Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 90

Tập đoàn nhà họ Nguyễn bắt đầu mở cuộc điều tra quy mô lớn về sự việc mất tính của Nguyễn Văn Hải liên quan đến tổ chức tà giáo, thậm chí, Nguyễn Hành Chu lặng yên hốt ba mẹ Nguyễn Văn Hải đang sống sung sướng về cao ốc.

Ngay khi Nguyễn Hành Chu xuất hiện trước mặt bọn họ, cặp vợ chồng có điều giấu diếm trong lòng đã bị những suy diễn trong đầu của bản thân dọa cho vỡ gan…

Phòng tiếp khách giàu sang, tấm thảm hoa văn màu xám sang trọng. Bảo tiêu ngoại quốc cao lớn im lặng nhưng lại có sự tồn tại mãnh liệt vây quanh bốn góc phòng, đôi tay đan trước ngực, tựa như những bức tường thành sống động

Bọn họ đứng đó nhìn như không còn hơi thở, đôi chân vững vàng như cắm rễ xuống đất nhưng ánh mắt thì cực kì sắc bén nhìn chăm chú đôi vợ chồng trung niên, như bầy sói đang quây quanh con mồi!

Chỉ Mildan và bốn bảo tiêu khác đang đứng ở đằng sau lưng người chủ đang uống trà là Nguyễn Hành Chu là chắp mu bàn tay ra phía sau lưng.

Bọn họ là những người bảo vệ phía sau chủ nhân, đồng thời cũng là người được tín nhiệm có được quyền lợi để “giấu” đôi tay của mình đi.

Một tách trà màu xanh nhạt bị người ta bưng lên, nước trà màu xanh lục bên trong hơi sóng sánh làm cho làn da đôi tay của người nọ càng thêm trắng lạnh.

Nguyễn Hành Chu dùng một phong thái cực kì nhẹ nhàng ngồi dựa lưng vào ghế – nhưng cô ý khiến cho người khác hiểu rằng anh đang chờ đợi thời cơ thể tung ra khí chất sắc bén của mình.

Con ngươi màu đen sâu thẳm.

Khuôn mặt lạnh lùng như băng.

Anh không chọn việc lập tức vạch trần sự xấu xa của đối phương mà là chậm rãi uống trà, làm ướt đôi môi đầy đặn rồi nhẹ nhàng đặt ly lên trên bộ trà cụ.

Cạch.

Một tiếng động nhỏ vang lên trong không gian trống trải khiến người khác căng thẳng sợ hãi tột cùng!

Hai người đối diện như thể bị hoảng sợ mà run run, nhịn không được mà nhìn Nguyễn phu nhân đang ngồi phía tay trái của Nguyễn Hành Chu, trong mắt mang theo sự khẩn cầu.

Mà Nguyễn phu nhân lạnh mặt chẳng về phe hai người họ!

Thấy bầu không khí càng ngày càng không ổn, đôi vợ chồng cuối cùng cũng không nhịn được mà đánh vỡ sự im lặng, nhỏ giọng gọi:

“Hành Chu à…”

Nguyễn Hành Chu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn họ rồi nở một nụ cười như có như không.

Hai người nghẹn họng, lập tức sửa miệng.

“Nguyễn, Nguyễn tổng?”

Nguyễn Hành Chu ừ một tiếng.

Cha mẹ của Nguyễn Văn Hải thấy anh cuối cùng cũng lên tiếng, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm, còn đáp lại là được, còn đáp lại là được… Trán hai người đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng bọn họ đã yên tâm quá sớm, câu nói tiếp theo của Nguyễn Hành Chu lại một lần nữa khiến cho lông tơ hai người dựng đứng!

“Những sản nghiệp đó…”

Nguyễn Hành Chu xoa cằm, bình tĩnh nói:

“Đã bị các người bán rồi.”

Không phải câu hỏi.

Mà là câu nói khẳng định.

Cha mẹ của Nguyễn Văn Hải: “…”

Tiêu đời rồi!

Trong lòng đôi vợ chồng trung niên đồng thời chùng xuống, trong đầu hiện lên ba chữ. Hai khuôn mặt phúc hậu chảy mồ hôi như nước! Hai người chu mỏ chíp chíp nửa ngày, mẹ của Nguyễn Văn Hải sợ hãi căng thẳng nhéo xương sườn đầy đặn của chồng mình, người đàn ông trung niên cũng không thể mở miệng phản bác.

Bởi vì họ tốt xấu gì cũng là người của nhà họ Nguyễn.

Họ quá hiểu rõ quy tắc của các gia chủ nhà họ Nguyễn qua từng thế hệ.

Người bên dòng thứ làm sai, nếu gia chủ mặc kệ thì chỉ mở con mắt nhắm con mắt, ậm ờ cho qua chuyện.

Nhưng khi người bên dòng thứ làm sai mà bị quản thì sẽ bị đập bằng chứng vô cùng xác thực vào mặt rồi lột xuống một lớp da!

Còn việc liệu đối phương có phải đang thăm dò ông hay không?

Ha ha, không bao giờ có chuyện đó! Nhìn cảnh tượng trước mặt liền biết, thuộc hạ của Nguyễn Hành Chu như những con sói được nuôi dưỡng, vô cùng trung thành và tận tâm! Muốn thứ gì, biết thứ gì, tất nhiên sẽ có người trình lên cho anh!

“Hành, Hành Chu à…”

Người đàn ông mập mạp tên Nguyễn Thủ Sơn căng da đầu mở miệng, cố gắng nở một nụ cười tươi rói đi sát vào vài bước, nhưng ngại ánh mắt hung hăng của bảo tiêu nên dừng lại ở vị trí xấu hổ.

“Chú… nhất thời hồ đồ, chuyện này, mấy dự án đó cũng không đến sáu bảy chục tỷ, không có nhiều như lần trước, lúc trước con cũng không giận, lần này…. Hì hì, chú thật sự biết sai rồi! Lần sau chú sẽ không dám nữa! Thật sự đó! Hành Chu à, con cho chú mặt mũi được không?”

Ông ta cố xụ mặt để cho mình trông có vẻ nghiêm túc và đúng đắn hơn một chút, giọng nói lớn hơn dựng thẳng ngón tay ra thề.

“Nếu chú có lần sau, chú sẽ tự nhảy lầu!”

Nguyễn phu nhân lạnh lùng nhìn, không nói gì.

Nguyễn Hành Chu liếc mắt nhìn ông ta một cái, giọng điệu không mặn không nhạt:

“Chú nói thiếu rồi.”

Da mặt Nguyễn Thủ Sơn cứng đờ.

Nguyễn Hành Chu nói:

“Sáu bảy chục tỷ đằng sau còn thiếu vài con số không nữa? Nhỉ?”

Nguyễn Thủ Sơn ấp úng:

“Chuyện này, này…”

“Chú quản lý lợi nhuận cổ phần mà lại âm thầm đem bán, vài dự án đang sinh lời bị chú nói là dự án nhỏ?”

Nguyễn Hành Chu lạnh lùng.

“Bảo tôi cho chú mặt mũi, chú xứng chắc!”

“Những thứ đó đều là tài sản của nhà họ Nguyễn, phân cho chú cũng chỉ để cho các người không bị chết đói mà thôi, ai cho phép các người bán của cải để đổi lấy tiền mặt!”

“Chú, chú, chú tốt xấu gì cũng là anh em bà con của ba con, một đứa cháu như con thì sao có thể tra hỏi chú như thế này! Nếu ba của con đến nói với chú không chừng chú còn phục!”

Nguyễn Thủ Sơn sắc mặt trắng bệch, không tự tin gân cổ lên gào.

“Ông câm mồm!”

Nguyễn phu nhân vốn không muốn xen mồm vào nhưng vừa nghe đối phương mở miệng nói ra tên người chồng quá cố của mình thì lập tức bùng nổ, bà đứng dậy, tức tới mức chỉ vào mũi ông ta hận không thể cho ông ta một cái bạt tai.

Nguyễn Thủ Sơn sợ hãi lui về một bước, nhưng cắn răng đứng thẳng, đôi mắt vợ ông ta lập lòe, cũng không đứng lên khuyên, hiển nhiên cảm thấy chồng mình nói vậy là có lý.

Sự nghiệp của nhà họ Nguyễn lớn như thế, bọn họ tốt xấu gì cũng thuộc một dòng thứ thì vì sao không thể phân cho họ?

Nếu đã phân cho họ rồi thì dựa vào đâu còn đi quản đến chuyện bọn họ xử lý những tài sản đó như thế nào!

Lại nói thêm… Đây cũng không phải là lần một lần hai, không thể mở một mắt nhắm một con bỏ qua cho họ sao, tốt xấu gì thì họ cũng là trưởng bối mà!

Nguyễn Hành Chu nhìn chằm chằm ông ta bằng một ánh mắt lạnh lẽo, khi hai bàn tay của người đàn ông bắt đầu run rẩy, Nguyễn Hành Chu đột nhiên cầm tách trà lên, ném thật mạnh vào mặt ông ta!

“Vậy thì tôi đưa chú xuống gặp cha tôi! Mildan!”

“Vâng!”

Mildan và bảo tiêu phía sau lập tức đi về phía Nguyễn Thủ Sơn, trực tiếp kéo người đàn ông mập mạp đang che mặt nằm trên đất kêu đau dậy! Người phụ nữ nãy giờ không lên tiếng lập tức luống cuống, bà ta gân cổ vừa muốn la to đã bị một bảo tiêu khác bịt miệng rồi cũng đè xuống đất!

Bảo tiêu kéo khuôn mặt hai người đi về phía cửa phòng tiếp khách, nhìn như hiện trường đại ca đang xử lý đàn em trong phim điện ảnh.

Trong nháy mắt, đủ loại suy nghĩ máu me ngập tràn trong đầu óc! Hai con người sống trong nhung lụa, chưa từng trải qua chuyện xử lý người tàn nhẫn như vậy, trong nháy mắt hai người trừng to mắt, giãy giụa hoảng sợ kêu to ư ư, liều mạng duỗi tay về phía Nguyễn Hành Chu và Nguyễn phu nhân.

Vợ chồng Nguyễn Thủ Sơn: “Ưm ưm ưm!” Hai người chúng tôi sai rồi! Sai rồi!

Nhưng Nguyễn Hành Chu lại thờ ơ.

Nguyễn phu nhân nhăn mày nhìn về phía con trai mình, ý bảo: Đừng làm to thêm chuyện, bọn họ tốt xấu gì cũng là cha mẹ của Văn Hải…

Nguyễn Hành Chu lắc đầu với bà, vẫy tay, khóe môi của anh nhanh chóng cong lên, vẻ mặt lạnh lùng trong nháy mắt đã tiêu tán, ngay sau đó thì lập tức khôi phục về ban đầu.

Nguyễn phu nhân sau khi xác nhận bản thân bà không hoa mắt: ….

Nguyễn Hành Chu chớp chớp mắt: Con dọa hai người đó thôi.

Nguyễn phu nhân: ….

Nguyễn Hành Chu: Hì hì.

Nguyễn phu nhân: ….

Èmmmm, đây là con trai – của bà thật sao?

Nguyễn phu nhân: Nghi ngờ nhân sinh, khẳng định rồi lại chẳng dám thừa nhận.

Chờ hai vợ chồng sắp bị kéo đến cửa, Nguyễn Hành Chu khinh thường nhìn hai vợ chồng Nguyễn Thủ Sơn xui xẻo bị mình đùa dai tới mức sợ vỡ gan, anh giơ tay bảo bảo tiêu dừng lại.

“Tôi có thể cho hai người một cơ hội.”

Nguyễn tổng mặt đơ đi đến trước mặt bọn họ.

Hai vợ chồng Nguyễn Thủ Sơn nghe thế thì lập tức không còn xem thường nữa, gật đầu như điên:

“Ưm ưm ưm!” Con nói, con nói đi!

Nguyển tổng nói:

“Nói cho tôi biết Văn Hải đang ở đâu, cùng với danh sách thành viên và địa chủ cụ thể của tổ chức tà giáo đó.”

Vợ chồng Nguyễn Thủ Sơn:

“Ưm ưm ưm!”

“Buông họ ra.”

“Vâng!”

Bảo tiêu buông hai người ra, hai vợ chồng bị dọa cho ngồi bệt xuống sàn, tay chân run rẩy không còn sức. Vừa thả ra đã nhanh chóng tranh công:

“Văn Hải… Văn Hải nó mê mấy chuyện thám hiểm, vừa hay có một vị… vị đại nhân đó nói Văn Hải có mệnh cách đặc biệt, có thể nhận nó làm đồ đệ! Nhưng bọn chú sợ Văn Hải không chịu nên đã nghe lời tên đồ đệ của đại nhân đó tên là Huyền Nhất. Huyền Nhất bảo bọn chú thuê một streamer tên là Lưu Sảng, để bọn họ đi thám hiểm ở một nơi bị quỷ ám, sau đó, chờ sau khi xảy ra chuyện, Huyền Nhất ra tay cứu Văn Hải để cho nó tin trên thế gian này có quỷ!”

“Nguyễn, Nguyễn tổng, thật sự, thế giới này thật sự có quá nhiều chuyện thần kỳ, tổ chức đó cũng không phải là tà giáo! Bọn họ có phép tiên, chỉ cần bọn chú cung phụng họ là có thể cho thuốc, vừa uống vào đã lập tức khỏe mạnh! Đại nhân kia nhìn trúng Văn Hải, đó là phúc phận của nó! Bọn chú làm thế cũng vì muốn tốt cho nó mà thôi!”

Vừa nói, hai người vừa nuốt nước bọt, vẻ mặt cầu xin:

“Xin con hãy tin bọn chú….”

Nguyễn Hành Chu nhíu mày.

Mệnh cách đặc biệt? Ma quỷ? Thuốc uống vào đã lập tức khỏe mạnh trở lại? Lại còn thêm vị đại nhân đó…

Anh lạnh giọng hỏi:

“Vị đại nhân đó tên gì, hai người có biết không?”

“Biết, biết chứ!”

Hai người run rẩy đáp:

“Vị đại nhân đó tên là Vân Trầm!”

Hở?

Hở!!!

“Vân… cái gì cơ?”

“Là Vân Trầm! Tên là Vân Trầm!”

Nguyễn Hành Chu lặng im, lấy điện thoại ra gọi vào một số.

“Alo, à, Quân Hoa đấy à? Kích Kích có ở chỗ anh không? Nói cho anh ấy biết là…”

“Tôi biết Vân Trầm đang ở đâu rồi.”Jeong: Sắp xử mẻ phản diện rồi.
Bình Luận (0)
Comment