Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 69

Trên bao tay đỏ lông xù xù có một đôi sừng rồng, một cái đuôi nhỏ bỏ thứ gì đó vào để làm phồng lên.

Trên thị trường, mọi người rất dễ nhìn thấy những bao tay có hình động vật như vậy, có ếch xanh, sư tử nhỏ, nhưng cặp bao tay này có những phiến vảy được gắn lên đó quá mức tỉ mỉ, ngay cả những nhánh nhỏ như san hô trên sừng rồng cũng không tha.

Thiên Kích cúi đầu nhìn nó, mà Nguyễn Hành Chu thì chậm rì rì tự mang cho hắn.

“Cái thứ quỷ yêu gì đây?”

“Bao tay, làm thành hình bé rồng lửa đấy. Vảy trên đây là dùng hồng ngọc chế tác, thứ được bỏ thêm vào là phát minh mới nhất của viện nghiên cứu, nếu bọn mình muốn tìm được thứ kia thì có thể sẽ phải đào tuyết, đeo nó lên thì không lạnh nữa, hơn nữa còn rất đẹp.”

“Rất đẹp?”

Thiên Kích nhếch miệng:

“Làm sao em có thể thuyết phục được bọn họ dùng vật liệu cao cấp như vậy để chế tác ra cái thứ đồ xấu quắc này?”

Nguyễn Hành Chu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt Thiên Kích rồi hơi cười.

“Bởi vì em là ông chủ.”

“Hơn nữa nó không xấu, nó dễ thương đáng yêu giống em mà.”

“…”

Mẹ bà nó em mà đáng yêu á hả!

Khóe miệng của Thiên Kích vừa cong lên, phức tạp dời tầm mắt ra khỏi cái khuôn mặt than của Nguyễn Hành Chu, sau đó tự cắm tay mình vào trong “miệng rồng”, mang cái bao tay màu đỏ lông xù xù đó.

Trình thủ công rất tinh tế, trong miệng rồng còn có bông.

Nguyễn Hành Chu bừng bừng hứng thú cắm tay vào một cái, sau đó lại cắm vào thêm một cái nữa, như thật sự cắm tay vô miệng rồng vậy… hành động còn mang theo chút sung sướng mịt mờ.

Thiên Kích: “…..”

“Ẻm đang mang bầu ẻm đang mang bầu…”

Trong dựng đồng màu vàng kim là sát khí mãnh liệt mênh mông, người đàn ông anh tuấn nở một nụ cười dữ tơn, niệm câu này trong lòng trên mười lần mới nhét cái sừng rồng vừa nhú ra về, quay đầu sải bước đi về một phía tuyết trắng.

“Hớ, phụt ha ha ha, ha ha ha.”

Nguyễn Hành Chu tung ta tung tăng phía sau hắn, nhìn bóng lưng tức muốn hộc máu của hắn mà cười, vài giây sau, Nguyễn Hành Chu sửng sốt, anh sờ sờ khóe môi của mình, rồi lại sờ ngực của mình.

Quần áo thật dày ngăn cách nhiệt độ cơ thể và trái tim đang đập, từng dòng từng dòng chất lỏng nóng rực lập lòe ánh lửa và niềm hân hoan nhanh chóng dâng trào từ trên xuống dưới mạch máu, bảo anh đi về phía trước, giống như kỹ sị dũng mãnh khát vọng chiến tranh!

Cuối cùng nó phịch một tiếng! Va chạm vào tim, mặt nổi phản ứng.

– Chủ nhân của dòng máu này cuối cùng cũng hiểu được thế nào là vui vẻ, thế nào là tươi cười.

Nguyễn tổng có chứng thiếu hụt cảm xúc, hằng nằm phải uống thuốc điều trị tâm lý và tham vấn bác sĩ để sống qua ngày, anh nghĩ thầm: Thì ra đây là vui vẻ sao? Một năm này mình đã thay đổi rất nhiều, có phải mình đã trở thành một người bình thường rồi không???

Khuôn mặt anh tươi cười, muôn vàn vì sao đều ở trong mắt, sau đó anh quay đầu nhìn thấy mấy cậu sinh viên đang quậy một cục với Ngụy Đa Diệp.

Mặt mày hưng phấn, đầu lưỡi lè ra tứ tung, đôi mắt mở to phát sáng, như mấy chú Husky cầm bóng tuyết nhảy nhót tưng bừng.

Nụ cười tươi của Nguyễn tổng tài trong nháy mắt đã biến mất.

Nguyễn tổng: Tui có bệnh, tui không khỏe.

Nguyễn Hành Chu bị mặc thành một quả bóng đứng trên tuyết, xụ mặt chạy hự hự về phía sau lưng của anh chồng nhà mình.

Thiên Kích ngửi được mùi của Nguyễn Hành Chu, cơ thể căng chặt trong nháy mắt đã thả lỏng, lông mày lại không kiên nhẫn mà giơ lại, bàn tay vói ra đằng sau nâng mặt anh lên.

Chu mặt than chu miệng, rầm rì rầm rì cọ chóp mũi lên gáy Thiên Kích, tiếp tục hít rồng.

Bệnh không khỏe, rồng nhà anh có cách trị.

Thiên Kích bị anh làm cho lạnh tới mức run lên một cái, thiếu chút nữa đã ném vợ con vào trong hố tuyết.

“Chậc! Cái tên mất nết này!”

Hắn chửi nhỏ.

Sau đó cõng Nguyễn Hành Chu đi toàn bộ thôn.

Trong thôn nhỏ có rất nhiều tuyết, cho nên nền nhà mỗi hộ đều xây cao, ngay cả chuồng cho gia cầm cũng phải xây nền cách mặt đất ít nhất 1 mét.

Có lẽ vì đã qua giờ cơm chiều, không tính cả trẻ con thì trong thôn không có ai ra ngoài đi dạo, ống khói mọi nhà đều tỏa sương khói và mùi đồ ăn.

Bọn họ đi một vòng bên ngoài rừng cây thì phát hiện có một cái đình nho nhỏ, xem xét kĩ càng khu vực xung quanh đình còn được lát đá xanh, chẳng qua là bị tuyết bao trùm, đình hơi cũ nát, nhưng có thể nhìn ra mái ngói và cột nhà đỏ thẫm, còn có hoa văn trên đó, trên tấm biển loang lổ viết: Tuyết Đình.

Nguyễn Hành Chu: “Là chỗ này sao?”

Thiên Kích lắc đầu:

“Không phải, nếu thật sự giống như thư mời viết thì ta hẳn sẽ cảm ứng được nó.”

Nguyễn Hành Chu: “Nhưng chúng ta đã điều tra xung quanh đây hết rồi mà vẫn không phát hiện, chẳng lẽ thư mời là giả?”

“Chưa chắc.”

Thiên Kích nhìn tuyết trắng xóa, nói:

“Ta có cảm giác, nó đúng thật có tồn tại, trận tuyết và không gian này sở dĩ có thể tồn tại được vì chúng nó đều có sức mạnh, tài xế và hướng dẫn viên trên xe buýt hẳn là đã chết từ rất lâu, nhưng cơ thể của hai người họ không có mùi hôi và mùi tử thi, đi thôi, chúng ta về.”

Thiên Kích cõng Nguyễn Hành Chu trở về, miệng mũi thở ra hơi nóng rực, hắn lạnh giọng nhắc:

“Cơm tối đừng ăn, người chết nấu cơm không chừng sẽ có du tích (*) ở trong đó.”

(*): Vết tích của thi thế.

“Được.”

Nguyễn Hành Chu gật đầu.

Hai người sau khi trở lại điểm dừng chân, những lữ khách khác chơi cả một ngày giờ đang vây quanh sưởi ẩm trước bàn tiệc lớn ở đại sảnh.

Trên mặt mọi người đều là nụ cười thỏa mãn, trong phòng bếp đang treo một tấm màn in hoa nhỏ, một người phụ nữ hàm hậu tầm hơn 30 tuổi cùng với chồng của dì đang ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm.

Mọi người tuy lúc trước không quen biết nhau nhưng nếu đã chơi cùng nhau rồi thì vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười hòa khí sinh tài, một đống người vây quanh bàn ăn hỏi thăm nhau, nhìn thấy Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích nắm tay nhau đến thì lập tức thu lại ánh mắt thăm dò, sau đó lại giúp đỡ người khác ăn cơm.

Ba sinh viên kia còn lấy từ trong cặp mình ra rất nhiều đồ ăn vặt và đồ uống, cũng không biết cái balo to như vậy mà có thể vác lại đây được.

Họ hào phóng cho mỗi người một chai, khi đi đến trước mặt Nguyễn Hành Chu, một nam sinh viên tính cách còn chưa hết trẻ con nói nhỏ một câu:

“Bạn trai của anh giống chiến sĩ ghê, rất ngầu.”

Nguyễn Hành Chu mím miệng, cười một chút, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng nước da trắng nõn, hai mắt sâu thẳm như đáy vực giờ lại như chứa đầy ngôi sao.

Cậu sinh viên ngớ người, cảm thấy anh trai này quả thật giống với bông tuyết, cho đến khi một đôi dựng đồng đang ngụy trang bằng con ngươi màu nâu nhìn qua, cậu sinh viên mới lấy lại tinh thần mà ngậm miệng, xấu hổ cười hi hi đi đưa đồ uống cho người khác.

Có người chờ không nổi mà kêu vào phòng bếp:

“Dì ới đồ ăn xong chưa? Bọn cháu sắp đói chết rồi ạ!”

Người phụ nữ trong phòng bếp vén tấm rèn hoa ra đi vào đại sảnh, cười nói với mọi người:

“Đã biết rồi, để dì kêu ông Khẩu nhà dì bưng lên cho các con, ái chà, các con hôm nay có lộc ăn rồi đấy, hôm nay dì làm món gà con hầm nấm, gà đều là nhà dì nuôi, nấm cũng là loại…”

Người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ mặt tươi cười nói với mọi người:

“Là nấm đỏ đó, nấm đỏ rất dinh dưỡng, ở chỗ Đông Bắc bọn tôi có bán 20 30 tệ một cây cũng tiếc.”

Người vợ của cặp vợ chồng trung niên có con nghe vậy thì sững sờ, thì thầm với chồng:

“Anh nghe thấy không, anh thích ăn nấm mà, lát nữa hai đứa mình gắp nhiều nấm đỏ một chút, có một số món dân dã mà ngày thường mình không thấy được đó, anh biết chưa?”

“Biết rồi…”

Người đàn ông cảm thấy ngọt ngào nhưng cũng bất đắc dĩ, ông nhìn vợ mình cầm đũa gấp không chờ nổi mà cười, thật muốn sờ tóc người vợ và con gái mình.

Ngụy Đa Diệp cũng thèm không chịu được, cậu ta cắn chiếc đũa hoàn toàn quên luôn mục đích của chuyến đi này, nhìn chằm chằm phòng bếp mà chảy nước miếng.

Chờ đồ ăn được bưng lên, mùi hương nồng đậm khiến ngón trỏ người khác cử động liên hồi, không biết món ăn này làm thế nào mà mùi hương khiến người ta bụng kêu ục ục.

Ai cũng không cần lễ phép nữa mà quăng tay ăn khí thế.

Nhìn bọn họ ăn ngon miệng, người phụ nữ tay nắm tạp dề, cười không thấy mắt:

“Mấy đứa thích ăn là đươc rồi, để dì và ông Khẩu nhà dì vào phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, mấy đứa ăn xong không cần dọn đâu cứ đặt ở trên bàn là được, lát nữa dì sẽ dọn.”

Bà nói xong thì xoay người vào bếp.

Người phụ nữ trung niên cầm đũa gắp nấm đỏ cho chồng và con gái mình, Ngụy Đa Diệp cùng ba cậu sinh viên vừa ăn vừa nói, bào đồ ăn hết công suất.

Nguyễn Hành Chu nhớ dến lời Thiên Kích dặn nên không đụng đũa, hút từng ngụm nhỏ đồ uống, miệng Thiên Kích ngậm một điếu thuốc lá chưa châm, đáy mắt âm trầm, nhìn chằm chằm đôi vợ chồng nhà nông sau khi vào bếp thì không ra nữa.

Nguyễn Hành Chu lơ đãng nhìn qua thì phát hiện người vợ trẻ của cặp vợ chồng mới cưới gắp đồ ăn liên tục, nhưng đều gắp cho chồng của mình còn cô thì không ăn một miếng.

Chồng cô hỏi cô làm sao vậy

Cô gái nhỏ giọng thì thầm với anh ta hai tiếng, xoa xoa bụng, sau khi mang thai giác quan của Nguyễn Hành Chu rất nhanh nhạy, nghe được hai chữ “bà dì”.

Những sinh viên cho anh đồ uống không ăn nhiều lắm, cầm điện thoại núp dưới bàn chơi nhìn rất trầm mê.

Một bữa cơm rượu đủ com no, mọi người cực kì hưng phấn nên không sốt ruột về phòng, mọi người nói chuyện phiếm với nhau, đánh bài poker, còn kể chuyện ma.

Ngay lúc kể đến chuyện cây hòe quỷ, Ngụy Đa Diệp sợ tới mức trợn tròn mắt.

Nguyễn Hành Chu không biết vì sao cậu ta là một cây hòe tinh mà lại đi sợ, sau khi hỏi, Ngụy Đa Diệp theo lẽ thường nhỏ giọng nói cho Nguyễn Hành Chu nói

“Sao tôi không sợ được, mẹ bà nó, là quỷ moi cây hòe đó, tôi còn không phải cây hòe à, vậy chẳng phải nó sẽ moi bụng tôi luôn sao?! Đáng sợ thấy mẹ ra luôn á!”

Nguyễn Hành Chu: “….”

Đêm đã khuya

Mọi người tiêu hao thể lực suốt một ngày cuối cùng cũng bắt đầu ngáp, rời đi trước là cặp vợ chồng trẻ đang hưởng tuần trăng mật vì bụng cô vợ không thoải mái.

Có người thứ nhất rời đi, mọi người bắt đầu buồn ngủ hơn nên từng người từng người về phòng, đại sảnh vốn đang náo nhiệt giờ chỉ còn mấy người Nguyễn Hành Chu.

Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào từ khe cửa, biến tấu như tiếng kêu khóc, tấm rèm cửa màu xanh đỏ bị gió lạnh xốc lên một khe hở như thể có người đang nhìn trộm.

Tiếng ồn ào chợt tiêu tan, sự tĩnh lặng đột ngột làm lòng người phát hoảng, trong phòng có đốt han nên rất ấm áp, cởi áo khoác ra cũng không lạnh mấy.

Thiên Kích vừa thu hồi ánh mắt, ngón tay cầm lấy điếu thuốc trên miệng.

“Đôi vợ chồng kia vẫn chưa ra.”

Biểu cảm ngây ngô của Ngụy Đa Diệp cũng bị thu lại, cậu ta gật đầu:

“Hơn nữa trong phòng bếp không có động tĩnh gì, nhưng trên người bọn họ không có khí tức của người chết, nhìn cũng không giống như một thứ tà ác gì, nhưng bọn họ vẫn khiến cho tôi có cảm giác khó chịu nào đó.”

“Những người đến cùng chúng ta thì sao?”

Nguyễn Hành Chu rũ mắt:

“Bọn họ cũng nhận được thư mời, hay chỉ đơn giản là khách du lịch bình thường?”

“Đêm nay đừng ngủ, ba người chúng ta ở chung một phòng, rốt cuộc thứ ở đây có mục đích gì thì đêm nay cũng sẽ thấy.”

Thiên Kích đứng lên, thuận tiện lôi Nguyễn Hành Chu theo, Ngụy Đa Diệp đi phía sau hai người, vì an toàn, ba người đều ở chung phòng của Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích.

Cho đến đêm khuya, trông đêm đông tĩnh mịch, quả thật truyền đến một tiếng kêu gào thảm thiết của một người đàn ông!
Bình Luận (0)
Comment