Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 17

Ngọn lửa màu xanh lơ lay động, ánh lửa hắt lên khuôn miệng cười đến mang tai của cô gái như đính một giọt nước trên đó.

Cô ta cười khanh khách, đầu lưỡi thon dài màu đỏ tươi đảo quanh khuôn mặt mình, tóc đen uốn lượn theo bả vai, từng vết thi đốm (*) màu tím trên cơ thể trắng nõn dần hiện lên, da thịt non mịn theo thời gian dần trở nên mục rữa, còn ẩn ẩn tỏa ra một mùi tanh tưởi.

(*): Vết đốm xuất hiện trên thi thể.

Trong nháy mắt, cô gái mặc đồng phục biến thành một nữ quỷ âm trầm, mặc một bộ áo ngủ màu trắng dính đầy máu.

Khói đen toát ra từ trong cơ thể cô ta, làm cho phòng học tràn ngập trong làn khói đen như mực, thậm chí còn có xu thế che luôn bên ngoài.

Qủy khí âm trầm không cách nào che đậy được, chúng lạnh lẽo bò lên sau cổ và lưng của mọi người, như thể có ai đang hà hơi vào rồi cười khẽ, khiến người khác tê dại cả da đầu...

"Trò chơi đã bắt đầu... Bọn mày vĩnh viên sẽ không thoát khỏi sự bất tử, he he he he, chúng mày, đều là người tham dự trò chơi này!"

Đầu lưỡi kia quét từ tai phải sang tai trái.

Cô ta cười duyên, nhưng trên khuôn mặt là thịt đã mục thối.

Mấy sinh viên bị mấy người Thiên Kích chặn lại nhìn thấy một màn này trực tiếp bị dọa tè ra quần, run cầm cập không nói nên lời, bọn họ chỉ vào nữ quỷ lui về phía sau rồi run lẩy bẩy cuộn thành một cục.

Thiên Kích không nói gì, hắn mang theo sức mạnh thần tộc của Rồng, uy hiếp thấp kém như thế đối với hắn mà nói chỉ như một con chuột đồng đang dựng thẳng móng vuốt với một con đại bàng, cực kì nực cười.

Mà hai anh em tộc Sói ở phía sau giơ tay cào cào mặt rồi thả tay xuống, khuôn mặt "bà nói đi tui nghe nè" tiêu chuẩn của mấy đứa học sinh thả hồn theo mây trong giờ học.

Chỉ có Nguyễn tổng của chúng ta cực kì nghiêm túc mà nghiên cứu, nghe cô ta nói xong liền bắt đầu tự hỏi.

Thịt sống thơm tho?

Nguyễn Hành Chu ngửi ngửi trên người mình có mùi tiêu nướng từ trên đỉnh đầu tỏa ra, anh trầm tư một lát rồi bình tĩnh hỏi lại cô ta:

"Mũi của cô, có phải bị nghẹt rồi không?"

"Phụt! Ha ha ha ha!"

Phong Hỏa và Lang Yến cùng cười rồi nắm tai đối phương, ngay cả môi của Thiên Kích cũng run lên vài cái, thiếu chút nữa đã phá long uy của Long tộc mà cười ra tiếng.

Nguyễn Hành Chu nói xong cũng tự mình giật mình, sau đó anh rất nhanh đã biết được "lỗi sai" của mình, tự bổ sung:

"Xin lỗi, tôi quên mất quỷ hắn là không cần thở."

"Đúng không?"

Đúng thế đại ca!

Nữ quỷ vừa mới bày xong tư thế, đọc xong lời thoại bá đạo lạnh lùng đậm chất ảo tưởng sức mạnh, cô ta nhìn chằm chằm Nguyễn Hành Chu rồi nghiến răng.

"Phụt ha ha ha!"

Phong Hỏa và Lang Yến đứng bên kia bắt chước khuôn mặt than và giọng nói nghiêm túc của anh, lặp lại một lần nữa:

"Đúng không?"

Nói xong hai người lại bắt đầu ôm bụng cười to.

Bà mọe nó đây là phương pháp kéo thù hận trong truyền thuyết sao?

Muốn học, há há há, cực kì muốn học!

Bị lây tiếng cười của bọn họ, Thiên Kích rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhấp môi cười rộ lên, hắn giơ tay xoa xoa cái ót của Nguyễn Hành Chu.

Tuy tên nhân loại mất nết này vẫn luôn có thể bày ra vẻ nghiêm túc mà chọc giận hắn nhưng nếu người tức giận đổi thành người khác thì hắn vẫn muốn hóng.

"Bọn mày muốn chết!"

Nữ quỷ, cũng chính là Trần Hoan Hoan đã chết từ rất lâu, nhìn thấy bốn tên này dám khiêu khích cô ta thì phẫn nộ rít một tiếng chói tai.

Đồng thời, cơ thể gầy khô của cô ta bắt đầu run rẩy kịch liệt, khuôn mặt và làn da lộ ra bên ngoài áo ngủ bong từng miếng từng miếng thịt nhỏ như tường bị bong sơn, tròng mắt màu đen di chuyển kịch liệt, che kín tơ máu.

"Trò chơi bắt đầu rồi..."

Trần Hoan Hoan ngẩng đầu giơ móng tay màu đen sắc bén của mình lên tự đâm vào bụng bản thân, cười một trận, chất lỏng màu đen đặc sệt chảy ra từ trong hốc mắt cô ta.

"Xì."

Trong tay dính đầy chất lỏng màu hồng đen thế mà lôi ra một chiếc gương.

Năm con gà con cuộn tròn ở phía sau, à không, là năm người bị hại, nhìn thấy cái cảnh phải che mosaic này liền phối hợp mà gào thét kêu cứu mạng như quỷ khóc sói gào.

So sánh với Nguyễn Hành Chu, người cũng là người thường, anh cũng chỉ thoáng bưng kín mũi rồi nhíu mày mà thôi.

"Mấy anh không cản sao?"

Nguyễn Hành Chu ngửa đầu hỏi Thiên Kích, nữ quỷ kia rõ ràng là đang muốn phóng chiêu ulti mà.

"Không sao."

Thiên Kích nhướng mày, nhìn chằm chằm mặt của anh, không biết hắn nghĩ gì mà bỗng nhiên cười:

"Vừa lúc..."

Vừa lúc gì cơ?

Nguyễn Hành Chu vừa định hỏi tiếp thì đã bị một âm thanh lớn hơn bao trùm, anh quay đầu xem, Trần Hoan Hoan cười dữ tợn, chiếc gương trong tay đột nhiên nứt toác.

Vô số mảnh nhỏ bay lên không trung, che kín sương khói đen mực như trong phòng học, mặt gương chiết xạ từng điểm sáng, như thể vô số sao trời trong màn đêm.

... Cũng đẹp phết, Nguyễn Hành Chu nghĩ trong chớp mắt.

Nếu không có nữ quỷ đang nhìn họ một cách oán độc rồi tiến vào trong gương, và một đám học sinh đang la làng thì một màn này vừa rất viễn tưởng vừa rất lãng mạn.

Dựng đồng vàng kim nheo lại.

Bàn tay to màu nâu nhạt lặng yên không tiếng động mà đặt ở đằng sau lưng Nguyễn Hành Chu đang thưởng thức cảnh đẹp.

"Bốp."

Cái tay kia xô Nguyễn Hành Chu vào trong!

Nguyễn Hành Chu không hề phòng bị mở to mắt, anh lảo đảo nhào vào đám mảnh gương kia, cơ thể của anh trong nháy mắt biến mất ở trong một mảnh gương nhỏ nào đó.

Phong Hỏa và Lang Yến thấy vậy cùng nhau la oai oái:

"Tên nhân loại này không phải là người đồng hành mà ngài chọn sao?"

Chẳng lẽ giờ không muốn nữa?

"Một tên nhân loại hèn hạ..."

Thế mà không sợ chết đến đây tìm hắn, nhìn thấy quỷ gương còn không biết đường tránh, tên nhân loại này cho rằng chỉ bằng sức lực phàm tục của mình đã vọng tưởng sánh vai cùng với hắn...

Yếu ớt, nhu nhược, không biết trời cao đất dày.

Cho dù Nguyễn Hành Chu không thể cảm giác được sự sợ hãi nhưng không sợ và có thể ứng phó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

"Có lẽ phải cho tên đó biết thế nào là lợi hại mới hiểu được gặp nguy hiểm thì phải tránh đi..."

Giọng nói của Thiên Kích nhỏ đến mức không nghe thấy.

Nghe hắn nói thế, Phong Hỏa khó hiểu mà nhìn em trai của mình.

"Vì sao Long Quân muốn cho nhân loại kia né nguy hiểm? Không phải nhân loại nào cũng thế sao?"

"Hừm...."

Lang Yên nheo mắt nhìn trộm vị Long tộc cao quý kia, môi cong lên kéo dài giọng:

"Chuyện này chỉ có chính hắn mới trả lời được."

Khuôn mặt của Long Quân vẫn uy nghiêm không sợ như cũ, ánh mắt mang theo cao ngạo và cường thế không thể nào tiêu tán, như là một vũ khí sẽ không bao giờ gãy chỉ có thể đi về phía trước.

Chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách thương hại kẻ yếu.

Mà Thiên Kích chỉ có thứ cảm xúc này với Nguyễn Hành Chu, nhưng thứ càng yếu ớt thì càng nhịn không được mà tốn thêm nhiều tinh lực và tình cảm đi chăm sóc, càng chú ý đến từng cái giơ tay nhấc chân, trong vô thức, ánh mắt cũng luôn dừng trên những thứ như thế.

Nếu thứ đồ dễ vỡ đó càng mỹ lệ thì càng muốn cách ly nó khỏi những thứ nguy hiểm, thu vào trong cánh chim của mình.

Trong mắt của Long Quân, tên nhân loại lúc nào cũng dính lấy mình, làn da của anh không có lông tóc dài cứng rắn hay là lớp vảy khó đâm thủng, miệng cũng không có hàm răng sắc bén chỉ có những ngón tay mềm mụp có cào cũng cào không ra vết.

Nếu Thiên Kích thật sự muốn anh sinh con cho mình thì có khả năng vào lúc Nguyễn Hành Chu bị ôm vào lòng đã bị Thiên Kích tiến vào tâm thế làm chuyện đó bẻ gãy eo lưng.

Càng nghĩ càng bực bội, càng muốn vào trong xem nhanh hơn.

Cái tên nhân loại chết tiệt đó...

Cơ thể cường tráng, cao lớn của Thiên Kích biến mất trong gương, hắn cũng tiến vào thế giới trong đó, để lại Phong Hỏa và Lang Yến đang nhìn về phía năm sinh viên đang run bần bật trong góc.

Bọn họ lộ ra nụ cười mỉm, hai mắt khẽ nhếch lên, con người xanh thẳm trong bóng tối sáng lên, hai anh em có khuôn mặt lạnh lùng liếm môi.

"Anh, các anh muốn làm gì?"

Đám sinh viên ôm nhau thành một cục như những chú sơn dương dựa vào nhau đối mặt với ác lang.

"Chúng tôi phải về nhà, các người thả chúng tôi đi đi..."

Hai người không động lòng, Phong Hỏa có chút đói bụng.

"Em ăn không?"

Cậu ta hỏi anh em của mình.

"Đương nhiên."

Phong Hỏa nhìn chằm chằm "dê béo" trước mặt, chậm rãi nhếch môi...

Đôi chân thon dài sau khi tiến vào trong gương vẫn không dừng lại, cảnh tượng âm trầm đáng sợ và những gương mặt quỷ vặn vẹo không thể làm người đàn ông liếc mắt lấy một cái, chỉ một cái búng tay vang lên mà đã biến tất cả các oán linh và quỷ hồn trong không gian thành nhiên liệu.

Hắn bước ra từ trong đống lửa, ánh lửa chiếu sáng góc mặt của hắn, đốt hết thảy mọi thứ chỉ để lại những đóm lửa mỹ lệ dần tiêu tan, hắn cũng bước vào thế giới tiếp theo trong gương.

Không có Nguyễn Hành Chu, đốt, thế giới tiếp theo.

Vẫn không có Nguyễn Hành Chu, lại đốt, lại đến thế giới tiếp theo.

Đôi giày dẫm lên hư không đen tối, lại đi qua thêm một mặt người, rồi lại đốt thêm một con quỷ gương, Thiên Kích rốt cuộc cũng tìm thấy Nguyễn Hành Chu, hắn nhanh chóng che giấu mình, vòng tay ôm trước ngực, dựng đồng vàng kim nhìn chăm chú Nguyễn Hành Chu từ sau lưng.

Phải để tên này ăn chút khổ mới biết lợi hại thế nào rồi mới dẫn tên này đi tiếp được, Thiên Kích nghĩ thầm.

Nhưng hắn không biết bản thân đang nhíu mày, ánh mắt càng lúc càng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hành Chu, giống như người lớn trong nhà có đứa nhỏ lần đầu đi siêu thị, nhưng bởi vì không yên tâm cho nên mình phải theo đuôi.

Mà Nguyễn Hành Chu thì sao?

Anh đang ở trong gương.

Nói đúng hơn là, theo suy đoán của anh, gương mới là cửa, chỉ có đi qua gương mới có thể tìm được đường ra.

Tuy không biết vì sao Thiên Kích đẩy anh vào trong này, nhưng Nguyễn Hành Chu không ngu, anh không cảm nhận được Thiên Kích có sát tâm hay ác ý nào, cho nên nhất định là có lý do khác.

Tuy rằng....

Nguyễn Hành Chu rũ mắt, cảm nhận cảm xúc xa lạ không cách nào nói ra lời, không thể nào hình dung được này.

Buồn bã, khó chịu.

Chắc đây là đau lòng nhỉ...

Tuy anh thiếu thốn cảm xúc, nhưng thứ cảm xúc này anh không thích, hắn thích ánh mắt khi Thiên Kích nghiêng đầu nhìn anh, cũng thích ôm chặt lấy Thiên Kích, nhìn hắn tuy giận dữ nhưng sẽ không dùng sức để đẩy anh ra.

Cảm xúc khi đó là ấm áp, là ngọt ngào, tựa như một người thích ăn ngọt nhưng lại bị hạn chế mua kẹo.

Mỗi ngày đều rất muốn ăn, nhưng chỉ có thể nóng lòng chờ đợi không biết lần được mua tiếp theo bao giờ mới tới.

Trong mặt gương, Nguyễn Hành Chu cúi đầu xuống, sau một lát lại nâng lên.

Bây giờ có suy nghĩ gì cũng không có ý nghĩa, anh muốn ra ngoài, sau đó trở về bên cạnh Thiên Kích rồi lại nếm thứ hương vị ngọt ngào kia.

Nguyễn Hành Chu nhìn thời gian trên đồng hồ, vừa rồi lúc ở một mình anh đã kiểm tra qua vài nơi ở gần đây, bây giờ anh đang ở nhà vệ sinh, nơi mà lúc nãy anh và đám người Thiên Kích gặp mặt.

Điểm khác biệt chính là, trong thế giới trong gương, nơi này không có đèn, trong phòng vệ sinh chỉ có thể dựa vào ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào mới có thể miễn cưỡng nhìn được, Nguyễn Hành Chu cũng đã thử đèn bên ngoài hành lang, nhưng không được, không cách nào có thể bật đèn.

Chỉ có một cái biển lối thoát khẩn cấp màu xanh lục đang chiếu ra ánh sáng màu xanh, cái hiệu quả chiếu sáng kia, thà không có còn hơn.

Vòi nước đọng nước.

Từng giọt từng giọt rơi xuống phát ra những tiếng vang có tiết tấu.

Mùi ẩm ướt, mùi mốc và mùi hôi thối không biết là thứ gì phát ra làm người khác cảm thấy ghê tởm.

Nguyễn Hành Chu nhíu mày, đặt ba lô lên bồn rửa tay dơ bẩn, lấy ra một cái đèn pin chiếu sáng, anh đứng tại chỗ nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi đợi trong chốc lát.

Nửa tiếng rồi, Thiên Kích không đến đây tìm anh.

Lại thêm nửa tiếng nữa, Thiên Kích vẫn chưa đến tìm anh.

Nguyễn Hành Chu một lần nữa gục đầu xuống trước gương, mái tóc màu đen còn mang theo mùi cháy khét và thứ mùi kì lạ kia, trên quần áo cũng có vài cái lỗ do bị đốt, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Thiên Kích đang giấu mình ở một bên, thấy vậy liền nghiến chặt hàm răng, hai má căng chặt.

Không đợi được thì không nghĩ cách để ra ngoài trước sao, hay là vẫn cứ đứng như thế tin hắn sẽ trở về tìm?

Chẳng lẽ tên này đã quên mình mới là người đẩy hắn ta vào sao?

Cái tên ngu ngốc này.
Bình Luận (0)
Comment