Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 81

“Em ấy có thể cứu được không?”

“Có thể, tuy hồn phách không còn ở đây nhưng cũng không tiêu tán. Ta đã nhìn qua trứng rồng, đứa bé đó cũng còn sống, nhưng khi đối mặt với người có quan hệ huyết thống như ngươi thì vẫn không đáp lại. Ta đoán rằng trứng rồng cảm thấy sinh mệnh của mẹ mình là Nguyễn Hành Chu rất mỏng manh, mình cũng bị kẻ địch bắt đi nên dứt khoát từ bỏ khả năng sống sót là phá xác, dẫn hồn phách của Nguyễn Hành Chu đi đến chỗ chôn cốt của Long tộc các ngươi, đến mộ rồng nơi mà long hồn an giấc ngàn thu!”

Mộ rồng không thuộc về Tiên giới hay Nhân giới mà là một chiều không gian khác do Thủy Long tạo ra, vì phòng ngừa những con người dơ bẩn nổi lên tham dục, làm bẩn di cốt và long hồn của Long tộc.

Nơi đó đã sớm trở thành một đại pháp trận không cách nào có thể giải, từng tầng từng tầng cấm thuật như hàng ngàn hàng vạn tờ sợi dây chồng chất lên nhau, nếu không phải có huyết mạch của chân long thì tuyệt đối không thể đi vào.

Đối với nhóc rồng con mà nói, đó là nơi thích hợp nhất để bảo vệ mẹ mình!

Nhóc rồng con: Ma ma bị giết, mạng nhỏ của mình còn bị kẻ địch giết mẹ giữ trong tay, chuyện này đối với rồng mà nói thì quả thật là nỗi khuất nhục lớn lao! Tuy nó còn nhỏ, nhưng trong xương cốt là huyết mạch cao quý kiêu ngạo nhất!

Đã như thế thì sao nó có thể khuất phục trước kẻ xấu?

Vì thế nó vội vàng trộm rút hồn phách của ma ma ra, ôm thật kĩ, trước khi ba ba đến thì bọn họ đã đến mộ rồng trốn kẻ xấu rồi!

“Đứa nhỏ này không tồi, rất thông minh.”

Mái tóc đen buộc lại đặt qua một bên rồi rũ xuống bên phải sườn bả vai, vì Quân Hoa đang khom lưng nên động tác lúc ẩn lúc hiện, y vừa khen nhóc rồng con, vừa cầm một cái dĩa nhỏ, một tay cầm bút.

Bên trong chiếc dĩa nhỏ tỏa ra hương thuốc kì lạ, y chấm bút vẽ lên người Nguyễn Hành Chu giờ đây đang trần trụi nhắm chặt hai mắt, chỉ có một tấm vải trắng che đi nơi quan trọng.

Quân Hoa đứng thẳng eo, cuối cùng cũng thở hắt ra, kết quả vừa nhắc chân đã dẫm phải thân rồng đang nhúc nhích còn cực kì rắn chắc.

“Ta nói nghe nè, ngươi rụt cái eo ngươi lại chút đi!”

Quân Hoa vịn bàn trong phòng, cuối cùng trợn trắng mắt mà nhìn cái đầu rồng đang gác bên gối Nguyễn Hành Chu:

“Ngươi xem ngươi dính người chưa kìa! Bây giờ không còn biết ngại nữa mà đã dính Nguyễn Hành Chu? Ha ha, có giỏi thì ngươi dính tiếp đi, đừng chờ đến khi người ta tỉnh lại thì xị mặt, thời đại bây giờ đã không còn trend con người rắn rỏi, lạnh lùng nữa rồi! Nhân loại đều thích đàn ông to bự ấm áp mà thôi!”

Tròng mắt rồng đang nhắm chặt mở ra, lớp màng màu trắng trong nháy mắt xoẹt qua hai bên khóe mắt, Thiên Kích liếc mắt nhìn Quân Hoa, nhỏ giọng khò khè, khuôn mặt thật dài hôn lên mặt Nguyễn Hành Chu.

Giống như đang trong thời kì ngọt ngào nhất của cả hai vậy.

Quân Hoa cảm thán:

“Chậc chậc chậc, đúng thật là mù mắt người ta mà, đúng rồi, trứng rồng đâu?”

Xích long nhấc mí mắt lên nhìn y, lắc lắc cái đuôi dài đến cuối giường, thân rồng hơi nhúc nhích lộ ra cái bụng màu vàng kim nhạt màu, trứng rồng nho nhỏ bị ép thành cái tổ chim trong thân rồng, từng chút hấp thu lấy long khí của ba mình.

Thiên Kích khò khè vài tiếng: Ở đây.

Quân Hoa gật đầu: “Ấp tiếp đi, trứng rồng bây giờ không đặt về được nữa, chỉ có thể nhờ ngươi ấp thôi.”

Thiên Kích khò khè: Đã biết.

Nhìn xích long “ngoan ngoãn hiểu chuyện” như thế Quân Hoa nhịn không được mà cười vài tiếng.

“Mấy tiểu yêu thủ hạ của ta có truyền tin, nói sau một ngày các ngươi rời khỏi thôn Tuyết Đình, giao long Mãng Quân mới bò ra từ trong đấy, vội vàng cuốn theo một người bay về phương Bắc. Mà người của Vân Trầm, hoặc là Vân Trầm cũng đã đi, nhóm tiểu yêu yêu lực có hạn không dám đến gần, nhưng bọn chúng thấy rõ có một người sau khi nhìn thấy vực sâu và thi thể của người kia, lập tức sợ hãi rời đi…”

“Nếu ta là Vân Trầm, chắc là ta hận không thể đi đến ga tàu hỏa mua vé chạy suốt đêm.”

Quân Hoa lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm Thiên Kích, cong môi:

“Người và thần có lợi hạn đến đâu thì năng lực cũng có hạn, những thứ phù du đó mà cũng dám tham lam? Ngươi thả chân thân ra, đừng nói đến đánh, phỏng chừng chỉ cần ngươi lăn một chút thôi là đã đủ đè nát người rồi!”

Xích long nghe vậy vẫy vẫy cái chóp đuôi tròn như quả bóng, trong con ngươi dựng đứng có chút đắc ý kiêu ngạo.

Quân Hoa thấy vậy cười như không cười, nhẹ nhàng đạp cái thân rồng trên đất nhắc nhở hắn:

“Há! Bớt tự đắc. Nói thật, bây giờ là thời đại mạt pháp, linh lực đã loãng đến thế mà ngươi còn dám biến về chân thân? Chắc lần này Long châu hao phí không ít linh lực nhỉ, chậc chậc, vừa cho Nguyễn Hành Chu vừa biến thân… Cái bộ dạng hiện tại của ngươi, còn không phải ngay cả dạng người cũng không biến về nổi à.”

Một chậu nước lạnh xối xuống đỉnh đầu, cơ thể xích long cứng đờ, một lát sau mới ngẩng đầu mở rộng miệng, mắt rồng phẫn nộ trừng to.

Long thân cuộn quanh phòng, tiếng vảy cọ xát nhau phất lên “ngọn gió” mát!

Ngay lúc Quân Hoa cho rằng Thiên Kích tức giận muốn đánh mình thì thân rồng cũng cuộn xong.

Một cái đuôi mang theo một cuộn lông nhỏ từ bên ngoài phòng khách cố tiến vào, nhẹ nhàng bò ra đằng sau Quân Hoa, đẩy Quân Hoa lảo đảo một cái, biểu cảm xích long thả lỏng, thân rồng lại nhúc nhích, đưa cái đuôi ra chỗ khác…

Thiên Kích: Đánh ngươi đấy.

Quân Hoa: “….”

Ngươi nhìn cái thây ngươi xem, tốn hết cả ngày cũng không đủ dùng!

Quân Hoa bị hắn chọc cho cười không ngừng, không nghĩ đến đường đường là Long Quân mà cũng có ngày hôm nay, lúc ngứa bụng chắc cũng phải lật nghiêng lật ngửa hết cái thân rồng mới tìm được chỗ gãi ngứa!

Mặt mày y đầy vẻ chế nhạo.

Long Quân trẻ tuổi cũng cảm thấy xấu hổ, mũi và môi rồng chui vào trong cổ Nguyễn Hành Chu, cái đầu to cũng chui vào, sừng rồng chọc một cái lỗ nhỏ trên mặt Nguyễn Hành Chu.

Hắn ngượng nghịu khò khè nói sang chuyện khác:

“Ngụy Đa Diệp thế nào? Lần này ta thiếu hắn một ân tình.”

Nhắc đến Ngụy Đa Diệp, biểu cảm nhẹ nhàng của Quân Hoa cũng lạnh lùng đi:

“Cũng đúng, nhóc trọc đầu đó lần này ăn mệt lắm, thụ tâm bị mất. Người cha của cậu ta là cây hòe già cảm ứng được sinh mệnh của con trai bị đe dọa, lập tức từ tỉnh khác suốt đêm chạy đến đây, may mà năm đó người vợ nhân loại của hắn sinh con có ta giúp đỡ, nếu không đã giận tới mức đến đây đánh ngươi rồi!”

“Ta đã giải thích xong xuôi với cây hòe già rồi, cũng cho Ngụy Đa Diệp tiên dược tốt nhất, lần trước người từ chỗ Vân Trầm lấy được linh chi hàn thiết, hoa nguyệt lộ cũng cho cậu ta làm phân bón nuôi đất.”

Quân Hoa nhìn ra phòng khách bĩu môi:

“Chậc, bây giờ còn đang sinh long hoạt hổ ăn mắng té tát kìa!”

Thiên Kích nghe vậy thì im lặng lắng nghe.

Quả nhiên bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng mắng giận dữ, mạnh mẽ của một người đàn ông.

Trong phòng khách, một người đàn ông khoảng chừng 27 28 tuổi khuôn mặt tựa như ánh mặt trời đang đứng trước chậu cây hòe, trong tay nắm chặt cành cây xanh non, bùm bùm chíu chíu mắng té tát cây hòe nhỏ đang run bần bật.

“Bây nhìn cái bộ dạng ngu ngục của bây đi kìa, hả! Bây làm gì mà biến mình trở thành bộ dạng này hả! Cái thằng nhóc hỗn hào nhà bây! Ba vừa mới thả bây xuống núi vài thập niên… Con mẹ nó còn chưa tới trăm năm nữa chứ! Cái thằng nhãi báo đời nhà bây thiếu chút nữa đã ngủm củ tỏi rồi!”

Anh đẹp trai như ánh mắt trời – cũng chính là ông bô nhà Ngụy Đa Diệp vươn cành cây, đôi mắt đỏ bừng trừng trừng con trai nhà mình.

Ngụy Đa Diệp vốn muốn im lặng, nhưng nhìn vào mắt của cha cậu ta, Ngụy Đa Diệp đáy lòng đau xót, chỉ nhẹ nhàng gọi:

“Ba ơi…”

Cậu ta nghĩ thầm, ông bô cậu ta là một người đàn ông cứng rắn, là tấm gương trong thiên hạ, chưa bao giờ rơi lệ. Có vẻ lần này mình thật sự đã làm cha lo sợ rồi, huhuhu, đúng là cha rất yêu mình mà!

Ai mà ngờ, ông ba Ngụy nghe được tiếng gọi của con trai không những không thả nhánh cây xuống, ôm con trai khóc ròng diễn một vở kinh điển cảm động mà còn rít gào!

“Vì ảnh hưởng bởi huyết mạch nên ba biết mày sắp chết đã lập tức chạy tới nước X để nhờ giúp, nếu không thì mày chút nữa thôi là đã chết rồi đó?! Ái, làm ba vội vàng chạy tới đến còn chẳng kịp xem livestream nữa kìa!”

Ngụy Đa Diệp: ….

Bốp bốp bốp!

Nhánh cây đánh xuống như bão táp mưa sa.

Mà Ngụy Đa Diệp kiểu: Ngày đó thứ tui đau không phải cơ thể mà là trái tym!

Trong phòng khách, tiếng gầm gừ của ông ba Ngụy và tiếng gào rống từ linh hồn “ba có phải ba ruột con không thế!” của Ngụy Đa Diệp vẫn còn tiếp tục, Thiên Kích run run lỗ tai, không nghe nữa, nói với bạn tốt:

“Ta muốn đến mộ rồng.”

Quân Hoa cũng không bất ngờ, nói đùa:

“Đi nhanh đi, mau đón vợ con về, ta sẽ thay ngươi chăm sóc một phòng cha già con yếu kia, dù gì thì lần trước ngươi giúp Kết Yêu Xã ta còn chưa nghĩ ra cách để trả nhân tình cho ngươi đâu!”

Xích long há mồm gào: Cảm ơn nha, cọng cỏ.

Quân Hoa: Cút đi, cái khúc ruột!

Trong cổ họng của Thiên Kích phát ra tiếng rầu rĩ như tiếng cười, sau đó vươn mình dán lên tên mất nết nhà hắn, nhắm mắt lại, long hồn rời khỏi cơ thể, dẫn mình đến nơi chôn cất của Long tộc…

Long Quân đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc sau khi mình xuất hiện trước mặt Nguyễn Hành Chu, hai mắt anh đẫm lệ mông lung, ôm con trai nhào vào lòng mình.

Thiên Kích rụt rè ngạo kiều: Chờ cái tên mất nết đó ôm ta, ta nên đại phát từ bi hôn ẻm một chút nhỉ? Hay là hôn thêm một chút nữa? Vẫn nên hôn hôn hôn hôn hôn ẻm mấy trăm triệu cái thôi!

Lỗ tai nhòn nhọn của Thiên Kích hồng hồng: Khụ khụ, mình cũng không phải muốn hôn ẻm lắm đâu! Bổn quân ta đây rất khoan dung, đứa ngố đó lần này chịu uất ức, coi như là bồi thương cho em ấy vậy ~

Long Quân mang đầu óc chứa đầy hình ảnh không phù hợp cho trẻ em giữa mình với tên mất nết nhà mình, nhanh chóng lên đường.

Nhưng hắn ngàn lần không nghĩ tới, ngay khi hắn thật sự đi vào mộ rồng tìm được Nguyễn Hành Chu, cái cảnh tượng hường phấn giữa người và rồng trong nháy mắt đều mang cho chó ăn…
Bình Luận (0)
Comment