Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 70

Lưu An ở trong ổ chăn ấm áp chơi điện thoại, một tay che bụng, không kiên nhẫn xoay người.

“Đau bụng quá, không phải ai trúng thứ gì rồi chứ?”

Bên ngoài lạnh như vậy, thật không muốn rời xa ổ chăn để đi ra ngoài mà, nhịn chút thôi, chờ nhịn không nổi nữa thì đi.

Lưu An cong người, một tay cầm điện thoại đọc tiếu thuyết, bụng thì sông cuộn biển gầm.

“Ục ục.”

“Ục ục.”

Tốc độ ruột co bóp tăng nhanh, bụng trướng không chịu nổi, thế mà dưới thời điểm này còn muốn – thả bom.

Nhưng vào lúc đau bụng thì chẳng thể tin vào cảm giác nào nữa.

“Không được rồi…”

Nhịn trong chốc lát, Lưu An xanh mắt xốc chăn lên bả vai, bị không khí lạnh bên ngoài thổi đến thì run run hai cái, nổi một thân da gà.

Lạnh ghê hồn.

Cậu ta mặc vào quần áo mùa đông, cầm điện thoại cố sức đẩy cửa ra ngoài, hành lang ở đây không có đèn, chỗ bất tiện của Nông Gia Nhạc (*) đại khái chính là ở đây, Lưu An mở đèn điện thoại chiếu sáng một góc hành lang, run bần bật đi về phía trước.

(*): Nông Gia Nhạc nghĩa là kỳ nghỉ dưỡng ở nông thôn.

Phòng của họ nối trực tiếp đến nhà ăn, Lưu An đi một đoạn ngắn đã đến bàn tròn lớn vừa nãy mọi người ăn tối.

Bóng đèn tròn cũ trên bàn ăn có điện vôn rất thấp, chỉ có thể chiếu sáng vùng giữa của nhà ăn, ánh sáng chiếu ra cũng là loại ánh sáng màu vàng tối, ánh đèn chiếu đến vách tường màu trắng, rèm cửa in hoa, khay trà và chén trà tráng men, những bức ảnh chân dung treo tường của vĩ nhân và những vật trang trí bằng gỗ cổ xưa, nếu ở ban ngày thì cảm thấy ấm áp hoài niệm, nhưng khi đến tối thì như xông vào một thế giới khác.

Cậu ta cứ có cảm giác tròng mắt của tấm ảnh chụp trên vách tường đang cử động, dưới bàn vang lên tiếng sột soạt sột soạt, vì quá mức tĩnh lặng nên làm nôi bật những cảm xúc mơ màng vô tận. Giống như có cái gì đó, dưới những khe hở tối tăm mà ánh đèn không chiếu đến, nó cười cười vươn ra ngón tay nho nhỏ…

Bước chân đi về phía trước của Lưu An hơi dừng lại.

Có người đứng trước bàn ăn, dáng người mập mạp đưa lưng về phía cậu ta, cánh tay vẫn luôn cử động, không biết là đang làm gì.

“Vù vù vù…”

Gió lạnh từ khe hở cửa sổ thổi vào, toàn thân Lưu An lạnh như băng, ngón tay bị lạnh tới mức không nắm chặt được điện thoại trong tay, cậu ta có hơi sợ hãi, nuốt nước miệng giơ điện thoại về phía bóng lưng đằng trước, ánh sáng trắng bệch chiếu rọi khung cảnh mờ mịt, bóng dáng vẫn luôn cử động giờ ngừng lại.

Lưu An khẩn trương trừng lớn đôi mắt, không phát ra tiếng. Cậu ta cẩn thận nhìn nửa ngày mới phát hiện quần áo trên người người đó rất giống dì nấu cơm cho bọn họ.

“Dì ơi? Là dì ạ?”

Lưu An nhỏ giọng hỏi.

Bóng lưng đó lặng im một lát, không quay đầu lại, nhưng lại truyền đến một tiếng cười dịu dàng:

“Là dì, dì đang dọn bàn ăn, hôm nay có nhiều việc nên làm hơi chậm, nhóc con nhà cháu trễ vậy rồi mà vẫn còn thức à?”

Lưu An nghe đúng thật là giọng nói của dì nấu cơm, trong nháy mắt đã thả lỏng, hít vào một hơi dài rồi cười.

“Bụng con đau, muốn đi vệ sinh, cũng không biết ăn trúng thứ gì mà nó hành con mệt muốn chết, dì có thuốc dạ dày không ạ? Cho con hai viên với.”

“Được, con đi đi, nhà vệ sinh ở bên ngoài, cứ đi thẳng ra là được.”

“Dạ biết biết, con cảm ơn dì!”

Lưu An giơ điện thoại lên quấn chặt áo khoác, căng da đầu đi tìm WC, sau lưng của cậu ta, dì nấu ăn tiếp tục cúi đầu dọn bàn ăn, cơm thừa canh cặn thì bỏ xuống thùng rác dưới thùng, mâm thì đặt vào rổ.

“Tí tách, tí tách.”

Có thứ gì đó rớt xuống thì trên mặt dì, nó nhão nhão dính dính rơi xuống bàn ăn và mâm đựng đồ ăn.

Đầu của dì vẫn luôn rũ xuống, ánh đèn không chiếu đến mặt dì, những thứ nhão dính đó rất nhanh đã bị dì cầm giẻ lau lau.

“Tí tách, tí tách.”

Một thứ còn lớn hơn lúc nãy rớt xuống, dì bất động, nửa ngày sau dì ta mới phát ra tiếng cười hi hi ha ha, dùng tay lau mặt mình, da mặt cứ như bùn lầy bị dì ta vuốt xuống rồi ném vào trong mâm.

Lưu An giải quyết xong nhanh chóng chạy vào nhà, hịt hà hịt hịt chà tay thổi thổi, gió lạnh khiến nước mắt nước mũi chảy ra, mười ngón tay không ngón nào có cảm giác, lúc nãy mới vừa cởi quần, mông cậu ta đã lạnh đến phát đau, ngay cả dùng giấy lau đít còn không có cảm giác!

“Nông Gia Nhạc là phải chịu cái chuyện này, mẹ nó, con chim của mình bị lạnh cứng ngắc luôn rồi…”

Cậu ta run rẩy răng trên va răng dưới, run như ray sàng, ngồi trước bàn ăn chờ dì nấu ăn đưa thuốc cho mình

Trên bàn có đặt một ly nước ầm, hơi nóng từ từ bay lên.

Dì ấy tinh tế quá đi! Lưu An gấp không chờ nổi mà nâng tay cầm ly lên làm ấm tay, ủ ấm nửa ngày mới uống một ngụm, dòng nước ấm từ khoang miệng chảy vào trong dạ dày, lồng ngực ấm áp.

Cậu ta thoải mái tới mức thở dài, bỗng nhiên có người đi đến, một bàn tay thô ráp duỗi ra, trong lòng bàn tay có hai viên thuốc con nhộng.

“Uống đi.”

“A.”

Lưu An cười ngẩng đầu.

“Cảm ơn dì… ạ…”

Âm cuối của cậu ta nghẹn trong cổ họng, hơi thở bị trùm lại.

Người phụ nữ trung niên đang cúi đầu đứng bên cạnh cậu ta vẫn mặc bộ quần áo rộng rãi quê mùa, dì ta cười hòa ái, không có một nửa da mặt, nửa còn lại rũ xuống cằm, từng thớ thịt mỏng níu trên mặt, dưới làn da là mỡ vàng nhạt và những thớ cơ màu hồng màu nâu.

“Tí tách.”

Thịt và mỡ rớt xuống, rớt vào trong ly trà của Lưu An, bọt nước bắn lên mu bàn tay Lưu An.

Dì ta như không nhận ra Lưu An đang sợ tới mức mặt vặn vẹo, hỏi:

“Sao thế? Uống thuốc đi con.”

“… A… A….”

Lưu An há to miệng hét không ra tiếng, chỉ phát ra những tiếng bằng giọng gió bập bẹ, con người của cậu ta rã rồi rồi co lại, cuối cùng cũng hồi hồn đột nhiên ném ly trà, lui về sau, đại não như đã quên mất mình ngồi trên ghế!

Ầm!

Cậu ta ngã.

Người phụ nữ nhặt ghế dựa trên đấy lên, nhìn Lưu An đang bủn rủn tay chân bò về phía sau, dì ta cong mắt đi ra phía sau cậu ta.

Đừng lại đây, đừng lại đây! Lưu An liều mang bò về phía trước, cho đến khi đụng vào một người khác, biểu cảm kinh hoảng của cậu ta trong nháy mắt đã trộn lẫn chút kinh hỉ, nhanh chóng ngẩng đầu:

“Cứu cứu tôi!”

“Ồ, này không phải, là mấy cháu khách kia sao?”

Người bị cậu ta đụng vào thò ra người ra nhìn không rõ mồm miệng, từ trong phòng bếp đen nhánh đứng dưới ánh đèn.

Là người chồng của người phụ nữ trung niên nhưng giờ một nửa người ông ta đã biến thành xương trắng

“A a a!!!”

Tiếng gào thảm thiết truyền khắp phòng nghỉ.

“Đờ mờ, cái què gì vậy?!”

Không ít người bị dọa sợ, thảo tai nghe xuống đi ra khỏi phòng với bạn mình… Sau đó tiếng gào thảm thiết lại vang lên.

Trong đó còn có tiếng mắng chửi tức giận và chạy vội!

Thiên Kích và Ngụy Đa Diệp mở mắt nhìn thoáng qua nhau.

“Dậy!”

Thiên Kích xoa xoa khuôn mặt của Nguyễn Hành Chu, gọi anh dậy.

Nguyễn Hành Chu dạo này rất ham ngủ, che lại bụng nhỏ đang đau đớn mở to mắt ra, tham gia vào mấy chuyện thần quái đã nửa năm, không cần nhắc nhở, anh cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Huống chi trên hành lang còn có một người phụ nữ đang la hét quái vật, người chết vân vân.

“Bắt đầu rồi à?”

“Ừm.”

Nguyễn Hành Chu đứng lên, bàn tay của Thiên Kích vẫn luôn đặt ở sau eo anh.

“Bây giờ chúng ta làm gì đây?”

Ngụy Đa Diệp dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài.

“Xem ra chuyện bên ngoài bắt đầu náo nhiệt rồi.”

Nguyễn Hành Chu nói.

“Đương nhiên là đi ra ngoài rồi, muốn biết chân tướng bức thư mời đó hiện tại là cơ hội tốt nhất!”

Cánh cửa phòng trong tận cùng hành lang bị đẩy ra lặng lẽ.

Phụt.

Một cái đầu bóng loáng thò ra, vịn chặt cửa, mắt to trán bóng ngay cả trong bóng tối cũng phát sáng!

Phụt phụt!

Lại thêm hai cái đầu một đen một đỏ thò ra, dùng tư thế giống nhau nhìn bên ngoài.

Một sinh viên chạy trốn như ruồi nhặng không đầu, nhìn thấy trên cửa mọc ra ba cái đầu, còn vì mới thấy được quỷ nên la một tiếng nhảy cao ba thước, sau khi té ra đất thì kêu gào moi tim moi phổi, bò loạn trên đất.

“Ba cái đầuBa cái đầu a a a a a! Quỷ hợp nhất kìa!!!”

Nguyễn Hành Chu thò đầu ra hóng chuyện: “… Ờm ý là.”

Ngụy Đa Diệp thò đầu ra hóng chuyện: “… Bọn tui không phải là quỷ.”

Thiên Kích vô thức cũng thò đầu ra theo: “… Ta váng đầu lắm mới thò đầu như bị kẹt trên cửa với các ngươi!”

Ngụy Đa Diệp gãi gãi cái đầu troc của mình, cố gắng giải thích cho cậu sinh viên đang mất trí, Nguyễn Hành Chu đột nhiên nghe thấy tiếng tí tách của một thứ nhão nhão dính dính.

“Từ từ, giống như có thứ gì đó đang đến đây.”

Sắc mặt Thiên Kích thay đổi:

“Ngụy Đa Diệp, kéo tên đó về!”

“A? Được!”

Ngụy Đa Diệp lập tức vươn cành cây của mình ra kéo sinh viên đang bò trên đất vào phòng, thuận tiện bịt cái mồm đang kêu gào không ngừng của cậu ta.

Ba người tiếp tục ghé lên khung cửa nhìn ra ngoài, trên hành lang không đèn dần dần hiện ra một bóng dáng của phụ nữ.
Bình Luận (0)
Comment