Đôi mắt đó.
Là đôi mắt của thần minh hoặc là của sinh vật cấp cao.
Tròng mắt trắng ngà không có một chút tạp chất, tròng đen hình tròn xung quanh có một vòng màu đỏ vàng. Từ con ngươi dựng dứng màu đỏ thẵm, những nếp gấp vàng lấp lánh lan tỏa ra toàn bộ mống mắt, kéo dài đến vòng tròn màu đỏ vàng đó.
Ánh sáng chiếu vào rồi lại phản xạ lại.
Trên thủy tinh thể và mống mắt như có dòng suối vàng chảy qua.
Niềm kiêu hãnh và sức mạnh cường đại đó truyền vào linh hồn, xâm lấn tầm mắt người khác một cách ngạo nghễ, tuyên bố sự mạnh mẽ của chủ nhân nó một cách ngang tàng, cứng rắn.
Mỹ lệ đến thế...
Lóa mắt đến vậy...
Giống như bức tranh tinh xảo trong tay của một nghệ nhân, giống như một trang hiệu ứng cực kì cao cấp.
Đó là ánh mắt của rồng, đó là sự sợ hãi khi bị một sinh vật cấp cao nhìn chằm chằm!
Nguyễn Hành Chu từng một mình cô độc trên đường đã yêu một ánh mắt như vậy ngay từ cái nhìn đầu tiên, là nhất kiến chung tình sao? Chỉ đơn giản là lúc ấy, anh thoáng nhìn thấy linh hồn của Thiên Kích với đôi mắt như thế.
Nóng rực, nóng bỏng...
Khiến một người sa đọa trong bóng tối, chìm dưới đáy vực sâu bị thiêu đốt không chút thương tiếc!
Muốn đến gần, muốn cảm nhận được sự đau đớn – đây là cảm xúc duy nhất mà Nguyễn Hành Chu cảm nhận được vào lúc đó.
Mà tại đây, khi đôi mắt đó lại một lần nữa xuất hiện, nhưng mà từ một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Chiếc áo khoác lông cừu màu đen dày nặng bao lấy thân hình cao gầy của người đàn ông đang đứng trước những tấm kính tan nát, gió lạnh từ phía sau cổ gã ta thổi loạn mái tóc đen, mũi rúc vào chiếc khăn choàng cổ dệt kim
Vì môi bị chiếc khăn choàng che ở bên trong, nên lúc gã di chuyển từ dưới lên, khí thế của gã ta có vẻ bức người, mặt mày sắc bén, gã nói:
"Ta là Mãng Quân, yêu đan là ta lấy đi, ta còn muốn lấy Long châu của ngươi, ngươi đã chuẩn bị chưa?"
Người đàn ông gọi là Mãng Quân kia mồm miệng lạnh lùng, không giống như uy hiếp, ngược lại là như đang nói một sự thật
Tên Mãng Quân này rất mạnh.
Ngay cả Nguyễn Hành Chu cũng cảm giác được.
Bàn tay to che chở sau đầu của Nguyễn Hành Chu, Nguyễn Hành Chu nghe thấy Thiên Kích trên đỉnh đầu mình cũng lãnh đạm trả lời:
"Có bản lĩnh thì tới đây mà lấy, ta chờ."
Ngụy Đa Diệp cũng chấn động, nhánh cây và mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống từ trên người, nhìn người đàn ông cao gầy, mặc đồ đen đồng tử màu vàng, nhỏ giọng thì thầm:
"Ông trời của con ơi, lại thêm một đại lão nữa, cái sân khấu này cũng đủ cháy rồi!"
Như màn xuất hiện của mấy nhân vật ngầu lòi trong manga, anime vậy đó.
"Thiên Kích..."
Chóp mũi của Nguyễn Hành Chu đều là mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người của con rồng nhà anh, dưới bàn tay của con rồng nhà anh là nguồn nhiệt cơ thể đang tỏa ra không ngừng, cho nên anh biết rõ người anh ôm lúc này mới đúng là Thiên Kích.
"Lúc nào em cũng có thể, đừng lo cho em."
Nếu anh cần Long châu, có thể lấy bất kì lúc nào.
Thiên Kích biết ý của anh, ngón tay của hắn đi vào mái tóc đen đằng sau đầu của anh xoa xoa, an ủi anh.
"Ngươi không sợ chết? Hay là thật sự tin ta không phải là đối thủ của ngươi?"
Đôi tay của Mãng Quân cắm vào trong túi áo khoác đang bọc lấy mình, dựng đồng màu vàng kim nheo lại, giọng nói rất thanh cao, lạnh lùng, lại có hơi giống giọng nói của Nguyễn Hành Chu.
Thiên Kích nhướng mày, cười nhạo:
"Đều có"
Mãng Quân nghe vậy khóe mắt cong lên, nhìn như đang cười.
Ngụy Đa Diệp lặng lẽ meo meo tiến tới chỗ Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích, xen mồm:
"Đại lão ới, anh nghe thử xem giọng nói của ổng giống với Nguyễn đại lão lắm, đôi mắt thì giống anh, hai anh có cảm thấy ổng giống con trai của hai người không?"
Khóe miệng Thiên Kích kéo lên, liếc mắt nhìn cậu ta một cách hung tợn:
"Giống cái đách!"
Nói rồng giống rắn, đúng thật không phải là lời khen gì, Ngụy Đa Diệp xấu hổ sờ đầu.
Mà Nguyễn Hành Chu thì cẩn thận nghiền ngẫm dáng vẻ của Mãng Quân một chút:
"Nói ra thì đúng là có chút giống."
Nhóc con của hai người sau khi sinh ra sẽ lớn thành bộ dáng này sao?
Nguyễn Hành Chu vừa nghĩ, dựng động màu vàng kim, khí chất quạnh quẽ, đỉnh đầu còn có sừng rồng nho nhỏ, khuôn mặt bánh bao nghiêm túc ôm bình sữa...
Éc, tui tèo đây!
Nguyễn tổng tài kích động xoa xoa cái bụng, ánh mắt khi ngẩng đầu nhìn Mãng Quân mang theo một ít từ ái.
Nguyễn tổng: Nhóc này nhìn tuấn tú thật, ừm, giống con trai tui!
Mãng Quân: "???"
Mãng Quân khó mà lý giải suy nghĩ và ánh mắt của nhân loại, vì thế gã dứt khoát chỉ nhìn mỗi Thiên Kích:
"Hôm nay không thích hợp, buổi tối ngày mai, ta sẽ ở phía sau chùa Dông Tố chờ ngươi, nếu ngươi thắng, ta sẽ nói cho ngươi chỗ ở của Vân Trầm, nếu ta thắng, ta sẽ giết ngươi để lấy Long châu của ngươi."
Gã chỉ vào Thiên Kích, màu da trắng bệch lạnh lẽo:
"Dù cho ngươi không tới ta cũng sẽ tìm được ngươi, cướp Long châu của ngươi."
Gã buông tay lui về sau vài bước, cơ thể ngưng tụ một làn sương mù màu lam nhạt, lúc sương mù tiêu tán, Mãng Quân đã rời đi.
Đối mặt với những câu tàn nhẫn của Mãng Quân, Thiên Kích không có cảm xúc gì:
"Thằng quỷ thúi mới vừa mọc móng, không biết tự lượng sức mình."
Từ khi hắn rời khỏi cơ thể mẹ đã bị vứt bỏ nơi núi rừng hoang dã, từ lúc sinh ra hắn đã bắt đầu hiểu cách chiến đấu, chạy trốn những tên yêu quái tham lam huyết nhục của Long tộc.
"Muốn Long châu của ngươi." Câu này hắn đã sớm nghe đến tai đóng kén, thậm chí vào thời kì Yêu tộc hưng thịnh, một ngày nghe mười mấy lần là ít!
Mãng Quân mới vừa đi, hàng xóm nghe thấy tiếng nổ mạnh nên gọi bảo an và cảnh sát, bon họ vừa vặn vội vã đến đây.
May mà Ngụy Đa Diệp đã gọi điện cho lão đại của cậu ta, hơn nữa sau khi xác định căn hộ này đúng thật là của Nguyễn Hành Chu, mấy người đó mới rời đi.
Tài xế đã chờ đợi từ sớm, mở cửa xe cho Nguyễn Hành Chu, gật đầu chào hỏi Thiên Kích và Ngụy Đa Diệp, Mildan cũng tiến đến nhỏ giọng nói với Nguyễn Hành Chu vài câu rồi dẫn người đến căn hộ bọn họ vừa ở để làm công tác vệ sinh.
Ngụy Đa Diệp ngồi trên ghế mềm trong chiếc siêu xe, có hơi ngượng ngùng nhưng cũng có hơi chột dạ, nhỏ giọng nói:
"Tôi thật sự có thể trở về cùng các anh sao? Chân thân của đại lão là rồng – nhỉ, tôi chỉ là một tiểu yêu thôi."
Nếu cậu ta được bao nuôi bởi một người phụng dưỡng rồng, ngay cả đại lão không giận thì cậu ta cũng biết ngượng mà!
Nói chứ, niên đại bây giờ mà còn có rồng á!? Ngụy Đa Diệp khi nghe được cuộc đối thoại của bọn họ quả thật sợ đến ngây người được chưa! Nhưng mà, Ngụy Đa Diệp tuy thích sống tùy tiện, nhưng mỗi lần đội gặp đại án, người đầu tiên không biến đổi sắc mặt ngược lại là cậu ta.
Đừng có tò mò, hỏi nhiều thì chết sớm.
Tại thời điện Ngụy Đa Diệp xuống núi tu hành, ông già quá mức bảo thủ của cậu ta đã nói một câu như thế.
"Có thể, không phải đã thương lượng từ lúc nãy rồi sao?"
Nguyễn Hành Chu ngồi ở ghế sau, nằm trong lồng ngực của con rồng nhà anh, hưởng thụ phúc lợi được bàn tay to xoa bụng bầu mỗi ngày.
Được bàn tay to ấm áp xoa quá dễ chịu đến mức hóa mèo, Chu mặt than trừng cặp mắt cá chết của mình:
"Ba vòng thuận chiều kim đồng hồ, ba vòng nghịch chiều kim đồng hồ, ừm... meo meo meo..."
Thiên Kích chậc một tiếng, hơi búng vào miệng của anh:
"Học tiếng mèo kêu gì thế!"
Nguyễn Hành Chu thất vọng:
"Hở? Không gợi cảm hả? Meo meo."
Thiên Kích: "... Đánh chết em bây giờ đấy!"
Ngụy Đa Diệp còn muốn nói gì đó nhưng nhìn họ ve vãn đánh yêu nhau thì thức thời ngậm miệng.
Sau khi ba người về nhà, Nguyễn Hành Chu mới hỏi Thiên Kích:
"Vì sao Mãng Quân nhất định muốn Yêu đan và Long Châu?"
"Vì hóa rồng."
Thiên Kích nói:
"Cá chép nhảy Long Môn, xà yêu tu hành chịu lôi kiếp thành rồng, những chuyện xưa như thế hẳn em đã từng nghe, tên nam nhân gọi là Mãng Quân nguyên thân là một con mãng xà đã trải qua một lần hóa rồng, bốn móng vuốt xuất hiện, trên đầu cũng có một cái sừng."
Dưới con mắt của rồng, nguyên thân của Yêu tộc đều có thể bị nhìn thấu dễ dàng.
"Đã hóa rồng?"
Nguyễn Hành Chu cởi chiếc áo khoác dày nặng ra, bụng nó có hơi căng đau, ảnh hưởng đến dạ dày không thoải mái theo, anh ôm tô mứt quả khô để ăn:
"Nhìn có vẻ hắn đã thất bại nhỉ."
Nếu không thì cũng sẽ không cần Long châu.
"Ừm, thất bại."
Thiên Kích ngồi ở bên cạnh anh, đôi chân bắt chéo, cánh tay gác lên lưng ghế sô pha, một quả mơ rớt khỏi tay Nguyễn Hành Chu, đáp lên sô pha, Thiên Kích nhặt lên nhét vào miệng.
Shh – chua muốn chết!
Long Quân trẻ tuổi bị chua đến nhăn mặt:
"Dị loại như hắn khi độ kiếp hóa rồng phải cần được thỉnh phong, nghĩa là sau khi chịu lôi kiếp sẽ tìm một ngươi có duyên để hỏi "trên trời sấm đánh sét gầm, có con rắn nọ hóa rồng hay chăng?" nếu người nọ trả lời có là có thể hóa rồng thành công, nếu nói không có hay trả lời khác, à, thì ăn một trận sét đánh vô ích rồi! Còn phải mất thêm 500 năm tu luyện lại từ đầu."
Đúng là một con rắn thật thảm, Nguyễn Hành Chu nghĩ thầm.
"Nói vậy, người mà Mãng Quân hỏi nhất định đã trả lời không rồi."
Thiên Kích gật đầu:
"Hơn nữa chắc chắn đã bị tên Mãng Quân vì phẫn nộ mà xơi tái."
"Để đạt đến tu vi hóa rồng một lần nữa, Yêu đan và Long châu ắt không thể thiếu, có Long châu thì không cần phải được thỉnh phong nữa, ta cũng chưa dùng nguyên hình xuất hiện trước mặt những người bên ngoài bao giờ, là Vân Trầm báo cho hắn ta."
Mặt Thiên Kích đen như đêm, ả đàn bà đó, đúng là thứ âm hồn bất tán!
"Ta đi đến Kết Yêu Xã một chuyến, báo tin cho Quân Hoa, ngày mai ta phải lấy lại Long châu, thuật trị liệu của Quân Hoa rất lợi hại, ta sẽ bảo hắn đến đây ở cùng em."
"Ngụy... Đa Diệp?"
Thiên Kích gọi tên bán yêu mà Nguyễn Hành Chu mang về.
Ngụy Đa Diệp đang đắm chìm trong thế giới "nhà giàu thế mà lại ở cao ốc" giật mình hồi hồn, thu lại biểu cảm của mình:
"Tôi đây!"
"Ngươi canh chừng em ấy, ta đi trước."
"Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi!"
Ngụy Đa Diệp lập tức vỗ ngực đảm bảo, Nguyễn Hành Chu cũng phất phất tay với hắn.
Thiên Kích nói đi là đi, vừa đứng lên đã biến thành những đóm sáng, biến mất tại chỗ.
Để lại Nguyễn Hành Chu ngồi trên sô pha tiếp tục ăn quả khô, lúc này Ngụy Đa Diệp thấy Thiên Kích đã đi thì thở phào nhẹ nhõm, chạy lên hóng chuyện:
"Nguyễn đại lão, làm thế nào anh có thể trở thành người thừa hành của rồng thế? Loại thần thú cấp bậc truyền thuyết thế này, chậc chậc chậc, không giống đám tiểu yêu mỗi ngày đều muốn ôm đùi vàng như tụi em, người bình thường nhìn còn không thèm để ý!"
Nguyễn Hành Chu nheo mắt lại, ra vẻ thần bí nói:
"Muốn biết?"
Ngụy Đa Diệp điên cuồng gật đầu:
"Muốn!"
Nguyễn tổng nghiêm túc xua tay với cậu ta:
"Ghé tai lại đây."
Ngụy Đa Diệp cho rằng sẽ được hóng chuyện, hưng phấn ghé tai vào!
Liền nghe Nguyễn Hành Chu nói:
"Bởi vì Thiên Kích, ảnh á..."
"Ừm ừm!"
"Mê luyến sắc đẹp của tôi!"
"Ừm ừm ——– hửm?!!!!!"
Nguyễn tổng thở dài:
"Anh ấy không chịu nói thật, thật ra từ đầu tôi đã biết ban đầu ảnh thấy tôi lớn lên đáng yêu, có thể nói là, tôi sẽ làm nũng với ảnh mà thôi, haiz."
Ngụy Đa Diệp trừng cặp mắt chó, Ngụy Đa Diệp mặt mày vô cảm.
Nguyễn Hành Chu nhìn vẻ mặt của cậu ta, nhíu mày khó hiểu:
"Chẳng lẽ cậu không nghĩ như vậy."
"Tôi..."
Đương nhiên không nghĩ vậy rồi! Má ơi, ai sẽ trầm mê một ông trùm mà còn là sắc đẹp của một ông trùm mặt than mắt cá chết! Sẽ làm nũng sẽ bán manh còn lớn lên đáng yêu á?! Người ngài đang nói là ai thế!!!
Nếu tui tin tin thì chứng tỏ chất xám trong não không đủ xài!!!
Ngụy Đa Diệp che ngực, trong đầu quanh quẩn tòa cao ốc tráng lệ huy hoàng, còn có tài lực khổng lồ của Nguyễn Hành Chu, cậu ta vì trái lương tâm mà mặt vặn vẹo, cuối cùng cũng rít ra từ kẽ răng một chữ "đúng!"
Quả nhiên mọi người đều nghĩ như vậy.
Nguyễn tổng tài không hề có chút tự giác nào sờ sờ cằm, đôi mắt cong cong, sung sướng vỗ vỗ bả vai Ngụy Đa Diệp:
"Đi, tôi dẫn cậu đi ăn ngon!"
"Ừm..." Thiên Kích đại lão ơi, em xin lỗi anh nhiều lắm!!!
Ngụy Đa Diệp lòng tràn ngập áy này đi theo Nguyễn Hành Chu bắt đầu từ lầu 20, đầu tiên là hưởng thụ việc các đầu bếp của nhiều quốc gia dùng nguyên liệu nấu ăn cao cấp nấu những món ăn và bánh ngọt tinh xảo mỹ vị, rồi lên tầng giải trí để chơi đủ loại phương tiện giải trị, lúc chơi bài còn có người nước ngoài chuyên nghiệp chia bài cho bọn họ!
Một quán bar tư nhân nhỏ có quầy bar được làm từ loại gỗ đặc thù, mở nhạc cổ điển; phòng tập có tất cả dụng cụ và huấn luyện viên riêng cho quyền anh, chạy bộ, sau khi tập thể hình xong còn có một sư phụ lớn tuổi xoa bóp cho... Sau khi xoa bóp toàn thân bủn rủn đi vào bể tắm gần cửa sổ sát đất tắm một cái...
Đầu óc Ngụy Đa Diệp chỉ còn lại một câu: A... Đời, chết không còn gì luyến tiếc!
Nguyễn Hành Chu không thích tắm rửa với người ngoài nên bước lên lầu trước, Ngụy Đa Diệp muốn ngâm thêm một lát nên không đi theo.
Nguyễn Hành Chu chạy ở ngoài cả ngày, giờ đang dựa lưng trên giường dùng máy tính đọc tài liệu, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Gọi đến là một dãy số lạ, vốn dĩ một dãy số lạ như thế hẳn sẽ không thể nào gọi được cho anh, bởi vì điện thoại của anh cài đặt từ chối số lạ.
"Đinh linh linh."
Tiếng chuông không gián đoạn, vang lên một cách kiên trì, bền bỉ, Nguyễn Hành Chu do dự một lát, vẫn lựa chọn nhận máy.
Màn hình điện thoại đụng vào lỗ tai.
Nguyễn Hành Chu nói: "Alo."
"... Nguyễn, Hành, Chu?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu sàn sạt và một giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ.
Nguyễn Hành Chu ừ môt tiếng:
"Là tôi, cô là?"
"Ta là Vân Trầm."
Ả vừa cười vừa nói:
"Đi chết đi, Nguyễn Hành Chu!"
Con ngươi Nguyễn Hành Chu co chặt, một đôi tay thon dài trong suốt chui ra từ trong điện thoại bóp chặt cổ anh!
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, tới rồi, tới rồi, mụ dì ghẻ tới rồi.