khấu vẫn rõ ràng trước mắt, hôm nay tất cả thật giống như tái diễn năm đó.

Anh có tri thức uyên bác, mỗi một câu nói đều khiến người ta có loại cảm giác như gió xuân, thần thái sáng láng, rồi lại khiêm tốn nhã nhặn dễ nghe.

"Quá đẹp trai rồi!" Xung quanh thỉnh thoảng có nữ sinh lên tiếng than thở.

Cố Phán hé miệng nở nụ cười, vẻ mặt Trần Thiệu Thần tự nhiên, ánh mắt vẫn nhợt nhạt lưu động, nhìn dưới sân khấu, tình cờ chớp mắt, tình cờ mỉm cười, tình cờ giống như nhìn chăm chú vị trí của cô.

Anh thế này làm sao sẽ không mê người đây?

Cuối cùng Trần Thiệu Thần tranh cử thành công. Cố Phán còn chưa kịp chúc mừng, liền nhận được tin nhắn của Hoa Tử.

"Weibo Trần học trưởng xảy ra chuyện gì vậy, làm sao thoáng cái nổi lên nhiều bình luận thế này?"

Cố Phán: Anh tranh cử chủ tịch hội sinh viên.

Hoa Tử: Thành công không?

Cố Phán: Làm sao có khả năng không thành công ╮(╯▽╰)╭

Hoa Tử: (#‵′) cậu đây là ở trước mặt mình thể hiện ân ái sao? Có ai như cậu ở trước mặt bạn tốt khoe người nhà vậy?

Cố Phán: ...

Trần Thiệu Thần tranh cử thành công, xung quanh ồn ào chúc mừng đòi đãi khách, Cố Phán đứng ở góc chờ, thờ ơ phía xa.

Anh lại đi tới bên cạnh cô.

Trong lòng Cố Phán có rất rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì.

Trần Thiệu Thần nhìn cô một lúc lâu, tất cả ôn nhu dưới đáy lòng đều bị cô kích chết. Thành công dù sao vẫn muốn chia sẻ cùng người mình yêu thương nhất.

"Ngồi nơi đó thấy rõ không?" Giọng anh trầm thấp khàn khàn.

Cố Phán nuốt nước bọt, lông mi rung động, "Học trưởng phong thái của anh vẫn như trước." Dừng một chút, "Chúc mừng anh."

Vẻ mặt Trần Thiệu Thần rung động, "Hóa ra em vẫn còn nhớ lần kia." Anh nắm thật chặt tay, "Buổi tối cùng nhau ăn cơm?"

Sắc mặt Cố Phán hơi đổi, chỉ chỉ cửa, "Bạn cùng phòng và em đã hẹn nhau rồi, anh không phải ăn cơm cùng bọn họ sao."

Trần Thiệu Thần ừ một tiếng, biết cô là ở kiếm cớ, cô chỉ không muốn đi cùng những người kia.

Cố Phán cắn cắn môi, thành thực."Chỉ là em còn không quen."

"Không sao, vài lần em sẽ quen." Trần Thiệu Thần với cô ra khỏi hội trường, Kim Nhiễm hướng họ phất tay một cái, "Trần học trưởng, Xin chào."

Trần Thiệu Thần mỉm cười, "Là Kim Nhiễm đi."

Kim Nhiễm không nghĩ tới Trần Thiệu Thần sẽ biết cô, "Đúng, học trưởng, hôm nay anh thật lợi hại."

Trần Thiệu Thần nhìn cô, "Cảm ơn sự ủng hộ của em. Cố Phán nói các em còn có việc, hôm nào anh lại mời các em ăn cơm."

Trên mặt Kim Nhiễm tràn đầy ý cười, "Được, học trưởng, bọn em sẽ chờ."

Cố Phán xấu hổ.

Trần Thiệu Thần cũng những người kia ăn ở một nhà hàng gần trường, không biết là ai đột nhiên nói một câu, "Trần Thiệu Thần, cậu xem weibo cậu chút đi, bão bình luận."

Trần Thiệu Thần bình thường cũng không thường dùng weibo, bất quá vẫn đăng kết quả lên weibo. Weibo nhắc nhở bình luận với số trích dẫn, anh nhìn lướt qua con số, sửng sốt một chút.

"Cậu xem mấy cái trên đầu đi, hỏi cậu có bạn gái hay không? Mọi người đều rất hứng thú đề tài này a."

Trần Thiệu Thần ánh mắt nhìn chăm chú cái tên weibo kia một lúc "Hoa Hoa Tiểu Tử", anh không khỏi nở nụ cười, chỉ khẽ nhúc nhích, trả lời lại trích dẫn trên weibo.

"Mấy ngày trước vừa kết thúc độc thân, bọn mình đều là sinh viên bình thường, lại đều là người mới, xin mọi người ưu ái nhiều."

Sau mười phút, số bình luận weibo này của anh tính đã vượt qua cả những cái trước.

Trong phòng khách có người gọi.

"Trần Thiệu Thần đến đây giải thích cho bọn mình một chút cái gì gọi là sự nghiệp lẫn tình yêu cùng được mùa. Nắng hạn gặp mưa rào, xa quê gặp bạn cũ. Đêm đồng phòng hoa chúc, là lúc ghi tên trên bảng vàng."

Trần Thiệu Thần như cười như không, anh hắng giọng."Mình còn có chút chuyện đi về trước , các cậu tiếp tục, hóa đơn mình đã thanh toán."
Bình Luận (0)
Comment