Editor: Mèo
Mấy tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
“Bức tường đổ sụp xuống va vào đầu của bệnh nhân, tay phải bị nứt xương nghiêm trọng, người nhà và bệnh nhân nên có sự chuẩn bị tâm lý trước.” Bác sĩ chịu trách nhiệm phẫu thuật chính khoảng hơn 40 tuổi, mặt mũi sạch sẽ lộ ra vài phần đáng tiếc. Có lẽ bọn họ cũng đều biết rồi, cô gái nhỏ nhắn đang còn hôn mê bên trong kia là hoạ sĩ. Theo như kinh nghiệm của ông thì tay của cô gái đó sau này không thể vẽ tiếp được nữa.
Trần Thiệu Thần, Cố Phán, Hàn Diệp Hành cùng im lặng sững sờ.
Trần Thiệu Thần lên tiếng trước tiên. “Cám ơn bác sĩ.”
Bác sĩ gật gật đầu, rời đi.
Diệp Tử Nhuy vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hai người, Cố Phán ngồi ở một góc phòng. Hàn Diệp Hành đã về từ nãy, cô cũng không còn tinh thần để nói lời cảm ơn với anh ta.
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy mở ra, qua mấy giây sau Cố Phán mới ngước lên nhìn.
Dưới ánh sáng tối mờ ngoài hành lang hắt lên trước cửa, Chu Nhuận Chi vội vã bước vào, bước chân gấp gáp hỗn loạn.
Cố Phán hơi nhíu mày, cô đứng dậy.
Sắc mặt của Chu Nhuận Chi rất không tốt, anh ta nén giọng mình lại, nói: “Tôi vừa từ Pháp về, bác sĩ cũng đã nói với tôi rồi.”
Vừa từ Pháp về sao?
Nghe nói, vợ chưa cưới của anh ta đang ở Pháp.
Ánh mắt Chu Nhuận Chi tràn đầy đau lòng, bây giờ Cố Phán cũng không biết nên nói gì nữa, an ủi anh ta sao?
Cô đi ra khỏi phòng bệnh, Trần Thiệu Thần đang đứng ngoài cửa, cô đi tới, ôm lấy anh từ phía sau, mặt áp vào lưng anh, tâm trạng thấp thỏm cả ngày mới tạm thời thả lỏng.
Thật may là, ngay lúc này, có anh ở đây.
Như vậy, là tốt rồi!
Trần Thiệu Thần cầm lấy tay cô. “Đừng lo, rồi sẽ ổn cả thôi.”
Cố Phán ôm anh một lúc lâu mới buông tay ra. Cô thở dài, huơ tay ra dấu với anh: “Là anh liên lạc gọi anh ta tới sao?”
Trần Thiệu Thần nhìn vào mắt cô. “Ừhm, em nên nhìn ra được, trong lòng anh ta xem trọng Tử Nhuy hơn là vẻ bề ngoài anh ta thể hiện.”
Cố Phán cong khoé môi. “Nhưng nếu như chỉ dùng sự xem trọng này để anh ta nhận ra được tình cảm của mình, Tử Nhuy cũng quá đáng thương rồi.”
Vẽ tranh, là một nửa cuộc sống của các cô đó!
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Anh vuốt tóc cô. “Ngồi xuống một lát đi.”
Anh biết, cô nhất định phải chờ đến khi Tử Nhuy tỉnh lại thì mới có thể yên tâm về nhà nghỉ ngơi. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ
Đêm khuya, trong hành lang cũng vắng vẻ, không nhiều người qua lại. Hai người ngồi trên băng ghế ở hành lang, Cố Phán dựa đầu vào vai anh.
Sáng hôm sau, Diệp Tử Nhuy tỉnh lại từ trong cơn mê. Cô ấy vừa định giơ tay lên liền nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Đừng động đậy...” Người nọ đè tay cô lại.
Diệp Tử Nhuy nhìn lên thì thấy anh ta.
Cằm anh ta lún phún râu, hơn nữa thuận thế nhìn xuống, cô nhận thấy được quần áo của anh ta cũng nhăn nhúm hết cả.
Chu Nhuận Chi nhìn cô thâm trầm. “Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Diệp Tử Nhuy sững sờ, đầu óc trống rỗng bắt đầu hồi tưởng lại. Cô vừa nhớ đến cảnh tượng cả căn phòng đổ sụp xuống trong nháy mắt, sàn nhà run chuyển dữ dội, cô vốn không chạy ra ngoài kịp, đau đớn liền truyền thẳng đến đại não.
Khẽ giật giật ngón tay, cô nhìn xuống, cả cánh tay phải của cô đang được bó bột, năm ngón tay sưng vù không khác gì lạp xưởng.
Cô khẽ mỉm cười. “Em tưởng là mình chết chắc rồi.” Cô nói rất chậm, giọng nói cũng khàn khàn.
Sắc mặt Chu Nhuận Chi chợt biến đổi. “Không được nói bậy.” Anh nặng nề hít một hơi sâu. “Sẽ không đâu.”
Diệp Tử Nhuy nhắm mắt lại. “Chu Nhuận Chi, em đã nằm mơ thấy anh. Mơ thấy anh kết hôn, anh mặc một bộ vest đen lịch lãm, rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả ngôi sao Cbiz nữa.”
“Được rồi, đó chỉ là mơ thôi. Nhuy Nhuy, chúng ta nghỉ ngơi trước đã, đừng nói gì cả.”
Diệp Tử Nhuy ừ một tiếng, cô còn chưa kể hết giấc mơ của mình, trong mơ cô thấy anh kết hôn với vợ chưa cưới của mình, mà cô, thì đứng lẫn trong đám người đến dự.
“Em không biết anh lo lắng cho em thế nào đâu, anh tình nguyện người chịu đau đớn là anh chứ không muốn nhìn thấy em như bây giờ...” Tay anh ta run rẩy.
Khoé môi Diệp Tử Nhuy không tự chủ cong lên thành một nụ cười. Vết thương trên mặt đau rát.
——— ———————
Trong phòng làm việc, Trần Thiệu Thần đang xem tài liệu. Lúc này vang lên hai tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Tần Kha đi vào. “Thiệu Thần, cô Chu đến tìm cậu.”
Chắc đã ba năm không gặp rồi nhỉ.
Chu Chú mặc một bộ đồ công sở được cắt may khéo léo, trang điểm tinh tế, không để người khác nhận ra một chút khuyết điểm nào.
“Thiệu Thần, chuyện hợp tác, cậu vẫn chưa đưa ra cho mình một câu trả lời chắc chắn.” Chu Chú ngồi xuống.
Tần Kha bày ra vẻ mặt vui vẻ như đang xem kịch.
“Ngại quá, mấy ngày nay mình bận một số việc, hiện giờ mình vẫn còn đang căn nhắc.” Trần Thiệu Thần bình tĩnh nói.
“Chuyện của công ty à?” Chu Chú ân cần hỏi.
Lúc này điện thoại của anh báo có tin nhắn đến. “Chờ mình một chút.” Anh lấy điện thoại xem tin nhắn.
Chu Chú âm thầm quan sát, gương mặt anh tràn đầy dịu dàng.
“Chu Chú, bây giờ chúng ta sẽ cùng bàn chuyện hợp tác.”
Sắc mặt Chu Chú rất khó coi, nếu như không trang điểm thì chắc sẽ nhợt nhạt đến thảm hại. “Mình có thể nói chuyện riêng với cậu không?”
Tần Kha rất thức thời. “Mình còn có việc, các cậu cứ nói chuyện đi.”
Ba năm, Trần Thiệu Thần cũng không hề cho cô một chút cơ hội nào, thậm chí còn có ý né tránh cô. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
“Vẫn là cô ấy sao?” Giọng Chu Chú có chút đè nén. “Ba năm, Trần Thiệu Thần... Ba năm nay, hai người chưa từng liên lạc với nhau. Tại sao?!”
Trần Thiệu Thần nhìn lướt qua chiếc ly đặt trên bàn, đó là cái mà lần trước cô đã uống khi đến đây, anh vẫn để lại trước bàn làm việc của mình, mỗi ngày đều rửa một lần. “Ba năm, hay ba mươi năm thì cũng vậy thôi.”
Một khi đã yêu, thì yêu cả một đời.
Đây là câu trả lời của anh.
Cô cho anh ba năm, vì không muốn ba mẹ anh phải khó xử.
Thế thì, anh trao cho cô cả cuộc đời còn lại của mình.
Chu Chú cười bất đắc dĩ, nụ cười bi thương. “Trần Thiệu Thần, có đôi lúc cậu thật tàn nhẫn.”
Mười ngón tay Trần Thiệu Thần đan vào nhau. “Chuyện hợp tác với công ty cậu, mình cần phải suy nghĩ thêm.”
Chu Chú bất giác cắn môi, từ từ nở nụ cười. “Công việc là công việc, chuyện nào ra chuyện đó. Cậu làm việc tiếp đi, mình về đây.” Giày cao gót dẫm lên sàn phát ra những tiếng cộp cộp vang vọng, cô đơn mất mác.
“Khi nào có thời gian thì gọi Cố Phán ra ngoài dùng cơm nhé, dù gì cũng là bạn bè mà.”
Trần Thiệu Thần suy nghĩ một lát. “Qua một khoảng thời gian ngắn nữa đã, hiện giờ bạn của cô ấy đang nằm viện, mỗi ngày cô ấy đều bận đến đó chăm sóc bạn rồi.”
Chu Chú giật giật khoé miệng. “Cũng được!”
Anh nhìn theo bóng lưng Chu Chú rời đi, lát sau thu hồi tầm mắt, nhìn điện thoại.
“Tối nay anh muốn ăn gì? Em có mua cho Tử Nhuy một con cá, tối nay định nấu canh.”
Trần Thiệu Thần khẽ mỉm cười, thế cũng được. Anh trầm tư một lát, mở điện thoại lên, chọn vào mục ghi âm, có một đoạn âm thanh vang lên.
“Mẹ, mẹ...”
“Mẹ, con yêu mẹ...”
“Phán Phán, đừng leo cao thế...”
Đoạn ghi âm này anh đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Không thể nói chuyện được thì sao? Người mà anh yêu chính là một cô gái như vậy.
Đầu ngón tay của anh lướt trên màn hình điện thoại. “Chờ anh về làm cơm tối giúp em.”
Hết chương 51