Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 56

"Chú ơi, chú cho con vào đi mà, con thật sự đến để điều tra đó!"

Cậu thanh niên đáng thương hề hề ngửa đầu nhìn chú bảo vệ cao lớn.

Người được gọi là chú bảo vệ tức đến mức mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ vào cậu ta run run nửa ngày mới rít gào:

"Tao lặp lại một lần nữa thằng nhãi thúi kia! Cút xéo cho tao! Không là tao đánh bây đấy!"

Cậu thanh niên hoang sợ, xoay người hậm hực rời đi, nhỏ giọng nói thầm:

"Có cần dữ vậy sao, thật là... Haiz, nếu không vào được thì nhiệm vụ của mình phải làm sao bây giờ... Xong rồi xong rồi, nhất định sẽ bị lão đại mắng mất thôi!"

Có một chiếc xe đậu ở bên cạnh cậu ta, bởi vì thân xe ngầu quá mức ảo lòi còn có giá đắt ra máu, cậu thanh niên quét mắt nhìn thêm vài lần, nhưng rất nhanh cậu ta đã hạ mắt xuống, một lần nửa trông mong mà nhìn cánh cửa sắt của tiểu khu cách đó không xa, ngay khi nhìn thấy bảo vệ dưới hiên thì phát hiện ông bảo vệ đó vẫn luôn trừng mắt với cậu ta.

Đôi mắt đó mở to, tơ máu muốn chảy ra ngoài, còn tràn ngập sự phẫn nộ và oán hận tựa như một con ác quỷ chết không nhắm mắt!

Đậu xanh rau má!!!

Con là kẻ thù giết cha của chú hả!

Cạu thanh niên run run quấn chặt chiếc áo lông vũ trên người:

"Ông chú này còn đáng sợ hơn cả quỷ nữa! Mình nhìn giống phần tử khả nghi lắm sao? Rõ ràng mình đẹp trai đến vậy mà!"

"Phải không? Tôi cảm thấy không phải bởi vì anh ấy thấy cậu giống phần tử khả nghi mà là bởi cách cậu gọi anh ta."

Giọng nói xa lạ giống như gió lạnh giữa đêm lạnh, lạnh lùng, sượt nhanh như gió.

Cậu thanh niên ngơ ngẩn xoay người, thấy được người đứng sau lưng mình là một người trưởng thành ước chừng 27 28 tuổi, tây trang giày da, khí chất như một vị tổng tài mạnh mẽ bước ra từ trong tiểu thuyết.

Khuôn mặt tuấn mỹ, làn da trắng nõn, cảm xúc không đi sâu vào thẳng hai mắt, có người trời sính đã mang theo khí chất quyền quý, một người bình thường đứng trước mặt một người như thế thì quả là khác nhau một trời một vực.

"Cách gọi?"

Cậu thanh niên chớp chớp mắt đầy khó hiểu, đứng đối diện với anh, phái sau lưng của người đàn ông là chiếc xe siêu sang siêu ngầu vừa rồi

"Đúng vậy, không phải cậu gọi anh ta là chú sao? Ý của tôi là, anh ta cùng lắm chỉ có trên dưới 31 tuổi thôi."

Ngữ điệu của người đàn ông rất ngang, phối hợp với cặp mắt không chứa một chút cảm xúc nào tạo thành một vị thần vô dục vô cầu nào đó đang đứng ở trên cao nhìn xuống.

Không thương hại, không phẫn nộ.

Đây là lần đầu tiên cậu ta gặp một người như thế.

"Bộ tui nói không đúng sao?"

Cậu thanh niên sờ sờ chóp mũi lạnh như băng, nhếch môi cười có chút ngu đần:

"Thì là, tui không giỏi phán đoán độ tuổi của nhân loại dựa vào bề ngoài lắm, dù gì thì thọ mệnh của bọn họ quá ngắn, tui thấy đầu ổng trọc hết rồi còn tưởng rằng..."

Anh bảo vệ đầu trọc tiếp tục xuyên qua lớp kính phòng bảo vệ mà trừng trừng cậu ta bằng ánh mắt oán hận.

Nói như quần què, tao không trọc!

Huống hồ...

"Cậu có tư cách nói người ta chắc?"

Người đàn ông cong khóe môi:

"Chính cậu còn là một đứa trọc đầu."

"** má, sao anh phát hiện ra được!"

Cậu thanh niên kinh ngạc che lại chiếc mũ dệt trên đầu mình, đôi mắt mèo trợn tròn:

"Tui không phải là người hói đầu!"

Cậu ta chu miệng giải thích:

"Tui là bán yêu cây hòe, mỗi mùa thu đến là tóc tui cứ rụng, đến mùa đông cây không mọc lá, lá không mọc dài là chuyện bình thường mà, bộ anh từng thấy một cây hòe vào mùa đông còn có lá à?"

Cậu thanh niên rất bình tĩnh thừa nhận thân phận của mình, cậu ta đã nhìn ra, cái ông tổng tài bá đạo chủ động đáp lời với cậu ta nhất định là người cùng đi sửa điện với cậu ta!

Dù gì thì chẳng có một người nào đi trên chiếc xe như thế sẽ nhàn rỗi đến gần một cậu thanh niên một nghèo hai trắng.

"Thì ra là thế."

Tổng tài bá đạo hàng thật – Nguyễn Hành Chu gật đầu, quay đầu gõ gõ lên cửa kính xe, Thiên Kích ngồi ở trong xe hút thuốc, ngón tay hắn nắm đầu thuốc cháy chà xát để dập tắt, đóm lửa màu đỏ tươi tắt ngúm chỉ để lại một nửa sương khói, hắn xuống xe.

Trọng lượng biến mất, chiếc xe cũng lay động.

Người đàn ông ném tàn xuống đi, dựng đồng màu vàng kim như một động vật máu lạnh lạnh lùng, nó nhìn thẳng vào tên bán yêu kia, khiến toàn thân cậu ta cứng đờ như một con ếch xanh bị rắn nhìn thẳng.

"Ngươi, chính là Ngụy Đa Diệp?" (Ngụy nhiều lá =)))

"Đúng vậy, đúng! Là tui thì sao.."

"Ừm, biết rồi."

Trời xanh lạnh lẽo, trán Ngụy Đa Diệp đổ đầy mô hôi lạnh, nghĩ thầm: Má của con ơi! Cái tu vi gì thế này!

Bán yêu Ngụy Đa Diệp khiếp sợ nhìn chằm chằm Thiên Kích đứng bên cạnh Nguyễn Hành Chu, yêu lực cường đại đầy tính công kích làm cậu ta nuốt một ngụm nước miệng, lúng túng lui về phía sau nửa bước.

Ngụy Đa Diệp là một bán yêu, nhưng nếu tính đâu ra đấy thì cũng chỉ là một tiểu yêu 300 tuổi, nhưng dù có như thế thì trong bộ phận đặc thù cũng coi như là một nhân tài để tiến cử.

Nhưng cho dù cậu ta có đối mặt với người cha có huyết mạch thuần khiết của cậu ta thì cũng chưa bao giờ mang đến cho cậu ta áp lực quá lớn đến thế!

Đã sớm nghe nói trong Kết Yêu Xã đều là đại yêu mấy ngàn năm, quả nhiên, không thể trêu không thể trêu được... Nhưng mà, cậu ta trộm nhìn Nguyễn Hành Chu ngoại trừ có chút tiền ra thì không có bản lĩnh gì thì yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Hí hí, may mà bản thân không phải là một con gà con ~

Đang nghĩ ngợi, con gà con trong mắt Ngụy Đa Diệp nói:

"Chúng ta đi vào thôi, không phải có cái thứ đó trong tiểu khu nào sao?"

Đã là gà thì vẫn là gà.

Hừ!

"Nếu có thể vào thì tui đã sớm vào rồi, cái tiểu khu này chỉ dành cho những nhân tu có thân phận đặc thù thôi, so với nhà công vụ ở quân khu còn nghiêm hơn, như là cảnh sát rồi pháp y nè, vì để bảo đảm cho người nhà của những người này an toàn, nên trừ bảo vệ gác cửa ra còn có những cảnh sát tuần tra khác nữa, hơn nữa một hộ chỉ có thể mang vào hai người ngoài! Nếu xông vào thì chỉ một giây thôi đã bị mang ra ngoài."

"Nếu tui không mang giấy chứng nhận của mình đi thế chấp cho dì ở tiệm thịt heo thì tui đã sớm vào rồi..."

Nguyễn Hành Chu khó hiểu:

"Vì sao phải mang giấy chứng nhận đến tiệm thịt heo để thế chấp?"

Ngụy Đa Diệp thở dài:

"Không còn cách nào, tui muốn ăn thịt mà! Anh không biết thịt của nhị sư huynh quý thế nào đó, mẹ bà nó, sắp mắc ngang thịt Đường Tăng luôn rồi!"

(*): Nhị sư huynh là Trư Bát Giới =))

"..."

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Hành Chu, cậu ta đại khái cũng biết cái tên nhà giàu có thể đi siêu xe này chắc không thiếu chút tiền này đâu, chậc.

Ngụy Đa Diệp: Ghét quá! Thù nhà giàu!

Ngụy Đa Diệp có thân phận đặc biệt, còn luôn được người trong đội chiều chuộng nên tính tình có chút kiêu ngạo, hơn nữa trong Yêu tộc trời sinh đã cá lớn nuốt cá bé, lấy cường giả làm đầu, cực kì coi trọng sức mạnh, nhìn kẻ mạnh thì hết sức tôn sùng, còn nhìn kẻ có năng lực thấp kém thì có hơi bài xích.

Cho nên, cậu ta ngẩng đầu ôm ngực, có hơi xem thường mà liếc Nguyễn Hành Chu:

"Ngay cả kẻ có tiền thì cũng không thể mua được căn hộ bên trong, tôi khuyên anh tốt nhất là vẫn thôi đi, mấy cái thằng phú nhị đại như anh tôi đã gặp nhiều rồi! Ngay cả ba của anh còn chẳng mua được nữa đó ~"

Nguyễn tổng tài bị trào phòng, nhìn cậu ta một cách không thể tin nổi:

"Cậu đây là... đang khinh thường tôi???"

"Sao nào ~"

Ngụy Đa Diệp hừu một tiếng, mở một con mắt nhắm một con khác rồi nhìn anh:

"Anh biết là tốt rồi."

Nguyễn tổng: "...."

"A."

Thiên Kích nhịn không được mà phát ra tiếng cười nhạo.

Cái tên bán yêu này thú vị đấy chứ.

Bao nhiêu lâu rồi hắn chưa từng gặp qua có người (hay quỷ) dám làm ra biểu cảm này với Nguyễn Hành Chu nhỉ?

Vốn Thiên Kích bỗng nhiên cười nên Ngụy Đa Diệp cũng còn có hơi e ngại, nhưng nhìn thấy vị đại yêu này không tính giúp cái tên nhân loại nhà giàu đó, Ngụy Đa Diệp lập tức hoạt bát!

Xem đi, quả nhiên yêu quái bọn tui vẫn luôn đứng về phía người cùng tộc mà, chắc chắn là vị đại lão này được nhân loại cung phụng mà thôi ~

Không, ngươi nghĩ nhiều rồi.

Thiên Kích nhìn biểu cảm của tên tiểu yêu đó, cười như không cười: Bởi vì ngươi rất nhanh sẽ biết, trên thế giới này có một cá thể đơn độc bị tách ra khỏi giống loài, gọi là Nguyễn Hành Chu.

Quả nhiên, nụ cười của Nguyễn Hành Chu biến mất, anh liệt mặt lấy điện thoại ra.

Ngụy Đa Diệp: Nhìn coi nhìn coi, nhất định ổng đang gọi điện cho ba của ổng đấy! Trên đời này tui khinh nhất là đám phú nhị đại cho rằng tiền là vạn năng này!

Giọng nói lạnh như băng của Nguyễn Hành Chu vang lên:

"Alo."

Mildan và bảo tiêu đang ở khu vực lân cận để bảo vệ hai người:

"Boss!"

Nguyễn tổng: "Tại tòa chung cư XX, dưới danh nghĩa của tôi có bao nhiều căn, đến đây một chuyến mang thẻ chủ hộ đến cho tôi."

"Vâng!"

Mildan nói:

"Mười phút, mong ngài chờ một lát!"

"Ừm."

Nguyễn tổng tài mặt mày vô cảm cúp điện thoại.

Lỗ tai Ngụy Đa Diệp rất nhạy, nghe được đối thoại của họ, nhịn không được mà cười to:

"Trời ơi còn chơi trò... phụt há há há, còn chơi trò boss nữa chứ, người anh em à, chắc anh xem phim truyền hình nhiều quá rồi."

Nhà người ta còn bị giới hạn căn hộ để mua kìa!

Ngay cả ông trời có tới cũng không làm được gì nữa kìa! Há há, cái ông anh này đang mua cải trắng hả?! Há há!

Ngụy Đa Diệp che lại cái bụng, cười không thẳng eo nổi, tán dương anh:

"Ông anh ơi, anh giỏi giả bộ quá, tôi cho anh max điểm luôn! Nhưng mà nói giỡn đến đây thôi, vẫn nên chờ đồng nghiệp của tôi đến đưa giấy chứng nhận cho tôi đi."

Cậu ta có hơi đồng tình với người đàn ông tuấn mỹ không có cảm xúc kia, sợ anh xuống đài không được nên an ủi vài câu.

Mái tóc màu đen mềm bị gió thổi bay, che đậy tròng mắt sâu thẩm của Nguyễn Hành Chu, khóe môi bên phải của anh lún xuống rồi kéo cao, nốt ruồi màu đen dưới môi dưới nhạt màu làm lòng người ngứa ngáy muốn dùng tay cọ cọ nó.

Anh ta nói:

"Rất nhanh cậu sẽ biết, tôi có phải đang nói đùa hay không."

"Được rồi được rồi."

Ông anh này kiên cường thật mà, lòng tự trọng mạnh như thế này, sớm biết thì đã không nói như vậy.

Ngụy Đa Diệp sợ anh không xuống đài được, trong lòng có hơi áy náy nhẹ.

Nhưng rất nhanh, mười phút sau, Ngụy Đa Diệp đã choáng váng...

Một hàng dài xe cải tiến như dã thú dừng ở xung quanh bọn họ, không nói đến việc mỗi một cái đều có giá trị xa xỉ, cửa xe vừa mở, mười mấy bảo tiêu người ngoại quốc cao lớn, trên lỗ tai họ có kẹp dây điện, vội vàng chạy về phía bọn họ!

Một người đàn ông tinh anh da trắng đi đầu cúi chào Nguyễn Hành Chu:

"Boss, đã để ngài đợi lâu! Đây là những bất động sản ở khu vực xung quanh đây dưới danh nghĩa của ngài được tôi quản lý thay..."

Anh ta nói xong, có hai bảo tiêu nâng một cái rương bạc nhỏ đưa về phía họ, nói đúng ra là đưa về phía Nguyễn Hành Chu, Mildan cúi đầu lông mày nhăn chặt, anh ta có hơi bất an mà xách một đống thẻ chủ hộ bị cột thành một dải dài.

Thẻ chủ hộ...

Thẻ chủ hộ bị cột thành một chùm như củ cải bự không đáng tiền...

Ngụy Đa Diệp che ngực: ** má – ** ** ** **!

"Anh, anh có nhà ở trong đó hả!?"

Ngụy Đa Diệp trừng lớn đôi mắt, không thể tin nổi rồi chỉ vào Nguyễn Hành Chu la lên.

Nguyễn Hành Chu chưa mở miệng, Mildan đã không vui với cái tên hô to gọi nhỏ với ông chủ của mình, hai mắt anh ta sắc bén, thấp giọng cảnh cáo:

"Đây chỉ là khu vực gần đây thôi, còn nữa, ngài nên chú ý lời ăn tiếng nói và hành động của ngài đi, thưa tiên sinh! Nếu không, bảo tiêu của chúng tôi có khả năng sẽ nghĩ nhiều không chừng."

Bảo tiêu cao lớn phối hợp mà phóng khí lạnh cho Ngụy Đa Diệp.

Mà Ngụy Đa Diệp đã không chú ý đến việc đó nữa, đầu tóc của cậu ta chỉ có mấy từ "chỉ là những khu vực gần đây thôi"!

Má của con ơi.... Nhiều tiền đến vậy luôn hả trời...

Mildan đã cảnh cáo cái tên vô lý kia xong, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Hành Chu:

"Là do sự quản lý của tôi đã tạo thành sai sót gì sao thưa Boss? Sao ngài lại đột nhiên tự mình đến đây, có gì thì chứ giao cho tôi xử lý là được."

Nguyễn tổng xua tay:

"Không có gì, tôi chỉ muốn đến đây một chuyến thôi, đưa giấy chủ hộ cho tôi đi."

"Vâng."

Mildan gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ đưa thẻ cho Nguyễn Hành Chu rồi dẫn theo bảo tiêu chạy đến nơi gần đó tiếp tục phòng thủ.

Nguyễn Hành Chu cầm thẻ đưa cho Thiên Kích, hai người đang đếm đếm thì Ngụy Đa Diệp bên cạnh khép miệng lại, trộm nhìn mặt trên tờ giấy.

Ngụy Đa Diệp: ** má, phải giàu cỡ nào mới được như vậy!?

Chẳng lẽ ổng thật sự là ông lớn? Không thể nào không thể nào, nhất định ổng đang diễn kịch! Nào có ông lớn nào trẻ như vậy?!

Nghĩ như vậy, Ngụy Đa Diệp đi phía sau hai người như bé vợ nhỏ, nhìn tên nhân loại kia lục thẻ để mở cửa không nói, còn nhìn thấy "chú" bảo vệ lũc nãy còn bất thiện giờ mặt mày đầy tươi cười thảo mai tự mình đưa bọn họ đến cửa căn chung cư muốn đến.

"Nguyễn tổng, căn hộ này vốn dĩ là ngài cho Tiền tiên sinh thuê, có lấy lại cũng hoàn toàn không thành vấn đề, nếu có phiền phức gì ngài có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào!"

Nguyễn Hành Chu gật đầu:

"Được, cảm ơn anh."

"Ai da không cần cảm ơn đâu ạ! Ngài khách khí quá!"

Đội trưởng đội bảo an cười giống như phật Di Lặc, anh ta dẫn người rời đi mỗi bước đều rất lưu luyến, chỉ để lại Thiên Kích đang gõ cửa, Nguyễn Hành Chu cong môi không nói gì, và.... Ngụy Đa Diệp đang ngớ mặt nhìn Nguyễn Hành Chu.

Môi Ngụy Đa Diệp run run nửa ngày:

"Anh, anh là Nguyễn Hành Chu của tập đoàn họ Nguyễn?!"

Nguyễn tổng tài gật đầu.

Ngụy Đa Diệp trọc đầu thịt heo còn ăn không nổi nhìn chằm chằm Nguyễn Hành Chu, biểu cảm trên mặt từ khiếp sờ dần dần biến thành nụ cười tươi rói kì quái, ánh mắt cũng biến thành phường lưu manh đáng khinh trên xe bus!

Đang lúc Nguyễn Hành Chu ý thức được điều không đúng, Ngụy Đa Diệp đột nhiên bay tới ôm chặt lấy đùi Nguyễn tổng!

Ngụy Đa Diệp: "Ba ơi!!!!"

Nguyễn Hành Chu: "..."

Ngụy Đa Diệp: "Ba ơi ba! Nhà ba thiếu cây xanh phải không! Là thiếu đứa con chân dài có thể tự chuyển tổ tự tưới nước mỗi ngày, chỉ cần cho ăn thịt heo là sống nè!!!! Quỳ cầu ba bao dưỡng con điiiiiiiiiii!!!"

Nguyễn Hành Chu: "..."

Thiên Kích lỡ quay đầu lại: "...."

Nhóc con trong bụng: "Tới đây, tui với ông đánh lộn chuyến này!!!"

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phẩm.

Ngụy Đa Diệp: Ba ơi!

Nguyễn tổng:....

Nhóc con trong bụng: Tới đây, chúng ta quyết đấu một trận sinh tử!
Bình Luận (0)
Comment