Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 78

Con cự long đang điên cuồng trên không trung va chạm với con giao long đang bay lên đây, đầu rồng rũ xuống lộ ra cặp sừng sắc bén đâm đến!

“Ầm!”

Tiếng vảy và xương thịt va chạm với nhau như những chiếc áo giáp, nó phát ra tiếng vang cực lớn khiến người khác ê răng!

Vảy rồng vụn vỡ, máu rồng chảy tí tách xuống dưới như mưa…

Thiên Kích và Mãng Quân dùng hết toàn lực, sau khi va chạm với nhau, họ uốn lượn thân rồng trên không trung lui về phía sau, đập ngã vách đá khiến khắp nên rung chuyển như động đất!

Sừng rồng của Thiên Kích xuất hiện vết rạn, đầu rồng của Mãng Quân và khu vực gần cổ cũng bị cắt thành những vết thương dữ tợn, ngọn lửa và sương đen quấn quanh nhau, tiêu trừ nhau, thêm tiếng kêu rên của đám cương thi đang bị đốt cháy, khung cảnh như thể là một bức tranh địa ngục…

Người phụ nữ đầu đầy mồ hôi lạnh đang cố moi trứng rồng ra, ả căng thẳng thường xuyên nhìn lên trên, sợ cái thân như con kiến của ả chỉ cần không chú ý một chút đã bị Long tộc đè thành bùn!

“Gào!”

“Gào!”

Hai tiếng rít gào đồng thời vang lên, từng miếng bùn không ngừng phun lên, vách tường tầng hầm bởi vì được xây bằng đá nên khi rồng và giao phóng lên cao thì có hai ba tảng đá rơi xuống.

Ầm! Ầm ầm ầm!

Máu và vảy đỏ thẫm rơi xuống ào ào cùng với những chiếc vảy sắc bén đen như mực, tăng sức hủy diệt tà ám như đám cương thi, long uy mãnh liệt còn đáng sợ hơn cái gọi là linh lực, nội lực trong phim điện ản, về cơ bản nó có thể xuyên thấu qua hết thảy sinh mệnh, đè nát đại lục này không một chút lưu tình!

Người sống sót trên tầng hầm không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ trong một cái chớp mắt họ như bị đánh một đòn cực mạnh, mùi máu tươi xông lên từ lồng ngực rồi ngất xỉu.

Nguyễn Hành Chu dựa vào vách tường vẫn hôn mê bất tỉnh, từ khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ xám trắng nhìn xuống, dưới bụng nhỏ là lớp quần áo màu đông đã bị cắt ra làm hai rơi xuống đất, chúng hút no máu của anh rồi trở nên nặng nề dơ bẩn.

Anh đã tiêu hao sinh mệnh cho trứng rồng, người phụ nữ thấp bé đang dùng con dao cắt từng đường lên bụng nhỏ của anh toàn thân run lên, vì cũng chịu ảnh hưởng nên bàn tay đã nhiễm máu đỏ không nắm chắc được con dao nhỏ, nó rơi xuống đất “keng” một tiếng.

Sắc mặt người phụ nữ khẽ thay đổi, vì nhẫn nhịn mà mặt vặn vẹo rồi quay sang một bên phun ra một ngụm máu bầm, sau khi thở dốc từng cơn thì ngực chỉ còn lại sự đau thấu!

Âm thanh gào rồng và điên cuồng va chạm của Long tộc gần trong gang tắc, người phụ nữ nhìn thoáng qua, Mãng Quân lúc bắt đầu còn có thể chống cự, nhưng sau đó lại hoàn toàn bị Thiên Kích đang cực kì phẫn nộ đuổi theo cắn xe, gã chỉ có thể dùng nguyên hình cực lớn của mình để chặn đường không cho Thiên Kích đi qua!

“Chết tiệt…”

Phải nhanh hơn nữa! Nếu không, nhiệm vụ mà Vân Trầm đại nhân giao cho…

Một miếng vảy màu đen dính máu rơi xuống dưới đất, người phụ nữ nhanh chóng dùng pháp lưc khởi động trận phận phòng hộ, tránh để làm dơ cái hố mà ả mới vừa đâm trên bụng Nguyễn Hành Chu.

“Cái tên phế vật Mãng Quân này! Qủa nhiên chẳng đáng tin cậy chút nào!”

Người phụ nữ thấp bé không mang đau đớn trên người mà tiếp tục dùng dao nhỏ càng khuấy nhanh hơn.

Con nối dõi của Long tộc khó có thể sinh ra, nhưng một khi đã thành hình thì chúng sẽ dùng trăm phương nghìn kế để tồn tại trong cơ thể mẹ, chúng cắm rễ thật sâu lên huyết nhục của mẹ mình, nhanh chóng thành hình để khi gặp thời khắc nguy hiểm, chúng còn sẽ che giấu bản thân.

Chuyện mổ bụng lấy con thật sự quá mức…

Người phụ nữ cúng không muốn như thế, vốn dĩ ả định cẩn thận hơn, sau khi lấy trứng ra hoàn chỉnh thì sẽ chừa cho người đàn ông trước mặt một con đường sống, nhưng bây giờ xem ra, nếu ả không độc ác thì chỉ sợ sẽ thất thủ!

“Đừng trách tôi.”

Dù sao thì trứng rồng sẽ không dễ hư hại như vậy, cái chết của anh rất đáng! Ánh mắt của người phụ nữ trở nên sắc bén, trực tiếp dùng con dạo khuấy mạnh trong khoang bụng Nguyễn Hành Chu.

“Gào!”

Nguyễn Hành Chu! Em còn sống không!

Thiên Kích vừa xé rách thân giao của Mãng Quân vừa vươn miệng rống giận.

Mà đường đi nhỏ hẹp rất nhiều so với nguyên hình của Long tộc đã bị Mãng Quân chặn lại, hắn không nghe thấy lời đáp lại, chỉ có thể cảm nhận long ấn trên người Nguyễn Hành Chu dần dần yếu đi…

Cái tên nhân loại đó…

Nguyễn Hành Chu!

Dựng đồng màu vàng kim đỏ như máu! Xích Kim Hỏa Diếm trên người Thiên Kích bùng lên càng đốt cháy dữ dội hơn, làm cho bùn đất nứt ra!

“Gào!”

Cút ngay! Cút ngay cho ta!

Móng rồng của Thiên Kích mạnh mẽ kéo rách đầu Mãng Quân, dưới sự xua đuổi đó, từng lớp từng lớp vảy lớn bị xé xuống lộ ra da thịt ở bên trong, thậm chí những lớp thịt đang tươi mới cũng bị xé xuống, chỉ để lại xương cốt – nhưng Mãng Quân vẫn không tránh ra.

Cho dù gã đã biết rõ Thiên Kích trước mặt cơ bản chưa hoàn toàn dùng hết sức mạnh của Long tộc, cho dù gã biết dưới cơn thịnh nộ của Thiên Kích, gã không phải là đối thủ của hắn, gã không hề có sức phản kháng mà chỉ để yên cho người khác xâu xé.

Nhưng không được –

Gã sẽ không nhượng bộ.

Gã đã biết nỗi thống khổ khi đánh mất tình yêu là gì… Nhưng vì đã biết cho nên gã có chết cũng không tha!

“Trụ trì…”

Mãng Quân thống khổ phát ra tiếng rồng ngâm rất nhỏ, gương mặt giao long vặn vẹo.

“Ta sẽ không, chỉ cần có thể để trụ trì sống lại, cho dù ta có bị gì cũng không sao cả! Ta chỉ muốn trụ trì sống lại!”

Tiếng ve mùa hè.

Cái ôm ấm áp vào mùa đông.

Còn có phấn mặt… Muốn bên cạnh người đó, dù thế nào cũng được, ba kiếp nhớ nhung tựa như dao cùn đang khuấy đảo trong tâm ma, sắp ép cho Mãng Quân phát điên, gã đã có tâm ma nên không còn cách nào để thiên kiếp hóa rồng.

Mãng Quân: Cứ như thế đi…

Động tác tấn công của Thiên Kích hơi dừng lại.

“Gào.”

Ngươi muốn Long châu?

“Gào gào…”

Đúng thế, ta và Vân Trầm có ước định, nếu sau khi ngăn ngươi lại mà ta chết, ả sẽ nghĩ cách cứu sống trụ trì…

Thiên Kích: “Gào!”

Dòng thứ ngu si! Cái óc bã đậu thế nào mà đi tin con ả Vân Trầm đó!?

Mãng Quân: “…”

Thiên Kích: “Gào.”

Ngươi tránh đường cho ta, ta không giết ngươi!

Mãng Quân: “Gào!”

Không thể nào! Chết cũng không tránh!

Thiên Kích: “Gào.”

Long châu bên dưới cho ngươi!

Mãng Quân: “…”

Thiên Kích: “Gào!”

Thế nào!

Mãng Quân im lặng một giây, sau đó lại im lặng rúc cơ thể mình lại nép qua một bên.

“… Gào.”

Ta tránh ra cho ngươi đấy.

Nhớ giữ lời đó!

Không có cho đổi ý đâu nha!

Mãng Quân cũng không cho rằng Thiên Kích lấy Long châu để cho nhân loại dùng, chỉ cho rằng Thiên Kích muốn được mạnh mẽ hơn nên Mãng Quân còn cẩn thận dè dặt quay đầu há to miệng, chuẩn bị phản kích để phòng ngừa đối phương lừa gạt mình, vì một tên nhân loại mà từ bỏ Long châu? Thứ ngu! (Jeong: Chứ bây vì yêu Trụ trì cũng muốn bỏ mạng đấy thôi, chó chê mèo lắm lông =)))

Mãng – cảm thận tính mạng của nhân loại không cần thiết – Quân cảnh giác, ai mà có dè Thiên Kích cơ bản không dừng lại ở chỗ gã, hắn trực tiếp biến thành hình người, gấp không chờ nổi mà phóng về phía trước như một tia chớp!

Hắn đã không còn cảm ứng được sức mạnh của long ấn mà hắn để lại trên người Nguyễn Hành Chu được nữa, có thể nói rằng linh lực để duy trì sinh mạng của Nguyễn Hành Chu đã hết sạch, cũng có thể nói rằng tính mạng của Nguyễn Hành Chu khó giữ!

Trong lối ra.

Người phụ nữ phía dưới hai con rồng đang đánh nhau ầm ầm trên không trung, không hiểu sao lại nghe tiếng rống qua rống lại của hai con thì có dự cảm không ổn, ả dùng ống tay áo sạch sẽ lau mồ hôi chảy từ trán xuống dưới mắt, ngay khi nhìn thấy thứ gì đó, biểu cảm vội vàng của ảnh nở rộ một nụ cười sung sướng.

Dao nhỏ dùng sức, người phụ nữ niệm pháp quyết, chậm rãi lấy ra trứng rồng màu vàng kim giấu trong cơ thể của Nguyễn Hành Chu.

Trứng rồng màu vàng kim chợt lóe ánh sáng nhạt màu, khi chiếu vào cơ thể sẽ cộng minh với trứng rồng, ả cảm nhận được lúc này trứng rồng đang thấp thỏm lo âu.

“Rốt cuộc cũng tới tay!”

Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, từ trong chiếc túi lấy ra một cái túi đen nhỏ nhét trứng rồng còn dính máu vào trong.

Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này! Nghe tiếng rồng ngâm ầm ầm bên tai như thể đang quẩn quanh ngực ả, ả quả thực không muốn ở đây nhiều thêm một khắc nào!

“Phải nhanh về báo cáo kết quả cho Vân Trầm đại nhân…”

Người phụ nữ thấp bé đứng lên, ôm lấy trứng rồng xoay người rời đi.

Mới vừa đi hai bước, ả đột nhiên té ngã ra đất, khi hoảng sợ quay đầu lại thì thấy phía sau mắt cá chân của mình có thứ gì đó!

“Thi thể” của tên bán yêu đang nằm bò trên mặt đất, vô số cành lá mềm mại vô lực nhưng hết sức cố chấp mà bò lên đùi người phụ nữ…

… Mang đến cứu Nguyễn Hành Chu.

… Thiên Kích.

Ngụy Đa Diệp mở to đôi mắt thất thần như người chết, máu loãng màu xanh lục đang không ngừng cuồn cuộn chảy ra từ vết thương trên ngực không thể nào kín miệng, cậu ta không động đậy, cũng không thể hít thở…

Người phụ nữ trừng lớn đôi mắt:

“Sao mày còn chưa chết!”
Bình Luận (0)
Comment