Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 71

Người phụ nữ đó chính là dì nấu cơm lúc chiều!

Nhưng bây giờ mặt dì ta đã thối rữa hơn phân nửa, một phần thịt nhỏ còn dư lại gục xuống dưới cằm, nhão nhão dính dính, lắc lư lắc lư, lộ ra lớp mỡ và những sợi thịt dưới da, còn có hai hàm răng so le không đồng đều!

Lúc dì ta vừa đi, da thịt trên người như không còn dính được nữa mà rơi xuống dưới đất, còn dì ta như thể không phát hiện ra, cười ha ha hỏi những vị khách đang hoảng sợ hét chói tai:

“Mấy đứa chạy làm gì? Dì thì làm sao?”

“Quỷ! Có quỷ! Bà đừng tới đây!”

Đôi vợ chồng trẻ vừa bước ra phòng để đến nhà ăn xem xét tình hình thì vừa lúc thấy cái thứ quỷ ma đó chém chết Lưu An, họ thét chói tai không ngừng, lôi kéo nhau đi còn bị ngã ra sàn.

Chất lỏng dính nhớp chảy vào mắt, dì nấu cơm lau mặt, tùy tay cọ những thứ đó lên vách tường, nhẹ giọng khuyên can đôi vợ chồng trẻ đang mềm chân quỳ lạy trên đất.

“Quỷ? Chỗ nào có quỷ, ha ha ha, chẳng lẽ hai đứa đang chơi trò gì à? Không được không được rồi, đã trễ thế này rồi, dù có là người trẻ tuổi thì cũng phải nên đi ngủ sớm một chút, nghe không?”

Đôi vợ chồng trẻ nhìn cái mặt thảm không nỡ nhìn của dì ta đã bị dọa cho choáng váng, ngay cả gật đầu cũng không biết, run như hai cái sàng.

Bà dì máu thịt lẫn lộn vừa lòng đứng lên, dì ta không xé hai người thành những mảnh nhỏ như trong tưởng tượng, mà lặng lẽ cười với những vị khách khác đang ló đầu ra cửa, xách dao phay qua…

Nguyễn Hành Chu nhanh chóng vỗ vỗ bả vai Ngụy Đa Diệp:

“Mau kéo hai người về!”

Ngụy Đa Diệp gật đầu:

“Oke!”

Vô số cành cây khẽ meo meo bò đến chân đôi vợ chồng đang bị dọa cho ngu người, trong nháy mắt, nó dùng lực buộc chặt hai người kia không kịp phản ứng, vèo một cái kéo hai người vào trong phòng, làm bạn với cậu sinh viên lúc nãy.

“Hu hu!”

Ba cái bánh chưng người nhìn tôi tôi nhìn người, khóc hu hu gọi tầm bậy tầm bạ, Thiên Kích quay đầu nheo mắt nhìn bọn họ, đôi con ngươi màu nâu ngụy trang giờ đã biến về lại dựng đồng màu vàng kim rực rỡ lung linh trong bóng đêm, sát khí cuồn cuộn, ba cái bánh chưng da đầu tê dại, không kêu to nữa mà co rúm thành một cục.

Mấy người Nguyễn Hành Chu tiếp tục nhìn ra bên ngoài.

Bà dì quỷ đúng lúc này bắt được người trong phòng.

Vị khách khác nhìn thấy bà dì quỷ lại đây, mặt bị dọa cho vặn vẹo, miệng la:

“Trời **, má của con ơi!”

Vội vã đóng cửa lại, nhưng bọn họ đã quên, dì nấu cơm cho bọn họ có chìa khóa…

Vì thế Nguyễn Hành Chu, Thiên Kích và Ngụy Đa Diệp thò đầu ra cửa nhìn ra bên ngoài, trơ mắt nhìn bà dì quỷ kéo những người đó từ trong phòng ra như bắt gà con, người thứ nhất là một người trong nhóm sinh viên ba người.

Phải nói mấy cậu sinh viên này cũng xui xẻo, tổng cộng có ba người, một người bị bọn họ dọa đến mức bò ra đất la lung tung, bây giờ bị cột thành cái bánh chưng chung với hai người khác, còn lại hai người, một người thì bị bà dì quỷ bắt, người còn lại cũng đủ nghĩa khí, lung tung xông lên muốn cứu bạn mình về.

Nhưng người thường làm sao có thể đấu với quái vật?

Cậu sinh viên kia mới la ó xong lên đã bị bà dì quỷ dùng một tay khác tóm như gà con, tốc độ cực nhanh, có thể nói chẳng khác nào như dâng đầu mình lên.

Nụ cười hiền lành thân thiết của bà dì quỷ giờ có vẻ đáng sợ vô cùng, dì ta ghé mặt lại gần hai cậu sinh viên, những thớ cơ đứt lìa trên miệng cố rặn ra nụ cười.

Hai cậu sinh viên bị bắt thiếu chút nữa đã trợn mắt ngất xỉu, một cậu sinh viên mặt áo lông vũ màu trắng răng trên va răng dưới còn không quên chửi thề:

“Bà nội thằng cha nó chứ! Tôi cảnh báo bà đừng có lại đây! Trời đất mẹ ơi, ** má ** má! Tui sẽ không bao giờ nói chân của thằng Ba thúi nữa đâu!”

Mẹ nó chứ, cậu ta bây giờ xém bị thứ trước mắt làm cho tởm muốn ói!

Cậu sinh viên đưa đồ uống cho Nguyễn Hành Chu nghe bạn cùng phòng của mình nói vậy, đôi mắt đang ánh nước hơi lóe lên, không nhịn được mà phụt cười một tiếng trong tình cảnh đáng sợ này, bà dì quỷ bị cậu ta hấp dẫn sự chú ý, dì ta cười tủm tỉa hỏi cậu ta cười gì thế.

Cậu nam sinh lúc này không vui được nữa, nước mắt chảy ào ào:

Khóc la:

“Con cười ngu thôi, cười ngu mà thôi huhu!”

Ngụy Đa Diệp thò đầu ra cửa nghe tiếng khóc bi phẫn và tuyệt vọng của cậu ta thì cười đến mức bả vai run run, Nguyễn Hành Chu cũng cong cong mắt, che miệng cười vui vẻ, Thiên Kích ở phía trên nghe được tiếng cười nho nhỏ của anh thì xoa xoa cái chỏm tóc ngố của Nguyên Hành Chu.

Bên kia, bà dì quỷ hỏi xong, cậu mặc áo lông vũ cũng biết mình bóp team, nín đái ưỡn ngực, anh dũng không sợ mà kêu:

“Bà có giết thì giết tui đi! Đừng có đụng tới bà nhà (*) nhà tui nữa!”

Tuy anh dũng nhưng run rẩy, vì thể một câu nói hoàn chỉnh bị run run thành một đường thẳng gập ghềnh.

(*): Run quá nên nói từ thằng bạn (bằng hữu) thành vợ (tiện nội) =))

Cậu sinh viên vừa cười lúc nãy cảm động đến cạn lời, bị ngắt câu như thế nhưng cậu ta không phải rất sợ, cậu ta hít một hơi rống lên:

“Con mẹ nó ai là bà nhà nhà mày, tao là bố của mày đấy! Bà, bà muốn giết thì cứ giết, đừng đừng đừng đừng, đừng nghĩ tui sợ bà!”

Nuyễn Hành Chu hóng tới đây bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngửa đầu nhỏ giọng nói với Thiên Kích:

“Iem sợk wuá àk.”

Thiên Kích: “?????”

Long Quân không kịp phòng bị nghe Nguyễn Hành Chu ưỡn giọng lên hai chữ “sợk wúa” thì nổi một thân da gà.

Nguyễn Hành Chu trừng cặp mắt cá chết, ưỡn giọng:

“Hú hù hu ~ Kích Kích ới, iem mún om mụt cái.”

Thiên Kích: “….”

Ta thấy em đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.

Thiên Kích dùng biểu cảm một lời khó nói hết nhìn anh, nhận thấy chỉ số thông minh của cái tên nhân loại mất nết nhà hắn đang đi xuống, không biết có bị trúng gió không nữa.

Nhưng Long Quân trẻ tuổi kinh nghiệm đầy mình trước bao nhiêu hành động của Nguyễn Hành Chu, hắn nheo mắt, không hé răng, chờ câu tiếp theo của Nguyễn Hành Chu.

Quả nhiên Nguyễn Hành Chu lại nhét thêm một câu:

“Mấy cậu đó nhìn đáng thương quá, em đồng cảm với mấy người họ ghê á, có phải em rất thiện lương không? Có phải em rất đáng yêu không? Anh có phải càng thêm thích em không?!”

Cho dù anh không có cảm xúc để dậy lòng trắc ẩn thì cũng sẽ không thương hại, hay đồng cảm với những thống khổ của người khác, nhưng Nguyễn Hành Chu đã tiếp nhận một nền giáo dục văn minh vẫn biết, khi gặp tình huống như thế này, là một con người bình thường thì phải nên giúp đỡ.

Huống chi nếu như thế thì mình trong mắt anh ấy có vẻ càng thêm có tình người, Nguyễn Hành Chu nghĩ, trong tiểu thuyết đều ghi những người đàn ông thích những người dịu dàng, lương thiện.

Hai mắt anh tỏa sáng, “mặt không biểu cảm” lấy lòng anh nhà nhà mình, cảm thấy Kích Kích nhà anh nhất định sẽ cảm động, sau đó sẽ liếc mắt đưa tình rồi hôn anh, bàn tay to của hắn sẽ sờ sờ vành tai ảnh an ủi mình.

Nhưng mà.

Người đàn ông nhà anh không chỉ không cảm động vì sự lương thiện của anh mà ngược lại còn dùng bàn tay to ấn lên đỉnh đầu anh, nhếch miệng cười âm u, cho anh ăn món mà anh thích nhất – bóp đầu thần chưởng.

Anh nhà nhà anh còn nói:

“Còn động kinh trong lúc này nữa là ta đập chết em!!!”

Nói xong thì đi giật giật cái chỏm tóc ngố của Nguyễn Hành Chu, không cho anh tiếp tục làm trò quỷ yêu nữa.

Trán hiện lên một vòng dấu tay, khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Hành Chu lạnh lẽo, khóe miệng hạ xuống, nghĩ thầm:

Nản!

Nguyễn tổng đi trên con đường bạch liên bông thuần khiết không hiểu sao bị té vực nên rất tức giận, cực kì bực bội, giống như con thỏ trắng nhỏ phẫn nộ bị xách tai lên, đằng đằng sát khí tiếp tục bám lên khung cửa hóng chuyện bên ngoài.

Ngụy Đa Diệp vẫn luôn che miệng nhịn cười lại tiếp tục run run.

Bà dì quỷ bên kia nghe thấy cậu sinh viên nói như vậy thì còn nghiêng đầu khó hiểu, trong cổ họng phát ra những tiếng tạch tạch:

“Con làm sao thế? Haiz, dì chỉ muốn nói cho các con là đừng có thức đêm quá muộn thôi.”

Lúc sau, dì ta rất là khó hiểu nói thêm một câu:

“Đúng rồi, những người khác đều la quái vậy? Quái vật nào cơ?”

Quái vật tất nhiên là bà rồi, con mẹ nó cơ thể của bà đều nứt hết trơn rồi mà còn không phải là quái vật à?!

Hai cậu sinh viên rít gào trong lòng, nhưng làm sao mà dám nói ra như vậy, đành phải liều mạng lắc đầu.

Bà dì quỷ buông lỏng tay, cười ha ha thả hai người ra:

“À, thì ra không phải nói dì, dì đã nói các con là những vị khách lễ phép sẽ không gọi một người bình thường như dì là quái vật mà.”

Dì ta từ ái chùi thịt nát trên mặt lên tạp dề:

“Mau về ngủ đi.”

Nói xong thì xách dao phay trên đất lên, đi về phía phòng ngủ của vị khách khác.

Hai cậu sinh viên nhặt về một cái mạng, eo mềm chân nhũn quỳ xuống đất, không biết vì sao đối phương thả hai người đơn giản đến vậy, nhưng bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo đã bị nhánh cây của Ngụy Đa Diệp cuốn đi.

Chuyện này chưa xong đã đến chuyện khác, hai cậu sinh viên khẩn trương đến mức trái tim xém rạn nứt bắt đầu giãy giụa lung tung, nhưng khi nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc của bạn cùng phòng và hai người khác thì ngu người.

Ba cái “bánh chưng” khác: Lại đây em trai ~

Hai cậu sinh viên:… Mấy người đang chơi BDSM à?

Bà dì quỷ còn đang xách dao phay càn quét!

Mở cửa rồi bắt người ta ăn món mặt dán mặt mà dì ta phục vụ, dọa người ta đái ra quần rồi còn ấm áp quan tâm, trước khi đi còn hỏi một câu:

“Quái vật ở đâu?”

Đại đa số người đều bị dọa cho choáng đầu bị bà dì quý ném xuống đất, cũng có những người cầm ghế hoặc thứ phòng thân để phản kháng, nhưng bà dì quỷ không đau đớn gì, thịt có bị rớt sạch cũng sẽ không dừng hành động, ngược lại người phản kháng đều bị dao phay chém bay nửa đầu, máu thịt trắng hồng phun đầy tường, thi thể bị ném qua một bên như rác rưởi.

Ngụy Đa Diệp ở sau mông dì ta lặng lẽ meo meo nhặt những người bị bỏ qua, chỉ cần không chết thì đều trói thành cái bánh chưng kéo về phòng.

Có một người đàn ông hô tô quái vật, mất trí chạy đến nhà ăn, không biết đã chọc giận bà dì quỷ ở chỗ nào mà nụ cười tươi của dì ta biến mất trong nháy mắt, mặt mày máu chảy đầm đìa khiến người khác buồn nôn, tốc độ đi đường tăng nhanh, đuổi theo người đàn ông đang ở đằng trước.

Tiếng kinh hoảng đập cửa mắng chửi của người đàn ông truyền đến, gã gào rống “mau mở cửa mở cửa”, cuối cùng thét lên một tiếng thê lương, mọi tiếng động đều biến mất…

Nguyễn Hành Chu nhìn một lát, phát hiện có một chỗ bất thường, anh nhỏ giọng nói với Thiên Kích và Ngụy Đa Diệp:

“Hai người xem, bà dì đó mỗi khi bắt được người là đều hỏi quái vật ở chỗ nào.”

Ngụy Đa Diệp gật đầu:

“Đúng vậy, nếu không trả lời hoặc lắc đầu thì dì ta sẽ tha, nếu nói dì ta là quái vật hay công kích thì đều chết. Chẳng lẽ thứ này không thể công kích trực tiếp với người khác mà phải đạt thêm một điều kiện mới được?”

“Không, không phải.”

Sắc mặt Thiên Kích trầm xuống:

“Bà ta không phải như những thứ quỷ ma kia, ngược lại rất giống cương thi. Các ngươi có nhìn kĩ những nơi bị thương của bà ta không?”

Nguyễn Hành Chu và Ngụy Đa Diệp thừa dịp bà dì quỷ đang nói chuyện thì liếc mắt một cái, khi nhìn thấy những miệng vết thương mà người khác để lại trên người dì ta thì giật mình.

“Miệng vết thương của bả… khép lại?!”

Dựng đồng màu vàng kim lập lòe hung quang.

Thiên Kích lạnh lùng, nói:

“Ừm, theo thư mời, nều nơi này có Long châu là hật, vậy bà ta, hoặc là toàn bộ người của thôn này đều đã chết từ lâu, ban ngày bọn họ chịu sự ảnh hưởng của thần lực tràn ra của Long châu mà sống lại, quên mất bản thân đã chết, ban ngày thì sinh hoạt như một người bình thường, buổi tối thần lực của Long châu thu lại, không có thần lực chống đỡ, cơ thể của họ dần hư thối biến thành cương thi, du đãng trong thôn trang này, chờ đến ban ngày thì sẽ mất đi đoạn ký ức này, không nhớ được bản thân đã làm gì.”

“Bà tahỏi câu kia, có thể là vì buổi tối khôi phục ký ức khi chết, không thể tiếp nhận được sự thật mình đã chết rồi biến thành quái vậy, oán hận những người bảo bà ta là quái vật.”

Nguyễn Hành Chu: “Cho nên việc chỗ này có Long châu là thật?”

Thiên Kích ừ một tiếng, vừa muốn nói gì đó thì Ngụy Đa Diệp đã nhỏ giọng kêu:

“Đến rồi đến rồi! Bà dì quỷ đến phòng chúng ta rồi!”

Sắc mặt ba người thay đổi, lập tức lùi về sau, đóng cửa.

Chỉ trong chốc lát sau, tay cầm cửa phòng bắt đầu chuyển động, như thể có người ở bên ngoài dùng chìa khóa để mở cửa.

Bên trong cánh cửa, những người bị trói trên sàn nhà đương nhiên biết người bên ngoài là ai, từng người hoảng sợ lăn lóc như thỏ, định rúc vô góc phòng để trốn.

Nguyễn Hành Chu, Thiên Kích và Ngụy Đa Diệp tất nhiên sẽ không sợ, đứng thẳng tấp ở cửa tạo thành một nửa hình tròn.

Cho nên, khi bà dì quỷ mặt mày tươi cười mở cửa ra liền thấy ba tên đàn ông cao to đang cúi đầu híp mắt, một người trong đó khuôn mặt uy nghiêm, đôi con ngươi thẳng đứng lấp lánh lạnh lùng nhìn là biết không giống người bình thường.

Một người sắc mặt trắng bệch không có cảm xúc, đôi con ngươi ngăm đen, vẻ mặt lạnh băng, còn con bà nó giống quỷ hơn dì ta, tên còn lại dù có ngoại hình như ánh mặt trời, nhìn cái tên này khiến người ta nhịn không được mà liên tưởng đến mấy tên tội phạm đầu trọc!

Ba tên này chỉ kém ịn lên trán mỗi tên hai chữ ác nhân, ba tên chiều cao bình quân 1m85 lạnh lùng đứng đối diện với bà thím cao chưa đến 1m6.

Nguyễn Hành Chu: “Ồ.”

Ngụy Đa Diệp: “Hì hì.”

Thiên Kích: “Bà có chuyện gì?”

Bà thím máu thịt nhầy nhụa ngửa đầu nhìn bộ ba: “…”

Cương thi cứng đờ cuối cùng cũng nhận ra mình mới là ác nhân chân chính, miệng cười nhếch lên định nói kịch bản của mình:

“Con…”

“Không có chuyện gì thì đừng có quấy rầy bọn ta nghỉ ngơi.”

Thiên Kích lạnh lùng ngắt lời bà ta, dựng đồng co thành một đường thẳng, từ trên cao nhìn xuống dì ta, long uy và sát khí đồng thời phóng ra:

“Biến!”

“Ầm!”

Cửa bị đập mạnh.

Bà thím bị long uy dọa cho sợ đến run rẩy: “…”

Thứ không có tình người!

Ngay cả kịch bản còn chưa cho người ta nói xong!
Bình Luận (0)
Comment