Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 87

Sau khi biến về hình rồng thì hai bé bự của Kích Kích giấu ở đâu?

Nguyễn Hành Chu chưa từng thấy Thiên Kích dạng rồng để lộ “thằng cả thằng hai” ra ngoài bao giờ. Cho nên, hai đứa con có thể rút về sao? Y như loài rắn?

Anh rất tò mò.

Này có thể coi là bệnh chung của dân làm nghiên cứu sinh vật.

Tuy nghiêm túc mà nói, anh cũng không phải là một nhà nghiên cứu, nhưng Nguyễn Hành Chu không lúc nào là không có dục vọng thăm dò và tò mò với những thứ mình không biết, anh cũng rất hưởng thụ niềm vui sướng khi khai quật được một cơ hội kinh doanh, đây có lẽ là thứ cảm xúc duy nhất mà anh cảm nhận được sau khi mắc phải căn bệnh tâm lý này.

Nguyễn Hành Chu còn chưa hỏi xong, anh đã bị thân rồng đè xuống, cơ thể rồng cuộn lại, ép chặt Nguyễn Hành Chu xuống bụng rồng khiến anh không thể dùng sức người để chống lại, chỉ có thể nằm như một bé cún bị ấn xuống đất mà lăn tròn

Áo ngủ vì lúc nãy bị đè mà lộn xộn, cái cảm giác kích thích nổi da gà khi lớp vảy như rắn chạm vào khiến Nguyễn Hành Chu run rẩy theo phản ứng sinh lý.

Ban ngày Nguyễn Hành Chu là tổng tài lãnh khốc bôi keo vuốt tóc nhưng đến buổi tối khi tắm xong thì mái tóc đen tuyền có hơi dài, từng sợi lòa xòa dính trên gò má, gối đầu và trên khóe môi.

Anh cố tình nuôi tóc dài một chút.

Nhà tạo mẫu tóc quen thuộc của anh nói cho anh biết rằng, nếu tóc của anh dài thêm chút nữa thì sẽ khiến khuôn mặt sắc bén, lạnh lùng của mình dịu dàng hơn, khuôn mặt tuấn mỹ vô cảm bởi vậy mà có vẻ tự nhiên hơn.

Đây là kiểu dáng của người đang ở thế yếu.

Không phải để lấy lòng phụ nữ mà là vì lấy lòng đàn ông.

Thiên Kích cũng thích thế.

Tuy rồng nhà anh chưa nói gì, nhưng Nguyễn Hành Chu đã được nhà họ Nguyễn bồi dưỡng trên thương trường nhiều năm, anh quan sát từng hành động, biểu cảm nhỏ nhất của “kẻ thầm yêu”, là con rồng ấy, từng lời nói, từng ánh mắt…

Vậy nên, anh biết Thiên Kích thích như vậy.

Người đàn ông anh yêu, con rồng mà anh yêu, anh đều hiểu rất rõ.

Chỉ trừ việc Nguyễn Hành Chu luôn lúng túng về tình cảm hai bên.

Bây giờ, Thiên Kích rất to.

Để thuận tiện di chuyển, Thiên Kích cố gắng thu bản thân về còn mười bốn mười lăm mét, với độ dài ấy Nguyễn Hành Chu có thể ôm được, mà bây giờ, chiếc giường kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, đuôi rồng quấn lấy thảm trong phòng ngủ rộng rãi, một nửa thân rồng kéo từ dưới gầm giường lên, cuộn một vòng, rồi lại đi xuống, cuộn một vòng nữa để chắc chắn có thể trói chặt Nguyễn Hành Chu và giường lại với nhau.

Chiếc quần ngủ rộng rãi đã bị kéo lên gốc đùi, lộ ra chiếc quần lót tứ giác bằng lụa mát mẻ, nhưng cả nó cũng bị đẩy lên cao.

Đa số mọi người trên bụng đều có một đường hơi sẫm màu, chia rõ nửa dưới bụng và rốn.

Nguyễn Hành Chu cũng có.

Một chòm lông lộ ra, kéo dài từ đường rốn phẳng lì, vừa bí ẩn vừa quyến rũ, hai bên xương hông nhô lên, nhìn lên trên là chiếc áo ngủ trượt xuống vai, để lộ hai chấm hồng.

Cơ thể to lớn của con rồng từ từ siết chặt, vảy đỏ ánh vàng cọ sát trên làn da trắng lạnh, khiến Nguyễn Hành Chu mím môi, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, gò má đỏ ửng.

Móng vuốt sắc nhọn cào lên hai điểm ấy, đau, nhưng không quá đau. Ngay lập tức, thân dưới của Nguyễn Hành Chu đã đứng lên, tạo thành một túp lều trong quần lót.

Như đã nói từ trước, Nguyễn Hành Chu rất am hiểu việc nghiên cứu mỗi một động tác nhỏ của Thiên Kích.

Bây giờ đều đã rõ ràng như vậy, anh đương nhiên biết Thiên Kích muốn làm vì, thế anh khó khăn vươn tay trong tư thế bị rồng khóa chặt, kéo quần lót trên mông mình xuống dưới, hai chân đạp đạp vài cái đá quần áo sang một bên, quay người, gập hai đầu gối để Thiên Kích có thể đè thân mình lên.

“Ưm ~”

Đôi chân bóng lóng run run thiếu chút nữa đã không banh ra nổi, thân rồng thong thả trượt lên trượt xuống, không dùng lực để tránh đè nặng Nguyễn Hành Chu, nhưng cái cảm giác như bị vảy rắn cọ lên trên người đã muốn tê dại da đầu, huống chi là rãnh mông, thân rồng cọ đỏ lỗ hậu và nếp uốn, cọ qua lông mu thưa thớt và hai “chùm” nhỏ.

Nguyễn Hành Chu cắn môi bắt đầu hừ hừ, phía dưới co rút rồi lại há ra rồi lại co lại, lớp da non gần thịt mông không ngừng run rẩy, có nước chảy ra bên ngoài, rất nhiều, sền sệt trong suốt, từ khi bắt đầu mang bầu, mỗi lần Thiên Kích nện anh là anh không kiềm lại được.

Vảy rồng không lạnh nhưng nóng, đại khái là do Thiên Kích là xích long chủ hỏa.

Nguyễn Hành Chu bắt đầu hứng tình hai chân kẹp chặt thân rồng, hai bàn tay vươn ra nắm chặt khăn trải giường, rất nhanh đã chảy nước mắt.

Khuôn mặt tuấn mỹ là một màu đỏ diễm lệ, kích tình.

Xích long mở to con ngươi dựng đứng, ngẩng đầu từ phía trên nhìn anh, hắn đã quen phản ứng như thế này từ tên nhân loại mất nết nhà hắn.

Vừa mới bắt đầu, cái tên mất nết này thì như đã sành sỏi, nhưng khi đâm vào rút ra vài lần thì như cực hình, hai người đều không thoải mái, sau đó Thiên Kích phải căng cái lỗ nhỏ ra cho lớn hơn mới được, vì Thiên Kích muốn có trứng rồng nên mỗi đêm hắn đều phải động dục, cọ cọ người ta đến đêm khuya mới thôi.

Để bắn vào sâu hơn, Thiên Kích dùng sức tách hai chân của Nguyễn Hành Chu ra hai bên, hoặc là nâng lên trên cao, nếu không thì để anh quỳ gối trên giường, mình thì ôm bụng nhỏ của anh lên cao, đâm mạnh vô vài cái mới bắn sâu vào.

Thường thường, ở vài lần đâm lút cán cuối cùng, Thiên Kích thường khống chế bản thân không nổi, khi đó là lúc hắn hứng nhất, hưởng thụ nhất, hắn đã rất nhiều lần thiếu chút nữa đã đâm trượt lên thắt lưng và đùi của Nguyễn Hành Chu.

May mà linh lực còn dùng được.

Nếu không thì đã sớm bị liệt rồi.

Vì cứ đâm rút mãi cộng thêm đang ở kỳ sinh đẻ nên khiến phía sau của Nguyễn Hành Chu bắt đầu chảy nước.

Không vô không sướng cũng chảy.

Vô rồi sướng rồi cũng chảy.

Nhẹ nhàng vuốt ve nếp uốn bên ngoài cũng chảy.

Tính cách Thiên Kích nóng nảy, làm vài lần đã bắn vương vãi đầy chân và giường, sau đó hắn dứt khoát buông thả cứ làm cho thỏa thích, cứ để Nguyễn Hành Chu chịu không nổi mà la to!

Thân rồng hơi động đậy, Nguyễn Hành Chu cảm giác được phía dưới lớp vảy rồng đang đè lên thân dưới và khe mông của anh bắt đầu dùng sức, anh có chút căng thẳng, thở dốc.

Đây là lần đầu tiên anh bị Thiên Kích dùng nguyên hình đè lên giường.

Sự kích thích không rõ tư đâu làm da gà bắt đầu nổi lên làn da, có tâm lý như thế, nhu cầu và sở thích bệnh hoạn bắt đầu thức tỉnh, như thế bị một con thú giao hợp, vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy sướng rơn!

Anh chờ mong mình đột phá khỏi điểm mấu chốt của tầng đạo đức kia, dứt khoát để mình trở thành một kẻ vô danh đầu óc bẩn thỉu.

Một thứ như bùn đâm thẳng vào trong cơ thể –

“Thiên Kích…”

Nguyễn Hành Chu bỗng nhiên run rẩy, dài giọng rên rỉ.

Bởi vì anh cảm nhận rõ phía dưới lớp vảy rông kia giống như đã mở ra một cái miệng, có một thứ gì đó nặng nặng nóng nóng chui ra chui vào lỗ hậu phía dưới của anh, nóng quá, nóng đến phát hoảng.

Trong cổ họng của con xích long như gừ gừ cái gì đó, con ngươi màu vàng kim nhắm lại rồi mở ra, đầu rồng gục xuống gác lên bả vai Nguyễn Hành Chu, Nguyễn Hành Chu như thể biết gì đó, anh sợ hãi ôm lấy đâu rồng, hoảng sợ nắm râu rồng.

“Phụt ~”

“Hưm…..”

Cuối cùng, Nguyễn Hành Chu đá chân vài cái, sau đó càng vẫy càng mạnh, một thứ nóng rực màu đỏ tươi chui ra chui vao hang động, chất lỏng trong suốt văng tung tóe ra ngoài, nếp uốn bị căng ra, dịch ruột chảy theo khe hở xuống khăn trải giường rồi nhanh chóng bị một lớp dịch khác đè lên, dính lên khẽ mông Nguyễn Hành Chu.

Một cây đi vào thì rất bình thường.

Cơ thể này nói không chừng đã bị làm không biết bao nhiêu lần, bao nhiêu tiếng.

Nguyễn Hành Chu bắt đầu rên rỉ, đầu óc đục ngầu, khoái cảm tình dục từ phía dưới chạy lên trên, thần kinh ngưa ngứa như uống say, như có một dòng điện nhỏ đang gõ bùm bùm trong xương cốt của anh.

Nguyễn Hành Chu hận không thể thẳng lưng, sướng tới mức bắn ra!

Cái miệng bên dưới cố há to mồm mấp máy nuốt cây thịt phía dưới, Thiên Kích cũng sướng rơn, hắn thích cơ thể thế này, thích cơ thể vì để thích ứng với hắn mà thay đổi…

Thân rồng chợt trói chặt đôi chân dài trắng nõn! Cách một lớp vảy có thể thấy rõ ràng cơ bắp ở phía trên!

Cái thứ nong nóng, gân gân, cứng rắn đang khuấy động bên trong nhưng vẫn cố thọc vào sâu hơn!

Mà Nguyễn Hành Chu ôm đầu rồng hét chói tai, đôi chân không khép lại nổi.

Thân rồng đè lên trên người anh, một thứ gì đó trên thân rồng có cơ bắp rõ ràng đang vận động rút ra rút vào, tiếng kêu phập phập phập dính nhớp…

Chậm lắm sao?

Không. Cứ như nốc thuốc bổ Vũ Tây vậy. (Tưởng tượng là Rocket 1h đi mấy ní)

Rất nhanh.

Nhanh như rắn đuôi chuông rung đuôi, nhưng nơi khác vẫn bất động cứ để mặc Nguyễn Hành Chu giãy giụa khóc thút thít sau đó hắn dập mạnh vào chỗ kết hợp của cả hai.

“Chậm thôi – chậm lại đi a! Em…”

“Ư, ư, ưm – Thiên, ư ư ư, hưm, chậm á…”

“Nhịn chút đi em.”

“Không không không, em – ”

“Nhịn đi.”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai không cho phép anh giãy giụa và đau đớn.

Hốc mắt Nguyễn Hành Chu bị nước mắt ngâm cho đỏ tươi, toàn thân bị xích long dập tới mức xóc nảy trên giường nệm! Anh phun ra chất lỏng màu trắng rồi cuối cũng cũng bị lớp vảy rồng ở phía dưới co lại, giãn ra nhanh chóng cọ xát vào bụng anh. Phía trên của “em bé” nhà anh đỏ bừng vì bị hành hạ.

Nếu không phải anh bị đè chặt trên giường thì phỏng chừng đã bị ch/ị/ch bẻ làm hai rồi!

Xương rồng có rất nhiều khớp, mỗi khớp xương của nó đều có thể hành động độc lập, cho nên đứng ở phía ngoài xem thì cứ nghĩ Thiên Kích ngoại trừ quay quanh Nguyễn Hành Chu thì không làm gì đó, mà Nguyễn Hành Chu thì cực kì sắc tình, rên rỉ giãy giụa lung tung.

Jeong: Tưởng tựng cái ấy của Thiên Kích như cái pít tông còn thân Thiên Kích thì như cái miếng đệm phía sau pít tông =)) chỉ có phần gậy là đẩy ra đẩy vào chứ phần đệm phía sau nó đứng im ru =))

Con rồng khổng lồ im lặng, người thanh niên thì lạnh lùng tuấn mỹ.

Nhìn con rồng thì có vẻ uy nghiêm đoan trang nhưng không ngờ lại dâm đến thế, nó cho lộ ra cái ấy thứ hai, nhét vào cái miệng đang cắn đầy phía dưới của chàng thanh niên, ắn còn cố ý thả chậm tốc độ rút ra rút vào một chút, không đợi Nguyễn Hành Chu thở dốc xong đã nhét vào.

“Từ từ!”

Cây gậy th*t dính đầy chất lỏng bị đẩy mạnh vào, một cuộc “hành hạ” mới lại bắt đầu…

“Kẽo kẹt…”

“Kẽo kẹt…”

Buổi sáng.

Chiếc giường được làm thủ công đẹp đẽ và vật liệu hảo hạng tạo ra thứ âm thanh nhức răng.

Kèm theo đó là một âm thanh khiến người ta đỏ mặt, những tiếng dính nhớp dâm mỹ như ai đang điên cuồng dập ra dập vào…

Trên chiếc giường, vòng eo săn chắc của một người đàn ông tuấn mỹ bị siết chặt, hai chân bị ép mở ra, phần bụng dưới gợi cảm, xương hông trắng bệch, lưng anh như muốn gãy ra, anh nức nở thành tiếng.

Một thứ có màu đỏ tươi đẹp rời khỏi cơ thể anh, phần thân dưới của anh vương vãi một đống chất lỏng đang chảy ra, có tinh d*ch của anh cũng có tinh d*ch của con quái vật cực lớn rót đầy bên trong anh.

Làn da của anh co giật.

Người đàn ông ngã mạnh xuống giường, khóe miệng chảy đầy nước bọt, con ngươi thẫn thờ nhìn chùm đèn phía trên đỉnh đầu.

Dư vị sắc tình bị tiến vào thật sâu sướng tới mức tra tấn đầu óc anh, sau khi hai thứ đồ khổng lồ của xích long rút ra, ngón chân của anh vẫn duỗi thẳng, dòng nước dâm mỹ vẫn phun ướt mông anh.

Thiên Kích dùng đuôi cuốn lấy trứng rồng đang gác ở một bên, thân rồng vòng quanh cả người đẩy mồ hôi, thân dưới lầy lội không chịu nổi của Nguyễn Hành Chu, đi đến phòng ngủ phụ.

Hết cách, bây giờ hắn không thể trở lại hình người, chỉ có thể tạm thời làm thế.

Dựng đồng màu vàng kim nhìn chằm chằm nhân loại vì mệt mỏi quá sức mà ngủ say, lại một lần nữa cuốn chặt lấy anh…
Bình Luận (0)
Comment