Tựa như cảnh mộng.
Nguyễn Hành Chu ngồi dưới đất, chân dài gập lên, trong tay đang nâng một đóa hoa trắng đế hồng, con cá koi kêu éc éc, bậy bạ, là con trai mới ra lò của mình.
Nguyễn tổng bưng nó cẩn thận quan sát.
Răng hơi to sừng chỉ có một, đôi mắt hạt đậu ánh nước, mặt dài, đuôi như tría bóng, móng như gà con, toàn thân chỉ bằng một ngón cái nhưng là một bé vải rất rắn chắc.
Đánh giá nửa ngày, Nguyễn tổng tài trầm tư phun ra ba chữ:
“Xấu, xấu quá.”
Nguyên hình của Thiên Kích uy vũ khí phách, khi hành tẩu trên không trung thì đi đến đâu mây mù cuồn cuộn đến đó, sét đánh vang trời, tuy Nguyễn Hành Chu là nhân loại, nhưng trong Nhân tộc thì anh vẫn là một bá đạo tổng tài lãnh khốc vô tình, người cao nổi bật, diện mạo xuất chúng, tự nhận mình vẻ ngoài đầy gai nhưng bên trong ngọt ngào.
Thế mà hai người họ sao mà đẻ được ra… đứa con trai như này?
Hơn nữa còn là mình đẻ nữa!
Chuyện này không khoa học! Nếu xét về gen thì cũng không khoa học nốt! Nguyễn tổng nghiêm túc, dùng tay sờ cằm.
“Ma ma, người nói gì thế ạ?”
Bé rồng ôm ngón tay Nguyễn Hành Chu lắc qua lắc lại, bé vải quấn thân xen kẽ theo ngón tay ngốc manh ngẩng đầu.
Nguyễn Hành Chu: “Không có gì…”
Tuy rằng có hơi kinh ngạc với diện mạo con mình, nhưng Nguyễn tổng cũng biết rằng không thể chê bé ngay trước mặt bé được.
Chỉ cần con trai khỏe mạnh là được rồi, diện mạo có thể nào thì cũng là con ruột! Là kết tinh tình yêu của mình!
Nghĩ như vậy, Nguyễn Hành Chu hơi cười, ngón tay cái cọ cọ con trai ngoan trong tay. Bé rồng con thấy mẹ mình đột nhiên dịu dàng thì sáp lên làm nũng, đặt cằm cọ cọ trên bụng ngón tay của Nguyễn Hành Chu, như là bị cọ ngứa nên bé hừ hừ như cún con.
Vảy của bé rồng con còn chưa rắn chắc, đặc biệt là chỗ cằm, xúc cảm tuyệt đến nổi không thể tưởng tượng được!
Nguyễn Hành Chu bị cọ: … A, mình chết rồi.
Sao nhóc con đáng yêu như vậy hứ?
Sao có thể đáng yêu như vậy được chứ!!!
Con trai của mình đáng yêu quá thể, má nó!!
Một mũi tên tình yêu màu hồng nhạt ghi chữ “nựng rồng” bắn biubiu vào ngực của Chu nghiện trưng mặt than, khiến Chu mặt than dù mặt vẫn cao lãnh như lúc đầu nhưng trong nội tâm đã ngập tràn dấu chấm than!
Nguyễn Hành Chu chủ động đeo “cặp kính vạn hoa của ba ba ngố”, anh nghiêm túc cúi đầu nhìn phía dưới cổ bé, sau đó vươn một ngón tay lên, di chuyển xuống dưới bụng bé con sờ trái sờ phải sướng vang trời.
“Ha ha ha ha ngứa quá ma ma ơi! Ha ha ha!”
Bé rồng con bị ma ma cào ngứa chịu không nổi, thân hình thon thả như tấm vải dài trực tiếp vặn thành cái bánh quai chèo, tiếng cười non nớt vang lên không ngừng.
“Xin lỗi.”
Con trai à, con không xấu một chút nào!
Con là nhóc con đáng yêu nhất trên thế giới!
Nguyễn Hành Chu nâng con trai nhà mình đến trước mặt, hôn hôn đầu bé.
Cuối cùng cũng không còn ngứa nữa, bé rồng con thở dốc, nằm trong tay ma ma được nâng lên đến cổ, bé dùng thân rồng mình hôn từng cái lên má của Nguyễn Hành Chu.
Một người một rồng chơi đùa trong chốc lát, Nguyễn Hành Chu mới cười cười rũ mắt nhìn bé rồng con cục cưng của mình, giọng điệu có chút tiếc nuối:
“Con yêu à, tuy có thể gặp con mẹ rất vui nhưng đây là mơ thôi, hơn nữa mẹ còn chưa bàn với cha con về việc đặt tên cho con nữa, cha của con còn ở dưới tầng hầm của thôn Tuyết Đình, mẹ nên dậy thôi.”
“Dậy?”
Bé rồng con nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hành Chu,
Nguyễn Hành Chu: “Đúng vậy, mẹ nên tỉnh rồi.”
Bé rồng con chớp mắt:
“Nhưng chỗ này không phải là mơ mà.”
Không phải mơ?!
Sao có thể? Mình rõ ràng đã hôn mê ở thôn Tuyết Đình mà!
Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích đã từng thăm dò hết tất cả mọi nơi xung quanh, trong phạm vị mấy trăm mấy chục dặm chắc chắn không có nơi nào có núi cao như vậy.
Hơn nữa môt nơi như thế này nhìn thế nào cũng không giống như sẽ tồn tại trong thế giới thực.
Vậy rốt cuộc là tại sao… Nguyễn Hành Chu dần nhăn mi lại hỏi bé rồng con:
“Bé cưng ơi, con nói nơi này không phải là mơ, vậy đây là ở đâu?”
Bé rồng con trả lời bằng giọng sữa:
“Nơi này là nơi chôn cốt của Long tộc đấy ạ! Là mộ rồng đấy!”
Nơi chôn cốt, mộ rồng? Mấy chữ này nghe thế nào cũng cảm thấy một vẻ bất thường chết chóc.
Trong lòng anh có một dự cảm không tốt, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh xuống, không đợi Nguyễn Hành Chu tiếp tục hỏi, bé rồng con đã cười hì hì bám lên cổ tay Nguyễn Hành Chu, ngẩng đầu.
“Đương nhiên không thể trở về từ nơi chôn cốt của Long tộc được rồi, bởi vì chỉ có Long tộc sau khi chết mới có thể vào đây!”
“Hi hi – cho nên là – ma ma ới! Hai ta chết hết rồi!”
Chết rồi ~
Chết ~
Rồi ~
Cái thằng con trời đánh này, bộ chết rồi còn nói với vẻ sung sướng được hả!!!
Tay Nguyễn Hành Chu run lên, không thể tin nổi mà trừng lớn hai mắt!
Thời gian quay về lúc ba tiếng trước, tại thôn Tuyết Đình, phía dưới tầng hầm.
Rồng ở Hoa Hạ mấy ngàn năm nay đều là thuần dương thuần khiết, là thiên địch của vạn tà, đặc biệt hơn, bản thân Thiên Kích còn là một con xích long chủ hỏa, lửa của chân lông khi đối đầu với cương thi thì rất có ưu thế.
Như là thuốc đặc trị vậy.
Một đại sư đắc đạo, thậm chí là Mãng Quân cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt nó, nó có thể đốt cháy lại vô số lần, chỉ cần đủ thời gian mà thôi, dù sớm hay muốn cũng có thể đốt chết một con giao có bản lĩnh!
Đừng thấy trong giao long có một chữ “rồng”, cách một chữ đã xa ngàn dặm. Khoảng cách chênh lệch của hai người như vực sâu chân trời.
Cự long xoay quanh trên trời, ngọn lửa phức tạp hoa lệ không ngừng xoay quanh trận pháp thật lớn trên không trung, khi pháp trận thành, vô số hỏa cầu màu đỏ đậm giáng từ trên trời xuống, trực tiếp đốt hai con cương thi thành than!
“Hộc hộc”, giữa tiếng thiêu cháy hỗn loạn là tiếng kêu gào thảm thiết của oan hồn!
Chúng nó dựa vào một viên Long châu mà chết đi sống lại, cho dù có chết bao nhiêu lần hay biến thành tro tàn đi chăng nữa cũng chẳng sợ vì chúng đều có thể sống lại. Thôn Tuyết Đình đã tồn tại hơn trăm năm không ai đến diệt, cũng từng có một đại sư nhân loại có bản lĩnh lạc vào đây, cuối cũng vẫn bị bọn nó cứ chết rồi sống lại giết tại chỗ sao?
Nhưng vì sao?!
Vì sao lần này không thể sống lại?
Nhóm cương thi đầu óc đã hoại tử nghĩ không ra, cũng không có thời gian để suy nghĩ. Chúng nó bất chấp những công khí đau đớn đến mức cứ đụng vào thứ gì là đánh thứ đó, sau đó té ngã lăn quay ra đất, một con rắn lửa che trời lấp đất thiêu sống cơ thể chúng nó cũng thiêu luôn linh hồn của chúng!
Nhưng chất nhầy và thịt nát dính trên người chúng nó đều trở thành “mồi đốt”! Trong nháy mắt, toàn bộ tầng hầm đã biến thành cái lò đốt.
Có không ít cương thi nhân lúc tình thế cấp bách mà chạy ra bên ngoài, Ngụy Đa Diệp đang canh giữ ở lối ra, tay cầm một cành cây thô to, một đứa đến là đánh về một đứa, nếu một đống đứa đến thì dùng sức hất về, tay cứ đánh vụt vụt như một dòng nước xiết!
“Há, cảnh này thú vị nhỉ.”
Ngụy Đa Diệp giơ tay che trước mặt, mắt ngắm nhìn trận pháp hoa lệ trên bầu trời và phía dưới trận pháp là Thiên Kích đang không ngừng xoay quanh vận chuyển linh lực, khuôn mặt bị ánh lửa ngập trời chiếu thành màu da cam.
“Nhưng mà mùi thúi quá.”
Ngụy Đa Diệp xoa xoa chóp mũi mình, nhỏ giọng nói thầm hai câu, sau đó cậu ta xoay người, nhìn lướt qua Nguyễn Hành Chu đang nghiêng đầu hôn mê trên đất, rồi quét mắt đến bên trên tầng hầm bị đánh lủng một lỗ thông gió.
Rất tốt, không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Ngụy Đa Diệp kiểm tra xong đang định quay đầu thì phát hiện bên kia lối ra đang có người chạy nhanh về phía bọn họ!
Chẳng lẽ ở phía trên có cương thi rớt xuống?
Ngụy Đa Diệp lập tức giơ cành cây lên, đi lên hai bước che phía trước Nguyễn Hành Chu, nhìn chằm chằm đề phòng lối ra.
Trong đường hầm tối tâm ẩm ướt vang lên tiếng đế giày đi trên cát đá sau đó mới có tiếng sàn sạt, cổ tay áo của Ngụy Đa Diệp tràn ra rất nhiều nhánh cây, chờ đối phương thò đầu ra là đánh chết tại chỗ!
Gần rồi!
Ngụy Đa Diệp đang định công kích thì đối phương cũng thật sự lộ ra khuôn mặt.
“Sao lại là các người.”
Ngụy Đa Diệp lập tức thu cành cây lại, gặp được người quen nên theo bản năng cười cười. Đối phương là một trong ba cậu sinh viên đã cho nước Nguyễn Hành Chu, gọi là Cao Sinh, phía sau cậu ta là người vợ trong đôi vợ chồng trung niên, tên là La San.
La San nói:
“Chúng tôi ở trên cũng băn khoăn trong lòng, nên muốn xuống giúp các người một chút.”
Ngụy Đa Diệp trả lời:
“Này có là gì, dù sao hai người cũng xử lý không được.”
“Anh nói đúng.”
Cao Sinh đi đến trước mặt Ngụy Đa Diêp, trên khuôn mặt có nét thư sinh hơi thả lỏng lộ ra nụ cười tươi, cậu ta nói:
“Bọn ta đúng thật không thể giải quyết được, nếu không thì sẽ không gọi các ngươi đến.”
Nụ cười Ngụy Đa Diệp cứng đờ, con người trong nháy mắt đã co lại thành cây kim, đôi tay cậu ta run lên muốn tấn công hai người, kết quả là Cao Sinh nắm chặt cổ cậu ta, bàn tay hóa thành vuốt rồng, đâm xuyên qua ngực Ngụy Đa Diệp không chút do dự…
“Vất vả cho các ngươi rồi.”
Nụ cười tươi của Cao Sinh chợt biến mất.
“Ngươi… Ư!”
Ngụy Đa Diệp trừng mắt dồn dập thở dốc vài tiếng, vừa mới mở miệng đã nôn ra một ngụm máu xanh lục!
Con ngươi màu đen biến thành dựng đồng màu vàng kim.
Thanh niên Cao Sinh biến thành Mãng Quân lạnh lùng như băng, phía sau gã là Lan San tính cách hào sảng cũng gỡ vòng cổ của mình xuống, cơ thể bắt đầu vặn vẹo như những con sóng, rất nhanh đã biến thành một người phụ nữ khác có dung mạo bình thường.
Là pháp khí ảo thuật…
Ngụy Đa Diệp nghĩ, hai mắt vô thức khép lại, chậm rãi ngã xuống.
Mãng Quân nhìn phía trên tầng hầm, thấy cự long vẫn còn chưa phát hiện chuyện đang xảy ra bên dưới, dựng đồng màu vàng kim không giận không vui, nhưng khi nghĩ đến có một viên Long châu có thể khiến người ta chết đi sống lại, đáy mắt của Mãng Quân toát ra sự cuồng nhiệt cực lớn!
“Vân Trầm đại nhân sẽ không lừa anh.”
Người phụ nữ đứng sau lưng gã đột nhiên mở miệng:
“Nếu anh đã thấy được thành ý của Vân Trầm đại nhân vậy thì chuyện của người không cần anh phải nhúng tay vào.”
Ả đi về phía Nguyễn Hành Chu, ngồi xổm xuống, bàn tay rót một thứ như vôi vào đống lửa mà Thiên Kích để lại, hao thêm hai cái pháp khí mới dập được ngọn lửa này.
“Như chúng ta đã ước định từ trước, Long châu tự ah đoạt, đại nhân cũng đã đưa pháp khí cho anh. Còn trứng rồng tôi muốn mang về giao cho Vân Trầm đại nhân, anh thay tôi níu chân Thiên Kích, đừng có xen vào việc người khác!”
Mãng Quân liếc nhìn ả ta, không nói gì, người phụ nữ xem như gã đã cảm chịu, bàn tay đưa ra sau thắt lưng rút ra thanh đao nhỏ, nhẹ nhàng cắt mở lớp quần áo mùa đông dày nặng trên bụng Nguyễn Hành Chu.
Từng lớp vải dết bị cắt vỡ, làn da trắng nõn hơi lộ ra một chút, người phụ nữ nhăn mặt, cắt qua nó một cách vô tình!
“Xoẹt –!”
Dòng màu đỏ tươi phun ra, mà cự long đang xoay quanh trên không trung như thể cảm nhận được gì đó mà dừng lại, đầu rồng hơi quay lại, mắt rồng phiếm hồng nhìn chằm chằm lối ra!
“Gào –!”
Nguyễn Hành Chu!
Cự long rít gào điên cuồng một tiếng bay về phía lối ra!
Người phụ nữ bị dọa cho run run!
Ả rống to:
“Mãng Quân, anh còn đang đợi cái gì nữa!”
Mãng Quân nghe vậy thì cười lạnh, hóa thành giao long ngay tại chỗ, trực tiếp nghênh chiến với Thiên Kích!