Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 62

Đổ máu rồi.

Nguyễn Hành Chu run rẩy thở dốc, nhìn thấy quần ngủ màu trắng thuần có vệt sũng nước bẩn đang chảy, nói đúng ra, nó nhìn rất giống như một chất lỏng được pha loãng với máu loãng màu nâu nhạt.

Nguyễn Hành Chu luống cuống, nói cho cùng anh là đàn ông, những hiểu biết cơ bản nhất ở phương diện này đều đọc từ sách, ngay cả có là phụ nữ, vào lúc mang thai đột nhiên có thứ gì đó chảy ra thì giây phút đầu tiên trong đầu hiện lên chỉ có một từ đó là sinh non.

"Làm sao bây giờ...?"

Không thể di chuyển được.

Nguyễn Hành Chu cong lưng che bụng nhỏ mình, cắn môi dưới đến trắng bệch, giống như bị bệnh hay có miệng vết thương trên người vậy, lúc không phát hiện thì tuy cảm thấy đau nhưng vẫn có thể nhịn được, một khi phát hiện thì đau muốn chết đau đến mức như thể có cảm giác ngày mai chính là ngày chết của mình

Tay chân lạnh lẽo, đầu óc choáng váng, toàn thân không có sức lực, đầu óc quay cuồng đau muốn mạng, chỉ còn lại suy nghĩ muốn giữ được nhóc rồng con mà thôi.

Nguyễn Hành Chu cầm điện thoại vẫn chưa kết nối, dựa vào kiến thức đã từng học, anh nằm ngã ra giường, nhét hai cái gối xuống eo mình.

Quần đã ướt đẫm, Nguyễn Hành Chu dứt khoát cố cởi nó ra, nhắc chăn lên bọc lấy mình, anh có thể cảm nhận đước thứ "nước bẩn" đang không ngừng chảy xuống dính lên khăn trải giường, nhưng lúc này anh không quan tâm nhiều đến vậy!

Vân Trầm xuất hiện ở cửa, ả ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, cười xán lạn:

"A, là huyết mạch của Thiên Kích."

Ả đàn bà búng búng chất lỏng màu xanh lục dính trên người, linh thể bán trong suốt nhảy lên ngồi trên mép giường, hai mắt và môi cong lên như trăng non.

"Con của ta thật thông minh, nó biết mày yếu đuối nên đã gấp không chờ nổi muốn ra ngoài gặp mặt ta này."

Ả đặt tay lên bụng Nguyễn Hành Chu.

"Hộc... hộc..."

Nguyễn Hành Chu cố gắng điều chỉnh hơi thở, một tay run rẩy xoa bụng, một tay nắm chặt chăn, hai má căng chặt, nhìn chằm chằm ả không chớp mắt, dù cho anh trốn không thoát cũng chẳng sợ, anh chỉ muốn vào thời khắc cuối cùng an ủi nhóc rồng con trong bụng.

"Sợ? Ha ha ha!"

Vân Trầm đắc ý run bả vai, cười chói tai.

"Sợ gì chứ, chết chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, ta sẽ lập tức giải thoát cho ngươi."

"Tôi cũng không biết sợ hãi là gì."

Cơ thể của Nguyễn Hành Chu vì điều chỉnh lại nhịp thở nên phập phồng, mồ hôi trên đầu trượt xuống từng giọt, khuôn mặt tuấn mỹ của anh không vì sợ hãi mà vặn vẹo:

"Thiên Kích sẽ đến cứu tôi."

Anh nói, anh vững tin vào nó.

Đôi mắt lập lòe ánh sáng tin cậy nơi vực sâu, biểu cảm trên mặt còn không có chút dao động nào...

Vân Trầm giật mình

[Vân Trầm, cái thứ đồ dỏm như ngươi, cả đời này ngươi cũng sẽ không hơn được em ấy một phân.]

[Ngươi chỉ là một con quạ đen sơn lên mình lớp lông trắng mà thôi.]

[Vân Trầm, về sau đừng có xuất hiện trước mặt ta...]

Vì sao? Nụ cười của Vân Trầm biến mất, mặt mày vô cảm vói tay vào chăn, ả hỏi Nguyễn Hành Chu:

"Vì sao cuộc đời của bọn mày cứ suôn sẻ mà có được hết thảy thế nhỉ? Tao hao tổn tâm sức và thủ đoạn nhưng cái gì cũng không lấy được? Rõ ràng tao còn có tư cách hơn bọn mày mà."

Nguyễn Hành Chu trả lời:

"Bởi vì bà xấu."

"Còn không có ngực."

"Bà bỏ Thiên Kích đi, anh ấy chỉ thích tôi thôi, vì tôi lớn lên đẹp hơn bà, mông cong hơn bà, có tiền hơn bà, còn làm nũng hơn bà nữa."

Nguyễn Hành Chu nghiêm túc khuyên ả:

"Bà yên tâm, chỉ cần bà từ bỏ việc dây dưa với chồng tôi, tôi không chỉ cho bà phí chia tay mà còn lúc phập phập phập với chồng tôi tôi sẽ nghĩ về bà nữa, thế nào? Bà muốn nhiều hay ít, ra giá đi."

Vân Trầm biến thái như mây đen cũng phải im lặng vài giây, sau đó hỏi anh một cách nghiêm túc:

"Ngươi có phải bị bệnh không, trong đầu í?"

Nếu như bình thường thì hắn ta không phải nên khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem sau đó cầu xin ả khoan thứ sao?! Cái miệng khiêu khích như đã chờ bé ba tự đến trước cửa là chuyện thế nào đây?!

... Thôi, kệ.

Hắn ta chỉ bị dọa cho khùng mà thôi, Vân Trầm nghĩ trong lòng, quyết định hành động.

Nguyễn Hành Chu ôm lấy bụng mình, cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo vói vào trong chăn, lưng anh nổi lên một tầng mô hồi, anh quét mắt nhìn điện thoại, khung trò chuyện đã tự động tắt, Thiên Kích không nhận điện thoại.

Điện thoại không thể kết nối đã chặt đứa tia hi vọng cuối cùng, tròng mắt Nguyễn Hành Chu dao động, cũng không từ bỏ việc tìm cách khác đến thoát khỏi khốn cảnh.

Lúc này, điện thoại của anh sáng lên.

Tiếng chuông điện thoại mà Nguyễn Hành Chu "lạm quyền vua" bắt Thiên Kích thu âm vang lên:

"Em... Em, em em em yêu – chậc, cái tên mất nết đáng chết kia! Mau nhận điện thoại!"

"Em... Em, em em em yêu – chậc, cái tên mất nết đáng chết kia! Mau nhận điện thoại!"

Nhạc chuông thần kỳ vang lên hai lần, Vân Trầm nhìn chằm chằm Nguyễn Hành Chu đã chết đến nơi mà còn có ý định khoe khang, khóe miệng ả run rẩy ấn nghe điện thoại.

Giọng nói của Thiên Kích truyền đến, vừa lạnh vừa trầm:

"Vân Trầm, ta biết là ngươi."

Hắn không ngừng xuyên qua những tòa cao ốc, lạnh lùng nói.

Từ dấu vết ở ngực Nguyễn Hành Chu bị tác động đến, Thiên Kích đã lập tức đuổi về, hắn biết vào người nhân thời điểm này tập kích Nguyễn Hành Chu, ngoại trừ Vân Trầm sẽ không có người thứ hai!

"Thiên Kích!"

Nguyễn Hành Chu nghe được giọng nói của con rồng nhà anh thì kích động muốn ngồi dậy, Vân Trầm liếc mắt nhìn anh một cái, linh thể bán trong suốt trói chặt từ dưới mũi anh trở xuống.

"Thiên Kích."

Vân Trầm cười lạnh:

"Ngươi gọi đúng lúc lắm, có thể nghe được tiếng kêu rên của tên nhân loại bị ta xé toạc bụng này!"

Nghe được giọng nói được tính là vững vàng của Nguyễn Hành Chu, cơ thể căng chặt của Thiên Kích thả lỏng không ít, sau đó lời nói tiếp theo của Vân Trầm lại lần nữa kích thích lửa giận của Long Quân.

Thiên Kích hít vào một hơi, dựng đồng hiện lên một vệt sáng lạnh lẽo, hắn thu liễm cơn giận của mình lại, lạnh lùng nói:

"Ta khuyên ngươi đừng đụng đến em ấy, nếu ngươi không muốn nói câu hối hận."

"Vậy á ~ à há, ngươi bây giờ còn dám uy hiếp ta, xem ra ngươi cũng không phải hoàn toàn để ý đến hắn."

Vân Trầm nghe vậy thì cười khinh

"Ta sợ quá cơ, Long Quân đại nhân tôn kính ha ha ha... Ta rất chờ mong ngươi có thể làm gì ta bây giờ đây này!"

"Uy hiếp? Ngươi nghĩ nhiều, ta sợ ngươi không thể gánh nổi hậu quả mà thôi. Vân Trầm à, trong mắt ta, ngươi chỉ là một thứ cỏn con mà thôi, lời lần trước ta nói không làm ngươi nhận rõ địa vị của mình sao?"

Dựng đồng nheo lại, Thiên Kích muốn chọc giận Vân Trầm, vì thế hắn cố ý dùng giọng điệu khinh miệt cười nhạo ả.

Tiếng cưới của hắn xuyên qua điện thoại làm Vân Trầm cảm thấy cực kì chói tai, Vân Trầm quả nhiên bị chọc tức, phẫn nộ rống giận với điện thoại:

"Những lời của ngươi chỉ là giòi bọ trong đống bùn mà thôi! Ta sẽ khiến ngươi hối hận!"

Vì để Thiên Kích nghe thấy tiếng kêu rên của Nguyễn Hành Chu nên ả không cúp điện thoại mà chỉ tùy tiện ném nó lên thảm, Vân Trầm cúi đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Hành Chu trên giường, bàn tay vốn đang mềm mại như sứa trong nháy mắt đã biến thành màu đen vô cùng cứng rắn, như một cây đao được mài giũa sắc bèn.

"Muốn trách thì trách hắn đi. Mày xem, hắn căn bản không quan tâm mày!"

Khuôn mặt bán trong suốt vặn vẹo hiệu ứng rất kinh khủng, bàn tay dựng lên đâm thẳng vào bụng Nguyễn Hành Chu!

Con ngươi của Nguyễn Hành Cho co chặt thành cây kim, bụng dưới đau nhức!

Ý thức bắt đầu mơ hồ, có một thứ gì đó đang rít gào trong đầu, như thể một vạn con rồng đang kêu gào, tiếng gào tràn ngập oán độc, hận ý và bạo nộ, trong nháy mắt chấn động đến mức khiến Nguyễn Hành Chu nôn ra!

"Gàoooooo!"

"A a a!! Mặt của ta!!"

Vân Trầm kêu lên một tiếng thảm thiết, bị lửa rồng màu đen đâm bay, linh khí va mạnh lên vách tường rồi dội xuống đất lăn vài vòng, ả không rảnh đứng lên, điên cuồng chụp đánh lửa rồng đang không ngừng đốt cháy người ả, ngọn lửa đen tỏa ra oán khí dính trên mặt ả, làm cho Vân Trầm bị đốt cháy đến kêu rên lăn lộn, ngay cả việc bản thân là linh thể, không thể nào dùng cách này để khiến lửa rồng dập tắt được cũng quên mất!

"Mặt của ta a a a a a – mặt của ta đau quá!!!!"

"Mặt của ta –!"

Thiên Kích cầm điện thoại nghe được tiếng kêu thảm thiết của ả, trái tim nhảy điên cuồng vì lo cho Nguyễn Hành Chu cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hắn cong môi rất thống khoái, bên trong dựng đồng màu vàng kim có ánh sáng chói lòa, tiếp tục bay qua rất nhiều tòa cao ốc.

Sau khi không còn bị trói buộc nữa, Nguyễn Hành Chu lập tức ghé vào mép giường nôn tất cả những đồ ăn vật ra, lỗ tai ù ù không ngừng, tiếng kêu thảm thiết của Vân Trầm như cách một tầng nước không nghe rõ.

Long oán vô cùng khổng lồ nhảy ra từ trên người anh, dây dưa trên người anh, linh hồn màu đen nhánh vòng qua anh, thậm chí còn xuyên qua vách tường, rậm rạp chen ra bên ngoài, tòa cao ốc hơn 30 tầng, bị chúng nó bao vây nhìn như một món ăn nổi danh – cá chạch đậu hủ.

Nguyễn Hành Chu ngơ ngác nhìn mấy chiếc vảy còn lớn hơn đầu anh, vươn tay, còn có mấy sợi râu rồng quét qua ngưa ngứa, còn có con quay đầu lại, dịu dàng dùng cái đầu rồng thật lớn hôn hôn rồi cọ cọ lên bờ vai của anh.

Rồng...

Thật nhiều rồng!

Nguyễn Hành Chu: Thiên đường!

Vân Trầm che mặt lại, từ khe hở ngón tay chui ra rất nhiều ngọn lửa màu đen, ả lảo đảo đứng dậy, lửa rồng trên người làm tiêu tán hết linh khí mà ả vất vả lắm mới tích góp được, để lại trên mặt những vết sẹo xấu xí như bị bỏng.

Vân Trầm tràn ngập oán độc há miệng thật lớn rít gào với Nguyễn Hành Chu:

"Ta, mặt của ta – tên nhân loại đáng chết! Trên người mày thế mà có long oán, vì sao vì sao?! Tại sao lại như thế! Chẳng lẽ... không thể nào, hắn không thể nào sẽ đưa Long châu cho mày? A, ha ha, không thể nào, lúc trước ngay cả ta hắn còn chưa cho thế mà sẽ cho mày chứ? Mày là cái thá gì..."

Vân Trầm lắc đầu không thể tiếp thu, có thể là đã nhận ra ác ý của ả, nên những long oán màu đen đang tụm lại một lần nữa tập trung phát ra tiếng rít gào, bắt đầu công kích, Vân Trầm vừa nãy còn như ác quỷ nhưng trước mặt chúng nó thì chẳng khác gì một con kiến không đáng nhắc đến, thậm chí lúc nghe được tiếng rồng gầm thì như nhát gan hét lên một tiếng, lập tức chui vào vách tường, bỏ chạy không quay đầu lại!

Vân Trầm đã chạy.

Nguyễn Hành Chu cũng thở phào nhẹ nhõm che bụng nhỏ của mình, ngửa đầu nằm trở về giường, trước khi ý thức mơ hồ, anh nghe được có một giọng nói quen thuộc và xúc cảm lạ lùng lạnh như băng dán trên bụng nhỏ của anh.

"... con nối dõi của Long tộc chúng ta."

"...." Hửm?

Giọng nói này, chẳng phải là giọng nói lúc trước khi đi xem Lang Yên sao, là con quỷ thích giải thích? Nguyễn Hành Chu nghĩ thầm, sau đó trước mắt đen nhánh, cái gì cũng không biết nữa.

Chờ Nguyễn Hành Chu tỉnh lại thì phát hiện bản thân cũng không ở trong phòng cho khách, anh ngơ ngác nghiêng đầu, tầm mắt có chút mơ hồ hiện ra thân ảnh của ba người.

Ba người đàn ông có vóc dáng không tính là thấp, một người ngồi trên một cái ghế nhỏ, chân dài không có chỗ để nên co thành một cục.

Thiên Kích nhắm mắt, hỏi Quân Hoa:

"Hành Chu thế nào?"

Trên gương mặt anh tuấn mạnh mẽ có hơi lộ ra vẻ lo lắng mới lạ.

Quân Hoa nhướng mày, hoàn toàn không phải là cái người ôn hòa tuấn nhã trước mặt Nguyễn Hành Chu.

"Chậc chậc, bây giờ đã biết gọi Hành Chu rồi à? Ha ha, có phải lần này đã dọa ngài Long Quân của chúng ta vỡ gan rồi không vậy ~ Á! Lá cây của ta! Thiên Kích con mẹ nó ngươi –!"

"Ha ha, không cần cảm ơn ta."

"... Ơn cả nhà ngươi!"

Cái đầu trọc của Ngụy Đa Diệp quấn một lớp băng gạc, cậu ta nhanh chóng khuyên:

"Nói nhỏ thôi! Nguyễn đại lão còn đang nghỉ ngơi kìa."

Cố kỵ Nguyễn Hành Chu trên giường nên Thiên Kích chậc một tiếng ngậm miệng lại, Quân Hoa cũng ho nhẹ, nói:

"Tình trạng bây giờ của cậu ấy khá tốt, nếu không có ý ngoài ý muốn thì rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi, còn trứng rồng trong bụng... Có con rồng già khú đế như Thiên Kích đây lấy máu cho uống, tất nhiên rất ổn rồi."

"Vậy thì tốt quá."

Ngụy Đa Diệp thở phào nhẹ nhõm, giữa mày của Thiên Kích cũng giãn ra.

Nguyễn Hành Chu nằm ở trên giường chẹp chẹp miệng, thật sự nếm được vị tanh ngọt.

Nguyễn Hành Chu:... Uống máu rồng, thật sự uống máu rồng rồi!

Hết ăn Long châu của rồng nhà anh, giờ lại uống máu của con rồng nhà anh... Nguyễn tổng tài cảm thật mình quả thật mang mệnh khắc chồng, mặt liệt trợn to đôi mắt cá chết, nằm trên giường tự kỉ.

Bên kia.

Quân Hoa điều chỉnh băng gạc trên đầu Ngụy Đa Diệp, cười tủm tỉm mà chê cậu ta:

"Ngươi nhìn xem đầu của đứa nhỏ này phát triển như thế nào đi, đã mượt mà đến vậy mà còn không có lông mao nữa, quấn băng gạc cho ngươi mà còn rớt"

Thiên Kích nghe vậy nghiêng đầu nhìn sọ não của cậu ta, chậm rãi cong khóe môi, còn chậc lưỡi cười nhạo một tiếng.

Ngụy Đa Diệp:.... Đầu trọc thì sao?! Tui trọc đầu thì thế nào!!! Một năm này tui nhường cho quần chúng nhân dân không biết bao nhiêu tiền dầu gội rồi ông có biết không?!

Ngụy Đa Diệp vô cảm trừng hai người, nhỏ giọng nói thầm:

"Hai ông còn có thời gian quan tâm tui trọc đầu làm gì, cái bà quỷ đêm qua chút nữa đã khám nhà các người rồi đấy biết không, nếu không phải nhờ long oán... Hả? Đúng rồi, long oán là cái gì thế?"
Bình Luận (0)
Comment