Khi tuyết trắng phủ đầy tòa thành ta sẽ trở về, khi tuyết trắng phủ đầy tòa thành ta sẽ trở về...
Mãng Quân bơ vơ một mình, không biết đã qua bao nhiêu mùa đông, cuối cùng khi mọi người bắt đầu mặc những bộ sườn xám kì lạ, chế tạo ra rất nhiều công cụ hắn không biết, trụ trì đã trở lại.
Mãng Quân muốn độ kiếp, nên trụ trì lại về rồi.
Lần luân hồi này, trụ trì bẩm sinh đã không nghe được, nói không nên lời, nhìn cũng không rõ.
Tựa như một hình phạt, linh hồn của y đã loãng đến mức không xong, linh lực thấp kém, sau khi tiết lộ thiên cơ đã trở thành một người tàn phế.
Nhưng Mãng Quân không chê y, thậm chí chui vào vạt áo của y, ngủ đến ấm áp cả người.
Hai người đều biết rõ, trụ trì đã không kiên trì nổi đến lần tiếp theo, đây là lần luân hồi cuối cùng.
Cho nên hai người rất quý trọng thời gian cuối cùng này, mỗi ngày chỉ cần ở cạnh nhau là được, không rời xa nhau là được, cho dù chỉ là ngồi không nhưng vẫn ấm áp, vui vẻ.
Tô phấn mặt, trụ trì ba kiếp như vẫn còn chưa tô đủ nên y rất kiên trì, chuyện này như trở thành sở thích của y, bây giờ y đã không còn nhìn thấy được mặt của Mãng Quân, nghe không được giọng nói của hắn, nói không ra được câu khen ngợi nào, nhưng chỉ cần Mãng Quân đỡ lấy cổ tay của y, để ngón tay y ấn lên mi tâm mình, lau đi phấn mặt trên đó, người nọ sẽ cười rộ lên.
Y nhắm hai mắt, biểu cảm thỏa mãn cọ cọ không tha.
Mỗi khi như thế, Mãng Quân nhìn thấy gương mặt tươi cười của y, cảm thấy giữa hai người họ có rất nhiều thứ khang khác.
Chua chua ngọt ngọt, nhưng không khiến người ta chán ghét.
Bóng dáng vạn vật thế gian chui qua khe cửa, đã thay đổi rất nhiều.
Đời này, mọi người dâng hương không phải vì muốn tăng nhân trong chùa có tài năng hay thực học hay không, mà là vì tăng nhân trong miếu có đủ thần bí hay không, truyền thuyết có đủ cổ quái hay không, trụ trì có đủ già hay không, nếu có hết thì sẽ biến thành núi tiên chùa linh.
Cho nên "trụ trì" có bản lĩnh chân chính vẫn luôn không được làm trụ trì, ngược lại vì tàn tật mà y nhận hết những ánh mắt lạnh lẽo của tăng nhân trong miếu.
Y dùng tiền tiết kiệm của mình để nhờ người nông phu hay lên núi đưa đồ ăn mua phấn mặt, nông phu đáp ứng được được, đảo mắt đã đi nói cho người khác nghe, nói tên hòa thượng mắt mù trong miếu không thành thật, tham lam nữ sắc, một hòa thượng mà đi mua phấn mặt, không chừng là lén gặp một nữ khách hành hương nào đó!
Mọi người luôn cảm thấy hứng thú với những câu chuyện tư tình nam nữ, truyền đến truyền đi, dần dần người biết đến càng ngày càng nhiều, người dâng hương luôn dùng ánh mắt khác thường nhìn y, lão chủ trì cũng nghe được tiếng gió, buổi tối đóng cửa chùa miếu, sầm mặt gọi những tăng nhân khác bắt y lại, lục soát đồ vật.
Mãng Quân tức đến đỏ mắt, hận không thể ăn hết bọn họ!
Nhưng người nọ nắm lấy tay áo hắn không cho hắn động thủ, cuối cùng phấn mặt cũng bị lục soát ra, lão chủ trì tức muốn hộc máu ném hộp sứ lớn nhỏ có hình vỏ sò lên người người nọ, những thứ đó vỡ tan tành trên mặt đất, phấn mặt bên trong cũng tan hết, quậy vào trong bùn đất.
Mãng Quân phẫn nộ đến cực điểm, trực tiếp phát điên, vẫy tay áo ra khỏi người đang cố kiếm chế tay hắn, hóa thành cự giao dùng đuôi quét một cái, đá bay đám tăng nhân ra ngoài!
Những thứ ngu dại đó lăn ra đất như những củ khoai tây, từng người váng đầu hoa mắt, xương sườn gãy bảy tám cái, vừa ngước lên định xem hòa thượng mù đó thì phát hiện y đã biến mất...
Mãng Quân sợ hòa thượng giận hắn nên không hạ sát chiêu, hắn chỉ xị mặt ôm người rời khỏi chùa miếu đó.
Hòa thượng cười ha ha sờ sườn mặt của hắn, giống như khi sờ vảy của hắn khi trước, lại nói:
"Ta không ngại, đừng giận."
"Hừ!"
Mãng Quân mặt sầm mặt, một bụng lửa giận chỉ có thể đè xuống, vì dù cho hắn có nói thì người này cũng không nghe.
Rời khỏi chùa miếu, với bản lĩnh của Mãng Quân, cuộc sống của hai người tất nhiên không có gì để lo.
Mãng Quân cũng không để ý đến ngôi chùa miếu đó, hắn chỉ quan tâm một mình vị hòa thượng của chùa miếu đó thôi, nhà của hắn là cái ôm ấm áp của hòa thượng.
"Trụ trì" bây giờ đã không còn nhìn thấy nhưng vẫn vĩnh viễn cười ha ha, Mãng Quân nằm bên cạnh y, nắm lấy tay y đặt lên giữa mày của mình, cảm nhận được xúc cảm ấm áp tinh tế, hắn liền có ảo giác chỉ cần như thế này là được rồi.
Nhưng ngày lành nào cũng phải kết thúc.
Mãng Quân lại muốn độ kiếp.
Giao long đen bóng trốn trong chăn thành cây gậy rắn nhỏ, nghĩ thầm: Tốt nhất là để lôi kiếp đánh chết ta, y có thể sống sót, ta cũng không cần phải hại y một lần nữa
Nghĩ xong rồi lại bắt đầu hận bản thân từng là một người có thiên phú đáng để kiêu ngạo, vì sao không phải cứ để im như thế là được, vì sao không tu hành cũng sẽ chịu lôi kiếp?
Một bàn tay ấm áp tiến vào, dịu dàng xoa xoa lớp vảy đen bóng.
Mãng Quân biết là hòa thượng, giao long dò cái đầu đen bóng của mình ra, miệng lưỡi nói tiếng người:
"Ta không muốn hóa rồng."
Trong phòng không ai trả lời, hắn liền lầm bà lầm bầm:
"Ta muốn ở bên ngươi, muốn ngắm tuyết cùng ngươi, muốn nằm trong ngực ngươi nghe ngươi tụng kinh, muốn..."
Muốn vĩnh viễn nằm ở vị trí gần ngươi nhất, vậy là đủ rồi.
Hắn càng nói, trong lòng càng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt dữ dội, giày vò trái tim hắn.
Có lẽ hòa thượng cũng biết, vì thế y càng dịu dàng hơn ngày thường, ngồi trên mép giường, ngón tay cọ cọ lớp vảy trên người Mãng Quân, Mãng Quân trở mình, móng vuốt nho nhỏ túm lấy ngón tay của y, vảy ngược cũng để cho y sờ.
Người nọ khi sờ đến vài miếng vảy ngược còn hơi kinh ngạc, sau đó y lập tức phản ứng lại, buồn cười dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cạo cạo, tỏ vẻ y đã biết.
Móng vuốt của Mãng Quân túm lấy bàn tay ấm áp, trong cổ họng tràn ngập tiếng rầm rì làm nũng, trong con ngươi dựng đứng là hình bóng sườn mặt của y.
"Ngươi thật đẹp."
Hắn nói:
"Thật sự rất đẹp."
Mãng Quân nghiêm túc nói ra lời này, hòa thượng nghe không thấy nhìn không được nhưng vẫn dịu dàng, tuy nhiên trong nháy mắt, chính bản thân hắn đã buông xuống gánh nặng trong lòng, biết được tâm ý của mình.
Có một số việc cho dù là không muốn nhưng cũng phải trải qua.
Như là già cả, như là tử vong, đều phải trải qua hết
Mãng Quân và trụ trì cùng trở về chùa miếu, trong ngôi miếu rách nát không người, Nhân tộc gần đây đã bắt đầu đánh giặc, trận chiến cực kì nghiêm trọng, người trong chùa miếu hắn là đã bỏ bảy, hoặc có thể là đã bị giết.
Thời gian trôi đi, ba kiếp thoáng qua.
Hai người lại một lần nữa trở về điểm xuất phát, ở cùng một vị trí, nhưng tâm thế lại bất biến.
Mãng Quân trốn hết một năm đã là cực hạn, sấm chớp trên bầu trời dày đặc, tên đã lên dây không thể không bắn, trụ trì tìm một chiếc nệm hương bồ ngồi xuống, sau đó vẫn là đưa lưng về phía Phật tổ, mắt nhìn Mãng Quân.
Y là một tăng nhân, y thành kính như thế, Mãng Quân đã làm bạn với y ba kiếp, mỗi kiếp y đều sớm muộn tụng kinh, nghiêm túc khổ đọc, nghiên cứu Phật pháp, cầm chổi nghiêm túc quét dọn lá rụng bụi bặm trong chùa, năm này qua năm nọ, ngày này qua tháng nọ, trước sau gì vẫn thế
Nhưng cuối cùng, vị tăng nhân thành kính đó vẫn lựa chọn con giao nhỏ kia, ruồng bỏ tín ngưỡng của mình, dịu dàng bình thản cười với Mãng Quân.
Y vươn tay về phía Mãng Quân vẫy vẫy, Mãng Quân im lặng đi qua, người nọ viết hai chữ vào trong lòng bàn tay hắn.
—- Đi đi.
Đi đi, đi đâu? Mãng Quân tự hỏi, trở tay nắm lấy tay y không buông, người nọ lắc đầu, tiếp tục viết chữ trên tay hắn:
"Đây hẳn là lần thứ ba ta muốn đỡ thay ngươi khi ngươi hóa rồng, sau lần này về sau ngươi sẽ có cơ duyên, ta đã tính được một đường sinh cơ rồi."Trong lòng Mãng Quân dày vò, lửa giận và đau khổ khiến hắn hắt tay trụ trì ra, viết:
"Vậy ngươi đã từng tính qua chừng nào thì ngươi về chưa?!"Ngón tay thon dài giật giật, trụ trì cuối cùng mỉm cười viết:
"Khi tuyết trắng phủ đầy tòa thành, ta nhất định sẽ trở về.".... Ngươi nói dối.
Ngươi nói dối!!!
Mãng Quân rống giận với y:
"Ngươi căn bản không có kiếp sau! Ngươi nói dối! Nói dối!"
Hắn gào thét, nước mắt chảy đầy mặt.
Cái gì mà khi tuyết rơi ta sẽ về, ngươi là kẻ lửa đảo, ngươi là đồ gạt người!
"Thật mà, ta không lừa ngươi, không tin ngươi chờ thử xem."Trụ trù dịu dàng sờ sờ, xoa đầu Mãng Quân, hé miệng, dùng khẩu ngữ nói ra lời nói dối không kẻ nào tin.
"Ta rất lợi hại, sao cứ thế mà chết được chứ. Ta sẽ còn quay về nơi này, được không? Chúng ta thử một lần đi."Tiếng sấm lớn hơn.
Biểu cảm kích động của Mãng Quân dần trở nên bình tĩnh, thậm chí nó còn trở nên lạnh lùng vô cùng, hắn liếc mắt nhìn sấm chớp bên ngoài, biết rằng dù cho bản thân có đi hay không thì người này vẫn sẽ chết vào ngày hôm nay, đã là vận mệnh rồi, ai cũng không thể thay đổi.
Vì thể hắn cưỡi mây bay lên, biến thành giao long bay về phía bầu trời, chờ sau khi hắn ăn lôi kiếp rồi bay xuống dưới, nắm lấy bàn tay người nọ, viết từng câu từng câu lên đó, viết đến cả người run rẩy, viết đến môi bị cắn cho chảy máu.
Nụ cười tươi của trụ trì vẫn không đổi, vẫn luôn mở bàn tay ra chờ hắn viết xong, hai mắt chậm rãi nhắm chặt chỉ có nhiều thêm một vệt nước ướt át trên mặt...
Cuối cùng, câu nói kia đã viết xong.
"Trụ trì, bầu trời sấm đánh sét gầm, có con rắn nọ hóa rồng hay chăng?"Trụ trì viết:
"Thiên hạ sớm đã không còn rồng, cho nên ở đây không có giao xà hóa rồng."Ầm —-
Sấm sét bên ngoài đánh lên vách tường chùa miếu, đá gạch nứt toạc khiến vách tường bị lủng thành một hố to, như thể Thiên Đạo đang phát tiết sự bất mãn của nó, cuối cùng không thể không dẹp tan mây mù, bụi băm rơi xuống.
Mãng Quân không hóa rồng.
Trụ trì vẫn chết.
Lần này, Mãng Quân ôm y, vẫn nói chuyện với y, ngón tay y cũng ấn lên giữa lông mày Mãng Quân, nhẹ nhàng cọ cọ, nhưng ngày mới vừa đến, tay của trụ trì vẫn rơi xuống.
Không thấy câu đáp lại của người trong ngực, Mãng Quân sửng sốt trong chốc lát, ôm sát y, tiếp tục nói.
Hắn nói rất lâu rất lâu, lâu đến mức cơ thể người trong lòng ngực bắt đầu có mùi hôi, hắn mới đưa người nọ chôn ở ngọn núi phía sau chùa Dông Tố.
Trụ trì nói hắn về sau sẽ có một cơ duyên lớn, nhất định phải nắm chặt, có thể hai người vẫn sẽ có cơ hội gặp lại.
Mãng Quân muốn hóa rồng, vì gặp lại, hắn vẫn luôn chờ lôi kiếp thứ tư, nhưng vẫn không được, vì sau khi trụ trì chết, y đã biến thành tâm ma của Mãng Quân.
Tâm ma đã có thì sao có thể độ kiếp?
Vì thế hắn cứ chờ cứ chờ, Mãng Quân cuối cùng cũng chờ được một ả đàn bà tên là Vân Trầm đánh thức hắn, nói cho hắn biết nếu có Long châu thì có thể hóa rồng...
Hắn thua.
Đường nhỏ phía sau ngọn núi của chùa miếu, trên cổ Mãng Quân có bốn cái hố hình ngón tay đang ùng ục phun máu, làm ướt quần áo dày nặng của hắn, hắn dùng một tay che lại, cổ họng phát ra từng tiếng thở dốc, bước chân gian nan đi xuống dưới chân núi.
Vệt máu hiện ra phía sau hắn, như là một đường thẳng không đứt đoạn.
Qụa đen trên đầu hé miệng phát ra tiếng rít gào của Vân Trầm, trách cứ Mãng Quân là một tên nực cười.
Đôi mắt lạnh lùng của Mãng Quân quét nhìn nó một cái, ngay sau đó sương đen liền dạy cho con quạ đen một bài học, biến nó thành một bãi thịt nát.
Mãng Quân tiếp tục bước đi.
Thời tiết thật lạnh, cơ thể cũng thật lạnh, hắn hà hơi từng lớp sương màu trắng, dựng đồng màu vàng kim vô hồn, thời tiết rét lạnh như vậy khiến hắn nhớ đến vạt áo ấm áp của người nọ.
Hắn đi đến sau núi đến một phần mộ đã qua sửa chữa, dưới lớp áo khoác biến thành một con giao long nhỏ nhỏ đen bóng, con giao long ngậm ra một cái hộp nhỏ từ trong quần áo của mình, trườn vào trong động rắn.
Thật nhiều máu loãng cọ trên bùn đấy, Mãng Quân không thèm để ý, lúc hắn chui vào động, trong lòng nghĩ:
"Ta về rồi đây."
Trụ trì, ngươi ở một mình thế nào? Có muốn tụng kinh tiếp không? Có nhớ đến ta không?"
Ta mua phấn mặt rồi này.
Ngươi có muốn tô không?
Con giao long nhỏ vòng qua gạch đá, liến vào trong huyệt mộ hình tròn, bên trong là quan tài của trụ trì, trên cổ nó vẫn dính máu, nhưng vẫn nhịn đau dùng móng vuốt bò lên quan tài bằng đá, nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài ra, bên trong là một bộ xương trắng mặc đồ tăng nhân.
Nó đặt hộp trang điểm vào trong quan tài, nói:
"Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, mùa đông năm nay ngươi có về không? Ta lạnh quá đi mất, ngươi cho ta chút ấm áp nhé."
Nó bò vào quan tài, đỉnh đầu nhòn nhọn tiến vào vạt áo của tăng nhân, giống như khi trước, trườn lên "ngực" y.
Tuy hắn thường xuyên đổi tăng y, tuy bộ xương cốt rất sạch sẽ, nhưng nó đã sớm không thể cho Mãng Quân ấm áp năm đó, Mãng Quân lại giống như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, đặt cơ thể bị thương của mình lên trên xương trắng...
"Trụ trì, ta thất bại rồi."
"Ngươi nói ngươi rất lợi hại, nhất định ngươi sẽ về, ta tin, nên chừng nào ngươi mới về vậy?"
"Ta đang ở chùa Dông Tố đây, ta vẫn luôn không đi đâu, ngươi trở về ta liền biết."
"Tuệ Minh... Ta muốn cùng ngươi ngắm mầm cây từ trong đống lá khô, muốn cùng ngươi xem mầm cây đó lại biến vàng một lần nữa, muốn cùng ngươi trải qua thật nhiều thật nhiều bốn mùa luân hồi."
"Ngươi lại tô phấn mặt cho ta đi."
Cho dù có bao lâu, ta vẫn sẽ chờ mùa tuyết rơi ngươi đã nói.
Tuy rằng ta biết.
Ngươi đang gạt ta...
Tác giả có lời muốn nói: Ừm... Hẳn là không ngược lắm ha. Ha ha ha
Jeong: Tính ra bà tác giả tắt cái văn hề của bả để viết ngược thì chắc tâm can độc giả bị bả xé tan tành lắm =))))