“Anh, tối hôm nay hai đứa mình phải livestream ở chỗ này thật hả?”
Cậu thanh niên trẻ tuổi nhìn đỉnh núi hoang tàn vắng vẻ, cỏ dại lan tràn, gió lạnh thổi tới không nhịn được mà run run.
Thanh niên được cậu gọi là anh tên là Lưu Sáng, là chủ một kênh livestream mạo hiểm cực kì nổi tiếng, anh ta quay đầu lại nhìn cậu thanh niên đang sợ sệt thì cười nhạo.
“Sao nào? Sợ à?”
Cậu thanh niên trẻ tuổi tên là Nguyễn Văn Hải. Nhìn thì thấy không thông minh lắm, trên thực tế, trong mắt người khác cậu là người có bối cảnh cực kì trâu bò, người cậu dựa vào không phải người ba người mẹ giàu nhất, mà là có quan hệ họ hàng với tập đoàn nhà họ Nguyễn đại danh đại đỉnh.
Tuy nhà bọn họ là một nhánh xa lắc xa lơ của dòng họ Nguyễn, nhưng nhà họ Nguyễn là tài phiệt có truyền thống cực kì cố chấp, họp thường niên mỗi năm chỉ cần là người trong nhà họ Nguyễn thì phải đến họp.
Đặc biệt là bây giờ nhà họ Nguyễn từ một đại gia tộc trở thành một gia tộc có con nối dõi cực kì ít, ngoại trừ gia chủ lúc trước đã chết thì chỉ còn lại người thừa kế nắm quyền chính thống là Nguyễn Hành Chu, anh họ của cậu, ba và cậu ta mà thôi.
Thứ càng ít càng quý.
Mỗi lần họp thường niên, Nguyễn Văn Hải đều lấp la lấp lánh, anh họ Nguyễn Hành Chu như một vị hoàng đế cũng sẽ đến để an ủi cậu, những nhân vật lớn trong vòng quan hệ quyền quý cũng sẽ nhìn mặt mũi anh họ của cậu mà kính trọng nhà cậu…
Hừ, chê cái gì mà chê?
Nguyễn Văn Hải nhìn bản mặt khinh thường của Lưu Sảng thì có hơi bực bội, miễn cưỡng trưng một nụ cười trấn định:
“Anh, anh biết giỡn ghê, chỗ này có gì đâu phải sợ? Vốn dĩ mình đến đây để quay ma mà!”
Lời thì nói rất khí phách nhưng tự tin không thể nào đủ.
Lưu Sảng đương nhiên biết, anh ta hừ một tiếng không nói lời nào đã quay đầu nghịch máy ảnh, cái thằng ngu Nguyễn Văn Hải này cái gan thì bé như con tôm mà còn muốn đi livestream kinh dị với mình, nếu không phải đại sư có nói cái thằng này có bát tự dễ đụng phải những thứ không sạch sẽ thì anh ta chả thèm để ý tới thằng ngố này!
Huống chi, biện pháp mà đại sư kia chỉ anh ta đúng thật là rất hữu dụng.
Từ ngày cái thằng này đến đây, anh ta thật sự có thể đi vào một nơi có quỷ khí dày đặc như này, không cần phải dùng BGM mà đã cực kì đáng sợ rồi, thành công hấp dẫn một đống fan và quà tặng cho anh ta.
Nơi hai người đến là một tòa nhà gỗ vào thời chiến loạn, tòa nhà này là của một gia đình giàu có thường lên đây ngắm trăng hay ngâm thơ đánh đàn.
Sau chiến loạn, lúc ấy một nhà già trẻ vì để bảo toàn danh dự trong tay kẻ địch mà treo cổ trong tòa nhà này, cả nhà mười mấy người treo cổ trên mái nhà gỗ, gió thổi đung đua, hai mắt trừng lớn cực kì oán hận, cúi đầu nhìn những người bước lên tòa nhà gỗ này, lúc kẻ địch đi lên thì đều bị dọa chạy, tòa nhà này từ lúc đó đã trở thành sự tồn tại khiến người ta kiêng kị.
Lưu Sảng mở máy quay bằng đầu livestream, kênh livestream trong nháy mắt đã hiện lên một đám fans, chưa nói câu nào thì đã có người tặng quà cho anh ta.
Lưu Sảng chào hỏi mọi người, nói vài ba câu giới thiệu trợ thủ Nguyễn Văn Hải của mình, vừa dùng máy quay quay hoàn cảnh xung quanh vừa dùng giọng điệu ghê rợn giới thiệu câu chuyện của tòa nhà này.
Trong kênh livestream quả nhiên có rất nhiều người bình luận đáng sợ quá, còn có người kể thêm về kháng chiến chống nước X.
Nhìn đề tài được thảo luận sôi nổi, Lưu Sảng đắc ý cực kì, cùng Văn Hải hèn hèn đi vào bên trong.
Tòa nhà này có ba tầng, vì để thông gió nên cửa sổ cực kì lớn, trên cửa sổ là màn trúc đã nhiều năm không ai xử lý đã rách bung bét, gió thổi qua khiến nó vang lên từng tiếng phần phật, tòa kiến trúc này khi đó là dùng vật liệu cực tốt để làm ra, dù đã dãi nắng dầm mưa mười mấy ăm nhưng vẫn có thể nhìn ra những hoa văn điêu khắc đã từng rất xinh đẹp, mái hiên ưu nhãi, chuông đồng hình tứ giác.
Dưới lầu gỗ có một tấm biển bắt mắt, phía trên viết “nhà sắp sụp, chớ vào.”
Nhưng Lưu Sảng không thèm để ý đến những thứ đó, quơ quơ máy ảnh vài lần liền có thật nhiều fans bình luận.
“Nhìn sợ phát khiếp đi được!”
“Sốp mau vào trong xem đi sốp.”
“Nói không chừng có ma thật đó.”
“Ha ha, ma cỏ cái gì, đều là mấy trò bịp cả thôi, đúng là một đám thiểu năng!”
“Nếu chê người ta thiểu năng thì đi xem Tiếp cận khoa học đi chế! Chế đi vào kênh livestream này làm chi!”
Nhìn kênh livestream nhảy bình luận điên cuồng, Lưu Sảng cong khóe miệng ám chỉ Nguyễn Văn Hải mau đi lên trước dò đường.
Nguyễn Văn Hải da đầu tê dại nhìn tòa nhà xây bằng gỗ cực kì âm trầm kia, rụt rè không muốn livestream nữa, nhưng đành phải bật đèn trên trán rồi đi vào trong, vì phải quay chụp nên trên trán hai người đều đeo đèn, trong tay còn cầm thêm đèn pin khác nhưng vì để xây dựng bầu không khí rùng rợn mà đôi khi hai người còn cố ý tắt đèn pin đi làm bộ có một sự kiện thần quái xuất hiện.
Lưu Sảng nâng máy quay đi đằng sau
Chân từng bước dẫm lên từng bậc thang cao cao, đứng trước cánh cửa lầu bằng gỗ, trên cánh cửa là từng lớp sơn đỏ bong ra từng mảng, giấy dán trên cửa sổ cũng rơi xuống, xuyên thấu qua những khe hở từ vân gỗ khắc hoa có thể thấy bên trong tối om.
Gió lạnh thổi những lá cây khô vàng xoay thành vòng tròn quanh chân Nguyễn Văn Hải.
Nguyễn Văn Hải mới vừa bước lê bậc thang thì thấy sau lưng lành lạnh, giống như có một đôi tay nhẹ nhàng đáp lên vai cậu, cậu cố gắng không quay đầu lại.
Cánh cửa của tòa nhà gỗ đã bị tàn phá xuất hiện từng lỗ thủng, khóa cửa đã sớm hỏng, không biết ai đã dứt khoát cột xích đằng sau hai cánh cửa khắc hoa lại với nhau, Nguyễn Văn Hải nhẹ nhàng kéo xiềng xích, tiếng xích chói tai ào ào rơi xuống cộng thêm bối cảnh rùng rợn khiến người ta sởn tóc gáy.
Ngay cả kênh livestream cũng toàn là bình luận “âm lượng to quá!”
Máy quay chậm rãi đi đến gần kẹt cửa, Nguyễn Văn Hải chớp chớp mắt, run tay đẩy cửa gỗ.
“Hì hì ~”
Một tiếng cười duyên của phụ nữ truyền đến, Nguyễn Văn Hải hét thảm một tiếng đột nhiên rút tay về, lui về phía sau vài bước thiếu chút nữa đã đụng phải máy quay.
Lưu Sảng bực bội la cậu:
“Văn Hải, cậu làm gì vậy hả?! Mau đi mở cửa đi!”
“Anh, anh không nghe thấy hả?”
Nguyễn Văn Hải run rẩy nhìn Lưu Sảng
Lưu Sảng nhăn mi:
“Nghe gì?”
“Tiếng cười của phụ nữ đó!”
Nguyễn Văn Hải hô to, từ khi đến cái tòa nhà này, cậu đã có cảm giác có một thứ gì đó vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu ta, như là ban đêm đi vào đường ngõ có một người luôn theo sau!
Người xem livestream cũng bị tiếng hét vừa rồi của Nguyễn Văn Hải dọa sợ, nghe Nguyễn Văn Hải nói vậy, có người nói sợ, có người cười nhạo chủ kênh đang cố ý dựng chuyện.
Lưu Sảng nhìn những bình luận đó thì âm thầm mắng cậu là thằng phế vật, dùng ánh mắt ra sức thúc giục, nhưng Nguyễn Văn Hải tránh né không chịu đi về phía trước.
Chuyện này làm Lưu Sáng tức quá mức, nhưng không còn cách nào khác cũng không thể quay đầu từ bỏ, nếu thế thì kênh livestream của anh ta sẽ đi tong!
Lưu Sảng đành gác nhiệm vụ cầm máy quay cho Nguyễn Văn Hải, bản thân thì xung phong đi đầu.
Vì để chứng minh năng lực của mình, Lưu Sảng đột nhiên đẩy cánh cửa cũ nát ra, tiếng cửa “két” chói tai, nó va vào tường “ầm ầm” rồi lại bắn ngược trở về, giấy dán cửa sổ và bụi bặm nhảy múa trên không trung.
“Trời ** má nó!”
Hạt bụi màu trắng bay vào trong mắt Lưu Sảng và Nguyễn Văn Hải, hai người xoa xoa mắt, lúc mở ra thì đôi mắt của họ đã không còn tròng trắng và con người, tất cả đều là màu đỏ như máu!
Đôi mắt đỏ tươi của Lưu Sảng nhìn chằm chằm máy quay rồi cười, cặp mặt đó khiến người ta cảm thấy kinh hoàng!
“Mọi người không cần phải sợ, vừa rồi chỉ là bụi bay vào mắt thôi.”
Vừa dứt câu, một đôi tay thon dài trắng xanh chậm rãi vươn tới sau lưng ah ta, tiếp theo đó là mái tóc dài đen tuyền hất ra, một gương mặt quỷ mỉm cười chậm rãi hé lộ…
Mà Nguyễn Văn Hải đang cầm máy quay, cậu không nhìn thấy mắt của mình và Lưu Sảng đã thay đổi cũng không nhìn thấy ma nữ kia, thậm chí trong lòng cũng không còn sợ hãi, như đã uống thuốc kích thích, đi theo Lưu Sảng đi về phía trước.
Kênh livestream trực tiếp nổ tung!
“Ông trời ơi! Đó là cái gì vậy…”
“Đừng nói với tui là có quỷ thật đấy nhé! Sốp ơi mắt sốp kìa, mắt của sốp kìa! A a a sau lưng sốp nữa kìa!!!”
“Dân chủ hài hòa thịnh vượng… Vô tình mạo phạm vô tình mạo phạm!!!”
“Chắc là không phải hiệu ứng đặc biệt ha? Tui thật sự nhìn thấy trên mặt của ma nữ đó không có một chút dấu vết hóa trang nào!”
“Mấy người nhìn bả vai của chủ sốp đi! Rõ ràng bà đó đang đè nặng ổng nhưng mà phần áo bả vai của ổng không có chút nếp uốn nào… Chuyện này là sao đây, ai ra giải thích giúp tui với?”
“Mau gọi cảnh sát mau gọi cảnh sát! Chủ sốp không nhìn thấy cái tay trên vai mình hả?!”