Ghế dựa cũ nát ngã ra đất, bàn tròn đã nát một góc, tiếng gió nức nở lạnh lẽo đi vào phòng từ cửa sổ gỗ khắc hoa, Lưu Sảng và Nguyễn Văn Hải không biết cơ thể của mình đã xuất hiện sự thay đổi, hai người như nghe được tiếng hát êm tai và tiếng cười ngượng ngùng kiều mị của một cô gái, có người chơi đàn tỳ bà, gõ trống họa nhịp với tiếng hát của cô gái.
Trong chớp mắt, trang trí trong phòng đột nhiên rực rỡ hơn!
Một đôi vợ chồng đã qua tuổi nửa trăm đang ngồi trên chiếc ghế gỗ hoa lê xinh đẹp, hai người mặc quần áo bằng tơ lụa, tay cầm sách đóng chỉ, mỉm cười thảo luận câu chuyện trong sách.
Trên chiếc bàn tròn lớn là khăn trải bàn được thêu thùa tinh mỹ, ấm trà và trái cây được đặt lên trên, mấy đứa nhỏ cười hi hi ha ha cướp dĩa bánh, hai cô gái song sinh độ tuổi đôi mươi đang hát ở phía bên kia bàn tròn, khuôn mặt hai người tương tự nhau đều là dáng mặt đào hoa hiếm gặp, mi mắt đong đầy cảm xúc, diện mạo kiều mị.
Một thiếu nữ có giọng nói mềm nhẹ đang hát, một cô gái khác thì phụ họa bằng đàn tỳ bà, trong lòng ngực thiếu nữ là một cái trống nhỏ, khi hát lên cao trào thì đánh lên mặt trống một cái.
Âm thanh mà Lưu Sảng và Nguyễn Văn Hải nghe được đều là của các cô.
Hai người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, trong đầu không nghĩ nó đáng sợ hay quái quỷ, ngược lại họ cảm thấy như đang bước chân vào nhầm chốn đào nguyên, nhìn người một nhà không nên xuất hiện ở chỗ này, trong lòng hai người thế mà có một khát khao muốn dung nhập vào trong khung cảnh ấy.
Hai thiếu nữ như đã phát hiện ra họ, hai người kinh ngạc nhìn về phía hai kẻ xâm nhập xa lạ.
Lưu Sảng và Nguyễn Văn Hải thế mà bị nhìn có hơi chột dạ, cảm thấy mình như mấy kẻ xấu tự tiện xông vào nhà người khác.
“Hai vị đến rồi.”
Đôi vợ chồng đã qua tuổi nửa trăm buông sách nhìn họ, khuôn mặt hiền từ cười cười, giọng điệu thân mật bảo hai cô con gái đi lên giúp châm trà cho hai người.
Lưu Sảng chỉ chần chờ một chút đã mỉm cười ngồi xuống, thậm chí còn quen thuộc mà nói đùa với hai thiếu nữ. Trong lòng Nguyễn Văn Hỏa cảnh giác, nhưng thời gian trôi qua đầu óc cũng đình trệ, cảnh giác trong lòng đang lay động cũng không còn, cậu ngồi xuống cùng Lưu Sáng vừa nói vừa cười với người một nhà kia, như thể đã quen biết.
Mà fan trong kênh livestream từ mấy trăm vạn đã đạt tới mấy ngàn vạn!
Bởi vì hình ảnh họ nhìn thấy rất khác với Lưu Sảng và Nguyễn Văn Hải!
Trong kênh livestream, nữ quỷ đi đằng sau lưng Lưu Sảng theo vào lầu một liền biến mất, camera rung lắc, hình như Nguyễn Văn Hải đã đặt camera xuống đất, quả nhiên, một lát sau Nguyễn Văn Hải đã xuất hiện trong màn hình.
Đôi mắt của Lưu Sảng và Nguyễn Văn Hải đỏ tươi, ngơ ngác nhìn bàn tròn trong phòng, hai người còn cười cười quái dị ngồi trên chiếc ghế tròn sắp mục nát, vừa cười vừa nói với không khí, thậm chí còn dùngt ay cầm chén trà đã tích đầy tro bụi trên bàn làm một động tác uống nước!
Fan trong phòng livestream sôi nổi bình luận.
“Kỹ thuật diễn của chủ sốp đỉnh nóc kịch trần ghê! Đừng có giỡn nữa nha, tui nhìn mà da đầu tê tê rồi đó!”
“Mấy thím bộ không thấy hả? Vừa nãy trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện một gia đình, hơn nữa trong phòng đều thay đổi liên tục nữa!”
“Thấy cái gì nữa thím ơi, đừng có làm tui sợ, rõ ràng hai chủ sốp kia đang nói chuyện với không khí mà!?”
“Hai người này không phải gặp quỷ thật đất chứ, quản trị viên mau gọi điện thoại cho chủ kênh coi, mẹ bà nó tui không dám nhìn nữa rồi, tui đang ở một mình đó!”
Cứ để mặc kênh livestream nổ tung, Lưu Sảng và Nguyễn Văn Hải cũng không liếc mắt nhìn kênh livestream một cái, bọn họ đã bị mê hoạch, không phân biệt rõ đâu là người đâu là quỷ
Hơn nữa, tầm mắt của Lưu Sảng đã dính chặt lên thân ảnh thiếu nữ thướt tha mà gương mặt xinh đẹp.
Đôi mắt đỏ tươi của Nguyễn Văn Hải cũng lộ ra vẻ mê ly, trong đầu cậu vẫn luôn có một cái gì đó đang bảo cậu nhanh rời khỏi đây, nhưng chính cậu cũng không rõ vì sao lại rời đi, nơi này tốt đến vậy, vừa bình yên vừa hài hòa đến vậy mà.
Ở nhà cậu, ba mẹ cậu mỗi ngày đều cãi nhau, nếu không thì cũng là mẹ cậu đi tìm bạn bè chơi đánh bài từ sáng đến tối, tiếng mạt chược ồn ào và những lời thổi phồng nhau của những phu nhân quyền quý.
Gia đình của mình làm sao có thể so với nơi này?
Cha mẹ từ ái, chị em dịu dàng, ngay cả đứa bé trắng như tuyết cũng khiêm tốn thông minh, Nguyễn Văn Hải nhìn một đứa bé đang cầm món tráng miệng đút cho em trai mình, hai anh em lặng lẽ cười nói, rồi chạy về phía đôi vợ chồng trung niên làm nũng lấy lòng, trên mặt cậu lộ ra vẻ ước ao.
Gia đình này nói chuyện với hai người, vài người hầu lớn tuổi bưng lên vài chén nhân sâm nóng để mỗi người đang ngồi dùng một ly.
Trong đó có một người hầu già khom lưng cười với người vợ:
“Phu nhân, cơm đã xong, ngài nhìn xem, thời tiết tháng này tốt như vậy không bằng đi lên lầu 3 để dùng cơm.”
Lão phu nhân cười cười:
“Ánh trăng hôm nay không tồi, hai vị khách quý có muốn cùng chúng tôi lên lầu dùng bữa không? Tay nghề của người hầu chúng tôi rất cừ.”
“Sao chúng tôi lại không biết xấu hổ thế được…”
Nguyễn Văn Hải xẩu hổ cười cười, vốn bọn họ tự tiện xông vào đây… ơ? Bọn họ vì sao lại đến đây? Nguyễn Văn Hải nhìn cái giá đặt máy quay trên đất nhìn nhíu mày.
Sao cậu không thể nào nhớ nổi lý do vì sao đến đây thế này.
Lưu Sảng ở bên kia bị hai cô thiếu nữ cười đùa một chút đã gật đầu đồng ý, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái, hận không thể nhét cặp mắt của mình vào trong quần áo của con gái nhà người ta.
Người hầu hơi cười:
“Nếu khách quý không có ý kiến, vậy lão gia, phu nhân cứ đi trước đi, tôi sẽ về gọi phòng bếp nhanh chóng mang đồ ăn lên!”
Gia chủ đỡ vợ mình đứng dậy, cười hả hả nói với Lưu Sảng và Nguyễn Văn Hải:
“Hai vị, mời.”
“Phải mời ngài trước chứ.”
Lưu Sảng và Nguyễn Văn Hải đi ở phía sau, Lưu Sảng còn chạy lên đỡ phụ lão phu nhân, vẻ mặt ân cần như muốn làm con rể người ta.
Có mấy đứa trẻ đang hi hi ha ha chơi đùa bên cạnh rồi chạy đùng đùng lên lầu, gia chủ ở phía sau nhanh chóng hô:
“Mấy con khỉ này! Chớ có té bể đầu!”
Tuy rầy la nhưng trong mắt của gia chủ đều là ý cười.
Nguyễn Văn Hải nhìn cảnh này thì càng thêm hâm mộ, vừa định nhấc chân lên lầu thì phát hiện camera ở dưới lầu mình còn chưa lấy, không biết vì sao cậu cứ cảm thấy thứ này rất quan trọng, vì thế đành phải xách theo đi lên lầu.
Trong kênh livestream.
Các fan đều căng thẳng nhìn hai chủ phòng rõ ràng là đã gặp quỷ.
Nhìn Lưu Sảng cười tươi, đôi mắt đỏ như máu, cong eo làm một tư thế nâng đỡ thứ gì đó đi lên trên lầu, vừa đi vừa nói chuyện, Nguyễn Văn Hải nghiêng người, có thể như đang ôm một thứ gì đó.
Hai người giống như đang nói chuyện cùng ai đó, nếu bình thường mọi người còn cảm thấy tự nhiên, như rõ ràng trước mặt hai người này không có ai mà! Cái thái độ tự nhiên đó bây giờ khiến cho fan trong phòng livestream đều sởn tóc gáy.
Các bậc thang của tòa nhà bỏ hoang đã bị bong tróc, một số chỗ thậm chí còn có thể thấy hai người đạp lên bị sụp thành một cái hố, điều kì dị nhất chính là hai người đàn ông cao to thế mà lơ lửng bay lên trên.
Màn hình thoáng quay chân hai người, vài fan cẩn thận phát hiện khi chân hai người đạp lên thang lầu như là dẫm lên miếng bọt biển mềm như bông, bàn chân hai người đều lún xuống, mỗi khi đi qua thì bậc thang gỗ bị hư hại cũng khôi phục dáng vẻ ban đầu, tiếng kêu kẽo kẹt như tiếng gào thê thám, những fan đó điên cuồng bình luận.
Rất nhiều người thấy bình luận cũng nhanh chóng chú ý đến thang lầu, sau khi phát hiện đúng thật là như mấy người đó nói, các fan không ôm mèo chó thì cũng chui vô ổ chăn run bần bật, sau đó như muốn nhìn chuyện cuối cùng gì sẽ diễn ra nên không khống chế được mà nhìn vào trong phòng livestream tiếp.
“Hoa văn trên màn trúc của nhà ngài thật đẹp.”
Nguyễn Văn Hải cầm màn trúc tinh xào, nhìn lên hoa văn hạc bay trên đó nói với gia chủ.
Fan trong phòng livestream nhìn màn trúc bị Nguyễn Văn Hải cầm một xíu đã rớt xuống thì run như cầy sấy.
Fans: Má nội con ơi, con sợ quá!