Editor: Mèo
Buổi chiều, Cố Phán đến bệnh viện thăm Diệp Tử Nhuy, cảm xúc của Diệp Tử Nhuy rõ ràng trầm lặng hơn trước đây rất nhiều.
“Cậu đừng múc nữa, mình không ăn đâu, không có khẩu vị.”
Cố Phán viết lên giấy: “Canh này rất tốt cho sức khoẻ đấy.”
Diệp Tử Nhuy cười chua chát, nhìn vào tay phải của mình. “Có tốt thật không? Sau này mình không thể vẽ tranh được nữa rồi, dù có ăn nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi.” Trong giọng nói của cô ấy tràn ngập chán nản.
Cố Phán giật mình, đầu ngón tay cầm muỗng múc canh trắng bệch.
Diệp Tử Nhuy biết cô đang nghĩ gì. “Mình đã tự đi hỏi bác sĩ. Ông ấy nói sinh hoạt bình thường sẽ không có vấn đề gì, nhưng muốn làm những động tác tỉ mỉ thì không thể được. Ông ấy còn nói, bác sĩ phẫu thuật cho mình là người giỏi nhất của bệnh viện này, ông ấy còn không nắm chắc, có thể thấy được kết quả sẽ là gì rồi đó.”
Cố Phán sững sờ, cô biết bây giờ bất kì ai an ủi cũng không có tác dụng. Cô không quen nhìn thấy một Diệp Tử Nhuy suy sụp như vậy. Cô nhanh chóng viết lên giấy. “Cậu còn nhớ tiết học cuối cùng của chúng ta không?”
Diệp Tử Nhuy gật đầu, biết cô muốn nói gì.
“Có rất nhiều chuyện xảy ra với mẹ mình mà chưa ai được biết. Thật ra thì mẹ mình cũng từng bị thương, lúc đó gần như bà đã suy sụp, có một khoảng thời gian dài bà không thể cầm bút vẽ nữa.”
Diệp Tử Nhuy đọc mấy dòng chữ trên giấy, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cố Phán trịnh trọng gật đầu, tiếp tục viết. “Cho nên, kì tích là có thật. Bây giờ cậu không nên suy nghĩ quá nhiều, phải từ từ chăm sóc sức khoẻ thật tốt đã.”
Diệp Tử Nhuy cười nhạt. “Không, Cố Phán, nếu như chỉ là chuyện này, mình cũng không đến nỗi đau lòng như vậy. Cậu biết không? Vợ chưa cưới của Chu Nhuận Chi là do gia tộc của anh ấy chọn, hai nhà kết thông gia là vì lợi ích, vốn không thể làm gì khác được.”
Đoạn tình cảm này ngay từ đầu đã không có kết quả tốt.
“Nếu như anh ấy từ hôn, thì anh ấy chỉ còn lại hai bàn tay trắng.” Cô ấy gằn từng chữ, dường như đã trút hết sức lực để nói xong lời cuối cùng.
Cố Phán hiểu, cho dù Chu Nhuận Chi vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn, Tử Nhuy cũng không muốn như vậy. Bởi vì yêu, nên không muốn người mình yêu lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường.
“Cậu không phải là anh ta, sao cậu biết anh ta nghĩ gì.” Cố Phán viết xuống những lời này.
Diệp Tử Nhuy nhắm mắt lại, quần áo bệnh nhân mặc trên người cô ấy rộng thùng thình, lộ ra vòm cổ và xương quai xanh quyến rũ. Sắc mặt của cô ấy vẫn tái nhợt, lại thêm mấy phần suy sụp. “Cậu có vẻ rất hiểu câu nói này. Vậy tại sao năm đó cậu lại đưa ra sự lựa chọn đó?”
Trên đường trở về, Cố Phán vẫn luôn suy nghĩ đến câu hỏi lúc nãy của Diệp Tử Nhuy. Chia ly năm đó, đúng là do một mình cô quyết định, tại sao lúc đó cô lại có thể nhẫn tâm và quyết tuyệt như thế chứ?
Khi về đến nhà, trong phòng bếp vang lên những âm thanh khe khẽ.
Cô đổi dép đi trong nhà, đứng trước cửa phòng bếp nhìn vào. Trần Thiệu Thần đang đứng ở đó, nồi canh trên bếp đang bốc hơi nóng nghi ngút. Tất cả dường như chỉ là ảo giác, có chút không chân thực, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác vốn nên là như thế.
Cô say sưa ngắm nhìn anh, đáy lòng không khỏi cảm thấy thoả mãn.
Trần Thiệu Thần quay sang, ánh mắt anh nhìn cô đong đầy dịu dàng. “Về rồi à, hôm nay Tử Nhuy thế nào rồi?”
Cố Phán đi tới bên cạnh anh, huơ tay ra dấu: “Không tốt chút nào.”
Trần Thiệu Thần tắt bếp, múc canh ra bát. “Cô ấy biết chuyện tay mình rồi sao?”
Cố Phán gật gật đầu, lại nói: “Đợi khi cậu ấy khoẻ hơn, em muốn mời một người đến châm cứu cho cậu ấy, tay của mẹ em là nhờ ông ấy chăm cứu mà khỏi đó.” DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐
Trần Thiệu Thần gật đầu. “Tiền đóng viện phí là của Hàn Diệp Hành, em trả lại anh ta chưa?”
Lúc này Cố Phán mới chợt nhớ ra, sao lại quên mất chuyện này chứ.
Trần Thiệu Thần lắc lắc đầu. “Anh để trên bàn trà, ngày mai gặp trả lại cho anh ta đi.”
Cố Phán chép chép miệng, huơ tay ra dấu: “Vậy em mượn tạm của anh trước vậy.”
Nghe thấy vậy, Trần Thiệu Thần vừa bực mình vừa buồn cười, đến lúc nào rồi mà cô còn nhắc đến chữ ‘mượn’ với anh chứ.
“Đi rửa tay, ăn cơm thôi.” Giọng anh trầm ấm.
Ăn cơm tối xong, hai người ngồi trước sô pha phòng khách xem tivi, Cố Phán cầm điều khiển ti vi chuyển kênh. Gần đây cô rất thích xem các chương trình giải trí. Chương trình thiếu nhi này đang quay hai đứa bé rất đáng yêu. Cô xem đầy hứng thú.
Trần Thiệu Thần ngồi bên cạnh xem tài liệu, thỉnh thoảng quay sang ngắm cô mấy lần. “Em thích bé nào?”
Cố Phán huơ tay trả lời: “XX, cậu bé mặt trời, sau này nhất định là mỹ nam chân dài, thật là đẹp trai, là cậu bé mặc quần có hình hoạt hình đó.”
Trần Thiệu Thần cười cười. “Chân dài là do gen di truyền từ ba mẹ, nhà chúng ta thì không có hi vọng gì rồi.”
Cố Phán sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại được, kì thị trắng trợn vậy luôn! Con gái phương đông cao 1m65 là chuẩn quá rồi còn gì!
Anh nheo mắt cười cười. “Người ta nói, chiều cao của con trai di truyền từ mẹ, giữa hai chúng ta, nó sẽ trách em chứ không phải anh.”
Cố Phán trừng mắt nhìn anh.
Trần Thiệu Thần cười thầm. “Cho nên vẫn là sinh con gái tốt hơn, giống em.”
Con gái mà đặt tên là tiểu Huy sao? Chắc chắc nó sẽ oán hai người họ cho xem.
Trần Thiệu Thần nhìn cô. “Ngày mai đi gặp mẹ anh nhé. Em thấy sao?”
Một nửa bên mặt Cố Phán ngược ánh sáng, đầu ngón tay cô trắng bệch. “Bác gái biết chúng ta bây giờ đang...”
“Biết, cái gì bà cũng biết hết.” Trần Thiệu Thần huơ tay ra dấu với cô.
“Bà có nói gì không?”
“Bà nói, nếu như em có thời gian thì muốn nhờ em dạy bà vẽ tranh, gần đây mẹ anh rất thích vẽ vời, mỗi ngày đều ở lì trong nhà tập vẽ, nhưng mà vẽ không đẹp gì cả...” Trần Thiệu Thần cười nói.
Cố Phán chớp chớp mắt, lát sau mới huơ tay trả lời: “Được thôi!”
Rốt cuộc Trần Thiệu Thần cũng cười tươi vui vẻ, đôi môi lướt thật nhanh qua gò má cô, hai tay ôm lấy cô. “Sắp đến ngày lễ tình nhân rồi, anh đang định hôm đó đi đăng kí kết hôn. Nhưng mà vẫn phải đợi sau khi về nhà gặp ba mẹ em đã.”
Cố Phán bất giác xụ mặt xuống, cô chậm rãi huơ tay, thành thực báo cáo: “Ba em rất cố chấp.” Ý là ông sẽ không chấp nhận anh dể dàng đâu, bây giờ anh phải cố gắng nữa lên.
“Ừ, có thể liên tưởng được, ba nào con nấy mà.”
Cố Phán cắn răng, vừa định phản bác lại thì điện thoại của cô vang lên. Cô nhìn lướt qua, là một dãy số lạ, cô không nhận mà từ chối cuộc gọi luôn.
“Sao không nghe máy? Điện thoại quấy rồi à?”
Cố Phán chợt nhớ ra, hình như hai ngày trước cũng nhận được cú điện thoại này.
Lúc này có một tin nhắn mới gửi đến.
“Cố Phán, tôi là bạn cũ của ba cô. Cô có bao giờ thắc mắc tại sao mình lại không thể nói được không? Nếu muốn biết nguyên do thì hãy đến gặp tôi.” Đây là số mã vùng điện thoại từ huyện J thành phố C.
Cố Phán có cảm giác tức ngực khó thở, đột nhiên trong lòng lập tức căng thẳng cảnh giác.
Hết chương 52