Thiên Kích gần đây rất dính người.
Giống như một con mèo già hay một ông chú tiến vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Hắn híp mắt mệt mỏi nửa ngày, lười biếng đến mức khiến người ta nghĩ rằng hắn sẽ lập tức đi ngủ, nhưng cố tình là hắn muốn ở cạnh anh mới nhắm mắt lại hoàn toàn.
Nếu không, hắn sẽ phát ra “tiếng kêu” lười nhác bất mãn, lẽo đẽo đi theo sau một tấc không rời như một chiếc lục lạc, cho đến khi anh không còn bận nữa thì hắn khò khè dựa hẳn lên người anh mới thôi.
Tuy không nhiệt tình còn cố chấp nhìn chằm chằm từng bước chân anh, nhưng lại bướng bỉnh đến đáng yêu.
Ngày xưa chỉ có thể tự dựa vào mình dùng khuôn mặt “dễ thương” để bán manh mới có thể đổi lại một lần âu yếm của rồng nhà mình, bây giờ Nguyễn Hành Chu còn chưa thi triển bí thuật của bản thân, chưa kịp đọc mấy lời ngon tiếng ngọt mà thư kí Vương tìm ra đã thu hoạch được một con rồng buồn ngủ thích dùng mình để làm gối làm chăn, đuôi to thì làm dép lê.
Nguyễn Hành Chu chật vật ôm con rồng không ngủ mà chỉ lười động đậy vào trong ngực, làm bộ không biết Thiên Kích đang giả vờ ngủ, ngón tay quấn quanh râu rồng ba vòng, nựng thích tới mức không buông tay.
“Xì xì…”
Thiên Kích còn làm bộ bị đánh thức, động đậy yết hầu thở dốc.
Khóe miệng Nguyễn Hành Chu cong cong, khom lưng hôn chụt chụt hai cái, rồi hôn lên sừng rồng của ông chồng nhà anh.
Thiên Kích giả bộ ngủ: … Khò khè?
Nguyễn Hành Chu lại cúi đầu: Chu chu.
Thiên Kích dần dần nhích lên: Khò khè!
Nguyễn Hành Chu: Chụt chụt chụt ~
Vừa lòng nhìn thấy xích long bị hun đến ngượng ngùng cọ quậy, cái đầu to dụi dụi vào trong ngực Nguyễn Hành Chu, khiến Nguyễn tổng lảo đảo ngã về sau, thiếu chút nữa đã nằm luôn lên giường.
Có lẽ lần nguy hiểm lúc trước đã khiến Thiên Kích sợ hãi?
Nguyễn Hành Chu nghĩ, nhưng Thiên Kích là một con rồng kiêu ngạo mà, hắn sẽ có cảm xúc sợ hãi như vậy sao? Hay là vì mình mới thế?
Sự mệt mỏi của Thiên Kích anh có thể hiểu được, dù gì thì gần nhất đây Thiên Kích đã chiến đầu với Mãng Quân, sau đó thì đến thôn Tuyết Đình để tìm Long châu, hiện chân thân, hao tổn sức mạnh bên trong Long châu, Quân Hoa nói Long châu quan trọng như trái tim của rồng, cho dù có chịu đau đớn nhưng Thiên Kích vẫn muốn thay mình để vận chuyển Long khí cho trứng rồng.
Nhóm yêu quái trong Kết Yêu Xã đều nói: Sau này Thiên Kích sẽ bước vào thời kì suy yếu.
Nguyễn Hành Chu không biết Thiên Kích có đau lòng hay không nhưng anh rất đau lòng.
Thiên Kích cũng không nói hắn có đau lòng khi bản thân yếu đến vậy không, nhìn Nguyễn Hành Chu nhìn hắn như thế thì cảm thấy lồng ngực mình vừa buồn vừa đau đớn, anh muốn ôm hắn, dựa sát vào hắn, hôn lên sừng rồng của hắn, luôn ở bên cạnh hắn…
Lần này mình nhất định phải tiến lên, tuyệt đối không bị tuyệt chiêu sờ đầu thần chưởng dọa sợ nữa!
Sau đó, nội tâm của Nguyễn tổng tài mặt đơ đã hiện lên một ý tưởng kiên định.
Chỉ là không chờ làm gì, anh đã bị đối phương phản kích, thắng một nước cờ!
Con rồng lãnh khốc uy nghiêm nhà anh quấn anh từ chân đến đầu, đầu rồng gác lên vai, sừng rồng làm lún một cái hố nhỏ trên mặt Chu mặt đơ, chùm lông trắng trên đuôi rồng thì quét qua quét lại lòng bàn chân anh.
Nguyễn Hành Chu: Phụt!
Ngứa quá!
Lúc nhận được điện thoại của mẹ, Nguyễn Hành Chu, Quân Hoa và Ngụy Đa Diệp đúng thật là binh hoang mã loạn một hồi.
Nhưng bầy yêu quái này rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Dù gì thì bọn họ đã là bạn bè của Nguyễn Hành Chu, tuy không phải là người nhưng cả đám là yêu quái mà ~
Biết dùng pháp thuật mà ~
Dùng đại một phép ảo thuật lừa người mẹ nhân loại của Nguyễn Hành Chu một chút là ổn liền mà ~
Hơn nữa, ngẫm lại thì người thảm không phải bọn họ, mà là Nguyễn Hành Chu, cái người sống đến từng tuổi này có nhiều tiền đến thế, thân mang sức mạnh của tư bản thế mà đã không có bạn bè từ trong bụng mẹ, mẹ ruột khi nghe anh có bạn bè thế mà còn kinh ngạc, chưa đến một giây đã muốn ngồi máy bay phi về xem, hơn hết, bạn bè của anh còn là yêu quái mới đau!
Quân Hoa: Chậc chậc chậc, đúng là một nhân loại thảm thương.
Ngụy Đa Diệp: Chậc chậc chậc, đúng là một kim chủ thảm thương.
Quân Đậu: Chậc chậc chậc, đúng là một mẹ nuôi thảm thương.
Phong Hỏa Lang Yên: Thịt thịt thịt.
Vì để chúc mừng cuộc đời bi thảm của nhà tư bản vạn ác, đám Quân Hoa đều nâng chén, uống đến 3, 4 giờ sáng mới ngà ngà say đứng dậy tạm biệt, trước khi đi còn hẹn trước rằng chờ mẹ của Nguyễn Hành Chu đến, bọn họ nhất định sẽ xuất hiện dưới dạng “xác thịt con người”.
Nguyễn Hành Chu nhìn đám người trực tiếp biến thành từng đóm sáng rồi biến mất, trái tim có hơi ấm áp.
Ngụy Đa Diệp đã bị Quân Hoa lừa Coca thành rượu chuốc say, nhánh cây ngã trái ngã phải bị ba Ngụy xách về phòng ngủ, Nguyễn Hành Chu bảo Mildan xuống lầu kêu người giúp việc lên dọn bàn, thuận tiện giúp anh đưa khăn lông để tắm rửa cho Thiên Kích.
Đúng vậy, Mildan và mấy người bảo tiêu đã biết sự tồn tại của tình nhân ông chủ bọn họ là gì.
Từ lúc khiếp sợ cho đến lúc chấp nhận cũng chỉ mất một hai ngày.
Dù gì bọn họ đã từng chứng kiến viện nghiên cứu sinh vật học và khoa học thần kỳ của nhà họ Nguyễn, hơn nữa những chuyện ma quái bọn họ cũng đã gặp rất nhiều lần.
Nhà họ Nguyễn sẽ nuôi dưỡng một ít nhân thủ trụ cột có thể dùng, bắt đầu từ hộ khẩu cho đến công việc, sinh hoạt, nhà họ Nguyễn sẽ bồi dưỡng bọn họ thành một cái đinh sắt, một khi rời khỏi nhà họ Nguyễn thì sẽ không thể nào sinh tồn được, chỉ cần chủ nhân yêu cầu là có thể sắp xếp vào bất cứ nơi nào.
Như là Mildan, cấp dưới mà cha của Nguyễn Hành Chu cho anh, cùng với bảo tiêu có nhiều dòng máu khác nhau.
Bàn cuối cùng cũng được dọn sạch sẽ, Nguyễn Hành Chu bảo cấp dưới đi nghỉ, anh mang dép lê chậm rãi đi lên một tầng.
Anh thường thường quay đầu lại nhìn, tuy thấy Thiên Kích đang thong thả, nhưng theo từng bước chân của anh, hắn đều phải cọ cọ chậm rãi mới yên tâm.
Những mảnh vảy sắc bén cọ xát với nhau tạo ra tiếng vang như những lưỡi dao đang cọ vào nhau.
Lỗ tai của Nguyễn Hành Chu nghe thấy âm thanh này, cả người đều an tâm.
Đột nhiên, anh dừng bước rồi quay phắt đầu lại, Thiên Kích đi theo sau anh cũng tạm dừng, dựng đồng màu vàng kim vì ngủ mơ mà chỉ mở ra một khe hở, ngửa đầu nhìn anh.
Như thể đang nói: Làm sao thế?
Nguyễn tổng che miệng, quay đầu tiếp tục đi lên lầu, nghĩ thầm.
Dễ thương quá trời.
Buổi tối, trước khi nằm lên giường đi vào giấc, Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích đều sẽ trò chuyện với nhau, không biết cái thói quen này bắt đầu từ lúc nào.
“Ngày mai… Để em một mình đi đón mẹ là được.”
“Ừm.”
“Không phải em cảm thấy anh không nên đi mà là em không muốn anh vất vả, dạo gần đây anh khó chịu, trong lòng em cũng khó chịu theo.”
“Ta biết.”
Giọng nói của Thiên Kích kéo dài, âm cuối hơi mềm, hắn rụt cơ thể lại, để trứng rồng và tên nhân loại mất nết nhà hắn cuộn tròn trong người mình.
Nguyễn Hành Chu tách chân gác lên người hắn, ôm thân rồng tròn tròn ấm ấm, bụng ngón tay mềm mại sờ sờ lớp vảy mọc ngược dưới cổ rồng, móng tay chậm rãi cọ cọ lên lớp vảy không thể nào mở ra khe hở, mặt thì cọ cọ lên râu rồng của Thiên Kích.
Long Quân tuổi trẻ có hơi ngứa, còn mở ra lớp vảy chặt chẽ ghép với vảy ngược, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh.
Bụng ngón tay mềm mại đè xuống lớp vảy cứng rắn rồi lại mềm mềm, Chu mặt đơ nhìn nhìn, sau khi thấy không bị sờ rụng thì mới sờ thêm, ấn vảy trở về.
“Em chỉ muốn chơi chút mà thôi.”
Anh nói.
Giọng nói của Thiên Kích trầm thấp:
“Ta biết, cho em chơi đấy.”
Chu mặt đơ trầm mặc một lát, ngón tay được nuôi trắng nõn nà chậm rãi sờ sờ vảy ngược, đôi môi nở nang màu hồng phấn mở mở, đóng đóng.
“Chúng ta… đã lâu không làm rồi nhỉ?”
Thiên Kích im lặng không nói một lời.
Nguyễn Hành Chu véo đầu ngón tay, nhỏ giọng lẩm bẩm tính toán với hắn.
Vào buổi tối trước cái ngày xui xẻo gặp mặt Vân Trầm, Thiên Kích còn ôm anh thật lâu, cho nên lần đó không tính, bắt đầu từ ngày đến thôn Tuyết Đình, hai người đã không còn làm nữa, lúc trước Quân Hoa nói để việc sinh đẻ thuận lợi nên phải hoạt động nhiều hơn một chút, cho nên hai người làm rất thường xuyên.
Nguyễn Hành Chu thích thân mật với Thiên Kích, thích bị người đàn ông cường tráng như dã thú của mình bẻ gãy.
Còn Thiên Kích thì nhìn mặt ngoài không thể nhìn ra được, nhưng từ khi làm lần đầu tiên thì như đã giải phóng thiên tính của Long tộc, ngoài miệng thì bảo thôi nhưng cơ thể thì rất thành thật.
Vì thế hai chồng chồng nhà họ chính là ban ngày một người làm tổng tài bá đạo lãnh khốc, một người là Long Quân uy nghiêm gan dạ, màn đêm vừa buông xuống thì đã…
Í à ~
Trước kia mỗi ngày đều ăn thịt, bây giờ một chút vụn cũng không có, Nguyễn Hành Chu có chút không nói nên lời.
Anh càng nói càng buồn ngủ, mí mắt cũng bắt đầu cụp xuống, oán hận tính toán từng ngày với con rồng nhà anh.
Càng nói, đôi con người đang nhắm chặt của Thiên Kích càng mở lớn, thân rồng rắn chắc càng cong hơn, cuối cùng cuốn Nguyễn Hành Chu tới mức luống cuống.
“Nếu có thể làm thế này thì đỡ rồi…”
Anh nói:
“Ngày mai mẹ của em đến em sẽ dẫn bà đến nơi khác ở, chắc là chúng ta sẽ không nhìn thấy bà trong một khoảng thời gian.”
“Kích Kích, anh nói xem, rồng… ứm!”