Lăn lộn từ tối qua đến rạng sáng.
Không nói đến việc Nguyễn Hành Chu đã quên mình làm sao bị chuyển đến một căn phòng khác, anh vừa mơ mơ màng màng mở to mắt trong phòng ngủ phụ thì thấy điện thoại hiện…
Giờ Bắc Kinh: 11:45.
Nguyễn Hành Chu: “…”
Chắc mình đang mơ ha, máy bay hạ cánh lúc 11 giờ thì sao mấy người Mildan không đánh thức mình được?
Chu mặt đơ trong lòng vẫn còn mang một tia hi vọng, ngón tay hơi nhúc nhích, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ dưới màn hình điên cuồng nhảy ra từng cái! Cái mới nhất còn viết: “Mẹ đến rồi, không cần đón mẹ để mẹ đến chỗ con trước.”
Người gửi là mẹ.
Nguyễn Hành Chu: “…”
Con rồng để lại chiến tích trên giường không biết đã chạy đi đâu chỉ còn lại cặp mông ngứa ngứa đau đau, Chu mặt dơ mí mắt hơi sưng, chán nản ngã xuống giường, im lặng xóa sạch thông báo điện thoại, click mở, tin nhắn kia vẫn còn, lại click mở rồi xóa, “ting ting!” một tin nhắn mới gửi đến điện thoại.
Chu mặt đơ híp mắt nhìn nhìn.
Mẹ Nguyễn: Mẹ đến dưới lầu nhà con rồi, lập tức lên đây.
“Hở?!!”
Nguyễn Hành Chu không mảnh vải che thân giật mình một cái, ngồi dậy từ trên giường, tư thế tách chân không được tự nhiên, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh tìm quần lót trên đất, trong mắt tràn đầy cảm xúc nông nóng và hoảng loạn, từng cái quần từng cái áo nhanh chóng tròng vào người, ký ức vụn vặt đêm qua chậm rãi tràn vào trong não.
Tiêu rồi!
Anh như nhớ đến cái gì đó, nhanh chóng vọt vào trong phòng ngủ chính, ngay khi nhìn thấy cái giường lộn xộn, đầu óc Nguyễn Hành Chu trướng lên, khuôn mặt đỏ bừng nóng hổi.
Sắc đẹp làm ngu đầu!
Đúng là mê sắc quá làm ngu đầu mà!!!
Nếu để mẹ nhìn thấy…
Nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và mẹ đã ở trong thung lũng, nếu lần này để mẹ biết mình và một người đàn ông không rõ lai lịch trắng đêm “lêu lỏng” thì Nguyễn Hành Chu có thể tưởng tượng được cảnh người mẹ nhã nhặn, lịch sự sẽ giận dữ phất tay áo rời đi thế nào, sau đó thì quăng một bức thứ đoạn tuyệt quan hệ vào bản mặt mình!
“Thiên Kích ơi?”
Nguyễn Hành Chu gọi vào trong phòng.
“Thiên Kích! Anh ở đâu rồi”
Làm sao mà mới vừa ngủ một giấc dậy con rồng nhà anh bỏ anh luôn rồi?!
Gọi một lúc cũng không nghe được lời đáp lại, giữa mày Nguyễn Hành Chu nhăn lại, không rảnh bận tâm quá nhiều chuyện nên khóa phòng ngủ lại, sau đó vọt vào trong toilet vội vàng rửa mặt, chải tóc, không đợi anh lau khô mặt thì cửa phòng đã bị ai đó gõ, Nguyễn Hành Chu nhìn mình trong gương mí mắt ửng đỏ, mặt mày bơ phờ thì hít một hơi.
Lúc xong việc chắc là Thiên Kích đã dùng linh lực khôi phục cho mình, nếu không, bây giờ anh tuyệt đối không thể đứng vững thế này, hơn nữa lúc làm, Thiên Kích ít khi có thói quen trồng dâu (hickey), cũng rất ít play đa dạng.
Sau khi xác định khuôn mặt của mình không nhìn ra được chuyện thì, Nguyễn Hành Chu mở cửa phòng.
Ở bên ngoài là một người phụ nữ đang đứng trước mặt anh, nhìn vẻ ngoài thì chắc chắn không nhin ra người phụ nữ này sắp 50 tuổi, Mildan và bảo tiêu đi phía sau bà, vẻ mặt của ba cực kỳ lạnh lùng, khí chất cao quý, bà mặc váy đen, cổ và lỗ tai đeo trang sức không phải đính đá quý quá xa xỉ mà là bộ trang sức trân châu đơn giản.
Người cũng gầy ốm nhiều, bả vai nhìn nhọn hoắc, sau khi mất đi chồng, người phụ nữ này cũng đã mất đi ánh sáng của mình.
Nguyễn Hành Chu sau khi thấy người phụ nữ này cũng giật mình, bởi vì trong ấn tượng của anh, mẹ là một người dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự, bây giờ bà thay đổi quá nhiều, mà Nguyễn phu nhân cũng như thế, con trai của bà từ trước đến nay đều lạnh lẽo như băng giá, không cười không khóc, mỗi ngày an bài lịch làm việc của mình tốt tới mức như một người máy, anh tuân theo lịch trình tới mức khiến người ta cảm thấy anh bị bệnh!
Cho dù có ngã bị thương hay bị người ta bắt cóc, Nguyễn phu nhân cũng không thể nhìn thấy sự hoảng sợ và bất an trên khuôn mặt của Nguyễn Hành Chu.
Nguyễn phu nhân đã từng đặt tất cả tình yêu của mình cho con trai, cầu nguyện có một ngày Nguyễn Hành Chu có thể được sự ấm áp của mình và tình thương của mẹ cảm hóa, biến thành người bình thường.
Nhưng bà đã thất bại.
Cho đến khi chồng bà qua đời, bà nhìn thấy con trai gấp gáp trở về từ hội nghị cấp cao đứng trước mộ chồng bà, bà thậm chí còn không thể thấy bi thương xuất hiện trên khuôn mặt của Nguyễn Hành Chu.
Vì sao chứ?
Đó là cha của anh! Ông đã yêu thương con mình đến thế nhưng đến khi chết ông cũng không thể nhận được một giọt nước mắt của con mình, vậy khi đến lượt mình thì sao? Thân là mẹ ruột của anh có phải bà cũng sẽ…
Nguyễn phu nhân lạnh cả người, cuối cũng cũng thốt ra câu nói kia.
“Tao thà không sinh ra mày!”Sau đó hai người không còn gặp nhau nữa.
Nhưng hôm nay.
Thế mà bà cũng nhìn thấy người con trai như con rối gỗ của mình không đến đón mình đúng hạn, không chuẩn bị trước để mở cửa, mà đỉnh đầu rõ ràng vì mới dậy mà lộn xộn, mí mắt sưng đỏ như thức nguyên đêm, đáy mắt lập lòe sự căng thẳng nhè nhẹ mở cửa mình ra?!
Hành Chu, sẽ căng thẳng sao?
Sẽ ngủ trễ mà làm chậm trễ lịch trình đã an bài?
Sẽ giống như một người đàn ông bình thường, lôi thôi xấu hổ nghênh đón người mẹ đột nhiên đến thăm?
Bàn tay của Nguyễn phu nhân nắm chặt, không thể tin nổi: Ông trời của tôi ơi, mình, mình không nằm mơ chứ, hay là con trai của mình bị người ta đoạt hồn rồi?
Nguyễn Hành Chu mím môi, sợ mẹ rầy, dù gì thì vào lần cuối gặp mặt kia, câu nói cực kì bi thương kia vẫn còn đặt nặng trong lòng anh.
“Mẹ, hôm qua con đi ăn mừng Nguyên Đán với bạn nên ngủ trễ, xin lỗi, không thể đi đón mẹ được.”
“Hả?”
Nguyễn phu nhân hồi hồn, chậm rãi chớp mắt:
“Không sao, khá tốt, khá tốt.”
Trễ giờ mới giống người bình thường chứ!
Nguyễn Hành Chu: “…”
Chu mặt đơ kinh ngạc không ngờ mình không bị rầy, anh hồi thần nhanh chóng đi qua một bên chừa đường để mẹ mình vào, chờ mẹ anh đi vào rồi, Mildan lập tức thò người qua, nhỏ giọng nói:
“Boss, buổi sáng hôm nay không phải tôi cố ý không gọi ngài dậy mà là khi tôi chạy đến, Thiên Kích tiên sinh đã bảo tôi hãy đi đón phu nhân, để ngài ngủ một lát, ngài ấy nói ngài ấy sẽ trốn kĩ không để cho phu nhân phát hiện, ngài yên tâm.”
Trách không được, từ khi ngủ dậy không thấy Thiên Kích nữa…
Nguyễn Hành Chu còn tưởng đối phương rút chim vô tình, chơi xong mặc quần rồi chạy, trong lòng bởi vì còn hơi khó chịu, bây giờ biết hắn chỉ là di trốn để không bại lộ, một viên đường ngọt ngào hồng phấp nhảy nhót trong lòng ~
Rồng nhà anh tri kỷ quá đi ~
Hì hì.
Khóe môi Nguyễn Hành Chu giương lên thành một nụ cười, cũng hạ giọng:
“Mildan, là cậu đi đón phu nhân phải không?”
Mildan đáp:
“Vâng.”
Nguyễn Hành Chu nói tiếp:
“Cậu biết tôi tạm thời không thể rời giường mà còn đón phu nhân đến dưới lầu nhà tôi?”
Người đàn ông tinh anh, Mildan cứng đờ cơ mặt.
Nguyễn Hành Chu nói:
“Không chỉ đón đến dưới lầu nhà tôi mà còn trực tiếp dẫn người lên thẳng phòng tôi làm tôi không có thời gian để rửa mặt? Phòng khách dưới lầu tôi xây dưới lầu để làm gì hả? Xây cho vui à!”
Mildan đứng thẳng người, ngón tay sau lưng bắt đầu nắm chặt.
Nguyễn tổng tài vô cảm thả cặp mắt cá chết, cực kì lãnh khối, cuối cùng kết một câu –
“Trừ lương!”
“… Vâng.”
Nguyễn tổng tài: lầm bầm.
Mildan: Tui khổ quá mà…
Kết thúc xong một chuỗi lầm bầm, Nguyễn Hành Chu trề khóe miệng quay đầu lại, kết quả nhìn thấy đôi mắt mẹ mình đang trừng lớn.
Tiêu rồi!
Quên mất mẹ mình còn ở đây!
Nụ cười tươi của Nguyễn Hành Chu cứng đờ: Mẹ ơi mẹ à, vẻ mặt của mẹ là làm sao thế? Có phải lại bất mãn với con nữa rồi không?
Nguyễn phu nhân đáy lòng mừng rỡ: Con trai của mình thế mà còn biết lầm bà lầm bầm! Con trai của mình thế mà còn biết trề môi?! Cảm động quá đi mất!
Suy nghĩ khác một trời một vực so với dáng ngồi thẳng lưng thẳng chân của hai người trên sô pha.
Mildan và mấy bảo tiêu đứng bốn góc trong phòng, người giúp việc ngày thường đều có lệnh cấm lên tầng này nên nhóm người giúp việc và quản gia trầm mặc ít lời, cúi đầu đặt mâm đồ ngọt và trái cây, nước trà lên trên bàn.
Quản gia là người làm việc lâu năm của nhà họ Nguyễn.
Ông sau khi biết phu nhân từ nước ngoài về còn cố ý thay mặt Nguyễn Hành Chu mang bộ trà cụ màu trắng sữa từ nhà cũ về, pha hồng trà mà Nguyễn phu nhân thích nhất, vì chủ nhân có chút ngơ ngác của mình mà âm thầm cố gắng lấy lòng người mẹ thay cho anh.
Quả nhiên, Nguyễn phu nhân khi nhìn thấy bộ trà cụ mình đã từng thích thì vẻ mặt thả lòng, nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà thơm, khí chất quanh người cũng không còn sắc bén như vậy nữa.
Nhưng thân là phụ nữ, bà rất nhanh đã chú ý đến từng chi tiết nhỏ của căn phòng này.
Như là trên sô pha có cặn đồ ăn vặt và sợi tóc đỏ sậm chưa kịp dọn, trên sàn nhà rải rác sách vở và quần áo ngủ đàn ông, ở huyền quan là những đôi dép lê không cùng một kích cỡ… Cuối cùng là hơi thở của người đàn ông trưởng thành không giống với con trai bà.
Phụ nữ, trời sinh đã có giác quan thứ sáu và năng lực của thám tử.
Khi phụ nữ bắt đầu chú ý đến những chi tiết nhỏ thì không còn một thứ gì có thể chạy thoát khỏi mắt các cô, thậm chí phụ nữ còn có thể suy đoán quá trình và kết cục của câu chuyện một các chính xác chỉ bằng vào giác quan thứ sau của phụ nữ – “tiên đoán”.
Vì thế, Nguyễn Hành Chu đang uống một ly trà để giảm bớt sự mệt nhọc do thức đêm, kết quả là người mẹ ưu nhã ngồi đối diện anh nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, nhàn nhạt nói:
“Hành Chu, có phải con đang sống chung với ai phải không?”
Nguyễn Hành Chu: “…”
Nguyễn Hành Chu: “Phụt!”