Nguyễn Hành Chu, người bị Thiên Kích nói là ngu ngốc, bỗng nhiên bất động, đôi mắt của anh nhìn chằm chằm tấm gương trước mặt.
Tấm gương không người sử dụng bao trùm một lớp bụi mỏng, trên đó còn dính một ít nước làm khuôn mặt anh càng trở nên mờ mờ không rõ.
Nguyễn Hành Chu nghiêng đầu một chút, trong gương, anh cũng nghiêng đầu theo.
Trong mắt của Thiên Kích, Nguyễn Hành Chu không biết vì sao lại trầm tư nhìn gương một chốc, sau đó anh bắt đầu vươn tay mình về phía mặt gương.
Một đôi tay mà từ cánh tay cho đến ngón tay đều trắng nõn như được ngâm trong sữa bò, khớp xương không quá lộ ra ngoài, bàn tay thon gầy khiến người khác nhìn vào cũng nghĩ nó thật mảnh khảnh, đáng yêu.
Mạch máu màu xanh lơ có thể nhìn thấy rõ trên mu bàn tay, những đường vân tay trên các bụng ngón tay đều khoanh tròn lại, không có một vết chai vàng nhạt hay một vết sẹo xấu xí nào, thịt từ lòng bàn tay đến ngón tay đều hồng hồng, chúng mềm mại, mỏng manh, như thể rất hoàn hảo để được chấm vào kem rồi sau đó ngậm vào trong miệng...
Đầu lưỡi cà vào hàm răng bén nhọn, Thiên Kích như có thể nếm được mùi vị ngọt ngào đó.
Nhưng sau đó hắn giật mình lại, mày nhíu chặt.
Váng đầu rồi à? Nghĩ đến mấy thứ này làm gì.
Thiên Kích tiếp tục xem, Nguyễn Hành Chu bắt đầu đứng trước gương ra hiệu, đôi tay làm thành những kí hiệu gì đó mà hắn chưa từng được nhìn thấy.
Thiên Kích: Đây là gì? Ấn tay của Đạo gia? Hắn sống lâu đến độ bác lãm cổ kim (*) mà chưa từng nhìn thấy pháp ấn nào như thế cả, chẳng lẽ là dùng để trừ tà? Tên nhân loại mất nết này cuối cùng cũng phát hiện tấm gương đó không đúng à?
(*): Bác lãm cổ kim là một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là "hiểu biết rộng lớn về quá khứ và hiện tại". Nó thường được sử dụng để miêu tả sự học hỏi, nghiên cứu và hiểu biết sâu sắc về lịch sử, văn hóa và tri thức chung.Thiên Kích nhìn chằm chằm tay của Nguyễn Hành Chu một cách cẩn thận, hắn hồi tưởng lại rất nhiều pháp thuật trừ tà của hai nhà Phật giáo và Đạo giáo, nhưng đều không có chút manh mối nào.
Mà lúc này đây, hắn đã thấy Nguyễn Hành Chu kết xong pháp ấn kì lạ đó, rồi bình tĩnh niệm:
"Ảnh phân thân chi thuật." =))))))
Thiên Kích:......
Nguyễn Hành Chu: "Hỏa độn – Hỏa cầu."
Thiên Kích:.... Mả cha nó!
Khóe miệng Thiên Kích giựt muốn liệt, hàm răng nghiến kèn kẹt, gân xanh trên trán thì nhảy thình thịch: Hắn có ngu đến cỡ nào cũng biết cái tên nhân loại mất nết này chỉ đang chơi đùa mà thôi!
Chơi xong rồi, Nguyễn Hành Chu lại bắt đầu nhìn gương sửa sang đầu tóc của mình, ảnh ngược trong gương cũng làm giống anh.
Khách quan mà nói, khuôn mặt của anh cực kì đẹp trai, ngoài trừ vẻ ngoài là cái mặt than không có biểu cảm thì người đàn ông trong gương cũng được xem là cao lớn đẹp mã trong đám người thường, mi dài mắt sáng như sao đêm, chiếc mũi tinh xảo cao cao, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt hơi mím lại.
Bên phải môi dưới còn có một nốt ruồi nhỏ màu đen, đường cong từ cằm đến xương quai xanh vừa mượt mà vừa sắc nét, làn da mịn màng ẩn chức sức sống của tuổi trẻ.
Ngay cả chứng khuyết thiếu tình cảm cũng phụ trợ cho khuôn mặt này, biến nó thành khuôn mặt cao ngạo, lạnh lùng, thành thục, ổn trọng.
Dù nhìn thế nào thì anh đều được xem là một người đàn ông ưu tú.
Ngay cả Thiên Kích cũng thừa nhận, người đồng hành mà hắn chọn tuy rất hay chọc tức hắn nhưng về mặt khác thật ra rất đáng để khen ngợi.
Nhưng mà lúc này tên này bỗng nhiên đi sửa soạn làm gì?
Chẳng lẽ không chờ hắn nữa?
Thiên Kích có hơi không vui, không thể nói lý do vì sao, nhưng hắn vẫn không để lộ bản thân như cũ, hắn đứng một bên tiếp tục nhìn chằm chằm.
Qua vài phút, Nguyễn Hành Chu bỗng nhiên cười nhạt với tấm gương trước mặt.
"Thú vị thật."
Anh nói với tấm gương:
"Có phải tao làm hành động gì mày cũng có thể làm theo được không? Lần đầu tiên tao nhìn thấy một người giống tao như đúc đấy."
Hửm?
Nghe được lời của Nguyễn Hành Chu, đôi đồng tử thẳng đứng của Thiên Kích đang mang theo vẻ lười biếng bỗng hơi nheo lại, sau đó hắn nhướng mày kinh ngạc, cái tên ngu ngốc này đã sớm phát hiện ra rồi?
Ảnh ngược trong gương không phản ứng gì, vẫn lộ ra một nụ cười tương đồng với Nguyễn Hành Chu.
"Mày bị tao phát hiện ra rồi."
Nguyễn Hành Chu nói.
Nguyễn Hành Chu trong gương cũng mở miệng theo.
Nguyễn Hành Chu nghiêng đầu, đầu ngón tay màu hồng nhạt chỉ chỉ ngoài mặt gương, tấm gương hai mặt hơi mỏng, hai đầu ngón tay giống nhau cùng ấn lên một chỗ, tro bụi trên tấm gương bị đầu ngón tay ấn thành vết.
"Mày biết không, ở chỗ này."
Nụ cười của Nguyễn Hành Chu vẫn không mất, anh đè lên nốt ruồi của mình trong gương.
Anh nói:
"Nốt ruồi của tao ở bên phải, mà mày cũng ở bên phải, về tính chất tương xứng của vật thì nốt ruồi này của mày phải ở bên trái."
"...."
Nụ cười của Nguyễn Hành Chu trong gương bỗng cứng đờ.
Nguyễn Hành Chu thở dài:
"Nguyên lý đơn giản đến thế mà cũng không biết, nhưng bù lại mày bắt chước khá tốt, hụt kiến thức là mệt lắm đấy nhé."
Khuôn mặt trong gương của Nguyễn Hành Chu đột nhiên vặn vẹo, giây tiếp theo nó đã biến thành ma nữ có khuôn mặt hung dữ, tròng mắt đỏ bừng, răng nanh sắc bén, nhìn kĩ thì nó chính là Trần Hoan Hoan.
Cô ta rít lên một tiếng vì bị chọc tức, vươn hai móng tay sắc bén ra ngoài gương rồi vọt về phía Nguyễn Hành Chu!
Nguyễn Hành Chu cũng đã chuẩn bị sẵn trong đầu, lúc này anh không hoảng loạn mà rất bình tĩnh dùng tay bắt được hai ngón tay của quỷ, còn dùng thiết đầu côn với ma nữ đó.
"Bốp!"
"Á!"
Máu đen chảy xuôi theo trán của ma nữ, ma nữ Trần Hoan Hoan cũng không kịp phản ứng lại rằng mình bị đập, vẻ mặt ngơ ngác đi nhìn Nguyễn Hành Chu.
Cô ta chắc là chưa từng gặp được một người nào ngay cả quỷ cũng không sợ, còn dùng vẻ mặt bình tĩnh dùng đầu mình múc đầu quỷ!
Phẫn nộ cộng thêm khó hiểu, cô ta hét lên với Nguyễn Hành Chu:
"Bà mẹ nó mày bị điên à!"
Cô ta kêu lên, Nguyễn Hành Chu ngược lại còn ngẩn ra, hỏi:
"Làm sao cô biết?" (**)
(**): Ở đây bà quỷ dùng từ "bệnh" theo nghĩa là "điên" còn ông Chu thì tưởng cái từ "điên" của bả nghĩa là "bệnh".Trần Hoan Hoan: "....."
Thiên Kích đang nhìn một cách bàng quan nghe vậy che mặt, thiếu chút nữa đã chịu không nổi mà tự bại lộ mình.
Nguyễn Hành Chu vừa bóp hai cái móng vuốt của cô ta, vừa bình tĩnh mà nói:
"Tôi có bệnh thiếu hụt cảm xúc."
Trần Hoan Hoan: "...."
Vãi chưởng thật, mới nói một câu đã trúng phốc, hay mình đi đánh đề cho....
"Bốp!"
Trần Hoan Hoan lảo đảo một cái.
Bởi vì Nguyễn Hành Chu lại dùng đầu múc đầu cô ta nữa!
Tròng mắt của Trần Hoan Hoan đã đỏ hồng, hốc mắt chảy ra máu, cô ta lớn miệng phẫn nộ rít gào:
"Con mẹ nó mày không để tao yên đúng không! Tao giết mày, giết mày giết mày giết mày! A a a a...."
Cô ta gào xong dùng sức rút tay lại, kết quả là dù cho có dùng hết sức cũng không rút ra được, ngược lại bản thân còn cảm nhận được trên người của Nguyễn Hành Chu có một sức mạnh đáng sợ, ánh sáng màu vàng kim phiếm chút hồng làm bỏng rát cánh tay quỷ của mình, cô ta khó có thể tin mà nhìn Nguyễn Hành Chu như thể đang nhìn một con quái vật.
Có thể là do nhìn thấy biểu cảm của cô ta có chút đáng thương (???), Nguyễn Hành Chu giải thích:
"Tôi từng luyện tập qua rồi."
Cho nên không phải là do bà yếu đâu.
Trần Hoan Hoan: "...."
Trần Hoan Hoan và Nguyễn Hành Chu đứng đối diện nhau, một người một quỷ trầm mặc vài giây, cũng không biết cô ta có tin hay không.
Nhưng không lâu sau, Nguyễn Hành Chu phát hiện xúc cảm truyền đến từ tay mình như đang cầm hai thứ gì đó mềm mềm.
Vừa cúi đầu đã thấy, da thịt trên tay Trần Hoan Hoan thế mà đều hư thối còn mưng mủ, tay của anh đã khảm vào trong đống thịt của ma nữ, thứ nước màu đỏ chảy ra dính vào khẽ tay anh như đang bóp một trái cà chua, vừa ngước đầu lên, mặt mày của Trần Hoan Hoan không biết từ khi nào cũng đã mưng mủ, nước mủ tí tách rơi xuống.
Cảnh tưởng đó, quả thực như bị nhiễm phóng xạ vậy.
Không chỉ ghê mà còn tởm.
Mà Nguyễn Hành Chu còn là người rất thích sạch sẽ ngăn nắp, tuy không đến độ ám ảnh nhưng cũng không thể chịu nổi cảnh này.
Cho nên Nguyễn Hành Chu hơi trừng lớn đôi mắt, một tay quăng Trần Hoan Hoan ra ngoài rồi lùi về góc tường, chút nữa đã té ngã nhưng không biết có phải là ảo giác của anh hay không mà hình như anh đụng vào một thứ gì đó cứng rắn... cũng hơi âm ấp, như là da người.
Nguyễn Hành Chu quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau khi không thấy gì thì nhanh chóng cởi áo khoác lau khô tay.
Xúc cảm trên tay vẫn còn rất rõ, hơn nữa cái mùi hôi thối đó khiến người khác muốn nôn mửa.
Lông mày của anh nhăn chặt, sắc mặt trắng xanh.
Sắc mày của Thiên Kích khi bị anh đụng vào cũng hơi trầm xuống.
Nhân loại vô dụng, mới đó mà đã bị dọa rồi sao?
Đừng sợ, ta ở đây.
Ta...
Bàn tay nâng lên trong vô thức, nó vừa định chạm vào gương mặt của Nguyễn Hành Chu thì hắn ngẩn người, sau đó Thiên Kích cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay nước da nâu nhạt của mình bằng ánh mắt không thể tin nổi, dựng đồng vàng kim co chặt.
Ta ở đây, thì sao?
Ta phải bảo vệ hắn sao?
Rõ ràng tên phàm nhân này còn kém hơn cả tiểu yêu, mà hắn là Long tộc có thể càn quấy thiên hạ, nắm trong tay sinh mệnh của vạn vật, vì sao ta phải bảo vệ hắn...
Vì sao....
Một khả năng nào đó bị hắn đột nhiên phát hiện, dựng đồng kim sắc bỗng nhiên bốc cháy lửa giận, bàn tay to màu nâu nhạt đang nửa nâng bỗng dùng sức nắm thành quyền, đốt ngón tay lộ ra ngoài trắng bệch.
Tình cảm nhàn nhạt trong ánh mắt đó đã bị thiêu đốt hầu như không còn.
Thiên Kích đứng đó, mặt mày âm trầm, lạnh lùng như băng, đồng tử dựng thẳng như một động vật máu lạnh đang thờ ơ mà đứng đó.