Về đêm.
Không khí lạnh lẽo thấm vào quần áo, ngón tay bị lạnh đến tê tái, cái thời tiết đáng chết này đúng là lạnh muốn lấy mạng người ta, người đi đường phần lớn đều đang còn đắm chìm trong cái nắng gắt của cuối thu nên chỉ mặc quần áo đơn giản, nhiệt độ giảm đột ngột khiến họ lạnh tới mức run cầm cặp.
Một cặp đôi xách theo cơm hộp tình yêu đều lo cơm trong tay của mình bị lạnh đến cứng ngắc.
Cô gái cong eo, rút cổ, cố gắng nhích vào gần bạn trai mình, mái tóc màu dài màu hạt dẻ giờ nổi lên tĩnh điện, rối tung từ đầu vai đến eo, những sợi tóc giương nanh múa vuốt dính trên quần áo hai người, ngọn tóc xoăn lại, phát ra ánh sáng xinh đẹp không chẻ ngọn một sợi nào.
Chàng trai ôm bạn gái mình, mặt cứng đờ vì lạnh, miệng còn bị gió nhét vào vài ba sợi tóc dài.
"Tóc của em này..."
Chàng trai hơi túm chúng lại nhưng lại bị cô bạn gái đánh vào tay.
"Đừng lộn xộn! Đây là tóc giả em mua từ trên trang XX đó, đắt muốn chết! Đừng có đụng hỏng tóc em..."
"Được được được, anh sai rồi."
Chàng trai phun ra mấy cọng tóc trong miệng, anh không vui nhưng không dám cãi lại bạn gái, đành trách tội lên thời tiết.
"Chậc, muốn xé trời à, từ cuối tháng 9 là nhiệt độ bắt đầu giảm rồi, rõ ràng lúc nãy còn nóng muốn chết..."
"Ha ha, thời tiết của thành phố bọn mình không phải vẫn luôn vậy à, hết mùa hè là đến mùa đông luôn, chuyển mùa gì đó đều không có đâu ~"
"Haiz... phiền muốn chết, hôm nay phải tìm đổi chăn mùa hè thành chăn mùa đông rồi."
"Được rồi, về nhà em tìm trong tủ cho."
Nước mua vào buổi tối tích thành từng vũng nước nhìn là đã thấy lạnh, con đường này căn bản không dễ đi.
Hai người bị lạnh đến mặt đỏ bừng, họ cứng đờ, cẩn thận đi trên con đường lát đá của tiểu khu.
Vất vả lắm mới vào mái hiên, hai người lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiểu khu này đã bị bên bất động sản bỏ bê vào năm ngoái, hành lang cực kì lộn xộn, xe đạp xe điện, túi đựng rác còn có hộp cạc tông, chậu hoa, mọi thứ đều đã hỏng hết rồi.
"Thịch thịch thịch."
Tiếng giày cao gót đạp lên trên bậc thang, cô gái hà hơi vào ngón tay đông cứng của mình, mà chàng trang đưa hộp cơm cho cô còn mình thì lấy chìa khóa mở cửa.
Đèn trong phòng khách hơi sáng lên.
Vào lúc đèn sáng lên như thể cũng đã xua tan đi sự rét lạnh trên người.
Đôi tình nhân mở TV lên, ngồi xếp bằng trên sô pha vừa xem TV vừa ăn cơm hộp.
Chàng trai lười biếng nằm trên sô pha, cầm một lon bia uống, nhìn tiết mục khôi hài trên TV thì cười há há.
Lâu lâu còn nói một câu: "Ngu vãi."
Mỡ vàng đọng lại cùng với cặn đồ ăn, bọc nilon dùng một lần và đùa thìa đều ném lên trên bàn, cô gái liếc mắt nhìn, rút khăn giấy lau miệng, tùy tay ném khăn giấy vào trong hộp cơm, cô thông thả ung dung đứng lên không định làm dẹp dọn.
Ai thích dọn thì dọn đi ~
Cô gái kéo đôi dép lê thảnh thơi đi vào phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điểm, soi gương bắt đầu tháo tóc giả.
Ai ngờ mới tháo được một nữa, chàng trai uống say khướt phát hiện bàn không dọn, lập tức gọi to tên cô gái đến dẹp.
"Tôi thấy anh muốn tìm chết rồi! Con mẹ nó tôi không dẹp!"
Cô gái ở trong phòng ngủ một tay tháo miếng lưới trùm đầu ra rồi gân cổ lên chửi.
Tiếng chửi nhau của hai người càng lúc càng cao, cuối cùng chàng trai dùng một chân đá bàn đá ra thật xa, canh bên trong hộp cơm cũng bị đổ ra ngoài, còn rớt lên giày của chàng trai.
Tròng mắt cậu ta đỏ bừng, đứng lên, tiếng vật rơi xuống đất leng keng leng keng vang lên.
"Con nhỏ xấu xí, tao đánh chết mẹ mày!"
Chàng trai đứng lên, nổi giận đùng đùng đi vào trong phòng ngủ, hai người cãi nhau không phải lần một lần hai, cô gái thấy cậu ta tiến vào giơ tay lên đánh cũng không sợ.
Cô so với bạn trai mình còn béo hơn một chút, dùng chân đá vào bụng của cậu ta, hai người bắt đầu đánh lộn.
Những lời lẽ thô tục khó có thể lọt tai và âm thanh đồ vật rơi ngã làm hàng xóm trên tầng dưới tầng đều phiền không chịu được, nhưng cùng lắm mọi người chỉ phiền cái thân chụp tai nghe tiếp tục ngủ, ai cũng không ra ngoài khuyên can.
Dù gì thì nhiều thêm một việc không bằng bớt đi ít một việc.
Rạng sáng hai giờ, tiếng khắc khẩu mới nhỏ lại một chút, lý do là chàng trai mặc lại quần áo, đá cửa bỏ đi.
Cô gái nhìn sàn nhà lộn xộn, mặt mũi bầm dập ném tóc giả lên đất dẫm vài cái.
Tròng mắt cô ta đỏ tươi, trừng đến mức khóe mắt như sắp rách ra, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô ta ném hết đồ trang điểm làm ướt vỏ chăn và khăn trải giường, không thể ngủ được nữa.
"Xui xẻo, xui tận mạng, ** mẹ nó!"
Cô ta nắm chặt nắm tay dữ tợn, giận dữ ném hết chăn xuống đất phun nước miếng lên đó.
Cô ta thở hổn hển như điên, ngực phập phồng kịch liệt, không biết cô ta nghĩ đến chuyện gì, tròng mắt vẩn đục đầy tơ máu màu hồng di chuyển loạn xạ vài cái, cô nhếch miệng, son môi màu đỏ và phấn nền tái nhợt làm cô ta như một tên hề quỷ quái.
Cô ta bỗng nhiên không giận nữa, ngược lại còn ung dung mang dép lê đến chỗ trang điểm móc ra một cái kéo, sau đó cô ta tránh chiếc ghế dựa bị ngã, đi vào trong phòng ngủ cho khách.
Nói là phòng ngủ cho khách, không bằng nói là cái phòng đựng đồ.
Cô ta đè mái tóc ngăn xoăn mới được uốn được một ngày của mình, cô há miệng rồi cười một tràng rợn gáy, từ trong gocs phòng chứa đồ kéo ra một cái thùng cạc tông...
"Đây nào, bé cưng ơi, mẹ đến thăm con này.."
Ngón tay sưng đỏ mở chiếc thùng ra, tên hề quỷ quái nhếch đôi môi màu son đỏ lên, nhìn chằm chằm con mèo con mới sinh không lâu bên trong rồi cười.
Cô ta vừa sung sướng vừa hưng phấn lấy cây kéo ra, một tay cầm mèo con chưa cai sữa, mèo con đã đói bụng một ngày.
"Meo..."
Mèo con phát ra tiếng kêu rất nhỏ
Mà ngay lập tức, cô ta cười tủm tỉm dùng cây kéo cắt cái đuôi ngắn ngủn kia
Rắc rắc!
Máu hơi chảy ra! Mèo con kêu thảm thiết!
"Méo! Meo meo, meooooooo!"
"Ngoan nào ngoan nào, suỵt suỵt, đừng kêu nha, để mẹ phẫu thuật cho con nhé?"
Cô ta cười ra tiếng, vui vẻ dùng kéo chọc vào mắt của mèo con, nghe tiếng mèo đang kêu gào thảm thiết bên tai, cô ta càng vui vẻ hơn.
Cây kéo màu đỏ lần này lại cắt chân trước của mèo con!
Rắc rắc!
"Meoooooo meoooooooo!"
"Ha ha ha ha! Bé cưng ngoan, mẹ đang cắt móng chân cho con mà, ha ha ha!"
Rắc rắc!
"Meooo meoo"
Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!
Màu máu đỏ tươi sền sệt chảy theo khe hỡ ngón tay đến bàn tay cô ta, cô ta càng cắt càng sướng, càng cắt càng hăng, ánh đèn trắng bệch chiếu xuống như thể cô ta biến thành một con ác quỷ!
Cuối cùng, mèo con không kêu nữa.
Nó đã chết.
Cô ta chơi đủ rồi mới dừng lại, phát hiện nó chết, nụ cười vặn vẹo của cô ta cứng lại, son môi đỏ tươi cùng lớp trang điểm trắng bệch và mái tóc ngắn bù xù làm cô ta nhìn như một bà điên.
Dần dà, cô ta nhìn chằm chằm thứ đồ trong tay, mặt vô cảm đứng lên, ném đống thịt đang chảy máu đầm đìa vào trong thùng rác nhà bếp, tùy tiện rút vài tờ khăn giấy lau máu trên đất rồi gói tứ chi của mèo con vào, ném chung với nhau.
Túi đựng rác màu đen cột lại, bị cô ta ném ra ngoài cửa.
Khi cô ta trở lại phòng dành cho khách, nhìn những con mèo con đáng yêu đó, cô ta lại cười...
"Lần sau lại chơi nữa nha."
Cô ta xoay xoay cây kéo, nhìn đám mèo con còn lại một cách trìu mến, đậy thùng cạc tông lại rồi lại nhét vào thêm một đống đồ lung tung.
Trở lại phòng ngủ, cô ta nằm vặt ra giường, cô ả thỏa mãn sau khi xả hết mọi cảm xúc trên người, nhắm mắt lại.
Cô ta là một tên ngược đãi mèo, mỗi lần có chuyện gì không vui hoặc là hứng thú khơi dậy thì cô ta sẽ lôi những con vật nhỏ đó ra cắt toạt, điều này làm thể xác lẫn tinh thần của cô ta sung sướng còn hơn hút thứ thuốc hưng cảm nào đó.
Những con mèo con bị ném ở đống rác hay là lạc đường, cô ta đều sẽ nhặt về.
Những người qua đường thấy được cảnh đó chỉ biết nghĩ rằng cô ta là một con người tốt bụng đến nhường nào.
Đối mặt với những câu hỏi, cô ta cũng có thể thuần phục để lộ ra nụ cười dịu dàng, giả nhân giả nghĩa, nói:
"Không còn cách nào mà, dù gì thì cũng không thể chỉ đứng nhìn mãi."
Mỗi lần nói như thế, mọi người đều khen ngợi cô ta, nhưng khi về đến nhà, cô ả liền thay đổi bộ mặt, như thể là một bộ tóc giả bị rớt ra ngoài, cô ta kéo gương mặt giả tạo đó xuống lộ ra một khuôn mặt đáng sợ như ma quỷ.
Ngẫm lại quá trình ngược đãi mèo sung sướng làm sao, cô ta tiến vào trong mộng đẹp nhưng không biết rằng, mái tóc giả cô ta mới vừa mua trên mạng đang chậm rãi động đậy trên sàn nhà...
- 0-
"Lần này cũng rất phiền phức, đã chết một cô gái, người phụ trách bên đó luôn hợp tác với Kết Yêu Xã của ta, sau khi thấy hiện trường thì đã gửi lập tức gửi ảnh chụp, liên hệ với chúng ta."
Quân Hoa cười cười ném ảnh chụp lên trên bàn trà.
Dựng đồng màu vàng kim rũ xuống nhìn lướt qua, sau đó đôi lông mày rậm sắc bén lập tức nhíu lại, Nguyễn Hành Chu đang ngồi ở bên cạnh Thiên Kích hút sữa bổ sung canxi cũng nghiêng đầu, vừa định xem một chút đã bị bàn tay to của người đàn ông bên cạnh chặn lại cái trán, quát to:
"Không được xem!"
Thiên Kích sầm mặt, đồng tử hiện lên một tia sáng, những tấm ảnh chụp trên bàn lập tức bị đốt cháy.
Ngón lửa nhanh chóng đốt trụi ảnh chụp thi thể của một người phụ nữ sắc mặt đen như than chì, hốc mắt, lỗ mũi, miệng và lỗ tai đều nhét đầy tóc, nhưng ngọn lửa không làm hỏng bàn trà một chút nào.
Nguyễn Hành Chu không thấy được gì, mặt mày vô cảm hút sữa, miệng anh nhúc nha nhúc nhích, không vui.
Thiên Kích tuy không giải thích còn lạnh mặt nhưng bàn tay to có nước da nâu nhạt sờ sờ theo mái tóc anh xuống dưới ót, cuối cùng dừng ở trên cổ Nguyễn Hành Chu, ngón tay thô ráp cái được cái không mà cọ xát làn da trên cổ anh.
Nhìn thì không quá mức thân mật nhưng cái điệu bộ kia, làm cho người ta không hiểu thế nào mà cảm thấy có hơi ái muội.
Đôi mắt sắc bén của Quân Hoa thấy được cảnh này, y uống một ngụm trà, buông tách trà xuống rồi nhướng mày nhìn Thiên Kích:
"Mới có bao lâu, bảo vệ kĩ quá rồi đấy."
Trời lạnh, Nguyễn Hành Chu sợ lạnh nên anh cũng không thích nói chuyện.
Thiên Kích thì như một tay ngạo kiều, đánh chết cũng không nói được câu thật lòng chỉ biết xị mặt.
"Nói chính sự."
Giọng nói của hắn sượng trân, nói sang chuyện khác.
"Chính sự không vội, dù gì chuyện này cũng xảy ra ở nội thành, hôm nay các ngươi đi qua đó là được."
Người cha già Quân Hoa thở dài, nhọc lòng thay:
"Bây giờ đã là ba tháng rồi, các ngươi cuối cùng là thế nào đây? Sao không có động tĩnh gì hết vậy, Thiên Kích, có phải ngươi không dụng tâm đúng không?"
Con ngươi hẹp dài của y nhìn Thiên Kích rồi lại nhìn Nguyễn Hành Chu.
Động tác uống sữa của Nguyễn Hành Chu dừng lại, đôi tai nhọn của Thiên Kích cũng đỏ ửng.
Nửa ngày sau.
Thiên Kích xị mặt, bất mãn nói:
"Đã làm nhiều lần lắm rồi, là do bụng của tên nhân loại mất nết này không biết cố gắng, liên quan gì đến ta."
Động tác hút sữa của Nguyễn Hành Chu hơi dừng lại, sau đó anh cắn ống hút dùng sức kéo ra, vung về phía con rồng.
Những giọt sữa canxi màu trắng hóa thành những bé bọt nước đáng yêu bay lung tung – đáp thẳng lên mặt của Thiên Kích!
Thiên Kích: "...."
Long Quân tuổi trẻ bựt thẳng sừng rồng ra, hắn cắn răng quay đầu lại rồi cười dữ tợn, khuôn mặt liệt của Nguyễn Hành Chu không sợ chút nào:
"Ốm nghén, xin lỗi nha."
Thiên Kích: "... Ngay cả bầu còn chưa có, ốm bầu cái gì, bầu ruột thừa à?"
(***): Từ 孕 trong ốm nghén (孕吐) nghĩa là mang bầu, mang thai.Nghe vậy, khóe môi của Nguyễn Hành Chu hơi trề xuống.
"Hu hu hu, con rồng khốn nạn đáng ghét."
Thiên Kích:... Ngươi mà có bản lĩnh, thì giỏi khóc ba chữ hu hu hu cho có tí cảm xúc đi!
Nhìn hai người lại bắt đầu cãi cọ hăng say, Quân Hoa lắc đầu bất đắc dĩ, nghĩ thầm, đúng thật là một đôi oan gia.
Nhớ lại ảnh chụp bộ tóc giả kia.
Ánh mắt của Quân Hoa tối sầm đi...