Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 85

Nguyễn Văn Hải và cái thứ mà viewers không nhìn thấy đang nói nói cười cười, cuối cùng cũng bước lên lầu 3, lầu 3 càng hoang phế hơn, ngoại trừ việc ngay cả ghế cũng không có thì những thứ trang trí đã sớm vỡ tan nát trên đất, dính đầy tro bụi, khung cửa sổ còn một góc chưa rớt xuống, ánh trăng chiếu vào khiến tầm nhìn rõ ràng hơn chút.

Màn hình lay động không ngừng, camera lại một lần nữa bị Nguyễn Văn Hải tùy ý để trên đất.

Người trong phòng livestream thấy hai chủ kênh trong tay cầm cái ly như đang làm động tác uống nước, Lưu Sảng còn lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm chiếc ghế dựa tan nát khen cái gì mà ngoan ngoãn hiểu chuyện, lớn lên nhìn rất xinh.

Người trong phòng livestream nhìn cái ghế dựa trước mặt anh ta: … Bọn tui bực á, ông bự con thế này thì ngồi lên kiểu gì!

Lúc này ánh trăng chiếu vào, người trong phòng livestream bình luận đầy dãi a a a a a a thảm thiết.

Chỉ thấy xà nhà phía trên ghế gỗ là từng sợi dây thừng thắt cổ có kích thích cao thấp không đều, nhìn sơ lược thì có thể thấy có tận mười mấy cái! Gió lạnh thổi qua cửa sổ, mười mấy sợi dây thừng thắt cổ lung lay trên đầu Lưu Sảng và Nguyễn Văn Hải, giống như sẽ ngay lập tức thả xuống…

“Không được rồi không được rồi, tui thật sự không thể xem tiếp được nữa, kệ cha cái phòng livestream này có phải là thật hay không tui thật sự không thể xem tiếp được nữa…”

“Lông tơ của tui dựng lên hết rồi nè, ngay cả phim điện ảnh cũng không có khủng bố đến vậy nữa!”

“Mấy thím nói xem nếu trên đầu hai người là dây thắt cổ vậy ghế tròn mà hai người đang ngồi chẳng phải là thứ mà người chết dẫm lên trước khi thắt cổ sao…”

“Còn nữa, nếu chủ kênh thật sự bị quỷ giết thì chúng ta đang xem livestream này có phải giống như xem băng cát xét của Sadako không?”

“Má nó chứ thím câm cái mồm thúi lại, đừng có nói nữa!”

“Tui không xem nữa đâu, gặp lại mọi người sau!”

“Mấy người đừng có quậy nữa, mau nhìn kìa!”

Chi thấy trên màn hình, Nguyễn Văn Hải và Lưu Sảng đột nhiên đứng lên, đạp lên chiếc ghế rồi tay huơ huơ cái gì đó.

Dây thừng nhẹ nhàng lay động rồi tròng vào hai cái cổ của bọn họ…

Mà Lưu Sảng và Nguyễn Văn Hải càng không có cảm giác gì cứ dùng tay huơ loạn xạ.

Thì ra, ở trong mắt Lưu Sảng và Nguyễn Văn Hải hai người đang nói chuyện phiếm với chủ gia đình của tòa nhà này thì bên ngoài bỗng nhiên có một con chim đen như mực bay lên nóc nhà vừa bay vừa kêu những tiếng kì lạ.

Đôi vợ chồng già và cặp thiếu nữ song sinh đều sợ tới mức tránh né, Lưu Sảng nhìn cô gái mình nhớ thương trước mặt, đáy lòng nảy sinh cảm giác muốn làm anh hùng, lập tức đứng lên ghế bắt đầu xua đuổi con chim kì lạ đó.

Nguyễn Văn Hải nhìn anh ta một mình cố sức cũng đứng lên ghế giúp đỡ.

Không nghĩ đến sau khi bọn họ đứng lên, đôi vợ chồng ân ái, cặp song sinh xinh đẹp, thậm chí là đứa trẻ ríu rít đều nhìn chằm chằm hai người, sung sướng trên mặt đã hóa hư không, lộ ra một nụ cười độc ác!

- 0-

“Ùng ục.”

Sa tế hồng hồng và cuộn thịt ba chỉ bò, dê béo ngậy, tôm chắc thịt, rau xanh đang quay cuồng trong nồi lẩu, mùi lẩu thơm phức hòa vào làn khói trắng khiến miệng ai cũng nuốt nước bọt, hơn nữa, nhìn nước lẩu và thịt đang cuồn cuộn trong nồi lẩu càng khiến người ta thèm hơn….

“Shhh…”

Chậu hoa hòe đang đặt trên ghế phát ra tiếng nuốt nước miệng, vừa hâm mộ vừa ghen tị múa may cành cây, thèm đến thế nhưng lại không thể ăn!

Ngụy Đa Diệp đáng thương vô cùng nhìn ba của mình.

“Ba ơi, đúng lúc con muốn ăn lẩu ~”

Ngụy ba ba nghe vậy thì trào phúng:

“Đúng lúc cái quần què, chờ bây khôi phục nguyên hình đi rồi nói sao!”

Ngụy Đa Diệp: “Hu hu hu…”

Quân Đậu ngồi ở một bên gần cậu ta, chớp chớp mắt, lặng lẽ ngửa đầu nhìn ba của mình, Quân Hoa đang bốc vỏ tôm cho con trai mình nên không thấy, vì thế bé Quân Đậu nhanh chóng dùng muỗng của mình múc một muỗng nước lẩu, bĩu môi thổi thổi vài cái, tưới lên chậu hoa của Ngụy Đa Diệp.

Ngụy Đa Diệp đột nhiên nếm được mùi lẩu, trong nháy mắt toàn bộ cây hòe đều tỏa sáng, nhanh chóng hút hết nước lẩu trên đất.

“Hu hu hu, nhóc thật sự là một đứa trẻ ngoan!”

Ngụy Đa Diệp điên cuồng xoa xoa Quân Đậu.

Quân Đậu cảm thương sờ sờ thân cây của cậu ta: Haiz, anh trai này ngố ghê, ngay cả miệng cũng không có.

Hai anh em Phong Hỏa Lang Yên của Kết Yêu Xã cũng tới, hai người run tai, đôi mắt lóe ánh hồng, tay siết chặt chiếc đũa, chi cần phát hiện miếng thịt heo nào nấu chín thì lập tức ra tay, một kích trúng ngay, nhưng cuối cũng không gắp vào trong chén mình mà gắp vào chén của anh em nhà mình.

Hôm nay là Nguyên Đán, ban ngày Quân Hoa gọi điện thoại đến chào hỏi, đề nghị mọi người tổ chức tiệc ở cạnh nhau coi như là xua tan mấy thứ đen đủi trong nửa năm này.

Nguyễn Hành Chu giật mình:

“Là tiệc bạn bè có phải không?”

Quân Hoa trong điện thoại trả lời:

“Đương nhiên!”

… Là tiệc bạn bè à.

Nguyễn – thảm tới mức ngay cả một mống bạn cũng không có – Hành Chu nhìn đám người náo nhiệt vô cùng mà ấm lòng, năm vừa rồi, Nguyễn Hành Chu còn ăn mừng Nguyên Đán với ba mẹ, nhưng cha thật sự rất bận, tính cách của mẹ thì nhã nhặn lịch sự, trong nhà chưa từng có không khí như ngày hội hôm nay.

Sau đó cha qua đời, ở lễ tang, đối mặt với con trai vẫn không nhìn ra hỉ nộ đau thương, Nguyễn phu nhân hoàn toàn thất vọng, cuối cùng cũng không liên lạc gì với con trai nữa…

Thậm chí anh vì vấn đề khuyết thuyết cảm xúc của mình mà chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, anh sẽ có những người bạn đáng tin, không ngại chứng khuyết tật tâm lý của anh, vẫn nâng ly đưa chén như thường, vừa nói vừa cười với anh những câu chuyện thường ngày “mai ăn gì đây?”, “Tết có muốn ra ngoài chơi không?”.

May mà hôm nay không tham gia các bữa tiệc mừng, Nguyễn Hành Chu nghĩ.

Anh nhặt từng lát thịt nguội trong bát, đưa chúng cho Thiên Kích đang nằm dưới bàn, cái đầu to của hắn đang gác lên chân đang mang dép bông của anh, hắn như một chú chó nhỏ đang yên tĩnh nhắm mắt tựa vào chủ nhân để nghỉ ngơi.

Nguyễn tổng mặt đơ: Dù cái đầu chó này có hơi nặng, chân mình cũng tê theo luôn rồi.

Thiên Kích ngửi được mùi thịt, uể oải ngẩng đầu lên, mi mắt vén lên, lớp màng màu trắng trong nháy mắt chợt lóe qua từ khóe mắt đến con ngươi, dựng đồng màu vàng kim dưới cái bóng của bàn mà lập lòe.

“Ăn chút đi.”

Nguyễn Hành Chu thấp giọng nói:

“Ấp trứng cực rồi.”

Thiên Kích nhìn thịt nhưng không thèm ăn, khò khè vài tiếng:

“Không ăn.”

Nguyễn tổng có hơi lo lắng:

“Hay là ăn chút đi.”

Xích long nhìn anh, nửa ngày sau mới không tình nguyện mà ngẩng đầu, mở miệng, răng nanh lập lòe nhưng Nguyễn Hành Chu không thấy sợ mà còn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đặt lát thịt lên trên đầu lưỡi của hắn.

Miệng xích long khép lại, chép miệng nếm vị thịt, sau đó tiếp tục gác cằm lên bàn chân của Nguyễn Hành Chu, nhắm mắt cong người ấp trứng.

Nguyễn Hành Chu lo lắng trong lòng. Sức khỏe của anh cũng chưa hoàn toàn bình phục, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình trạng mất ý thức như người máy bị sập nguồn, vừa chợp mắt đã tỉnh lại ngay.

Thiên Kích sợ anh chịu không nổi nên không đặt trứng rồng lên bụng anh nữa mà tự mình ấp.

Lần trước ở thôn Tuyết Đình vì cực kì phẫn nộ mà Thiên Kích đã trực tiếp hiện chân thân, khiến Vân Trầm kinh sợ không còn quá lộ liễu nữa, nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Long châu của Thiên Kích cũng bị hao tổn nghiêm trọng, chỉ có thể bảo trì dạng chân thân, chậm rãi phục hồi.

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại của anh bỗng vang lên, nhìn từng cảm xúc trên mặt bạn bè đang sum vầy của mình, Nguyễn Hành Chu lại sinh ra chút cảm giác luyến tiếc không muốn đứng lên rời đi.

Nhưng khi Nguyễn Hành Chu nhìn thấy người gọi đến là ai thì sắc mặt của anh khẽ biến đổi, cứng đờ ngồi trên ghế, chờ Quân Hoa nhắc anh anh mới mím môi nhận điện thoại.

Có lẽ là do biểu cảm của Nguyễn Hành Chu quá mức kì lạ nên bầu không khí nhộn nhịp bỗng hạ nhiệt, mấy người Quân Hoa nói nhỏ lại, lỗ tai dựng thẳng lên, Thiên Kích cũng ngẩng đầu, cựa quậy cơ thể, đầu rồng đặt lên trên bả vai của Nguyễn Hành Chu, nghe lén một cách quang minh chính đại.

Người bên đầu bên kia nói gì đó, Nguyễn Hành Chu nhíu mày, gật đầu.

“Văn Hải? Vâng, vâng… con biết rồi. Ngài đừng lo, con sẽ phái người đi tìm cậu ấy.”

“Vâng…”

“Bên của con có tiếng động ạ? Đúng vậy, là ở nhà con… có mấy người bạn đến chơi.”

Nguyễn Hành Chu nói đến đây thì giương mắt nhìn mấy người Quân Hoa, khóe môi hơi chũng xuống, lộ ra nụ cười nhẹ.

Đầu bên kia hình như rất kinh ngạc, lớn tiếng nói gì đó.

“Bạn của con, là thật.”

Nguyễn Hành Chu nhấn mạnh từng câu từng chữ, sau đó bổ sung:

“Bây giờ con đã là người bình thường.”

Đối phương im lặng một lúc lâu, sau đó lại nói chuyện, lần này Nguyễn Hành Chu rõ ràng bị đối phương làm cho kinh ngạc, vẻ mặt phức tạp đáp ứng vài tiếng, mới cực kì tôn kính nói: “Chúc ngài Nguyên Đán vui vẻ.” Cúp điện thoại.

Nguyễn Hành Chu nhíu mày sầu khổ, thở dài.

Thiên Kích không còn vẻ mặt uể oải nữa, mắt rồng trừng lớn, hiển nhiên có chút ngơ ngác.

Mọi người tui nhìn anh anh nhìn tui. Cuối cùng, vẫn là Ngụy Đa Diệp bất an, nhỏ giọng hrỏi;

“Hành Chu, Thiên Kích lão đại, hai người bị sao thế? Là điện thoại của ai vậy?”

Nguyễn Hành Chu đơ mặt, nâng cặp mắt cá chết lên.

“Là mẹ của tôi, một người em họ của tôi bị mất tích nên bà ấy nhờ tôi tìm giúp.”

Mọi người: “Ừ thì bình thường mà, không phải chuyện xấu.”

Nguyễn mặt đơ: “Tôi nói tôi có bạn.”

Mọi người: “Đúng thế, là bọn tui nè.”

Chu mặt đơ: “Mẹ của tôi nói mai bà ấy sẽ bay qua đây làm quen với mấy người.”

Mọi người: “….”

Hai anh em nhà Sói nhìn lỗ tai và đuôi sói của nhau, mà Quân Hoa im lặng ôm con trai đầu mọc cọng cỏ dài của mình, ba Ngụy chậc một tiếng, ghét bỏ liếc mặt nhìn Ngụy Đa Diệp ngay cả dạng người cũng không có…

Thiên Kích còn thảm hơn, ngay cả việc gãi ngứa cũng phải ưỡn ẹo cái thân dài suốt nửa ngày mới gãi đúng chỗ!

Quân Hoa, Ngụy Đa Diệp, ba Ngụy, Lang Yên Phong Hỏa và Thiên Kích im lặng… Nghĩ ngợi nửa ngày mới khiếp sợ: Vãi chè! Trong cái đám này thế mà chẳng có một mống con người nào!

Chuyện này không khoa học!

Nhìn thấy bọn họ đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Chu mặt đơ hỏi:

“Cho nên, vấn đề ở đây là, tôi phải làm sao để mẹ mình tiếp thu sự thật tôi có một đám phi nhân loại, động thực vật thành tinh là bạn bè?”

Mọi người: “…”

Chu mặt đơ: “Hơn nữa trong số đó còn có người chồng đã đầu ấp chân gối, con trai thì đang được ấp, mở ngoặc nhóc con còn là một quả trứng, đóng ngoặc.”

Thiên Kích: “….”

Trứng rồng: “…”

Ấy chà ~

Chết mọe rồi!
Bình Luận (0)
Comment