Nguyễn Hành Chu lún thật sâu xuống giường đệm, anh đau đớn ngửa đầu, mười ngón tay xé rách ga trải giường, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn giờ đã đỏ bừng, phía trên gối đầu mềm mại đều là mồ hôi, anh hé miệng phát ra những tiếng hộc hộc hít khí!
Điện thoại rơi xuống giường, vừa nãy đang giãy giụa thì bị đá xuống thảm, một người phụ nữ nửa người trong suốt, tóc dài rối tung, ngũ quan cũng trong suốt như sứa không thấy rõ lắm, chỉ có hình dáng mơ hồ mà thôi.
Sức của ả cực kì mạnh, chân còn ở trong điện thoại chưa chui ra, cả người cũng đã đè lên người Nguyễn Hành Chu không cho anh dậy, bóp thật chặt cổ của anh!
Phần thịt non mềm của chiếc cổ thon dài dưới đôi bàn tay trong suốt, có thể nhìn thấy phần thịt đã lún xuống, hầu kết nhô lên cũng sắp biến dạng, khiến Nguyễn Hành Chu không ngừng nôn ra nước bọt trong miệng.
Dưỡng khí càng ngày càng ít, đau đớn trên yết hầu khiến cho anh cảm thấy mình chưa bị ngạt thở đã bị lìa xương rồi!
Nguyễn Hành Chu đã thử giãy giụa, đối phương có thể làm bị thương anh, nhưng khi anh giãy giụa, bàn tay anh lại xuyên qua cơ thể của ả.
Tròng mắt ngâm đen ngập trong hơi nước, mái tóc đen tán loạn, lỗ tai đáng yêu, làn da đỏ lên cũng khiến anh trông thật gợi cảm, khuôn mặt và dung nhan hoàn mỹ như thế.
Cộng thêm cơ thể căng chặt hết sức, ngón tay bấu chặt, mỗi một đường cong đều mang theo mỹ cảm bạo lực như thể sắp hỏng mất
Khiến người ta muốn tra tấn tàn bạo, chà đạp hết thảy.
"... Ngươi đúng thật lớn lên không tồi, trách không được hắn thích ngươi như thế, thích đến mức khi đã rời khỏi ta lâu như vậy đã quên mấy ai là người từng cứu hắn, từng ban ân huệ cho hắn."
Vân Trầm dịu dàng khen khuôn mặt của Nguyễn Hành Chu, ả gục đầu xuống, mái tóc nửa trong suốt lạnh như băng dừng trên xương quai xanh của Nguyễn Hành Chu, còn ngửi ngửi mùi hương trên cơ thể anh, khi chạm đến linh lực đã từng quen thuộc của Thiên Kích, ngón tay của Vân Trầm co rút hơi dừng lại vài lần rồi càng thêm dùng sức!
"Ặc – "
Nguyễn Hành Chu hô đau.
"Rất thống khổ phải không."
Vân Trầm cười cười hôn lên trán Nguyễn Hành Chu:
"Rất nhanh sẽ không đau nữa đâu."
Động tác thân mật tựa như hai mẹ con tri kỉ, nhưng phối hợp với hành động của ả, chỉ có thể khiến người ta có cảm giác sởn tóc gáy như thể bị một tên biến thái sờ mó!
Nguyễn Hành Chu vì đau mà nắm lấy cổ của mình, dấu vết trên ngực dần nóng lên, bụng nhỏ đau đớn, trong đầu cũng truyền đến sự nôn nóng hoàn toàn không thuộc về anh...
Đó hẳn là của con anh...
Nguyễn Hành Chu nghĩ đến, bản thân mình là người trời sinh đã bị tàn khuyết về mặt tâm lý, phỏng chừng khi đối mặt với cái chết cũng sẽ không sợ hãi, trên thực tế, anh đúng thật không quá mức sợ, thậm chị còn đang suy nghĩ cách để trốn thoát.
Nhưng khi bụng dưới của anh truyền đến cơn đau, Nguyễn Hành Chu thế mà hoảng hốt, anh đã kiên trì thật lâu, lâu đến mức ý thức bắt đầu tiêu tán, cơ thể cũng dừng động đậy, nhưng anh không muốn chết...
Nhóc con...
Vân Trầm thưởng thức mùi vị ngon lành dựa trên nỗi thống khổ của Nguyễn Hành Chu, bởi vì ả không bóp nát cổ anh, muốn xem tên nhân loại được Thiên Kích để ý này, sẽ từng chút từng chút một chịu cơn tra tấn thống khổ rồi chết trong tay mình như thế nào.
Phải khiến hắn ta càng thêm tuyệt vọng mới được
Môi của Vân Trâm cười như một cái móc câu, ả nói:
"Để tao đoán mày đang nghĩ gì nha? Ha ha, có phải mày đang nghĩ đến thứ đê tiện trong bụng mày hay không? Hả? Một phàm nhân như mày mà muốn vì rồng sinh con, phụt há há há!"
Vân Trầm bóp chặt cổ Nguyễn Hành Chu cười to điên cuồng, ả rút đi sự dịu dàng ghê tởm, như một kẻ điên mà kề sát vào lỗ tai Nguyễn Hành Chu, nhỏ giọng:
"Mày cảm thấy mày xứng sao?"
Nguyễn Hành Chu cố gắng vươn tay về phía tủ đầu giường.
Vân Trầm: "Mày đoạt đi Thiên Kích còn chưa đủ, mà còn khát cầu những thứ không nên thuộc về mày, mày tham thật đấy, Nguyễn, Hành Chu."
Vân Trầm là một ả điên.
Ngữ điệu của ả hỗn loạn, âm dương quái khí, như vừa cười vừa bực mà thở dài:
"Không sao đâu không có việc gì phải giãy giụa cả, mày nhìn mày xem, bây giờ tao không giết mày thì sau này cái thứ nho nhỏ trong bụng mày cũng giết mày thôi, tao sẽ dùng móng tay chọc vào trong bụng mày, sau đó xem da thịt mày như một cái bao bố – xoẹt – xé toạc, rồi tao sẽ lấy con của Thiên Kích ra, bỏ vào trong bụng tao, từ nay về sau nó sẽ là con của tao và hắn ta, mày có chịu không?"
Ả mở to đôi mắt cười thẹn thùng, tròng mắt trắng bệch khiến da đầu người khác tê dại.
"Đó là... con, của tôi..."
Là con của anh và Thiên Kích! Không ai có thể cướp được!
Nguyễn Hành Chu cắt chặt răng, phẫn nộ nhìn chằm chằm ả, cùng lúc đó anh cuối cùng cũng cầm lấy được nước thánh trên tủ đầu giường, giãy giụa phun về phía Vân Trầm.
Không nghĩ đến Vân Trầm không những không né mà còn sung sướng run bả vai, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Vô dụng?!
Nguyễn Hành Chu kinh ngạc co con ngươi lại.
Vân Trầm trào phúng:
"Tao không phải mấy thứ yêu ma quỷ quái mày gặp lúc trước đâu, tuy rằng tao đã giết vô số người, nhưng thì thế nào chứ? Ha ha, mấy cái thứ như oán khí và mệnh cách chỉ cần tìm người chịu thay thôi là có thể qua mắt được Thiên Đạo, linh thể của tao là loại thuần tịnh đấy, mày nghĩ dùng thứ đồ này có thể giết được tao? Nực cười!"
Nguyễn Hành Chu nỗ lực hít thở, không muốn từ bỏ nhanh như vậy, mà Vân Trầm nhìn anh gian nan cầu đường sống mà chỉ cảm thấy thật vui thật thú vị.
Nhìn xem, cái thứ mềm yếu như thế này, kẻ yếu nên có bộ dáng của kẻ yếu, cái vẻ mặt muốn được sống thế này quả thật khiến người ta muốn nôn!
Ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, Thiên Kích sao lại thích cái thứ ngu si này?
[Vân Trầm à, cái đồ dỏm như ngươi, cả đời này ngươi cũng sẽ không hơn được em ấy một phân.]
Ngay lúc đắc ý, trong đầu Vân Trầm đột nhiên vọng lại của lời Thiên Kích đã từng nói, trong nháy mắt đã làm cho khuôn mặt của ả đàn bà điên cuồng này trở nên dữ tợn!
Đánh rắm! Nói bậy!
Hắn ta sao có thể so sánh được với ta? Hắn ta dựa vào gì có thể so sánh với ta? Hắn xứng sao?!!!
Vân Trầm bực bội, bàn tay dùng sức định bóp chết Nguyễn Hành Chu.
Nhưng trong nháy mắt, sau lưng ả đột nhiên xuất hiện thật nhiều cành cây bao lấy ả ta, cùng lúc đó Nguyễn Hành Chu đã sớm hôn mê vì ngạt thở nghe được có người gọi tên anh.
"** má! Nguyễn lão đại tôi đến cứu anh đây!"
"Má ơi yêu tinh chốn nào tới vậy! Coi ông đập bể đầu mày đây!"
Ngụy Đa Diệp đã hưởng thụ đủ cuộc sống được kim chủ ba ba có tiền che chở, đang muốn lên lầu tâm sự với Nguyễn Hành Chu, xúc tiến tình hữu nghị gì gì đó, nhiều hơn là muốn đánh bài tình cảm, cho người ta biết cậu ta chỉ là muốn đến ké cơm thôi, kết quả vừa vào đã thấy cửa không khóa, lúc thấy được bên trong, á đù! Có cái thứ gì đang ghé lên người kim chủ ba ba vậy?!
Trong nháy mắt, đầu óc của Ngụy Đa Diệp đều là:
"Đêm kia phú hào lén gặp cô gái trẻ tuổi ở trong phòng làm việc kia!""Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai đó thế mà cõng ông chồng rồng nhà mình đi ăn vụng!"Với lại:
"Ba và mẹ ly hôn con muốn đi theo ai?"Ngụy Đa Diệp: "...." Con đương nhiên đi theo tiền rồi!
Trong lòng mặc niệm một trăm lần xin lỗi Thiên Kích đại lão, Ngụy Đa Diệp meo meo trộm ghé lại gần, định hóng chuyện một xíu, ai mà biết khi cậu ta nín thở lại gần, thấy rõ cảnh tượng trên giường thì thiếu chút nữa đã bị hù chết.
Mẹ nó, có quỷ!
Ngụy Đa Diệp không kịp nghĩ nhiều, lập tức vọt lên.
Tuy cậu ta chỉ là tiểu yêu nho nhỏ có năm trăm năm tu vi, nhưng cậu ta là một cây hòe yêu, không nói đến căn tử thông linh, những năm này quỷ mộc muốn tu thành dạng người rất khó, nếu không phải ông già nhà cậu ta tu thành thụ tâm, cậu ta cũng không thể tiện thể ké chút sức mạnh của ông già mà hóa hình nhanh như vậy.
Đương nhiên, cái thứ kỳ ngộ này, cũng đại biểu cho việc thực lực của Ngụy Đa Diệp không yếu.
Nhánh cây của cậu ta lập tức bò lên trên người đang ghé lên người kim chủ ba ba, bó thành một quả bóng, vọt đến đến bên cạnh Nguyễn Hành Chu, phát hiện cái con quỷ này quá dữ, không những không buông cổ Nguyễn Hành Chu mà còn có dấu hiệu phá bỏ nhánh cây của cậu ta.
Ngụy Đa Diệp không dám nghĩ nhiều, lập tức dùng tới yêu lực kéo cánh tay của ả đàn bà đó ra, kéo Nguyễn Hành Chu xuống giường rồi chạy ra bên ngoài.
Nguyễn Hành Chu mới vừa được buông ra, dưỡng khí chui vào xoang mũi, vì cơ thể quá khát vọng được thở nên càng khiến cho anh gặp chứng tăng thông khí, há mồm thế nào cũng thở không ra hơi.
May mà chỉ có vài giây ngắn ngửi mà thôi, đường hô hấp bị trói chặt cuối cùng cũng thả lỏng, bộ phổi chịu áp lực quá lớn đã hít vào ngụm khí oxy đầu tiên!
Nguyễn Hành Chu vừa bị kéo chạy đến lảo đảo vừa ho khan sặc sụa, ho cả ra máu, lồng ngực đau đớn. Anh cũng không quên che bụng dưới của mình lại, dùng bàn tay lạnh lẽo an ủi bé rồng con đang nôn nóng trong bụng.
Ngoan.
Nguyễn Hành Chu nói với nhóc con trong lòng: Ba nhất định sẽ bảo vệ con.
"Cảm ơn cậu, Đa Diệp."
Nguyễn Hành Chu dựa vào người Ngụy Đa Diệp vạn phần cảm kích bán yêu đã cứu hắn và nhóc rồng con.
Ngụy Đa Diệp không dám dừng lại, bớt thời giờ ra mà gào:
"Không có gì không có gì, bữa cơm tôi ăn, bình rượu tôi uống ở nhà anh cũng bằng mười tháng tiền lương của tôi ở bộ phận đặc biệt! Anh không biết lão đại của tôi keo bao nhiêu đâu, lúc trước ngay cả thịt heo tôi cũng ăn không nổi!"
Sắc mặt Nguyễn Hành Chu trắng bệch, anh cười cười:
"Cậu yên tâm... Khi chúng ta ra ngoài tôi nhất định sẽ mua một nông trường, cung cấp đủ loại thịt cho cậu."
"À há, thật á! Anh đừng có đổi ý nha tôi nói cho anh biết, tôi mà tức là siêu dữ luôn á!"
"Ừm..."
Hai người vừa mới chạy đến cửa còn chưa kịp vui mừng đã biết hiện mặt đất trước cửa đã có một người phụ nữ trong suốt như sứa chui ra, đúng là Vân Trầm!
"Chậc, thì ra còn có một tên thụ yêu, ha ha, nhưng chúng mày chạy không thoát đâu."
Ả cười ha hả, tiếng vọng quanh quẩn trong phòng như tiếng quỷ, rõ ràng khuôn mặt rất mơ hồ, nhưng người ta vẫn có thể nhìn thấy oán hận trên đầu ả.
Ngụy Đa Diệp phanh gấp:
"Má của con ơi, sao lại là bả nữa!"
Cành cây một lần nữa chui ra từ cổ tay áo Ngụy Đa Diệp, trói trụ Vân Trầm, Vân Trầm đã có phòng bị, ánh sáng màu vàng nhạt phát ra từ trong cơ thể ả nhẹ nhàng đánh bay công kích Ngụy Đa Diệp, Ngụy Đa Diệp lùi lại hai bước thiếu chút nữa đã vấp phải Nguyễn Hành Chu, nôn ra máu màu xanh lục.
Nguyễn Hành Chu khiếp sợ:
"Cậu phun máu xanh?!"
Ngụy Đa Diệp lau khóe miệng có hơi cạn lời:
"Đại ca ơi, má của con ơi, con là cây đó chẳng lẽ cây đi phun máu đỏ hả! Huống hồ đây là lúc nên quan tâm chuyện này sao?! Cái bà kia tui đánh không có lại đâu!"
"... Xin lỗi."
Nguyễn Hành Chu có hơi xấu hổ:
"Cô ta chính là Vân Trầm, mau quay đầu!"
Hai người lại bắt đầu chạy ngược về, Vân Trầm sau lưng muốn nhào lên, Ngụy Đa Diệp đã phóng ra vô số cành cây nhưng cũng đánh không lại nhưng cứ dây dưa trước mặt Vân Trầm.
Chờ Vân Trầm phẫn nộ cho nổ những cành cây đó thành từng mảnh, người trước mặt đã không còn.
"Chết tiệt –!"
Hai người trốn trong phòng cho khách, nhỏ giọng thương lượng đối sách.
Nguyễn Hành Chu thấp giọng nhanh chóng nói:
"Nơi này không lớn lắn, có khả năng cô ta sẽ lập tức tìm được chúng ta, cả hai phải nhanh chóng tìm cách ra ngoài!"
Ngụy Đa Diệp gật đầu:
"Nếu tôi có thể bay thì tốt rồi."
Nguyễn Hành Chu: "Cậu không bay được à?"
"Đương nhiên không rồi."
Ngụy Đa Diệp cào cào cái đầu trọc của mình:
"Yêu tộc biết bay đều là yêu quái đặc biệt, như là những yêu quái mang cánh, không thì là đại yêu pháp lực cao cường, bản thể của tôi là cây, bộ ngài nhìn thấy một cái cây bay trên trời rồi hả?"
"... Cũng đúng."
Nguyễn Hành Chu có hơi thất vọng, Ngụy Đa Diệp cũng tiếc nuối mình không phải là chủng tộc biết bay, nếu không hai người có thể phá cửa kính rồi bay ra ngoài là được, hai người trốn ở trong góc nhỏ thở dài, bỗng nhiên Ngụy Đa Diệp nói:
"À này, kim chủ ba ba ơi, con không có bán thân, ba chớ sờ mông con được không?"
Nguyễn Hành Chu: "..."
Nguyễn tổng tài lãnh khốc vô cùng:
"Cậu nghĩ nhiều rồi, ngoại trừ Kích Kích nhà tôi với bé cả bé hai thì tôi không muốn sờ ai cả."
Vẻ mặt Ngụy Đa Diệp rất kinh khủng:
"Vậy thì ai sờ tôi?!"
Tầm mắt hai người nhìn xuống mông cậu ta, liền thấy đứng phía sau Ngụy Đa Diệp là Vân Trầm mang mặt "cười dữ tợn"!
Ngụy Đa Diệp: "..."
Nguyễn Hành Chu: "..."
Má, má nhìn má coi, má như quỷ vậy á!!!
Vẻ mặt Nguyễn Hành Chu chết lắng, mà Ngụy Đa Diệp bị dọa xém tè.
Cũng là cậu ta đủ nghĩa khí, hô ta:
"Kim chủ ba ba, ba chạy trước đi!"
Sau đó cậu ta tung nhánh cây ra bắt đầu công kích Vân Trầm, Nguyễn Hành Chu kéo cửa chạy ra ngoài, hai người đều ở lại chịu chết không bằng đi gọi cứu viện!
Anh che lại bụng dưới không ngừng nặng đau, nhanh chóng vào trong phòng ngủ cầm điện thoại lên gọi cho Thiên Kích.
Lúc này, gian ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Ngụy Đa Diệp, Nguyễn Hành Chu đầu đầy mồ hôi lạnh, như thể mở vai xả, bụng nhỏ đang đau đớn đột nhiên có một dòng nước ấm chảy xuống thân dưới của anh.
Khuôn mặt than của anh lần đầu tiên lộ ra biểu cảm hoảng sợ, không thể tin nổi mà nhìn ống quần của mình.