Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 55

[Ai cần ngươi cứu hả? Ha ha, nếu ngươi đã cứu ta vậy ngươi nên có trách nhiệm đến cùng!]

[Đó là điều ngươi tất nhiên phải làm! Nếu ngươi không thể cho ta một cuộc sống như ta mong muốn, vậy lúc đó ngươi không nên cứu ta! Ai mà cần chứ? Đồ giả nhân giả nghĩa!]

Bộ dáng điên cuồng của ả ta và giọng nói trào phúng chói tai đâm thật sâu vào trong lỗ tai của Long Quân, Long Quân phẫn nộ giơ tay, ả đàn bà đó thét chói tai tránh né, dùng đôi mắt sợ hãi, thù hận nhìn chằm chằm hắn.

Thiên Kích không hiểu, hắn có ân nuôi nấng, có ân dốc túi ban cho ả nhân loại đó nhiều năm như vậy, vì sao thứ nhận lại là sự tham lam càng ngày càng tăng, trở mặt thành thù của ả!

Hắn cũng không giết ả, dù gì thì có nuôi chó nhiều năm thì cũng có chút cảm tình.

Cho nên hắn chỉ nhìn ả một cách lạnh lùng, hoàn toàn chặt đứng phần thiện niệm và nhân quả này, phất tay áo rời đi.

Mà điều làm hắn không nghĩ đến là, trước đó Vân Trâm đã dựa vào bảo vật và sức mạnh của Thiên Kích để có được địa vị và tài phú không thuộc về mình, sau khi Thiên Kích rời đi, Vân Trâm mất đi sự che chở thì lại hoàn toàn hận hắn!

"Vì sao bả hận anh?"

Rõ ràng anh cho bả nhiều thứ như vậy, hơn nữa còn là tự Vân Trầm bức ép Thiên Kích rời đi. Nguyễn Hành Chu có chút không hiểu.

Thiên Kích sớm đã thông suốt, hắn cười lạnh:

"Chắc là từ lâu ả đã xem ta là túi tiền bảo khố của ả, hoặc là giống như những tín đồ của ả, cho rằng dù ta có rời khỏi ả ta thì ta cũng sẽ trở về bên cạnh ả, a, ta là rồng không phải chó, ả suy nghĩ quá nhiều rồi!"

"Em hiểu rồi."

Nguyễn Hành Chu gật đầu, chính anh cũng đã từng gặp một ví dụ như vậy, một đôi vợ chồng phú thương nổi tiếng nhận nuôi một đứa trẻ, đối xử với nó như con ruột, sau khi lớn tuổi thì họ định để lại công ty cho đứa con lớn, một ít cổ phần và sản nghiệp khác thì để lại cho con nuôi.

Kết quả là, đứa con nuôi đó cảm thấy đôi phú thương bất công, còn đưa vợ chồng phú thương lên tòa án, quậy đến độ mọi người ai cũng biết.

Chính anh cũng từng quyên góp một ít cho cô nhi viện xuống cấp, có cô nhi viện nhờ được anh tiếp tế một lần mà lại trở về với quỹ đạo, có cô nhi viện thì "không cho phép" anh ngừng việc quyên góp.

Có nói ra hay không, thì ai cũng đều cho rằng Nguyễn Hành Chu có "nghĩa vụ" này.

"Vốn Thiên Kích chỉ tìm đại một người nào đó cũng có thể đạt được mục đích, nhưng vì chút thiện tâm đó mà bị hố cũng không biết, nuôi nấng cô bé đó, cho đối phương bảo vật, tiền tài và quyền lực khổng lồ, nhưng cuối cùng thứ hắn nhận được chỉ là một câu "ngươi nên làm", nói đơn giản thì dù gì năm đó bé Thiên Kích chỉ mới có 500 tuổi, ha ha ha ha, cứ thế mà bị một ả đàn bà lòng tham không đáy tống tiền!"

Quân Hoa cong mắt, nhấp một ngụm trà, có chút vui vẻ vì người gặp họa:

"Tôi sớm đã nói rồi, con rồng ngu này nhìn thì không dễ sống chung còn dễ châm dễ nổ, trên thực tế thì là một đứa không thể nhẫn tâm, thấy mấy đứa nhỏ bị thương là muốn nhặt về nhà, sớm muộn gì cũng tự gây hại!"

Thiên Kích nhếch miệng, không lấy lại được mặt mũi nên tiếp tục nắm chỏm tóc ngố trên đỉnh dầu của Nguyễn Hành Chu.

Thiên Kích lớn lên cao to, khuôn mặt cương ngạnh ít nói ít cười, trời sinh đã có thuộc tính lửa nên khí chất táo bạo khiến người ta cảm thấy hắn là con rồng có thể dùng một chân đá viện dưỡng lão, con người thích nhất là trông mặt mà bắt hình dong, Yêu tộc cũng dễ phạm phải sai lầm này, cho nên năm đó mới truyền ra được lời đồn hắn là kẻ máu lạnh giết người như ngóe.

Nhưng Nguyễn Hành Chu biết.

Trái tim của con rồng nhà anh, rất mềm mại.

Huyền Chu bày ra mặt than buông móng khỏi cổ con rồng nhà anh, vỗ vỗ lên mái tóc đỏ của Thiên Kích như có thể đốt cháy ra một ngọn lửa nhỏ bất kì lúc nào.

"Vất vả cho anh rồi."

Anh nói.

Thiên Kích nhe răng nanh, lông mày nhướng cao:

"Đồng tình với ta?!"

Long tộc của bọn hắn không cần sự đồng tình, đố là thứ mà kẻ yếu mới có!

"Không phải."

Chu mặt than lắc đầu, duỗi cổ chu chu lên đôi môi hồng nhạt của hắn:

"Là đau lòng anh."

Lại nữa, lại bày ra cái mặt nghiêm túc không chút nào tự biết mình vừa nói ra lời ngon tiếng ngọt!

Long Quân trẻ tuổi tức giận nắm lấy cái móng cho của tên nhân loại mất nết đó, nghiêng đầu không nhìn anh nữa:

"Đau lòng cái rắm."

Hắn nói thầm hai câu, mái tóc đỏ hạ xuống đôi tai nhọn nhiễm đỏ, trên miệng là chút ngọt ngào của kẹo ngọt.

A... Đỏ mặt rồi.

Nguyễn tổng nhìn con rồng của anh, rắn rỏi, ngạo kiều, hiểu rõ lòng người, anh cong khóe môi không ngừng cười hì hì, được một tắc muốn tiến một thước chu miệng chu chu lên sườn mặt của con rồng nhà anh.

Vừa chu vừa nựng, rồng ngoan quá đi, chắc bị nựng quá thành quen.

Có hai câu vừa nãy, Long Quân có hơi cảm động nên nhịn.

Cho đến khi...

Nguyễn Hành Chu: Chu chu chu chu chu... chụt chụt chụt chụt!

Thiên Kích:...........

Cuối cùng Chu mặt than cũng thành công dùng nước miếng rửa mặt cho rồng nhà mình, cũng nựng rồng đến mức dựng vảy, bị đè xuống đất để đập thì thấy Quân Hoa đứng dậy.

"Dùng cái gối dựa này đi, này, lấy thêm cái này đi."

Quân Hoa cười tủm tỉm từ trong không khí lấy ra một cái búa đồng gai sắt.

Nguyễn Hành Chu nhìn trên cái búa đồng đó có đống gai còn to hơn ngón tay của mình thì trầm mặc một hồi, nói:

"Mấy người học y như anh đều hay híp híp mắt nhưng lúc xuống tay thì quá ác!"

Quân Hoa cực kì khiêm tốn:

"Quá khen, quá khen."

Hà há, cho các ngươi tình chàng ý thiếp trước mặt ông bố đơn thân như ta này! Đập chết đôi cẩu nam nam các ngươi!

"Bây giờ việc cấp bách của chúng ta là có một đại yêu thần bí xông vào Kết Yêu Xã, chỉ tên nói họ bảo muốn cướp Long châu, hơn nữa còn có ả điên Vân Trầm kia... Từ từ!"

Quân Hoa nhíu mày, nhìn chằm chằm hai người, nói:

"Các ngươi nói xem... Có thể nào người đó quen biết Vân Trầm không? Hoặc là trực tiếp nghe lệnh với Vân Trầm!"

"Không thể nào."

Thiên Kích nắm cái gối dựa từ trên mặt Nguyễn Hành Chu xuống, lắc đầu:

"Vân Trầm bây giờ đã có chút sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, đứa nào hơi có mắt cũng sẽ không chọn ả, huống hồ chi có thể đả thương Lang Yên, xông vào địa bàn Yêu tộc của ngươi thì nhất định không phải là một tiểu yêu tu hành thiển cận, hơn nữa mấy yêu quái đều có lòng tự trọng rất sâu, nghe lệnh của người khác? Không thể nào."

Quân Hoa suy tư rồi gật đầu:

"Có lý, có lẽ Vân Trầm làm một giao dịch với hắn ta, cho hắn ta pháp khí và tin tức của chúng ta để hắn đến tìm ngươi gây hấn."

"Quân Hoa cũng không phải là đối thủ của tên đó à?"

Chỏm tóc rối trên đầu Nguyễn Hành Chu dựng thẳng, khó hiểu hỏi:

"Anh là tiên quân mà, Kích Kích nói số ngày tu hành của anh còn vượt qua anh ấy."

"Dù gì thì tôi cũng chỉ là tiên thảo thôi, thiên phú chính là trị liệu và giam cầm, đánh nhau là nghề phụ của tôi.... Ê? Kích Kích?"

Quân Hoa lúc này mới chú ý đến xưng hô này, giật mình, theo bản năng nhìn xuống nửa người dưới của Thiên Kích.

Quân Hoa: Nhìn chằm chằm...

Thiên Kích chú ý thấy tầm mắt của y nên đen mặt, gân xanh trên trán nhảy tưng tưng, từng ngọn lửa nhỏ bốc lên phụt phụt bốn phía xung quanh hắn, Thiên Kích rống giận:

"Con mẹ nó chứ – dời hai cái pha trên mặt ngươi ra chỗ khác! Cái chùm cỏ dại nhà ngươi!"

"À ~"

Quân Hoa kéo dài giọng, cực kỳ không cần hình tượng không biết xấu hổ mà cười hí hí cực kì đáng khinh, còn khen:

"Chuyện tốt thành đôi à, ta hiểu mà, cái tên này rất thích hợp với ngươi."

Thiên Kích cầm quả cầu lửa trong tay muốn ngay lập tức cho Quân Hoa thành cái lò BBQ, Nguyễn Hành Chu nhanh chân giữ chặt hắn.

"Đừng giận!"

Nguyễn tổng tài vừa vuốt mớ vảy rồng mới dựng, vừa nghiêm túc nhíu mày với Quân Hoa:

"Suy nghĩ của anh sao mà dơ thế, Kích Kích là nickname, bé cả bé hai mới là – ứm ứm ứm!" (thông tin chi tiết tại chương 43)

"Câm miệng lại cái tên không nên nết!"

Con mẹ nó suy nghĩ của ngươi mới là dơ nhất!

Chỉ còn lại con rồng là đứa đúng đắn nhất, khóe miệng hắn run rẩy, cầm cái gối lên đè lên mặt anh để anh lại nằm trên sô pha, bị hai tên không đúng đắn này chọc ghẹo thiếu chút nữa đã bung sừng rồng ra!

"Ưm ưm ưm!"

Nguyễn Hành Chu giãy giụa trên sô pha, lúc chỉ còn thừa chút hơi khi còn bú sữa mẹ mới bị Thiên Kích buông tha.

Xem kịch vui đủ rồi, Quân Hoa vỗ tay, ý bảo hai người nhìn qua đây.

Quân Hoa: "Thật ra còn có một cách khác, Thiên Kích, ngươi có thể thông qua tiếp xúc ngắn với Nguyễn Hành Chu để lấy Long châu về đúng không?"

"Đúng vậy."

Vuốt mái tóc rối ra sau, Thiên Kích híp lại con ngươi dựng thẳng của mình, gật đầu:

"Vào thời điểm cần thiết chỉ cần Nguyễn Hành Chu ở bên cạnh ta, lúc nào ta cũng có thể lấy Long châu về."

"Nếu vậy thì Hành Chu sẽ phải tham gia vào chuyện này..."

"Tham gia vào càng tốt, nếu không một mình em ấy ở lại cao ốc cũng không an toàn, ai biết Vân Trầm sẽ làm ra chuyện gì."

"Cũng đúng."

Thiên Kích và Quân Hoa sau khi thảo luận xong, quyết định Quân Hoa sẽ ở lại thủ Kết Yêu Xã, những tiểu yêu ở những nơi khác đều gọi về, tăng mạnh kết giới, hoàn toàn phong tỏa thông đạo tiến vào, trước đó vì có những tiểu yêu không đủ linh lực tiến vào kết giới nên kết giới vẫn luôn rất mỏng và yếu, điều kiện đi vào cũng thoáng.

Thứ Quân Hoa am hiểu nhất là pháp thuật giam cầm, nếu có y tăng cường kết giới thì ngay cả Thiên Kích cũng rất khó mà vào được!

Như vậy là có thể tạm thời bảo vệ Kết Yêu Xã.

Mà Thiên Kích và Nguyễn Hành Chu trong khoảng thời gian phong tỏa Kết Yêu Xã sẽ phụ trách việc giải quyết tên Yêu tộc kì lạ kia, hoặc là tìm ra hang ổ của Vân Trầm.

Nguyễn Hành Chu ôm gối dựa, cực kì kiên định tỏ vẻ anh sẽ theo sát Thiên Kích.

Cuối cùng, Quân Hoa cho Nguyễn Hành Chu một tờ giấy, trên đó ghi những nơi có khả năng là nơi ẩn thân của Vân Trầm, và những nơi gần đây xuất hiện linh lực dị thường.

"Đi chỗ này trước đi, đây là bộ phận đặc thù, nơi Kết Yêu Xã nhận ủy thác, nhưng người hợp tác lần này của các ngươi không phải là Hồ Thu lúc trước, nghe nói hắn ta vì chấn động não nên nằm viện, nhưng không sao, người hợp tác lần này ở bộ phần đặc thù là một bán yêu, lực chiến không tồi."

Quân Hoa nói.

"Ừm, vậy đi."

"Hết thảy phải cẩn thận!"

"Ta biết rồi."

Thiên Kích cũng không phải là người dây dưa dây cà, nếu đã phổ biến nhiệm vụ rồi, Nguyễn Hành Chu bị hắn xách lên, nhanh chóng rời khỏi Kết Yêu Xã.

Hy vọng sẽ thuận buồm xuôi gió...

Tươi cười trên mặt Quân Hoa biến mất, trận pháp phức tạp màu xanh lục đậm tự lan tràn dưới chân, trong nháy mắt nó khuếch tán như gợn sóng trên hồ nước! Vô số dây đằng từ dưới đất ngoi đầu lên, quay quanh toàn bộ Kết Yêu Xã.

- 0-

Thời điểm phát hiện dị thường ban đầu là khi trời nắng

Mùa hè ở thành phố này, nhiệt độ vượt mức bình thường, mùa đông thì cũng lạnh vượt mức bình thường.

Mua thịt về nhà không cần bỏ tủ lạnh, chỉ cần tìm một cái túi buộc ở ngoài cửa sổ phòng trộm là có thể đông thành cục đá, nhưng lúc thời tiết ấm lên thì nhất định phải lấy về, không thì có thể bị hỏng.

Thịt hỏng rồi, mùi hôi thối bốc lên có thể làm cho người qua đường ói ra!

Mà bây giờ ông ta có cảm giác như mình ngửi được một mùi hôi quen thuộc bốc ra từ thi thể, ông là một pháp y, cho nên rất quen với cái mùi này.

Người bạn bận đi công tác nhờ ông đến đây để xem phòng trọ, ngày đầu tiên đến chỉ nghe được mùi thúi nhàn nhạt, ông ta cũng không để ý, nhưng hôm nay thời tiết trong lành, khó được dịp ấm áp như thể, cái mùi thúi đó càng thêm rõ ràng!

Buổi tối, TV trên tường lo phát tin tức, người đàn ông không rảnh đi xem, ông đi hết phòng để tìm cho ra mùi thúi đó, điện thoại của người bạn đột nhiên gọi đến.

"Vừa lúc, sao trong phòng trọ này của ông có mùi thúi thế hả?!"

Người đàn ông nhíu mày đi mở tủ lạnh trong phòng bếp, nhìn xem có phải có thứ gì đó hết hạn không

Đầu bên kia điện thoại là một mảnh tĩnh mịch.

Người đàn ông rất nhanh đã bị mùi thúi xông muốn ói, gọi vào điện thoại:

"Alo?! Alo??! Ông có nghe không thế!"

Cái người này, đang làm gì thế! Chẳng lẽ tín hiệu không tốt?

"... Ban công, ở ban công."

Nửa ngày sau, trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của người bạn.

Người đàn ông không phát hiện, ông ta phiền muốn chết! Ông có hơi oán trách người bạn này chắc chắn là đã ném rác gì đó ở ban công mà không dọn, ông lập tức nắm chặt điện thoại đi về phía ban công!

Ban công được xây lộ thiên, sau khi ông ta đẩy cửa ra thì thiếu chút nữa đã bị cái mùi tanh tuởi này huân muốn ói, che mũi nhìn về phía những tấm cạc tông lớn đã bị thứ gì đó làm cho sũng nước

TV trong phòng khách phát tiết mục giải trí ồn ảo, ánh đèn xuyên qua cánh cửa chiếu sáng ban công mơ hồ.

Trong điện thoại, người bạn nhẹ giọng nói:

"Mở ra nhìn xem..."

"Ông rốt cuộc là đã làm gì thế hả! Thật là!"

Người đàn ông bất mãn nhịn xuống cái mùi tanh tưởi đó kéo những tấm cạc tông ra, nhìn vào trong xem thử.

Một khuôn mặt quen thuộc, người bây giờ còn đang gọi điện cho ông ta, làm ra biểu cảm mỉm cười, từ trong thùng cạc tông nhìn lên anh, cái xác đã bắt đầu hư thối, chất nhầy và mùi tanh tưởi lan tràn qua khe hở của những tấm thùng cạc tông...

Điện thoại vang lên tiếng sàn sạt.

Người bạn cười ở bên tai anh ta, nói:

"Ông xem, tôi thối rữa hết rồi."
Bình Luận (0)
Comment