Chuyện đầu tiên là điện thoại của cậu đã bị tịch thu.
Sau đó, từ cái ngày mà cậu và Lưu Sảng bị tách phòng cũng không nhìn thấy mặt nhau nữa.
Cuối cùng, phạm vi hoạt động của cậu chỉ có ở trong phòng và một khoảng sân nhỏ phía sau khu nghỉ dưỡng, chỉ cần vượt qua một biên giới vô hình thì sẽ có một người phụ nữ mặc đồ thời Đường sạch sẽ ngăn nắp, giọng điệu dịu dàng nỏ nhẹ mời cậu về.
Nguyễn Văn Hải là một chàng trai hoạt bát, là một người hướng ngoại, một người như thế giống như một con mèo mập mập lòng tràn đầy sự tò mò, cậu gấp không chờ nổi mà muốn trải nghiệm thế giới nhiệm màu yêu ma quỷ quái khác với bình thường nên cho lòng tò mò đã dập tắt nghi ngờ của cậu, trong đầu tràn ngập những viễn cảnh thúc ngựa cưỡi mây.
Ngay cả nằm mơ cũng mơ những cảnh tu tiên, lúc thì mơ y học được những chiêu thức gọi mây kêu gió của nam chính trong tiểu thuyết, không nói thì thôi mà một lần nói là phải khiến người ta há hốc mồm! Im lặng xị mặt, vừa ra tay đã có vô số lão tiền bối vỗ tay tán thưởng không thôi, các mỹ nhân xấu hổ e thẹn, nhìn cậu bằng đôi mắt lấp lánh như sao.
Lúc thì y đội da trâu
(ý chỉ mặt dày) la hét trước mặt người anh họ mặt đơ làm tổng tài kia, trộm dùng phép thuật trêu đùa anh, hí hí, còn lôi ra rất nhiều nhóc quỷ để hù dọa anh, khiến anh họ sợ tới mức tái mét mặt mày –
"Bụp ~"
Trong lúc ngủ mơ thấy những giấc mơ đẹp, nước mũi chảy xuống miệng Nguyễn Văn Hải, cậu đột nhiên nhíu mày.
Hả? Nghĩ lại thì, nếu anh họ mặt đơ Nguyễn Hành Chu của y mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thì sẽ thế nào?
Nói đến thì anh họ của cậu đã từng lộ ra vẻ hoảng sợ rồi à??
Nói đến thì anh họ của cậu ngoại trừ cái bản mặt đơ ra thì còn có vẻ mặt khác á???
Nguyễn Văn Hải nhéo mặt anh họ cậu, buồn rầu cố gắng nặn ra vài vẻ mặt khoa trương, nhưng làm thế nào cũng không đúng.
Một khuôn mặt lạnh lùng đẹp đẽ như băng như thế, làm ra những vẻ mặt hoảng sợ bất an thật sự là quá mức mất mặt...
Khi Nguyễn Văn Hải còn đang buồn rầu.
Khuôn mặt quen thuộc trong mơ đột nhiên xị xuống, đôi con ngươi đen nhánh lạnh lùng vô cùng, như thể xuyên qua ảo cảnh mà vọt thẳng vào nội tâm của Nguyễn Văn Hải, tát cho một vố đau điếng!
Hơn nữa, gương mặt đó còn bình tĩnh nói:
"Em họ à, muốn ăn đập hả?"
Mộng đẹp biến thành ác mộng.
Nguyễn Văn Hải:............
"A a a a –!"
Nguyễn Văn Hải đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy! Cái trán đổ đầy mồ hôi, nhắm mắt kêu gào thảm thiết.
"Má ơi! Em sai rồi anh ơi! Em không dám nữa đâu! Em... Hở? Thì ra là mơ... Phù, hù chết bé cưng rồi."
"Lạy má yêu của con luôn!"
May mà là mơ, Nguyễn Văn Hải lau mồ hôi lạnh trên mặt, sau khi tụng kinh trong lòng mình đang ở trong phòng cho khách của khu nghỉ dưỡng nên không thể gặp được anh họ Nguyễn Hành Chu, mới quấn chặt chăn nhỏ của mình, làm tổ trên giường.
Nguyễn Văn Hải rất hèn trước mặt người anh họ Nguyễn Hành Chu của cậu!
Hoặc là nói, những người trong tập đoàn nhà họ Nguyễn không ai không hèn trước mặt anh, ngay cả hai người ba mẹ thờ ơ của cậu chẳng nhìn mặt ai, tung hoành khắp nơi, nhưng bọn họ không dám đi giựt râu trên con hổ là Nguyễn Hành Chu, sợ bị "con hổ lớn" này cắn một phát là bay tong nửa bàn tay!
Nguyễn Văn Hải khi còn nhỏ là nghé con mới sinh không sợ cọp, còfn dám đi theo mông Nguyễn Hành Chu hun lên mặt anh, muốn hít hít ~ muốn anh họ ôm ôm ~
Sau đó, chờ cậu lớn lên rồi, cũng không biết là đã thông suốt hay chưa mà ngược lại còn sợ Nguyễn Hành Chu mặt đơ muốn chết, vừa đi đến trước mặt anh cậu là như một con mèo con bị xách cổ, chỉ có thể kêu meo meo nhỏ nhẹ.
Có lẽ là sự kính sợ anh họ đã đạt tới cực điểm nên mới tới nông nổi này.
Có lẽ là do khuôn mặt của Nguyễn Hành Chu khi trưởng thành thì chư tà nhìn cũng chạy, bách độc bất xâm!
Dù sao thì ngày hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Văn Hải cũng không hiếu kỳ lắm, cũng không còn muốn tu tiên nữa, cái đầu cũng tỉnh táo! Lo lắng hãi hùng muốn lấy điện thoại của mình về để xem Wechat thử có ghi chú nào tên "Gặp Đại Ma Vương thì cứ đi thẳng" rồi nhắn tin báo tin tức của mình không.
Kết quả là, người phụ nữ phụ trách việc chăm sóc cậu lập tức từ chối.
"Đại nhân lập tức sẽ gặp anh, lúc này sao anh có thể dao động như vậy được? Những thứ như di động có thể nhịn được một ngày thì cứ nhịn, thu hồi tâm tư này lại, dù gì thì về sau không chừng anh chính là người tu hành, để đại nhân nhìn thấy anh không vì những thứ ngoại vật mà dao động thì không phải tốt hơn sao. Anh cứ yên tâm đi, chúng tôi là những người tu hành, chờ anh được đại nhân phán định có căn cốt không có thể nhập môn không thì điện thoại và những thứ khác tất nhiên sẽ trả lại cho anh, những thứ cỏn con đó chúng tôi còn không đến mức đi quỵt của anh đâu!"
Cô ta cười nhạo, như thể đang nói Nguyễn Văn Hải sợ tiền tài của mình bay đi.
Nguyễn Văn Hải là một nhóc trẻ trâu tất nhiên không nhịn được rồi, nhỏ giọng nói thầm:
"Tôi không phải sợ mất tiền... Tôi chỉ muốn liên lạc với anh tôi một chút thôi, giỡn hoài, tôi thiếu tiền á?"
Mỗi năm tiền lì xì mà anh họ Nguyễn Hành Chu cho cậu còn có thể mua một căn nhà view biển được đó!
"Ha ha."
Nữ giáo đồ cười cười không nói gì, nghĩ thầm, thằng này mặc đồ còn chẳng biết nhãn hiệu, không biết có phải trang phục leo núi bán ở vỉa hè hay không (thiết bị leo núi chuyên nghiệp nhất mà Nguyễn Hành Chu bỏ ra rất nhiều tiền để nhờ người làm riêng), thậm chí thằng này còn chẳng có nổi 100 tệ trong ví ngoài trừ thẻ căn cước và những tấm thẻ lộn xộn! (Trên thực tế, tất cả những thẻ đó đều là thẻ tiêu dùng).
Đặc điểm như thế mà còn là kẻ có tiền á?!
Phụt!
Người phụ nữ bề ngoài thì cười thân thiện nhưng bên trong đã coi khinh Nguyễn Văn Hải từ đầu đến chân, cố ý kéo một ngăn tủ bàn trà trong căn phòng trải chiếu tatami rồi lấy ra một cái lư hương và một hộp trà hoa màu hòng, động tác ưu nhã, cố ý sửa sang lại lư hương, lấy một cái chổi nhỏ để quét vụn gỗ.
Cô ta đặt lư hương nhỏ trên bàn trà, liếc Nguyễn Văn Hải, mỉm cười:
"Đây là gỗ đàn hương trân quý mà đại nhân dùng cho đệ tử ưu tú, mùi hương là từ loại đàn hương núi già thượng hàng, có tác dụng an thần và bồi bổ tỳ khí, anh có thể thử xem, người bình thường rất khó mua được hàng chính gốc có cùng phẩm chất đấy."
Ha ha, quá là ưu ái với con quỷ nghèo nhà bây!
Người phụ nữ không rời đi, cô ta đang chờ xem Nguyễn Văn Hải để lộ cái mặt như hai lúa.
Ai mà ngờ, Nguyễn Văn Hải vừa nghe đã nhăn mày:
"Cô có phải bị lừa rồi không?"
Khóe miệng của người phụ nữ vừa nâng lên đã cứng đờ, giây tiếp theo đã nhanh chóng ổn định:
"Anh nói vậy là sao?"
Nguyễn Văn Hải đáp:
"Cái này không phải là mùi của gỗ đàn hương từ núi già, quá nhạt, hơn nữa còn bình bình, đây là gỗ đàn hương non, cũng chính là loại hàng nhái của gỗ đàn hương già, bởi vì số lượng gỗ đàn hương già đã ít còn rất quý, bây giờ trên thị trường đa phần đều là gỗ đàn hương non.
"A, ha ha... Sao có thể."
Người phụ nữ hoài nghi, cứng đờ nhìn Nguyễn Văn Hải, tuyệt đối không tin cái tên mặc trên người toàn đồ vỉa hè mà biết rõ về hương liệu tới vậy!
"Thật mà!"
Nguyễn Văn Hải bị ánh mắt của người phụ nữ chọc giận, từ trên bàn trà lấy một cái hộp ra đưa cho người phụ nữ xem.
"Tự chị nhìn này! Cái dấu này là logo của Cảnh Hiên Trai, gỗ đàn hương non nhà này hàng tinh phẩm cũng phải một vạn tám một hộp, hội viên thì một vạn hai, không tin thì chị lấy điện thoại ra tra đi!"
Nữ giáo đồ: "..."
Cô ta im lặng vài giây, nuốt nghẹn mà lấy điện thoại ra tra, không nghĩ đến vừa đăng nhập vào website thì đã thấy được một chiếc hộp giống y như đúc chiếc hộp trên bàn.
Cô ta xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng, nắm chặt điện thoại hận không thể trừng cái tên kia thủng hai lỗ trên mặt.
Nguyễn Văn Hải ôm tay mũi hếch lên, hừ hừ đắc ý không thôi.
Nữ giáo đồ thấy cậu như thế thì tức tới mức cắn răng, trừng cậu:
"Anh làm sao biết rõ ràng thế được? Đừng bảo anh là nhân viên của cửa hàng này nha!"
Nói thế nào thì cô ta cũng không tin cái tên quỷ nghèo mặc đồ hai lúa thế này là một kẻ có tiền!
Nguyễn Văn Hải cười hì hì đoạt lấy điện thoại của cô ta, vào official website, sau đó đưa cho cô ta.
"Ồ, xem đi nè."
"Xem cái gì mà xem...."
Thần thần bí bí tới vậy.
Nữ giáo đồ nhíu mày nhìn chằm chằm điện thoại, sau đó lập tức trợn tròn mắt!
Cô ta chỉ vào Nguyễn Văn Hải:
"Anh?! Cửa hàng của anh?!"
Má nó! Trêu ngươi à?!
"Hì hì ~"
Nguyễn Văn Hải xoa xoa chóp mũi, cười lộ ra cái răng nanh có chút đáng yêu, cậu nói:
"Vốn dĩ không phải của tôi, đây là sản nghiệp mà anh tôi tặng cho tôi vào ngày sinh nhật 18 tuổi, nghe nói cả nước đều có chi nhánh cửa hàng này, còn rất có tiếng nữa, mỗi năm doanh thu bao nhiêu tôi cũng không rõ, dù sao thì nhiều tiền lắm."
Nữ giáo đồ: "..."
Nguyễn Văn Hải nói tiếp:
"Loại hương vừa nãy chị đốt cho tôi là loại gỗ đàn hương non, mỗi tháng tôi đều tặng cho anh tôi một đống lớn để dùng trong nhà vệ sinh trong công ty ảnh."
Nữ giáo đồ: "..."
Nguyễn Văn Hải chêm vào:
"Mấy cái này, ngay cả anh tôi còn không thích nữa ó ~ Không nghĩ đến đại nhân của mấy chị rất thích nha ~ hì hì ~"
Nữ giáo đồ: "..."
Có phải bây muốn nói đại nhân của chị mày thích mùi nhà vệ sinh không! Có bây đang trào phúng đại nhân chị mày không bằng anh bây không?!
Phụt!
Tư bản vạn ác! Bà đây khinh!
Nữ giáo đồ thẹn quá thành giận, liếc mắt nhìn Nguyễn Văn Hải một cái thì mặt mày vặn vẹo, hùng hổ rời đi.
Mà cô ta vừa mới đi, khuôn mặt cười hì hì cà lơ phất phơ của Nguyễn Văn Hải đã trầm xuống, nhìn chằm chằm lư hương mà thở dài.
Bị lừa mất rồi...
Nguyễn Văn Hải nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ âm u, khác biệt cực kì với biểu cảm thường ngày của cậu.
Cậu tốt xấu gì cũng là đứa em họ từng ở chung với Nguyễn Văn Hải một khoảng thời gian.
Cũng là người của nhà họ Nguyễn.
Tuy không biết giữa Lưu Sảng và những cảnh tượng kinh hoàng lúc trước có liên quan gì với nhau, nhưng sau khi Nguyễn Văn Hải cố ý chọc tức người phụ nữ kia, nhìn phản ứng của cô ta cũng đủ để chứng minh nên đây không phải là nơi thần tiên như trong ảo tưởng của cậu, thậm chí có khi còn là một tổ chức tà giao hay một bán hàng đa cáp không chừng!
Cậu đủ thông minh, vừa nghĩ sâu một chút là biết, cậu biết Lưu Sảng từ trong miệng của mẹ mình, mà chuyện ra ngoài thám hiểm, bình thường ba mẹ cậu còn chẳng quan tâm cậu làm gì nhưng đột nhiên cố chấp ủng hộ cậu, ngay cả thời điểm một nam một nữ kia xuất hiện cũng...
Nguyễn Văn Hải nghĩ nghĩ, trán toát mồ hôi lạnh, y nhanh chóng đứng lên, mắt lướt nhìn một vòng quanh phòng rồi vội vàng vào WC, kiểm tra WC thêm mấy lần, không phát hiện camera mini hay mấy thứ đồ linh tinh mới thở phào nhẹ nhõm ngồi trên bồn cầu, nhấn một cái lên cái nút áo thứ ba.
"Cạch cạch ~"
Chiếc cúc nhỏ rời khỏi lớp vài, rơi xuống lòng bàn tay cậu. Nó dày hơn một chút so với những chiếc cúc khác. Nguyễn Văn Hải tiếp tục tháo thêm vài món phụ kiện trên quần áo mình, ghép chúng lại, tạo thành một thiết bị cơ học nhỏ cỡ mặt đồng hồ.
Đây cũng là thứ mà Nguyễn Hành Chu cho anh, là một vật có kích thước nhỏ do viện nghiên cứu của nhà họ Nguyễn nghiên cứu ra, sau khi kích hoạt thì có thể gửi vị trí của mình đến người liên hệ mình cào vào, còn có thể dùng để trò chuyện trong mười phút, thứ đó này rất tinh xảo, có thể hủy đi có thể lắp lại, khuyết điểm chính là sau khi dùng hết năng lượng mặt trời thì sẽ vô dụng, cũng khá giống với đồ xài được một lần.
Người liên hệ khẩn cấp của Nguyễn Văn Hải cũng không phải là ai khác mà chính là anh họ Nguyễn Hành Chu, cậu không do dự ấn xuống nút kích hoạt, qua mười mấy giây ngắn ngủn, vật nhỏ này đã truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc của anh họ nhà cậu.
"Văn Hải?"
Anh nói.
Sau khi Nguyễn Văn Hải nghe được giọng anh thì hốc mắt nóng lên, giống như người bị bắt nạt tìm được chỗ dựa.
"Dạ, là em, anh ơi, em không biết bị ai đó nhốt vòa một chỗ, không có điện thoại không có ví bóp, còn không cho ra ngoài! Ah, anh đừng nói cho ba mẹ em, em nghi là... bọn họ cũng biết, anh..."
Giọng nói của Nguyễn Văn Hải có chút run rẩy:
"Bà chị kia nói đại nhân chó má gì đó của mấy bả phải gặp em, anh mau tới cứu em đi! Bây giờ em tin anh rồi nè!"
"Anh biết."
Nguyễn Hành Chu vẫy vẫy tay ra hiệu cho người bên cạnh, đồng thời đè lại Thiên Kích bản thu nhỏ đang ngọ nguậy trên bàn tay mình, nhanh chóng nói:
"Trước tiên cậu đừng gấp, cũng đừng để lộ. Chuyện của ba mẹ cậu, anh đã biết cũng đã xử lý rồi."
"Dạ!"
Nguyễn Văn Hải theo bản năng gật đầu.
"Còn nữa, anh nhờ cậu làm một chuyện."
"Chuyện gì ạ?"
"Anh lập tức sẽ dẫn người đến vây quanh chỗ đó, nếu cậu thật sự gặp được một người phụ nữ tên là Vân Trầm – dưới tiền đề là phải bảo vệ thân mình, cậu phải giữ chân cô ta!"
"Dạ!"