"Các người là ai?! Muốn làm gì! A!"
"Người đâu ứm..."
"Báo công an – báo công an gấp!"
Khi nhóm bảo tiêu của Nguyễn Hành Chu xông lên thì đúng giờ cơm của các tín đồ.
Những người trong nhà ăn đại đa số là tín đồ ngoại môn, bọn họ đều là kẻ có tiền bị những giáo đầu tẩy não, có tên từng là một tay chơi bời ăn nhậu, nhưng tố chất thân thể đều y như nhau, khả năng phản xạ cũng kém.
Đừng nói đến mấy cái người này có chiêu thức nào thần kỳ nào không, Vân Trầm căn bản là xem mấy người này là đám đá kê chân! Đến cả việc ra mặt để lừa gạt cũng lười làm, vui thì cho chút đan dược, đủ để người thường coi đó là thứ trân bảo!
Đồng minh thứ nhất bị đá bay, vẻ mặt nhóm người ngơ ngác cùng nhìn về phía bảo tiêu, có người trong tay còn cầm tô cơm, có người ngơ ngẩn há cái mồm ngớm đầy đồ ăn.
Tín đồ nọ: Có kẻ xông vào hả? À, đừng có nóng, trời đánh tránh bữa ăn, để tao ăn xong rồi tính.
Tín đồ khác: Dữ vậy sao!
Đối lập với bầy sói cao lớn, ánh mắt hung hãn thì đám tín đồ này như mấy con cừu ngu ngơ nhìn nhau, không lúc nào là không nhấm nháp thứ gì đó trong mồm.
Lúc tô cơm bị đá bay mới dám kêu la.
Còn dở hơi hơn nữa là cả đám đều là đám tín đồ tà giáo bất hợp pháp thế mà còn muốn báo công an?
Những người lớn có nam có nữ tuổi tác khác nhau đang kêu rên, từng người từng người bị điện giật vài cái, nằm ngã ra đất, mắt trợn trắng, cả người run rẩy vài cớn, người nào tốt hơn chút thì còn có ý thức giãy giụa đứng lên, người nào kém hơn thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Cũng có vài người như là đã từng luyện võ, sau khi kinh ngạc xong thì ánh mắt họ lập tức sắc bén, tay trần đánh lộn với nhóm bảo tiêu, thậm chí còn có xu thế chiếm thượng phong!
Nhưng Nguyễn Hành Chu đã sớm có chuẩn bị, không những đào hết nhân thủ có trong tòa nhà của mình, còn trước đó đã hao phí không ít tài lực của nhà họ Nguyễn lập một khóa đào tạo bảo tiêu.
Nguyễn tổng tài sầm mặt:
"Đối thủ của các anh lần này biết xài phép thuật, có biết không?"
Nhóm bảo tiêu bị tin chấn động này làm cho ngơ ngác: "..."
Bọn họ... ừm thì... thật ra cũng biết đất nước của ông chủ là một quốc gia thần bí.
Cái gì mà công phu nước Z, Cục Chiến lược tung hỏa mù (*), thuật vượt nóc băng tường bla bla. Còn về phép thuật á? Là gì cơ? Ma pháp à? Hay là ma cà rồng? Hay là ma quỷ?
(*): Là một phòng ban ảo do cư dân mạng bên Trung đồn, người ta hay bảo Cục này hay xử lý những sự kiện không thể công khai và rồi khi xử lý được rồi thì bên phía cảnh sát sẽ phụ trách "bịa". Nó giống như mấy cục, phòng ban huyền học trong truyện linh dị thần quái vậy đó.Một đám bảo tiêu có dòng máu ngoại quốc nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng phái ra một đại biểu tiến lên một bước, dò hỏi với tiếng Trung sứt sẹo:
"Ông chủ, ý của ngài có phải là lấy cây gậy gỗ chỉ chỉ đó hả? Harry Potter? Hố hố hố!"
Nguyễn – từ trước đến nay đều xài sát thương vật lý lên đám yêu ma quỷ quái – Hành Chu nghĩ nghĩ, gật đầu:
"Dạng dạng vậy."
Đại khái là thế.
Thiên Kích đứng xem: "...."
Nhóm bảo tiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười lộ hàm răng trắng:
"Chúng tôi hiểu rồi, Boss, có phải mấy người đó là pháp sư còn chúng tôi là đấu sĩ phải không! Tôi đã từng chơi trò chơi này rồi, lần này đánh lộn thì cứ chơi cận chiến là được! Cận chiến mới lập ra kỳ tích!"
Các ngươi hiểu cái quần què!
Bộ mấy người nước ngoài nào đầu óc cũng tưng tửng vậy hả?! Mấy cái lời này ai tin thì đầu người đó có lỗ!
Vảy rồng màu đỏ trên mặt Thiên Kích vì sầu mà đậm tới mức như sắp tích ra nước, hắn há miệng gầm nhẹ, thò đầu ra chọc chọc Nguyễn Hành Chu định nhắc nhở anh.
Ai mà ngờ Nguyễn Hành Chu không rà trúng đài, còn triển lãm cho Thiên Kích cái gọi là trên không chỉnh tề dưới loạn tùng xèo, não chứa cái rãnh nứt lớn nhất quả Địa Cầu là như thế nào!
"Đúng vậy."
Nguyễn tổng tài bá đạo, nói với nhóm bảo tiêu:
"Cậu nói có lý!"
Đội trưởng nhóm bảo tiêu nghe vậy thì cười tươi rói, đối lập với làn da đen thì hàm răng trắng tới mức có thể đi chụp ảnh quảng cáo kem đánh răng.
Cậu ta còn vuốt mông ngựa, nói:
"Là ngài chỉ dạy tốt!"
Long Quân trẻ tuổi: "..."
Tuyệt vọng.
Thiên Kích: Thật sự rất tuyệt vọng...
Đừng hỏi, hỏi nữa ta ly hôn đấy!
Áp suất thấp khủng bố nhưng không địch lại người da dày thịt béo này! Thiên Kích vung đuôi, trên đầu phun lửa, mặt mày dữ tợn hùng hùng hổ hổ out khỏi phòng livestream.
Mildan, người biết rõ cá tính bên trong của ông chủ nhà mình là gì, im lặng mở cửa ra rồi đóng cửa lại.
Để lại Nguyễn Hành Chu nghiêm túc thảo luận với nhóm bảo tiêu:
Làm thế nào để gây sát thương vật lý làm thủng giáp phép của quân địch, hơn nữa còn phải làm gián đoạn thời gian niệm chú của pháp sư phe địch?Bảo tiêu A: "Câm lặng đi, phép câm lặng dùng tốt lắm!"
Bảo tiêu B: "Choáng đi! Tin tôi đi, tôi có kinh nghiệm rồi, xài ulti thì phải kèm choáng!"
Bảo tiêu C: "Tôi thấy hay là mang hết đi, để phòng ngừa trường hợp xấu nhất!"
Đội trưởng đội bảo tiêu: "Boss, thằng ba nói có lý, mang hết đi ạ!"
(Jeong: Anh nào núp bụi thì mang thêm trừng phạt nhá =)))Nguyễn tổng tài bá đạo quen cửa quen nẻo lộ vẻ suy tư rồi quyết định:
"Ừm... Vậy mang hết."
Vì thế, sau khi nhóm bảo tiêu tiến vào thì chiêu đầu tiên là cho giật điện (phép choáng), sau đó cắt ngang tiếng đọc chú của kẻ định, sau khi làm cho pháp sư cứng miệng thì đấm một cái (physical damage)!
Gặp ai đấm được thì đấm còn thấy ai cầm bùa vàng, miệng lẩm bẩm... Nguyễn tổng nói, chỉ cần có một trong hai thứ trên thì phải cho người đó ăn phép câm lặng!
Vì thế, khi những thuộc hạ tinh anh của Vân Trầm chạy tới, ánh mắt sắc bén, duỗi tay lấy ra mấy cái bùa vàng miệng đọc chú thì đúng là lúc –!
Mấy người đó thấy được bảy tám mấy anh cao to giận dữ gầm lên:
"Đại ca! Chỗ này có đứa đọc chú!"
Đội trưởng đội bảo tiêu trừng mắt, gầm lên:
"Đâu?!"
"Là thằng đó!"
Chỉ cần một cử động ngón tay, mười mấy anh cao to đã rít gào như mấy con chó dữ, cả người đầy cơ bắp chạy vèo vèo rồi bật người lên!
Trong nháy mắt, đám thuộc hạ tinh anh của Vân Trầm ngẩng đầu nhìn mấy anh cao to bay đầy trời.
Các tinh anh: "..."
Vãi loằn!
Hai bên trong nháy mắt đã lao vào đúm nhau, một tên địch ăn ít nhất cũng phải năm sau lần điện giật, nếu là người chưa từng tu luyện, trên người không có linh lực hộ thể thì bây giờ đã ngã thẳng cẳng ra đất rồi!
Những người tu hành tih anh đôi mắt che đầy tơ máu, cả người nhức mỏi, sau khi tức giận cực kì thì cười lạnh:
"Phàm nhân như bọn bây thì làm gì được tao?!"
Nói xong thì dùng pháp lực cản nhóm bảo tiêu lại, giơ tay niệm chú!
"Đại ca!"
Bảo tiêu nhanh chóng báo cáo:
"Không thể phá vỡ khiên địch!"
Đội trưởng đội bảo tiêu quay đầu về phía nào đó hô lên:
"Boss?!"
Nguyễn Hành Chu đứng ở vị trí chỉ huy, lạnh lùng giơ tay, vươn ngón trỏ, trầm giọng:
"Kế hoạch B."
"Vâng!"
"Mau mang câm lặng!"
"Bây có đem không?! Tao có nè!"
"Tao cũng có!"
Mới vừa đọc chú hai ba giây, chỉ còn hai giây nữa thôi, đám tinh anh nhíu mày: Bọn này nói xàm cái gì thế? Câm lặng gì cơ?
Sau đó...
Đám người thấy ro đám đàn ông cao to cơ bắp cuồn cuộn đó móc ra một cái bình màu đỏ có vòi phun màu đen, trên đó có ghi rõ "trong đây chứ thứ nguy hiểm" rồi phun thẳng vào mặt bọn họ!
Những giọt nước li ti bay tới đâu là tiếng kêu la vang dội tới đó, hương vị cay nồng xông thẳng vào trong tròng mắt, miệng và xoang mũi!
Phép câm lặng = nước ớt cay của tập đoàn nhà họ Nguyễn.
"A a a a a!!!"
Nước mắt nước mũi vô thức chảy ra, quỳ xuống đất lăn lộn chịu không nổi! Đừng nói là đọc chú, cái mùi cay nồng đó xông thẳng lên đầu đã đủ khiến cho người ta mất đi khả năng hành động, cái cảm giác này như nhai cùng lúc bốn năm hộp mù tạc!
Trong chớp mắt, nhóm thuộc hạ tinh ảnh của Vân Trầm đã không thể dậy nổi!
Có người thì té có người không té thì chạy ra sau khu nghỉ dưỡng, Mildan phân phó:
"Cảnh sát và phóng viên có khả năng sẽ đến đây ngay, nhớ phải sửa sang trang phục mặt mũi! Đứng để cho tập đoàn họ Nguyễn có ấn tượng xấu trong mắt công chúng nhớ chưa! Chúng ta tơới đây là để trừng gian diệt ác chứ không phải đến đây đánh nhau!"
Nhóm bảo tiêu sôi nổi gật đầu:
"Vâng!"
Nói xong thì mỗi người lấy một cái gương nhỏ và hộp phấn, bắt đầu sửa sang tóc, quần áo, thuận tiện che luôn vết bầm xanh tím trên mặt vừa nãy đánh lộn mà ra.
Bọn họ đã được đào tạo chuyên môn, các kỹ năng được dạy rất nhiều, trong đó có kỹ năng ngụy trang bao gồm che kín vết thương, nên mấy tên đàn ông cao to hai mét tụ lại thành đàn trang điểm cho nhau cũng không ai thấy kì.
Nguyễn Hành Chu cũng cảm thấy thế, anh mang theo đôi mắt cay xè đến mức mí mắt run run, cọ cọ lên người Thiên Kích.
Mà Ngụy Đa Diệp và Quân Hoa nhìn kẻ địch chưa đến năm phút đã nằm sải lai đầy đất thì cạn ngôn.
Tuy rằng, hai người biết đa số những kẻ đó chỉ là người bình thường...
Tuy rằng, hai người biết nhóm bảo tiêu sẽ không chiến đấu nữa mà chiến trường đích thực mới là chỗ của Vân Trầm...
Nhưng mà!
Ngụy Đa Diệp: "Trâu bò..."
Quân Hỏa: "Trâu bò thật..."
Bên kia, Nguyễn Văn Hải cũng nghĩ vậy.
Cậu lệ rơi đầy mặt bị đám tóc trói thành một con nhộng chỉ lộ ra phần đầu, điên cuồng giãy dụa dưới pháp trận che kín sàn nhà.
Trước đó Nguyễn Văn Hài liều mạng chạy trốn, nhưng chưa chạy ra ngoài thì đã bị lạc đường rồi bị Vân Trầm xuất quỷ nhập thần kéo về chỗ cũ.
Dáng người của người phụ nữ xinh đẹp mềm dẻo, nhẹ nhàng nâng cao mông, cười nhẹ ngồi trên cái bụng nhỏ của Nguyễn Văn Hải, bàn tay che đầy mạch máu màu đen giơ lên, móng tay sắc bén đen thui sờ lên trên lớp vải trên bụng nhỏ.
Vừa sờ lên.
Lớp vải đã rách!
Vân Trầm nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ sạch sẽ của cậu thì cười.
Nguyễn Văn Hải:.....
Anh ơi – hu hu hu, anh mau cú em đi mà!
Nguyễn Văn Hải run bần bật:
"Bà bà bà, bà đừng có đắc ý! Anh họ của tui sẽ nhanh đến đây cứu tui thôi!"
Vân Trầm khinh thường:
"À? Anh họ của ngươi? Có quyền có thế thì sao, chỉ là một con kiến hôi mà thôi!"
Loại người này ả đã ăn không biết bao nhiêu, những tên phàm nhân hèn hạ đó thì có thể làm gì được ả? Ha ha.
"Hơn nữa."
Ánh mắt Vân Trầm tối sầm, cười ha ha:
"Nơi này là địa bàn của ta, sẽ không có người phát hiện ra đâu ~"
Nguyễn Văn Hải khóc luôn.
Vân Trầm "hừ" một tiếng, vừa định xuống tay thì nghe được cửa bị người ta gõ ba tiếng, vẻ mặt ả nhanh chóng biến đổi ngẩng đầu thì thấy có một người đang tựa lên khung cửa.
Người này dáng vóc gầy gò nước da trắng lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt bình tĩnh.
Hai mắt tham vọng thâm sâu của Vân Trầm bây giờ lại kinh ngạc.
"Hi~"
Anh nói:
"Tôi đến đón em họ tôi về."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phẩm.
Vân Trầm: Anh họ ngươi là ai? Có quyền có thế á? A ~ có giỏi thì gọi hắn tới đây để ta nhìn xem!
Nguyễn Hành Chu xách theo Thiên Kích: Iem tới rồi nè.
Vân Trầm:... Tê tái.
Jeong: Vân Trầm đúng kiểu: "Hên lắm mới xui được thế này" =))))