Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 24

Tự dưng đổi style!

Lại là bốn từ này!

Lại là tiếng sét đánh đùng đùng!

Lại mả cha nó đánh vào đầu các nhân viên trong công ty sinh học tư nhân Ayersland!

Tình huống này đã xuất hiện một lần rồi, khi đó Nguyễn tổng tài của bọn họ mặt cười hớn hở, cử chỉ thân mật đưa Thiên Kích đến công ty.

Tất cả nhân viên công ty trợn mắt há mồm nhìn hai người họ, Nguyễn tổng vẫn mang cái mặt "đông cứng" còn hơn cả con sông băng, nhìn thì không tức giận nhưng vẫn sẽ sinh ra ảo giác bị anh trừng mắt, ngay cả dáng người thon dài, tây trang thẳng tấp không có bất kì thay đổi nào.

Nhưng mà!

Nguyễn tổng của bọn họ hôm nay, là được một người đàn ông khác ôm eo vào công ty.

Chị gái lễ tân: "Vãi đạn!"

Nhân viên bình thường: "Vãi đạn!!"

Giám đốc các phòng ban: "Vãi đạn!!!"

Các trợ lý và bí thư: "Vãi cả đạn!!!!"

Cửa văn phòng của tổng tài mở rồi lại đóng, để lại một nơi như gắn cột thu lôi còn ăn quả sét 10 ngàn vôn của Pikachu.

Chờ bọn họ tỉnh táo lại, cả bọn trao nhau biểu cảm kinh khủng.

"Vãi đạn, má ơi à!"

"Cậu thấy đúng không? Bà mẹ nó tui có phải mù rồi không?"

"À...."

"Ặc..."

Sau khi xác nhận mình không gặp ảo giác, bọn họ lâm vào trong khoảng im lặng kì dị.

Nhân viên A: "... Tuy bọn mình đã tóm được tin từ bà Vương nhiều chuyện là, Nguyễn Hành Chu, Nguyễn tổng tài của bọn mình yêu thầm người ta, nhưng mà! Nhưng mà, ngày hôm qua lúc cái anh Thiên Kích đẹp trai kia đến, ảnh cực kì lạnh lùng mà, sao hôm nay lại..."

Nhân viên B: "Còn nói gì nữa? Đương nhiên là Nguyễn tổng của bọn mình đã bắt người ta vào tay rồi!"

Nhân viên A cười hiền từ, vẻ mặt "chắc ní vẫn chưa tỉnh ngủ nhỉ" đập lên bả vai của nhân viên B.

"Ní nói anh nào theo đuổi cơ?"

"Nguyễn, Nguyễn tổng đó? Sao thế..."

Nghe vậy những người khác cũng nhìn sang, mấy người đó liếc nhau, rồi lần lượt lộ ra nụ cười quái đản nhìn vẻ mặt hoảng sợ, thất thố của nhân viên B.

"Xem ra ní vẫn là người mới à, chậc chậc, chị Vương, chị đến giải thích cho bé này nghe đi."

Trợ lý Vương mang vẻ mặt đau trứng, bụm mặt đi ra từ trong đám người:

"Nguyễn tổng theo đuổi người ta? Hà há, đừng có ngây thơ nữa em ơi, nếu trong đầu mỗi người đều có hố đen, thì phàm nhân như chúng ta đây trong đầu chỉ là vũng nước nhỏ trên con đường đèo của vùng nông thôn, sớm muốn gì cả đám cũng bước qua được, mà Nguyễn tổng..."

Vẻ mặt của trợ lý Vương bỗng nhiên dữ tợn, rít gào bi thương:

"Con mẹ nó đéo phải là hố, mà là cái thung lũng lớn nhất ở Đông Phi đó! Thím hiểu không? Là cái thung lũng Great Rift lớn nhất thế giới nằm ở Đông Phi, mả cha nhà nó! (*)

(*): Thung lũng Great Rift là một vết đứt gãy lớn trong lớp vỏ trái đất ở phía đông của châu Phi. Rạn nứt vỏ được tìm thấy ở khắp nơi trên thế giới, nhưng rạn nứt ở Đông Phi là lớn nhất. Ý chỉ Nguyễn tổng tài không có mạch suy nghĩ như người bình thường =))

Tất cả nhân viên đều mang biểu cảm miệng thì cười nhưng nước mắt thì rưng rưng.

Mà nhân viên B nuốt nước miệng, co rúm người, nói:

"Chắc, chắc là không thể nào đâu... Tui thấy Nguyễn tổng là điển hình của trai đẹp cao ráo nhà giàu mà..."

"Đẹp trai cao ráo nhà giàu?"

Trợ lý Vương ôm chằm lấy trợ lý Vưu Na bên cạnh.

"Đã từng thôi, trợ lý Vưu cũng từng nghĩ như thế, bây giờ thím hỏi trợ lý Vưu một chút đi!"

Trợ lý Vưu bị bắt gia nhập cuộc chiến, mặt mày vô cảm, nói:

"Đẹp trai, ờ đúng là đẹp thiệt, nhưng thím đã từng gặp qua loại người này chưa, trên thế giới này thật sự có một người dùng giọng điệu như chết cha chết mẹ nói: "Anh yêu em", ngay cả thím cứ dính chằm chặp trên người người ta, thì ổng cũng sẽ nghĩ là thím bị trĩ nên mới không ngồi đàng hoàng được."

Nhân viên B: "...."

"Hơn nữa..."

Trợ lý Vương mỉm cười, chém một đao:

"Nguyễn tổng của chúng ta đúng là đậm đặc mùi tư bản, nhưng Nguyễn tổng của chúng ta có chứng phản xã hội, cực kì lạnh lùng, mạch não cũng cực kì là "logic", người ngoài đặt biệt danh cho ổng là: Tự nhai 3 năm thi đại học 5 năm mô phỏng (**)."

(**): Cái này tui đang tự hỏi ý của tác giả là gì, vì nếu theo ý hiểu của tui thì đây là quyển sách tuyển tập đề thi và phân tích đề ôn thi đại học nhưng mà cuốn đó là 5 năm thi đại học 3 năm mô phỏng mới đúng.

"Bạn mình à, đổi lại là bạn, bạn có nghĩ rằng bạn sẽ nhai được hết cuốn 3 năm thi đại học 5 năm mô phòng không?"

Nhân viên B: "......"

Đừng hỏi nữa, hỏi nữa là tui quẹo luôn á.

Bây giờ tui từ chức có còn kịp không?

Trong văn phòng.

Đồng chí Nguyễn Hành Chu, người gặm hết quyển 3 năm thi đại học 5 năm, ặc ặc, đang thành thật ngồi trên chiếc ghế thủ công, nhưng anh lại lấy cuốn sách những năm tháng vượt cạn để theo đuổi chồng đưa cho Thiên Kích.

Anh nói:

"Trong này có nhiều câu tỏ tình lắm, anh đọc cho em nghe đi."

Nhớ lại những câu thổ lộ âu yếm đó, khóe miệng của Thiên Kích kéo xuống, sầm mặt:

"... Ta tuyệt đối sẽ không đọc."

Sợ đọc xong về sau sang chấn tâm lý quá.

Nghe hắn từ chối, Nguyễn Hành Chu thả bút trong tay xuống, tay anh ôm lấy bụng, khóe miệng cũng trề xuống, anh niệm kinh như tiếng quỷ đang rên rỉ ai oán:

"Có con rồng đã từng nói với em là vì em cái gì ảnh cũng sẽ làm, cái gì cũng sẽ cho em, eo em đau quá, bụng em đau ghê, trứng rồng trong bụng em cũng khổ ghê gớm..."

Trứng rồng cục cít! Mới vừa làm đêm qua, qua một buổi tối thì sao có thể có Long Noãn! Ngươi coi Long Noãn là gì hả? Sỏi à?

Có kết thành sỏi cũng không kết nhanh đến thế!

Nguyễn Hành Chu ôm bụng, lặp đi lặp lại:

"Có con rồng đã từng nói với em là vì em cái gì ảnh cũng sẽ làm, cái gì cũng sẽ cho em, eo em đau quá, bụng em đau ghê, trứng rồng trong bụng em cũng khổ ghê gớm..."

"Câm, miệng!"

Thiên Kích rít từ trong kẽ răng ra hai chữ:

"Ta, đọc!"

Nguyễn Hành Chu sung sướng.

Ngay khi thư kí Vương được các đồng nghiệp ủy thác trọng trách hóng chuyện, ôm văn kiện ngẩng cao đầu tiến vào trong văn phòng đã thấy Thiên Kích tiên sinh từng đầu đội trời chân đáp đất, người mang chí khí của Bá Vương đang cầm cuốn sách nhỏ của Nguyễn tổng nhà họ, trầm giọng đọc:

"Nửa đời trước ta phiêu bạt muôn nơi, nửa đời sau ta vì em mà nấu canh."

Thư kí Vương: "...."

"Em có biết em khác gì với ngôi sao không? Ngôi sao ở trên trời, em thì ở trong lòng ta."

Thư kí Vương: "...."

"Đây là mu bàn tay ta, đây là mu bàn chân ta, còn em là cục cưng của ta."

Thư kí Vương: "...."

Mấy câu đó...

Như cái câu "tui muốn lấy sọ thím để nấu canh".

Ngay lúc thư kí Vương cúi đầu tìm cằm mình, Nguyễn tổng tài của họ vừa ký tên lên giấy tờ, vừa rụt rè cố ngăn khóe miệng giơ lên.

Thiên Kích đọc xong, Nguyễn Hành Chu ngay lập tức có chút ngượng mà nói thêm:

"Tiếp đi."

Ngón tay của Thiên Kích bóp chặt kêu "cùm cụp", nhìn cực kì không tình nguyện, nhưng hắn vẫn cầm vở lên tiếp tục đọc điếu văn (lời âu yếm).

Gì đây? Phong thủy đảo lộn rồi hả?

Hay là trò chơi trừng phạt mới?

Cô nuốt nước miếng, nhìn lướt qua khuôn mặt của Thiên Kích – cái bản mặt này có đi nói là tui vừa mới đi hủy diệt thế giới về thì cô cũng tin.

Thư kí Vương cố vòng qua Thiên Kích đang tản ra khí đen, đặt văn kiện lên bàn, lặng lẽ meo meo hỏi Nguyễn Hành Chu.

"Nguyễn tổng, có chuyện gì thế ạ... hôm qua còn chưa có gì mà, sao bây giờ lại vậy rồi?

Chênh lệch cũng quá lớn rồi.

Nguyễn tổng của bọn cô hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt không nhịn được mà cong cong như khóe môi của anh, anh khoe:

"Muốn biết à?"

Thư kí Vương liều mạng gật đầu.

Nguyễn Hành Chu cười rụt rè:

"Vì anh ấy..."

Thư kí Vương chăm chú lắng nghe:

"Dạ dạ!"

"Ăn tôi rồi."

"À dạ... Dạ?!"

Tiếng cười giòn tan của thư kí Vương đột nhiên im bặt, bởi vì dừng lại quá gấp nên không điều chỉnh ngũ quan kịp, trên gương mặt to đang vặn vẹo như hiện trường tai nạn xe cộ.

"Gì, gì cơ?"

Nguyễn Hành Chu xoa bụng nhỏ của mình, cũng thấp giọng, lén nói:

"Hơn nữa, không bao lâu nữa tôi còn có thể trở thành Chư hầu có quyền như Thiên tử (***)."

(***): Việc một quân thần có thể ép Vua để giành quyền điều khiển đất nước.

".... Ta nghe được hết đấy!"

Thiên Kích nghiến răng.

Mà thư kí Vương mặt mày chết lặng nhìn cái bụng cũng phẳng như bộ ngực của ông chủ mình, cô bay ra ngoài như đang nằm mơ.

Xong rồi...

Nguyễn tổng của bọn cô điên cmnr!

Nhưng mà rất nhanh, tất cả mọi người trong công ty của họ đã biết, Nguyễn tổng của bọn họ thật sự đã cất lên khúc ca của nông nô, anh đã phất cờ khởi nghĩa!

Như là:

Bàn tay của Nguyễn tổng mới vừa giơ lên, người đàn ông cao lớn uy nghiêm đã lập tức đi qua.

Nguyễn tổng tài nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn, còn người đàn ông lạnh lùng cầm ly rót nước cho anh.

Nguyễn tổng dùng kĩ năng diễn xuất dở ẹc của mình trình diễn vở "không cẩn thận" trượt một cái, người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện lập tức ôm lấy anh, hắn nổi giận đùng đùng bế anh theo kiểu công chúa vào văn phòng.

Hơn nữa chỉ cần đối phương vừa giận, Nguyễn tổng của bọn họ liền sờ bụng, dùng gương mặt than kia bắt đầu đọc kinh:

"Em đau lòng quá, hức hức hức."

Toàn thể nhân viên: Là ma! Chắc chắn là ma chướng!

... Này mẹ nó theo đuổi được người ta cái gì, rõ ràng là nắm được nhược điểm của người ta trong lòng bàn tay!
Bình Luận (0)
Comment