Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 82

Long Quân trẻ tuổi bay giữa không trung, cao hứng phấn chấn đi đón vợ con cho rằng vợ con mình sẽ kinh ngạc nhào vào lòng ngực mình.

Miệng rồng cười không ngừng, cái đuôi phe phẩy bùm bùm, nội tâm tràn ngập những tâm tư mơ mộng…

Hắn giấu đi thân mình đang nổi trên không trung, mặt mày vô cảm nhìn một lớn một nhỏ đang cầm gậy gỗ ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.

Nguyễn Hành Chu vẫn trưng cái mặt đơ trắng nõn tuấn tú bá đạo tổng tài như cũ, cho dù có đang dùng cái dáng ngồi xếp bằng trên đất cực kì không đúng với xưng hô “Nguyễn tổng”, trong tay còn cầm cành gỗ khô nhưng cũng nhìn ra khí chất cao quý.

Bên cạnh Nguyễn Hành Chu, là nhóc rồng con đứng lên không dài bằng cánh tay của ma ma, làn da màu đỏ trắng như cá chép koi đang ngồi một tư thế cực kì lao lực.

Hai cái chân nho nhỏ đứng thẳng, không dám đạp lên cái đuôi nên đành phải dùng cái chùm lông nhỏ trên đuôi để nâng cao người lên, bởi vì chân trước nhỏ xíu đến tội, hai cái chân muốn chạm vào nhau còn phải dùng sức, vì thế để cầm chắc cây gậy gỗ mà ma ma đưa, nhóc rồng con còn phải dùng miệng để gặm!

Cái mặt rồng như bản thu nhỏ của hắn vừa xấu vừa dễ thương, nghẹn đến mức vảy cũng hơi nóng lên!

Thiên – vốn đã simp tất cả con non của mọi chủng tộc – Kích khi nhìn thấy con trai ruột của mình thì tim rồng cũng run theo, huyết mạch khiến hắn nhìn bé rồng xấu xấu dễ thương tràn ngập trìu mến.

Hơn nữa đứa nhỏ này còn thai nghén từ cơ thể của Nguyễn Hành Chu, đại biểu cho sự tiếp nối của Long tộc và huyết mạch của hắn…

Thế nhân có một hiểu lầm, cho rằng trong Long tộc, rồng con là do rồng mẹ sinh ra và nuôi lớn.

Nhưng thật ra hầu như không phải vậy, tập tính của Long tộc là rồng mẹ chỉ phụ trách việc sinh còn việc nuôi và ấp là do rồng ba đảm nhận.

Vừa lúc tương phản với nhân loại cực kì cực đoan, điển hình là câu nói tình thương của cha như núi cao ngút ngàn, tình thương của mẹ như núi tuyết đất lở!

Cho nên mỗi Long tộc giống đực nhìn bên ngoài thì có vẻ hung hãn hiếu chiến! Nhưng một khi có nhóc con thì lập tức biến thành ba ba ngố, nếu Long tộc cũng có một bài hát về “mẹ”, vậy thì nhất định sẽ hát:

“Cặp sách mới nhập học của con có người mang cho ~ Chiếc ô gấp in hoa khi trời mua có người che cho~ Nhân bánh ba vị con thích cũng có người gói cho~ Nước mắt tủi thân của con có người lau cho! À ha, người đó chính là mẹ –!”

Nhóc rồng con: Là ba.

“À ha, người đó chính là mẹ –!”

Nhóc rồng con: Xin lỗi, là ba đó.

Khi nhóc rồng con nghẹn đến mức đỏ bừng khuôn mặt, Thiên Kích mạnh mẽ uy nghiêm lập tức thức tỉnh bản năng giống đực của Long tộc!

Long Quân trẻ tuổi: … Muốn nựng.

Còn muốn ôm, là cái loại cuộn người đè con xuống dưới cái bụng ấm áp ó!

Mái tóc đen mềm bị gió thổi bay bay, Nguyễn Hành Chu vươn ngón tay tém tóc ra sau tai, một tay khác dùng gậy gỗ viết viết, chấm một dấu chấm tròn lên trên đất.

“Được rồi.”

Nguyễn tổng từ ái nói với nhóc con:

“Đây là danh sách tất cả các tập đoàn mà tập đoàn nhà họ Nguyễn nắm giữ trên 20% cổ phần, đây là những hạng mục lớn mang tính đột phá phát triển của Nhà máy sinh học của tập đoàn họ Nguyễn. Đúng rồi, còn nữa, con yêu à, con bây giờ còn nhỏ quá, mẹ không cầu mong quá nhiều, đến đây đi, cùng mẹ đọc bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học một lần đi.”

Thiên Kích đang xoay quanh trên không trung trầm mặc nhìn từng hàng chữ như thiên thư, viết từ sườn núi lên đỉnh núi.

Long Quân trẻ tuổi: Vừa đến đã thấy vợ mình đang bắt nạt nhóc con…

Nhóc con ngậm gậy gỗ nghe vậy liền sợ tới mức há mồm, gậy gỗ dính đầy nước miếng lăn lộc cộc trên đất, trên người dính đầy đất, bi thảm đến mức khiến người ta rơi lệ!

Nhóc rồng con: Thành ngữ tổ tiên truyền thừa quả thật không lừa mình! Tình thương của mẹ quả nhiên như núi tuyết đất lở! Ba ới cíu con!

Nó như thể sắp điên, nhưng ma ma của nó còn hồn nhiên không biết, biểu cảm khó có dịp dịu dàng, nụ cười tươi tắn nở rộ trên đôi môi hồng nhạt, hơn nữa đôi mắt sáng lấp lánh có thần, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ, thật sự đẹp đến mức như tiên quân.

Nguyễn Tiên quân: “Con yêu, con nhìn sản nghiệp của ma ma thấy cảm động hả? Về sau tất cả đều là của con.”

Nhóc rồng con: Không, con không cảm động nhưng có hơi cảm lạnh.

Nguyễn Tiên quân cười tủm tỉm:

“Sao gậy rớt rồi, định làm dơ để mẹ không dạy nữa à, mẹ cho con này, đến đây, ngậm đi.”

Mồm bị nhét gậy gỗ, nhóc rồng con điếng người trừng to mắt, bị ma ma cầm móng viết chữ, viết tới mức trợn trắng mắt.

Ma quỷ! Đúng thật là ma quỷ!

Nhóc rồng con đờ người xong lại rít gào tuyệt vọng trong lòng, Thiên Kích giấu đi thân hình cũng đã xem đủ, xoay quanh trên đầu hai người, thân rồng vây quanh hai người vài vòng, thuận tiện nhét nhóc con xui xẻo giấu xuống dưới bụng của mình, mấy cái chữ mà Nguyễn Hành Chu viết đều bị lau hết!

Đầu rồng gác lên trên người, mặt đối mặt với Nguyễn Hành Chu, à không, mũi đối mặt.

Nguyễn Hành Chu: ….

Lần thứ hai.

Lại dùng lỗ mùi nhìn em!

Nguyễn tổng mặt mày vô cảm, hơn nữa cặp mắt cá chết cực kì dữ.

Long Quân mặt mày vô cảm, hơn nữa cặp mắt cực kì khó hiểu.

Nguyễn Hành Chu: Đừng cho là em không thấy anh lau hết chữ viết của em, còn nữa, giao nhóc con ra đây, em còn chưa dạy cho con xong đâu!!!

Thiên Kích: Cái tên mất nết này thế mà còn chưa kích động nhào vào trong ngực mình???

Hai người đối diện nửa ngày, nhóc rồng “phốc” một tiếng thò cái đầu mình ra khỏi cái bụng của ba mình, nước mắt cũng tuôn rơi.

“Bá bàaaaaaa! Ba cuối cùng cũng đến đón con rồi! Hu hu, con không muốn học cái bảng tuần hoàn đó nữa! Con không muốn, hu hu hu.”

Ma ma đáng sợ quá đi à.

Thiên Kích nhíu mày, mặt rồng có hơi đáng sợ:

“Em xem em ép nhóc con này…”

Đáng tiếc Nguyễn Hành Chu chỉ có thể nhìn thấy lỗ mũi rồng:

“Bây giờ không học sự vụ của công ty thì về sau sao có thể kế thừa gia tài chục tỷ!? Chẳng lẽ đi làm cho ra vẻ hả? Đầu thì trọc, người thì trạch!”

Không hiểu sao lại có cảm giác thì gì đó đang vụn vỡ, Thiên Kích làm lơ âm thành quái dị đó, trực tiếp cuốn lấy vợ con bay lên trời.

Cao giọng ngâm nga.

Tiếng rồng ngâm vang bên tai. Miệng Nguyễn Hành Chu nhấp nhấp, nghĩ thầm cái con rồng này nhất định là cố ý! Mỗi lần anh muốn nói gì đó là thổi đầy một miệng toàn gió.

Mồm mép bị thổi muốn banh ra.

Rơi vào đường cùng, Nguyễn Hành Chu đành phải lựa chọn câm miệng.

Mà nhóc rồng con màu trắng đỏ như thể nghe được tiếng hô khí phách uy vũ của ba ba, trong lòng ngứa ngáy, cũng phát ra tiếng rồng ngâm non nớt đặc mùi sữa.

“Grrr ~ Gâu grr grr grr ~~!”

Cái âm thanh này, giống như chó con!

Nguyễn Hành Chu: “…”

Tiếng cười ầm ầm phát ra từ trong miệng Thiên Kích, cái hàm rồng cực lớn cười cười chăm chú nghe nhóc rồng con “mới vừa chào đời” đang hưng phấn kêu vang.

Nhóc con không biết giọng của mình có tốt hay không, còn có ảo giác tiếng kêu của mình rất khí thế.

Giữa không trung là từng đại dương đang trôi nổi.

Màu xanh trong suốt trải dài vô tận, những đám mây trắng như những làn khói kỳ lạ biến đổi theo gió.

Khi cơ thể bay lên không trung, mặt đất trải dài dưới chân, khoảng khắc ấy tâm hồn mình như mở rộng giống như bầu trời.

Nguyễn Hành Chu đang hơi tức giận cũng ngơ ngác không giãy giụa nữa, từng cơn gió lạnh tách ra hai bên đầu rồng, nhưng vẫn có chút gió thổi đến, cố cuốn lấy những sợi lông rồng đỏ.

Sắc xanh và mây trắng khắc vào đáy mắt, vạn vật đều nằm dưới chân ta.

Rồng bay vạn dậm chỉ trong nháy mắt.

Một cảm giác sung sướng nở rộ dưới đáy lòng, như nước đang sôi trào không thể áp chế được.

Giờ khắc này, tiếng cười của ông chồng rồng và nhóc rồng con nhà anh làm cổ họng anh ngứa ngáy, anh muốn cười, muốn bay lượn tự do, muốn hét lên thật to.

Một cảm xúc khó nói động ngay dưới lồng ngực.

Cảm xúc sung sướng và vui ve đã từng xuất hiện ở thôn Tuyết Đình lại một lần nữa xuất hiện trong cơ thể tàn khuyết tình cảm của Nguyễn Hành Chu.

Giống như chỉ cần một tờ giấy mỏng đã đủ làm sập cả ngọn núi.

Niềm vui này nhiễm sang Nguyễn Hành Chu, muốn vui đùa muốn cười to, không có lý do gì để dừng lại.

Cảm xúc muốn reo hò, muốn cười như sói tru, một người bị bệnh đã lây cho người khác không kiểm soát được.

Nhóc con và Thiên Kích còn đang ngâm nga tiếng rồng, còn rống thêm vài cái.

“Gào ~”

Nhóc rồng con ngâm nga bài ca đã học từ trong bụng ma ma: Ngôi sao nhỏ.

“Gào ao ~ gao âu gaao ~?”

Ba ơi, ba có hát bài Ngôi sao nhỏ cho con không?

“Gào!”

Có!

“Gào!”

Sông lớn chạy về Đông! Trên bầu trời là chòm sao Bắc Đẩu á ~ à a a~ là sao Bắc Đẩu ~!

Là sao Bắc Đẩu ~!

Bên tai là tiếng rồng non nót, con người màu vàng đỏ lộ ra ý cười cực kì dịu dàng.

Không biết đã bay lượn bao lâu, bọn họ như đi xuyên qua một thứ gì đó như một lớp màng.

Sau khi qua khỏi lớp màng đó.

Vạn vật đất trời, đều ở trước mắt!

Tựa như những chuyện đau khổ, những tổn thương mà người khác cho ta, không đáng để nhắc đến nữa, chúng nó đã tan thành mây khói.

Bọn họ lại ở bên nhau lần nữa.

Tốt quá.

Vậy là đủ rồi.

Jeong: Cái nhà tẻn tẻn từ ba má đến con =))))
Bình Luận (0)
Comment