Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 68

Một đoàn xe buýt du lịch phun sơn màu lam nhạt chạy như bay trên con đường ở một vùng núi xa xôi.

Tên đoàn xe trên thân xe đã bị rỉ sét không thấy rõ, chỉ có dòng chữ “hoan nghênh quý khách” màu đỏ tươi là rõ ràng.

Một tiếng trước.

Hành khách bên trong xe dưới sự khoáy động của hướng dẫn viên du lịch mà càng thêm nhiệt tình

Bọn họ đều là người của thành phố B, bên đó rất ít khi có tuyết rơi cho nên nhà nào có điều kiện thì mỗi mùa đông đều sẽ đi đến điểm du lịch có tuyết để chơi.

Nữ hướng dẫn viên du lịch mặt mày tươi cười giới thiệu cho bọn họ đích đến là: Thôn Tuyết Đình.

“Thôn của chúng tôi mỗi năm đều sẽ có một trận tuyết lớn, có lần tuyết rơi nhiều đến mức còn lấp cả nhà, cảnh sắc rất xinh đẹp, người trong thôn cũng rất nhiệt tình, mọi người không cần lo lắng chỗ ăn chỗ ngủ, tất cả đều sẽ do chúng tôi phụ trách, mọi người cứ việc chơi ném tuyết hay đắp người tuyết, có khi còn có thể trải nghiệm việc nhìn bát nước đông thành băng đó.”

Hành khách trên xe đều lộ ra biểu cảm mong chờ, hưng phấn nói chuyện với bạn bè bên cạnh.

Tài xế xe buýt và hướng dẫn viên du lịch đều là người của thôn Tuyết Đình, theo lời bọn họ nói, hoạt động du lịch này là do người trong thôn tự tổ chức, thôn bọn họ không có gì quá đặc sắc, đường xá xa xôi, kinh tế so với các vùng khác thì lạc hậu rất nhiều, cho nên họ mới nghĩ ra cách này.

Bé gái trên xe buýt cực kì ngoan, giọng nói mềm mụp hỏi ba hỏi mẹ, cho phải tuyết ở đó có thể giấu người đi luôn không.

Giọng điệu ngây thơ trong sáng cộng với khuôn mặt đáng yêu trắng nõn khiến ai trên xe cũng cười, một đôi vợ chồng trên dưới 40 bị đứa nhỏ chọc cho cười không ngừng, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.

Trên xe có ba sinh viên đại học cùng phòng đến đây chơi, có một cậu trai lấy đồ ăn vặt ra cho bé gái ăn, một đôi vợ chồng mới cưới nhân dịp tuần trăng mật cũng đến đây nghịch tuyết, họ ngọt ngào bên nhau nhìn thế nào cũng thấy rất hơp.

Ba cậu sinh viên rất nhanh đã nói chuyện rất hợp cạ với đôi vợ chồng trẻ, bọn họ bừng bừng hứng thú thảo luận hoạt động tiếp theo là gì, người chồng là một người đàn ông tương đối gầy gò, nhưng lúc nói chuyện thì rất hài hước.

Người vợ thì nhìn có vẻ mạnh mẽ, kiên cường như những cô gái ở Đông Bắc, cô cũng khá xinh đẹp, lúc nói chuyện thì thẳng thắn và cẩn thận, người trên xe cũng bị cô chọc cho cười sang sảng, mọi người đều lộ ra nụ cười chờ mong.

Tiếng cười không ngừng, tiếng nói chuyện với nhau không ngớt, nhưng vô số đôi mắt đều cố ý vô tình đặt trên ba người đang ngồi lặng lẽ ở hàng ghế sau.

Thật nhiều cặp mặt màu nhâu nhạt, màu đen tụ lại, bên trong cất giấu đủ loại sắc thái tâm tư.

Hàng sau cùng, một thanh niên thanh tú đầu trọc trên đầu có mang một chiếc mũ len, lỗ tai nhét tai nghe ngồi ở trên xe lắc lắc lư lư, trong miệng còn nhai kẹo cao su.

Vì không nói chuyện nên cậu thanh niên có vẻ không dễ ở chung.

Loại người này trên thế giới có rất nhiều… đây cũng không phải là nguyên nhân khiến bọn họ chú ý, lý do thật sự chính ta người đàn ông bên cạnh thanh niên đầu trọc đang ôm một người đàn ông khác.

Một người đàn ông anh tuấn lạnh lùng, sắc mặt tái nhợt, mặt mày thon dài nhìn có vẻ hơi gầy, quả thật như anh không cùng một thế giới với bọn họ.

Giống như chỗ ngồi của anh không thoải mái nên anh không ngồi trên đó mà là được một người đàn ông khác có thân hình cao lớn cường tráng ôm vào trong ngực.

Người đàn ông ôm anh có một khí chất mạnh mẽ khó có thể hình dung, cánh tay hắn vòng quay tấm eo gầy yếu của anh, tay áo căng phồng, vai rộng chân dài, quần áo phẳng phiu, làn da màu mật khỏe mạnh, chỉ dùng mắt thường liếc qua là có thể biết rõ người đàn ông này có thể khiến người ta hâm mộ tới cỡ nào, cái dáng người đó có thể làm thành cái poster dán lên tường.

Là một đôi gay.

Còn là một đôi gay ưu tú.

Vô số ánh mắt có tò mò có chán ghét phóng lại chỗ ba người.

Chậc – không phải cái thứ không bình thường như loại quan hệ bệnh hoạn này thì nên trốn trốn tránh tránh sợ bị người ta phát hiện mới là lẽ thường tình sao, sao hai người đó lại quang minh chính…

Đột nhiên, người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén, hơi thở đầy vẻ công kích trong nháy mắt hiện lên sát ý!

Vô số tầm mắt mang theo đủ loại hàm ý chạy trối chết, trong xe yên tĩnh vài giây, rất nhanh đã lại tràn ngập âm thanh nói chuyện với nhau cực kì vui vẻ.

“Sao thế?”

Nguyễn Hành Chu vì sợ lạnh bụng còn không thoải mái nên mày hơi nhăn, đôi tay, mặt và chóp mũi đều rúc vào trong ngực Thiên Kích, đầu ngón tay nhạy bén phát hiện cơ bắp trên người đàn ông của anh căng chặt trong nháy mắt.

“Không có gì.”

Thiên Kích nhìn chằm chằm những hành khách khác trong xe, sát khí trong mắt lan tràn, cho nên khi không khí bên trong xe dần trở nên căng thẳng, không còn tiếng nói đùa vui vẻ với nhau nữa, hắn mới bình tĩnh thu hồi ánh mắt:

“Thật sự là quá chán với cái đám nhân loại mãi không thay đổi này.”

“Dù sao cũng là một chủng tộc tràn ngập sự tò mò mà.”

Ngụy Đa Diệp ngồi ở phía sau nghe nhạc, cũng lạnh nhạt liếc mắt những đám người thường đó, giọng điệu nhẹ nhàng tùy ý, có có một sự khinh thường ẩn trong đó.

Ngón tay Nguyễn Hành Chu hơi cuộn tròn lại, Thiên Kích như là nhớ đến cái gì đó nên cúi đầu nhìn chằm chằm xoáy tóc của anh, bàn tay to xoa xoa mái tóc đen mềm của anh.

“Em không tính.”

Em là đặc biệt.

“Ừm.”

Khóe môi Nguyễn Hành Chu giơ lên, cọ cọ ngực Thiên Kích, chóp mũi ngửi được mùi thơm quen thuộc, trái tim cũng an tâm.

Xe buýt du lịch tuy không phải rất mới, nhưng chạy cực kì ổn định, không biết khi nào mà âm thanh trong xe dần dần nhỏ đi, có rất nhiều người bắt đầu nhắm mắt ngủ.

Tại lúc mọi người đang lâm vào trong giấc ngủ say.

Xe buýt chạy nhanh, xung quanh con đường hẻo lánh đột nhiên mơ hồ, cảnh sắc và con người đều biến thành một tấm ảnh bị chụp mờ.

Camera trên đường vốn dĩ đang ghi hình một chiếc xe đang chạy bình thường thế nhưng đột nhiên lại biến mất không tung tích…

Không khí trong xe tràn ngập một mùi dầu máy và chua chua, trải qua sáu tiếng hành trình, cho dù là đôi vợ chồng trẻ ăn mặc tươm tấp hay là ba cậu sinh viên nói chuyện không dừng đều nhét tai nghe vào tai, dựa lên chiếc ghế dựa màu làm vừa nãy còn có chút khó chịu mà nghỉ ngơi.

Cho nên họ không nhìn thấy, tài xe trung niên mặc áo khoác mặt mày vô cảm nắm lấy tay lái, sắc mặt biến vàng, tròng mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước không nhúc nhích, nữ hướng dẫn viên du lịch vừa nãy còn nhiệt tình cũng thế, như là một mô hình plastic hình người!

Chiếc xe run rẩy kịch liệt.

Con đường vốn đang mờ mờ bắt đầu chân thật, đi thêm một đoạn thời gian trên đường dần dần có một ít cỏ cây, dưới cỏ cây còn bao trùm một tầng tuyết đọng đang tan, lộ ra lớp bùn đất đã biến đen và cành cây khô gầy như những cái khe nứt dữ tợn trong bóng đêm, trên mặt đất không có một chiếc lá nào.

Con đường gồ ghề lồi lõm khiến xe buýt đang vững vàng lung lay, như thế là một ông lão đang đi bộ.

Độ ấm bên trong xe giảm xuống, hành khách trong lúc ngủ mơ có mơ thấy ác mộng, cơ thể cũng không khống chế được sự sợ hãi, sau lưng truyền đến từng đợt gió lạnh lẽo, thậm chí còn không ngừng run lên.

“Lạnh quá… Thật sự lạnh quá…”

Nhưng không có ai tỉnh lại.

Ngoại trừ Thiên Kích và Ngụy Đa Diệp ngay từ đầu đã không ngủ thì chỉ còn Nguyễn Hành Chu đang ngủ say trong lòng ngực của Thiên Kích.

Thiên Kích nhìn bên ngoài, theo con đường bọn họ đi, tuyết bắt đầu dày lên, vốn dĩ chỉ có một tầng tuyết mỏng nhưng dần dần trở nên rắn chắc, trên cây cũng bắt đầu có tuyết đọng.

Nhìn lại, giống như một lớp màn màu đen nhuộm thành màu trắng, thậm chí còn có chút chói mắt.

“Vù vù….”

“Vù vù….”

“Đại lão, anh có cảm thấy tiếng gió bên ngoài giống như tiếng khóc không?”

Ngụy Đa Diệp gỡ tai nghe xuống, nhỏ giọng nói với Thiên Kích.

Ngón tay Thiên Kích cọ cọ chiếc gáy của Nguyễn Hành Chu đang ngủ say, tròng mắt phản chiếu khuôn mặt tái nhợt đang ngủ của anh, đầu cũng không nâng lên, nói:

“Không cần lo nhiều như vậy.”

“À.”

Ngụy Đa Diệp duỗi cổ cảnh giác nhìn tài xế và nữ hướng dẫn viên, ngoan ngoãn đeo tai nghe lên một lần nữa.

Ngoài xe là những tiếng gió ai oán đang thổi mạnh, cửa sổ xe bao trùm một lớp sương trắng dày, như tiến vào một thế giới trắng tinh, vừa nghe tiếng gió là có thể tưởng tượng được gió bên ngoài lạnh thấu xương cỡ nào, Ngụy Đa Diệp dùng tay lau lau cửa sổ xe, phát hiện bên ngoài đã là một mảng trắng xóa.

Cái nơi nhiều tuyết như thế, sẽ khiến cho người khác có cảm giác như mình muốn đi ngủ đông.

Giống như thời gian cũng dừng lại.

Không biết chiếc xe lay động bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng dừng lại.

Bầu trời rơi đầy tuyết, trên đường nhỏ có cắm một cái biển gỗ, trên đó viết:

“Thôn Tuyết Đình – thiên đường nghỉ phép.”

- 0-

Giọng nói vui vẻ của nữ hướng dẫn viên truyền đến:

“Mọi người dậy thôi nào, đã đến nơi rồi!”

Người trên xe ngáp từng đợt.

Nguyễn Hành Chu cũng bị tiếng ồn đánh thức, mở to mắt ngáp một cái, bàn tay của người đàn ông đang xoa xoa bụng anh, bụng nhỏ nóng hầm hập.

Ba cậu sinh viên đột nhiên hoan hô:

“Mọi người mau nhìn bên ngoài đi!”

“Trời đất ơi, tuyết nhiều như vậy hả!”

“Quao, sướng thật sự! Mọi người mau xuống xe cùng chơi tuyết đi ha ha ha, tôi có mua rất nhiều thần khí làm bóng tuyết đó, bọn mình chơi ném tuyết với đắp người tuyết để bạn học kia hâm mộ chúng ta muốn chết!”

Tiếng cười phấn khởi của tuổi trẻ giục không khí trên xe tăng lên, mọi người nhanh chóng mặc áo khoác, khăn quàng cổ, vừa xuống xe đã bị một mảnh trắng xóa đập vào mắt.

Mới vừa bước xuống xe tuyết đã bao phủ lên cẳng chân, Nguyễn Hành Chu, Thiên Kích và Ngụy Đa Diệp ba người nhìn xung quanh, Nguyễn Hành Chu nhíu mày, tầm mắt dừng trên bánh xe buýt.

Tuyết dày như vậy mà không biết làm thế nào mà tái xe có thể lái xe vào được.

Nhưng mà, nếu là xe quỷ, vậy thì không cũng thích được.

Dù gì bọn họ cũng nhận được thư mời bằng cách đó mà…

Mọi người gào thét nhào xuống xe, vui vẻ đi về nơi tuyết trắng xóa, gia nhập đoàn chơi tuyết!

Nếu tuyết hơi mỏng có lẽ không có ai chơi, nhưng nếu khắp nên đều là lớp tuyết trắng xóa dày đặc, lớp tuyết dày mềm mụp phủ lên đất thì sẽ có rất nhiều người không nhịn được mà nằm thẳng xuống, lún thành một cái hố sâu, chọc người khác cười ha ha.

Đôi vợ chồng trung niên vội vàng chụp ảnh cho đứa con gái nhỏ của mình đang nằm trên tuyết vui đùa.

Sinh viên đuổi nhau ném bóng tuyết, còn hợp ba để nâng một người quăng vào trong đống tuyết, từ khi vào đây mọi người đều không ngừng vui đùa.

Ngay cả Ngụy Đa Diệp cũng không nhịn được, cầm một nắm tuyết, hình tượng anh trai lạnh lùng trong nháy mắt tan vỡ, ngây thơ tụm thành một cục với những sinh viên kia.

Cho đến khi chơi đủ một tiếng, mọi người mới bị hướng dẫn viên tươi cười cắt ngang, giới thiệu đến những ngôi nhà trong thôn.

Nhà toàn thôn đều lắp ngói đỏ, mùa đông trong phòng không đốt than đá thì cũng là đốt củi, ống khói phả sương khói, trong một mảnh tuyết trắng lại như đang tô điểm cho nhân gian thật nhiều pháo hoa, như một bức tranh vô thực.

Rất nhiều người bị cảnh sắc mỹ lệ này hấp dẫn rồi cảm thán.

Ngôi làng lãng mạn trong trời tuyết thỏa mãn tưởng tượng của rất nhiều người về bức tranh tuyết và làng mạc.

Nơi bọn họ ở là căn nhà ở vị trí trung tâm thôn, một căn nhà trệt cực kì lớn, vào phòng thì phát hiện bên trong xây thành nhiều phòng, nền xây cực kì cao.

Phòng đều sơn màu trắng tinh, đầu giường và mặt sàn cũng sạch sẽ, trên giường đặt một chiếc chăn nhỏ có hoa văn hoa ấm áp, giường cũng là giường đất được sưởi nên siêu nóng hổi!

Vật trang trí có phong cách cổ, đặc biệt là, mỗi gian phòng đều có trà nóng và mâm đựng trái cây, quả thật là quá tri kỉ.

Rất nhiều người đều cảm thấy mình đã tìm đúng nơi, không ít người giơ điện thoại chụp ảnh.

“Lạ nhỉ, chị nói sao phòng này lại đánh nền cao thế làm gì? Diện tích còn chiếm nhiều nữa, không bằng trực tiếp xây hai tầng, tuy khả năng cung cấp độ ấm chỉ có lầu một là tốt, nhưng vẫn có thể lắp bộ tản nhiệt mà?”

Một sinh viên khó hiểu, hỏi nữ hướng dẫn viên.

Nữ hướng dẫn viên cười ha ha, nói:

“Cậu chàng này hiểu biết quá nhỉ, căn nhà này là nhà chuyên dụng ở thôn chúng tôi, nền cao như vậy là bởi vì có tầng ngầm có một hầm chứa thóc, lương thực trong thôn dưa quả thịt thà các thứ đều được đặt dưới hầm suốt mùa đông, tầng trệt là nơi mở họp của thôn chúng tôi trước kia, sau đó thì cải biến thành nơi cho khách du lịch ở. Không có tầng hai vì thôn chúng tôi thật sự góp không đủ tiền, dù sao cũng phải giữ lại chút tiền để đề phòng một số chuyện chứ.”

Hướng dẫn viên du lịch nói xong, cậu sinh viên còn muốn nói gì đó thì đã bị bạn học đánh vô đầu, một sinh viên khác ngại ngừng xua xua tay với nữ hướng dẫn viên:

“Ngại quá ngại quá, bạn của chúng em học quá lú đầu mà thôi, chị đừng để ý đến nó là được!”

Nữ hướng dẫn viên nói thời gian ăn cơm cho mọi người rồi để mọi người tùy ý đi khắp nơi tham quan, nhưng đừng đi đến nơi quá xa, vì dễ phát sinh chuyện nguy hiểm, hay những thứ thôn cần được bảo tồn, vân vân.

Chờ hướng dẫn viên đi rồi, mọi người như một đám chim nhỏ được thả ra khỏi lồng sắt, từng người ra ngoài chơi.

Để lại Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích liếc nhìn nhau, gật gật đầu, cũng bước vào cái nơi đầy tuyết kia.

Cái thứ đồ đó…

Đang giấu ở đâu đây?
Bình Luận (0)
Comment