Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 65

Jeong: Trong 2 chương phiên ngoại này mình sẽ dùng xưng hô hắn (Mãng Quân) – y (Trụ trì) nhé. Chờ qua chính truyện thì sẽ về lại là gã.

Cmt đi mọi người, iem cô đơn quá:"((

Mãng Quân dạo thăm chốn cũ, đứng dưới tàng cây trước cửa chùa Dông Tố, trên núi hoang có một cái miếu nhỏ ít khi có người đến đây để dâng hương khói.

Hắn nhìn cửa miếu cũ nát, nhớ khi trụ trì còn sống, ngôi miếu nho nhỏ này nghênh đón từng đợt tín đồ và khách hành hương, còn có quan to hiển quý.

Bọn họ đến không phải vì gian miếu nhỏ này.

Mà vì trong miếu có một vị trụ trì có linh tính chân chính.

Kỳ thật tuổi tác của trụ trì nếu đặt trong nhân loại không tính là nhỏ, nhưng vì đạo hạnh cao thâm, khuôn mặt không dễ già đi, y luôn có một nụ cười dịu dàng, mặt mày từ bi, Mãng Quân đã gặp rất nhiều người mỹ lệ, béo mập gầy gò, thướt tha nhiều vẻ.

Nhưng các nàng đều không thể so bì với khí chất sạch sẽ thuần túy của người trụ trì đang cúi đầu, bàn tay trước ngực vân Phật châu, vẻ đẹp siêu thoát phàm tục, có một người đã đẹp từ trong xương cốt, từ trong linh hồn, cho nên mới có thể thu hút từng đám từng đám người đang cảm thấy hư vô mờ mịt, khiến họ muốn nắm chặt lấy.

Năm đó, con giao xà nhỏ màu đen cũng đưa đầu ra khỏi cành cây ngơ ngẩn một hồi lâu, một ngày lại qua một ngày, một tháng rồi qua một tháng, rốt cuộc nó cũng đứng yên không nổi mà lén đi vào, ở trong một góc chùa miếu nghe người nọ tụng kinh, như thể nghe hoài không ngán.

Trụ trì cũng phát hiện ra hắn, cũng nhận ra rằng, con giao xà nho nhỏ này không giống như loài rắn bình thường, mà là một Yêu tộc.

(*): Rắn – giao – rồng. Giao trong quá trình tu luyện hóa thành rồng là giao xà, hóa rồng thất bại là giao long.

Trụ trì không xua đuổi Mãng Quân.

Mà vẫn ngồi niệm kinh như cũ.

Ở niên đại đó, quan hệ giữa nhân loại và Yêu tộc cực kì căng thẳng, một khi phát hiện Yêu tộc, tu sĩ sẽ bất chấp tất cả, chỉ vì đúng một chữ: Giết.

Mãng Quân khi bị phát hiện cũng có chút băn khoăn và sợ hãi, hắn tuy đã tu luyện thành giao, nhưng năm đó, số nhân loại có tu vi kinh người, thủ đoạn cao siêu quá nhiều, ví dụ như là vị trước mặt hắn đây, nên Mãng Quân không muốn chọc y.

Con giao xà đen bóng muốn đi, nhưng ngày hôm sau, ở nơi hắn thường hay đợi thường ngày có đặt một đĩa dầu mè nhỏ, dầu mè đó là loại dầu dùng để cung phụng Phật Tổ, không phải là thứ ngày thường có thể sử dụng đến, con giao xà nho nhỏ có thể ngửi được trong đó có linh khí, biết đây là thứ tốt.

Dựng đồng màu vàng kim giãn to, khó hiểu nhìn chằm chằm trụ trì đang quỳ ngồi trên đệm hương bồ, nó phun phun lưỡi rắn, nghiêng đầu ngu ngơ.

Trụ trì bỗng nhiên mở mắt, dọa cho Mãng Quân mới vừa thò đầu ra đã thụt về lại, thân rắn cuộn thành vòng đầu rắn ngẩng đầu, phát ra tiếng xì xì đe dọa!

"Phụt – ha ha ha."

Mãng Quân không nghĩ tới, trụ trì thế mà dùng tay áo che miệng, đột nhiên cười ha ha, nó cẩn thận nhìn chằm chằm người nọ, sợ y tấn công minh

Trụ trì cười xong thì thôi, bắt đầu tụng kinh, cơ bản không để ý đến Mãng Quân.

Con giao xà đen bóng ngâm mình một lúc lâu giữa những tiếng tụng kinh Phạn, dùng chóp đuôi quấn lấy dĩa dầu mè nhỏ, bôi lên vảy của mình...

Từ đây về sau, một người một giao, vô hình trung kéo nhau lại gần rất nhiều.

Qua thêm nửa năm, mùa đông đến, giao xà chưa từng hóa rồng còn giữ lại thiên tính, sợ lạnh, buồn ngủ, cứ bò mỗi một mét là biến thành cây gậy rắn.

Nó nằm trong góc mình hay nằm nhìn vị trụ trì tiễn một quan viên với vô số người hầu đến thăm, sau đó cẩn thận bò thêm hai ba mét về phía trụ trì.

Hòa thượng mặc dày quá, chắc là ấm lắm... Nó nghĩ.

Trụ trì lập tức thấy nó, xoay người ngồi xổm xuống, nhìn nó một lúc lâu.

Một người một giao cứ đối diện như vậy, trụ trì hơi giơ tay lên, con giao xà như biến thành tia chớp đen lui về phía sau vài mét! Tay trụ trì cứng đờ ở không trung, rồi bắt đầu run bả vai cười rộ lên.

Vừa sợ vừa gào, nhóc giao xà nghe được tiếng cười của y cuối cùng cũng thả lỏng, cơ thể trườn đến bên chân y, sau đó nâng nửa người lên, lung lay giữa không trung như bị khờ, ghé lên đùi trụ trì.

Trụ trì sờ sờ lớp vảy lạnh như băng của Mãng Quân, mặt mày y thả lỏng dịu dàng vô cùng, y xách Mãng Quân lên hơi cởi vạt áo ra, cất hắn vào trong lồng ngực nóng hầm hập của mình.

Ấm thật đấy...

Giao xà cuộn thành một cục, đầu nó cọ cọ ngón tay trụ trì đang vói vào vuốt ve nó, bỗng nhiên nó cảm thấy bản thân siêu cấp thích nhân loại này, nhân loại này hắn cũng siêu cấp thích nó.

Nghĩ như vậy, Mãng Quân liền quyết định dọn nhà vào trong miếu của trụ trì – ờ, là dọn vào trong lòng ngực trụ trì.

Bọn họ cùng nhau đi qua rất nhiều năm tháng, rất nhiều mùa xuân, rất nhiều mùa đông.

Cùng nhau nhìn mầm cây xanh biếc đang vươn đầu từ đống lá khô, rồi lại cùng nhìn mầm cây đó biến thành màu vàng, rơi xuống đất trời, một năm bốn mùa, cứ như luân hồi.

Lúc hứng thú, trụ trì còn sẽ điểm phấn mặt lên trán nó, nói rắn khi hóa thành người nhìn tái nhợt quá, nữ tử nhân gian nếu môi tái nhợt đều sẽ son môi, mặt bôi phấn, giữa trán có vẽ hoa vẽ lửa, Yêu tộc nếu muốn xen lẫn vào trong nhân gian không bị phát hiện thì phải học hành động của nhân loại.

"Nhưng ngươi là con rắn đực, những thứ đó ngươi đều làm không được, không bằng tô lên mặt một chút đỏ, lập tức sẽ có nhân khí."

Người nọ vẫn luôn cười, vừa hiền lành vừa bình tĩnh lại ấm áp đến lạ, Mãng Quân đỏ mặt có hơi ngượng ngừng chà chà đầu vai y, thân trên nâng lên, để y cầm bút lông vẽ phấn mặt lên mình.

Trụ trì đôi khi sẽ còn mang theo Mãng Quân cùng giảng giải kinh vân cho những tiểu yêu du đãng lại đây vì khó có được cơ hội để tăng tu vi. Thỏ tinh ăn cỏ, hồ ly tinh ăn thỏ, rắn ăn con của hồ ly, nhưng chúng nó vì trụ trì mà cho nhau sự kính trọng, tụ tập trước cửa chùa miết, chờ đợi đêm trăng tròn đến, trụ trì sẽ mở cửa miếu ra, tụng kinh nói chuyện phiếm với những tín đồ đặc biệt này.

Nhóm động vật nhỏ đứng thẳng người, bọn chúng như con người, nghe như si như cuồng, chờ kinh văn hết chúng nó còn chưa đã thèm mà khom mình hành lễ cáo lui với trụ trì.

Mãng Quân mỗi lần như thấy khung cảnh như vậy đều nghĩ trụ trì này thật sự vô cùng lợi hại, giống như sư trưởng của vạn vật sinh linh, nó sinh ra một chút kính ngưỡng và hâm mộ với y.

Chờ đến ngày Mãng Quân hóa rồng, trụ trì phủ nhận hắn...

Hồi ức tái hiện đến đây, môi hắn không tự giác được mà cong lên, khuôn mặt của Mãng Quân lập tức lạnh lùng như băng, những hồi ức ấm áp đó như thể bị sương đen căm hận bao trùm lấy, hắn không biết vì sao lúc ấy trụ trì không thành toàn cho hắn, vì sao ngay ngày hôm sau đã viên tịch, nhưng nỗi thống khổ vì những tâm huyết mình bỏ ra bị hủy trong phút chốc đã khiến Mãng Quân tỉnh táo.

Nhân loại đều là kẻ lừa đảo!

Hắn nghĩ, bỗng nhiên có cảm giác có người nhìn mình, vừa quay đầu phát hiện là một nhóc hòa thượng, nhóc hòa thượng đó trắng trắng mềm mềm, nhưng sắc mặt không tốt, đứng bên cạnh lão hòa thượng tiếp quan quản chùa miếu kia, đứng ra từ nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng bình thản, như thể đất trời này thật trong veo...

Mãng Quân cứng đờ tại chỗ, không riêng gi ánh mắt quen thuộc đó, còn bởi vì hắn đã ẩn thân tàng hình rồi, cơ bản sẽ không có nhân loại nào có thể thấy được hắn, nhưng đứa nhỏ nhân loại này có chút đặc biệt, vì nó có một đôi mắt khác thường.

"Con đang xem gì đấy?"

Lão hòa thượng hỏi.

"Không có gì ạ."

Tiểu hòa thương cầm tay lão trụ trì, cười:

"Chúng ta về đi, sư phó."

"Được..."

Bóng dáng hai người biến mất trong cửa miết, Mãng Quân đứng thật lâu mới hồi thần, buổi tối hắn băn khoăn mấy canh giờ, cuối cùng vẫn đi vào chùa miếu, đi đến trước giường của tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng đang xem kinh văn, trên bàn là ly trà mới vừa pha còn tỏa sương trắng, nhìn dáng vẻ và thời gian có vẻ là đang đợi hắn, Mãng Quân im lặng không nói ngồi trên ghế nâng chung trà lên uống.

Tiểu hòa thượng cũng không nói lời nào, chờ niệm xong kinh văn thì đắp chăn đi ngủ như thể không có một người nào trong phòng, Mãng Quân cũng không hé răng, cầm ly trà đã lạnh trong tay cả đêm...

Sau đó, hai người như đã ước định một hiệp ước hòa bình mật danh nào đó, Mãng Quân mỗi ngày mặc áo đen tàng hình đứng trong chùa miếu nhìn y đi theo sư phó niệm kinh, mỗi đêm y đều sẽ đốt đèn đọc kinh trong chốc lát, pha một ly nước trà.

Một năm rồi lại một năm.

Người trong chùa miếu cứ thay nhau mà hỏi:

"Đồ nhi, sao con cứ ngồi ở đây một mình thế?"

"Sư đệ, sau đệ nhìn chằm chằm lá cây lâu vậy?"

"Sư huynh sư huynh! Huynh lại đến sau núi ngắm tuyết một mình hả! Sức khỏe của huynh không tốt, về sau..."

"Sư thúc... Bên cạnh ngài có người sao?"

Tiểu hòa thượng giờ đã biến thành trụ trì, người nọ đứng lên, xoa xoa đầu của tiểu hòa thượng, cười nói:

"Đã 20 năm rồi, con rất thông minh."

Y đứng dậy rời đi, Mãng Quân ở cạnh y hơn hai mươi năm chẳng có ai phát hiện cũng cười đứng lên, đi đằng sau y.

Tiểu hòa thượng cầm lấy cái dĩa dầu mè được đặt ở góc chùa miếu, nhìn y luôn một mình đi về phía sau núi của chùa miếu, nhìn phần ngực áo trên tăng y của y đôi khi sẽ căng phồng như thể đang giấu một con vật nhỏ nào đó.

Tiểu hòa thượng nghe các sư huynh nói trụ trì chỉ có một mình, nhưng tiểu hòa thường biết, trụ trì luôn mỉm cười nói chuyện với phần đất trống bên cạnh mình, bên cạnh y nhất định còn có một "người" khác đang ở cùng trụ trì.

"20 năm, ngươi đã tìm được đáp án chưa?"

Buổi tối, người nọ ôm giao xà đen bóng, hẳn nên gọi là giao long, dịu dàng hỏi.

Đáp án vì sao mấy trăm năm trước trụ trì phủ nhận đáp án của mình, đáp án ở chung 20 năm, người trước mặt này có phải là "trụ trì lúc đó" không.

Mãng Quân không biết, hắn tìm không ra, nhưng không còn thời gian nữa, rất nhanh hắn đã phải độ kiếp một lần nữa.

Tân trụ trì ôm hắn không nói gì, mà vào đêm trước khi độ kiếp, y móc một hộp phấn mặt màu đỏ từ trong lòng ngực ra, ngón tay dính phấn, điểm lên giữa mày Mãng Quân đang không phòng bị.

Mãng Quân nhìn chằm chằm y, nhìn gương mặt tươi cười của trụ trì trong nháy mắt, nội tâm hắn sóng gió mãnh liệt, như thể đã có đáp án, dựng đồng màu vàng kim của hắn chảy nước mắt, bỗng nhiên đã hiểu vì sao nhiều năm trôi qua như vậy mà y nhất định phải đến đây lần nữa, nấn ná không đi.

Hắn chưa từng hận trụ trì...

Mãng Quân bỗng nhiên đã hiểu, nhiều năm trước hắn nhất thời giận dữ, có lẽ khi bình phục hắn sẽ nhịn không được mà một lần nữa đến bên cạnh trụ trì, đi tìm trụ trì muốn giải thích, cho dù trụ trì có nói lý do gì, hắn đều sẽ tha thứ cho y, vì hắn đã quen xem nơi có trụ trì cạnh bên là nhà của mình, hắn muốn về nhà, hắn chỉ muốn về nhà mà thôi...

Nhưng trụ trì đã chết, không còn nữa...

Nhà không còn, lời giải thích cũng không có, lý do trở về cũng đã không còn...

Một năm bốn mùa qua đi rồi thêm một lần luân hồi, oán hận của Mãng Quân đột nhiên biến mất, trời cũng vừa lúc thay đổi ngoài ý muốn, khiến hắn trở thành một đứa trẻ tính cách ham chơi muốn về nhà cũng không còn nhà để về. Hắn vẫn luôn chờ trụ trì luân hồi, cho dù có đi đâu, hắn đều sẽ trở về chùa Dông Tố, chờ gặp lại người kia.

Trụ trì nói:

"Ngươi đi độ kiếp đi, ta sẽ ở đây chờ ngươi."

Mãng Quân hỏi:

"Lần này ngươi sẽ giải thích cho ta sao?"

Trụ trì nói:

"Ta sẽ."

Mãng Quân đi, hắn biết mình độ kiếp xong chịu hết lôi kiếp, trụ trì sẽ chữa lành cho hắn, sau khi độ kiếp gian khổ rồi chịu thêm lôi kiếp, hắn vẫn trở về chùa miếu.

Một thân đồ đen, Mãng Quân ngồi trên đệm hương bồ, chờ trụ trì đứng lên điều chỉnh chỗ ngồi, y đưng lưng về phía Phật Tổ đối mặt với Mãng Quân.

Tư thế này, biểu cảm này, và những chi tiết rất nhỏ trong nháy mắt đã giao thoa với nhau, khiến cho Mãng Quân đã từng vì hưng phấn bỏ qua rất nhiều chi tiết, trong phút chốc chân tướng như thể chỉ còn cách một lớp băng gạc.

Mãng Quân trong nháy mắt đã hiểu.

Đôi môi hắn run rẩy, như thể muốn khóc, hỏi y.

"Trụ trì, trên trời sấm đánh sét gầm, có con rắn nọ hóa rồng hay chăng?"

Trụ trì cười dịu dàng, lấy trong lòng ngực ra phấn mặt đã từng dùng một lần, lau đi điểm hồng giữa mày hắn, y nói:

"Thiên hạ sớm đã không còn rồng, cho nên nơi này không có giao xà hóa rồng."

Kim quang hóa rồng tan đi, Mãng Quân đã đoán trước được việc này nhưng mặc kệ mà ngồi trên đệm hương bồ, dựng đồng màu vàng kim in lên người nọ, từng dòng từng dòng nước mắt chảy ra từ hốc mắt.

Thiên hạ sớm đã không còn rồng, vì sao không còn? Bởi vì Thiên Đạo đã sớm không chứa chấp chủng tộc này tồn tại được nữa.

Lúc ấy hắn vẫn chưa để trong lòng, bây giờ thứ nghe được lại là chân tướng duy nhất của mấy trăm năm trước đó, là chân tướng khiến trụ trì rời bỏ Phật tổ, thay hắn chặn hết tất thảy!

"Đừng khóc, đừng khóc..."

Trụ trì lau nước mắt cho Mãng Quân, ngón tay y ấm áp, là độ ấm Mãng Quân thích nhất.

"Ngộ tính của ngươi quá tốt, căn cốt cũng không tồi, chỉ có mấy trăm năm mà đã độ kiếp thêm một lần nữa, ta không biết sẽ còn có thể giúp ngươi chặn lại được bao nhiêu lần, nhưng ta đã tính được rồi, sau này sẽ xuất hiện cơ duyên chuyển mình."

"Ta không cần cơ duyên chuyển mình, bỏ đi... Ngươi đừng đi được không? Đừng đi mà..."

"Chuyện này có hơi khó đấy."

Trụ trì mỉm cười lau khóe mắt của hắn, ngay lúc Mãng Quân nói ra câu "ngươi đi rồi ra không còn nhà để về nữa." trụ trì cũng khóc, nhưng y khóc không thành tiếng, cũng không để Mãng Quân thấy, mà ôm Mãng Quân vào trong ngực mình, để đầu của hắn đè lên vai mình.

Nước mắt ấm áp chảy xuống khuôn mặt trụ trì.

Đưa lưng về phía Phật tổ, ôm ấp giao long, nhìn bên ngoài chùa miếu lại đón thêm một mùa xuân.

"Đừng khóc, ta hứa với ngươi, khi tuyết trắng phủ đầy tòa thành, ta sẽ trở về."

Buổi tối hôm đó, trụ trì viên tịch.

Mãng Quân biến thành một con giao xà nho nhỏ đen bóng, cuộn tròn trong lồng ngực y, cảm giác cơ thể y từ ấm áp chuyển dần sang lạnh băng, tiễn y đi đoạn đường cuối cùng.

Vốn dĩ một đại sư như vậy hẳn phải để lại xá lợi, nhưng đại giới mà trụ trì phải trả quá lớn, sau khi y chết ngoại trừ cơ thể sớm đã mắc bệnh nguy kịch ra, cái gì cũng không để lại...

Tác giả có chuyện muốn nói: Hu hu hu, tui mặc kệ, tui muốn viết phiên ngoại trước.

Tui muốn cho mọi người biết vì sao tui không ngược Chu Chu với Kích Kích, tui thật sự đã thủ hạ lưu tình rồi đấy.

Phiên ngoại của Mãng Quân sắp xong rồi, chính truyện còn gặp lại ổng mà.
Bình Luận (0)
Comment