Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 93

Vùng ngoại ô của thành phố X.

Dưới chân khu nghỉ dưỡng tư nhân không nổi tiếng lắm, chỉ mở cho một vài cá nhân nhất định, một vài chiếc xe hơi bình dân không mấy nổi bật đang đậu chung với những chiếc xe khác, khiến làn đường rộng rãi bị hẹp lại, khiến người dân địa phương bực mình nhíu mày nhưng cũng đã quen nên tránh đường.

Cũng giống như mọi người khác đang chờ đợi gia đình hoặc bạn bè ra về, những tài xe trên chiếc xe đen này thỉnh thoảng lại hạ cửa sổ xuống, thò một bàn tay đang kẹp điếu thuốc, gạt gạt tàn thuốc, rồi thu tay lại, kéo cửa sổ lên.

Nguyễn Hành Chu cởi đi bộ vest thường ngày mà mặc một bộ đồ thể dục màu trắng và xanh như một sinh viên đại học.

Con ngươi sâu thẳm, làn da trắng lạnh, tóc mái mềm mại khiến khuôn mặt tuấn mỹ không còn sắc bén như thường ngày, anh ngồi ở ghế sau cùng với Quân Hoa ôn tồn.

Mà Mildan và bảo tiêu xung quanh cũng không mặc đồng phục, ngụy trang thành du khách ngoại quốc bình thường, họ đứng ở vị trí khác nhau nhưng có quy luật ở các xe.

Đeo tai nghe giấu kín, cầm ống nhòm, thận trọng chuyên nghiệp kiểm tra những chi tiết nhỏ nhặt, thu thập thông tin.

Trong xe, trong lồng ngực của Quân Hoa đang ôm một chậu hoa hòe nhỏ, nhắm hai mắt, yêu lực tản ra như từng gợn nước rồi thấm vào trong đất, vừa nhanh chóng vừa im lặng khuếch tán, cảm nhận yêu lực và tin tức từ cây cối xung quanh truyền cho y.

Việc phát hiện ra Vân Trầm rồi không bỏ lỡ cơ hội ra tay chỉ diễn ra trong một ngày.

Dù sao thì cả Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích cũng chưa từng nghĩ đến, hang ổ mà Vân Trầm tốn sức giấu kĩ đến thế, sẽ bị một sự cố ngoài ý muốn nho nhỏ làm bại lộ.

Chuyện này xảy ra quá mức đường đột.

Vừa nâng lên cao đã buông ta.

Quả thật như anh ngư dân ra ngoài câu được một con cá mập cực bự!

Quân Hoa và Thiên Kích lúc mới nhận được điện thoại của Nguyễn Hành Chu, nghe anh nói đã tìm được hang ổ của Vân Trầm thì một rồng một cây cũng ngỡ ngàng.

Quân Hoa cầm điện thoại, quay đầu hỏi bạn rồng nhà mình:

"Ăn mừng ngày cá tháng tư hả?"

Thiên Kích gầm nhẹ:

"Nhưng mà đã cá tháng tư đâu?"

Quân Hoa: "..."

Sau đó, hai người nửa tin nửa ngờ vội vàng tập hợp ở chân núi, khi Nguyễn Hành Chu nói tin tức của tổ chức tà giáo của Vân Trầm cho hai người nghe, Quân Hoa và Thiên Kích mới tin.

Ngay cả bây giờ, đến cả kế hoạch tác chiến bọn họ đều không có thì đã phải đối mặt trực diện với đối phương.

"Bọn mình cứ tay không thế này mà đi đối đầu với Vân Trầm, một bà phản diện khó lường, gian xảo, đã khiến chúng ta tốn hết bao nhiêu thời gian, thậm chí còn có thể kéo dài mấy trăm tập như Conan, được không thế?"

Ngụy Đa Diệp lắc lư cành cây, tự vặn mình thành một hình thù lạ lẵm.

Người trong xe không ai trả lời cậu ta.

Quân Hoa và Mildan vội vàng tra từng mối nguy hại.

Mà Nguyễn Hành Chu cùng với em họ Nguyễn Văn Hải của anh nói chuyện vài ba câu thì bắt đầu nựng rồng.

Không sai, là nựng rồng đó.

Còn nựng rất nghiêm túc nữa cơ! Dùng cái bản mặt nghiêm túc nhất, đúng đắn nhất trên thế giới đi nựng con rồng nựng đã nhất trên thế giới!

Khóe miệng Ngụy Đa Diệp run rẩy nhìn Chu mặt đơ mím môi, trong tay thì nựng một cái "vòng tay rồng", ngón tay khảy khảy như hòa thượng vừa niệm kinh vừa gảy hạt châu, móng tay còn thường khều khều lớp vảy, cặp mắt cá chết sáng lấp lánh khiến người ta lạnh sống lưng!

Miệng anh nói năng hùng hồn lý lẽ như đang đọc kinh.

Ngụy Đa Diệp tò mò cúi thân cây xuống để nghe thì nghe được Nguyễn Hành Chu thì thầm như thế này:

"Chết tui rồi chết tui rồi chết tui rồi chết tui rồi... rồng nựng đã quá rồng nựng đã quá rồng nựng đã quá rồng nựng đã quá..."

Lặp đi lặp lại 3000 lần.

Ngụy Đa Diệp: "..."

"Vòng tay" bị nựng: "..."

Cha nội này điên rồi!

Hết cứu nổi rồi!

Vòng tay kia, cũng chính là Thiên Kích vì tiện để ra ngoài đã tự biến nhỏ lại.

Nguyễn Hành Chu bình thường nào có gặp qua hình thái như vậy của Thiên Kích? Cảm giác ấy giống như con mãnh thú uy vũ khí phách nhà mình đột nhiên biến về trạng thái mềm mềm đáng yêu.

Lông mềm mềm xù xù, đôi mắt to ngập nước, chân tay nhỏ nhắn như em bé, còn cố tình làm ra vẻ mặt hung ác, quả thật, quả thật là muốn cái mạng già của Nguyễn Hành Chu mà!

Hai bên chạm trán nhau, Thiên Kích bay từ bả vai Quân Hoa đến bả vai Nguyễn Hành Chu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Thiên Kích, trong nháy mắt, cả người Chu mặt đơ cứng đờ, lồng ngực như thể bị trúng một kiếm, run rẩy vươn bàn tay tội ác.

Nguyễn tổng tài nhanh chóng nói:

"Kích Kích Kích Kích! Để em sờ sờ sờ sờ sờ mấy trăm triệu cái nha!"

Thiên Kích: "???"

Không biết cái tên mất nết nhà hắn lại khùng khùng vì cái gì, Long Quân đưa cái đuôi nhỏ nhắn qua cho anh.

Nguyễn tổng tài sờ soạng một lát, sau đó ôm ngực khó thở!

"Em, em muốn..."

Thiên Kích: "Hở?"

Cặp mắt cá chết của Nguyễn Hành Chu lập lòe ánh sao:

"Em muốn anh cắn đuôi thành một cái vòng treo lên tay em! Được không!"

Thiên Kích: "..."

Được cả nhà em!

Bổn quân có chết cũng không làm ra cái chuyện nhục nhã thế đâu!

Cút!

Tất nhiên là, một tiếng sau.

Long Quân thiếu chút nữa đã bị tiếng hu hu hu của Nguyễn Hành Chu siêu độ, khuất nhục cắn cái đuôi của mình. Cái đầu rồng oai vệ giờ đây bóng loáng như gương dưới bàn tay của tên mất nết này.

Tốc độ tay của Nguyễn Hành Chu rất nhanh, Thiên Kích cảm thấy dạ dày của mình như sông cuộn biển gầm xém nữa đã ọe!

Thiên Kích: Giận dữ xoay tròn.

Ngụy Đa Diệp: Tui đã nhìn thấu rồi, ông chiều ổng quá rồi! Không đáng để đồng tình xíu nào!

Một lát sau, Mildan cuối cùng cũng có được tin tức từ những nhân viên đang rải rác xung quanh, Quân Hoa cũng cảm nhận được linh lực dao đồng mở hai mắt, đồng thời mở miệng:

"Boss."

"Hành Chu."

Nguyễn Hành Chu trầm mê cái vòng tay Thiên Kích ngẩng đầu:

"Hả?"

Có chuyện gì?

Mildan: "..."

Quân Hoa nhìn thấy lớp vảy của ông bạn nhà mình bóng loáng tỏa sáng, đau đầu che mặt.

Thấy ông chủ nhà mình đã quên mục đích tới đây, Mildan ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở:

"Ngài có còn nhớ mục đích của mình đến đây là gì không ạ, em họ của ngài, thiếu gia Văn Hải còn đang ở bên trong chờ chúng ta..."

Chúng ta không phải đến ngoại thành để chơi đâu ông chủ ơi!

Nguyễn tổng tài mặt mày vô cảm:

"Văn Hải là ai?"

Có nựng được không? Có nựng đã như nựng rồng không?

Không có hả, vậy gặp lại sau.

Không biết Quân Hoa ngồi bên cạnh nghĩ thế này, dù sao thì khi Mildan nhìn con rồng trong tay ông chủ liền muốn đổi tên cho viện nghiên cứu thành viện chống nghiện nựng rồng!

Cuối cùng, vẫn là Thiên Kích chịu không nổi phun đuôi ra, nổi giận đùng đùng gầm một tiếng, quất đuôi lên đầu Nguyễn Hành Chu làm cho anh tỉnh táo lại...

Bên kia.

Các tín đồ của Vân Trầm cũng ngụy trang thành du khách hoặc nhân viên của khu nghỉ dưỡng, họ khó hiểu mà nhìn số lượng người nước ngoài trên núi dần dần tăng.

"Sao hôm nay có nhiều du khách ngoại quốc đến thế? Ai cũng cao lớn vạm vỡ hết?"

"Vậy thì sao, trước đây cũng không phải có nhiều người như thế tới hả? Bây giờ thời đại nào rồi mà thím còn kinh ngạc trong nước có người nước ngoài? Ha ha ha ha, hơn nữa mấy người này trưởng thành đều béo thế đó, không có gì lạ."

"Không phải vậy..."

Cho dù không thấy lạ cũng không đâu có nhiều đến vậy?

"Đi thôi, tan ca thôi, hôm nay cũng không có bất thường nào, phí một buổi tuần tra của bọn mình, mấy tín đồ ngoại môn không phải là người hả?!"

Từng người từng người oán giận trong nhóm WeChat, họ sôi nổi tiến vào cửa nhỏ khu nghỉ dưỡng chuẩn bị nghỉ ngơi, còn lại những người kia thì liếc nhìn nhau rồi nhún nhún vai, trở về ăn cơm.

Trong khu nghỉ dưỡng truyền đến mùi thơm của đồ ăn.

Đến từ nhà ăn nhỏ của tín đồ bình thường, ở đại sảnh

Mà Nguyễn Văn Hải chịu sự đối đãi đặc biệt không có cơ hội ra ngoài ăn, mấy ngày nay, thức ăn đều do nữ tín đồ kia mang đến, hôm nay thời gian đưa cơm còn bị chậm, Nguyễn Văn Hải còn tưởng rằng cậu vừa nãy chọc giận đối phương nên mới bị trả thù.

Không nghĩ đến chỉ trong chốc lát sau, nữ tín đồ đa tới, khuôn mặt cười tủm tỉm cực kì khách hàng, nhìn không ra vẻ mặt dữ tợn lúc trước, nói với Nguyễn Văn Hải.

"Vận may của anh không tồi, hôm nay đại nhân có thời gian gặp anh rồi, đi thôi, đi theo tôi."

Nguyễn Văn Hải nghe vậy thì lòng trầm xuống, làm bộ vui vẻ mà đi phía sau nữ tín đồ ra ngoài, nữ tín đồ đi đằng trước cũng có tâm trạng cực kì tốt, bởi vì cô ta biết, ngày mai nữa thôi, cái tên nhà giàu đáng ghét này sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi khu nghỉ dưỡng, không bao giờ trở về nữa...

Trên hành lang treo màn che trắng, một góc lan can còn dùng đèn nhỏ để trang trí.

"Thịch thịch thịch."

Phía dưới tấm ván gỗ trống rỗng, chân dẫm lên thì phát ra âm thanh trầm đục, càng đi thì phía sau càng yê tĩnh, cuối cùng đèn cũng không còn mấy cái, dưới ánh mặt trời, bầu trời dần tối lại, không khí vừa lạnh vừa âm u yên tĩnh, xoang mũi Nguyễn Văn Hải toát ra sương trắng, chóp mũi bị lạnh tới mức đỏ bừng, cậu căng thẳng cúi đầu nhìn khắp nơi, mồ hôi lạnh trên trán chảy từng giọt.

Anh ới, anh đến nhanh đi mà! Nguyễn Văn Hải nghĩ thầm, cái nơi quỷ quái này sao mà lạnh thế?!

"Được rồi, chính là nơi này."

Bước chân của người phụ nữ tạm dừng, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, quay đầu lại nhìn chằm chằm Nguyễn Văn Hải:

"Anh tự vào là được, tôi không thể dẫn anh vào thêm nữa, ha ha, chúc anh may mắn nhé ~"

Nữ tín đồ không chút do dự mà bước nhanh rời đi, để lại Nguyễn Văn Hải tay chân lạnh lẽo, nhìn cánh cửa trước mắt rồi hít sâu một hơi, cắn răng duỗi tay ra mở.

Cửa mở.

Một bóng lưng yểu điệu, tóc đen như thác của người phụ nữ đưa lưng về phía cậu, ả chậm rãi quay đầu...
Bình Luận (0)
Comment