"Anh!"
Nguyễn Văn Hải nước mắt lưng tròng nhìn về phía cửa, hô to:
"Anh cuối cùng cũng tới rồi!"
Không tới là cậu bị cái bà này ăn tươi nuốt sống luôn đó!
"Cậu kéo chân bả?"
Nguyễn Hành Chu một tay xách theo Thiên Kích, một tay đỡ khung cửa để vào, vẻ mặt càng trắng hơn so với ngày thường nhìn có vẻ không khỏe, anh cho một ánh mắt an ủi cho em họ mình, bình tĩnh khen cậu:
"Làm tốt lắm."
"Anh còn nói nữa!"
Nhắc tới chuyện này, Nguyễn Văn Hải liền uất ức:
"Anh bảo em kéo chân bả mà anh không nói bả là yêu quái!"
Cái mạng nhỏ của mình thiếu chút nữa đã bỏ luôn rồi!
Nguyễn Văn Hải oán giận nhưng sắc mặt lại tốt hơn không ít, tuy anh họ của cậu vẫn trưng cái mặt đơ lạnh lùng kia nhưng cái mặt đơ vẫn có chỗ tốt của mặt đơ!
Cho dù có đứng trong cái phim trường quay phim kinh dị như thế này nhưng vẫn có vẻ bình tĩnh.
Như thể bất kì yêu ma quỷ quái nào cũng không thể dao động được anh.
Nguyễn Văn Hải: Không hổ là anh họ của mình!
Cậu an tâm, đã có tâm phúc tới thì không cần phải luống cuống.
"Thế mà là ngươi..."
Vân Trầm đúng thật có hơi kinh ngạc, chớp mắt một cái, nhưng ả lập tức đã hồi thần, ả cong khóe môi rồi đứng lên khỏi người Nguyễn Văn Hải, đi về phía Nguyễn Hành Chu hai bước với tư thế ưu nhã.
"Được thôi."
Ả cười khàn khàn, ánh mắt cay độc:
"Ta đúng thật là không thể nghĩ tới, chỉ tùy tiện tìm một tiểu quỷ tới thôi mà là em trai của người quen cũ, dù sao thì ta cũng sẽ không đi hỏi tên một thứ đồ ăn làm chi. Ừm, câu đó nói thế nào nhỉ, về cục diện hiện tại –"
"A!"
Vân Trầm như nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt giả vờ cũng biến mất! Ả đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm họ, gằn từng câu từng chữ:
"Oan – gia – ngõ – hẹp!"
Trong lúc Nguyễn Hành Chu đang xoa xoa Thiên Kích trên cổ tay, huyền phù quay quanh trên không trung đột nhiên ào xuống Nguyễn Hành Chu, lớp vảy đỏ đậm lóng lánh, con rồng nhỏ bằng một bàn tay đột nhiên biến thành một con xích long chen lấn cả phòng!
"Vân Trầm."
Dựng đồng màu vàng kim co lại, Thiên Kích nhìn ả đàn bà năm đó nhờ sự tốt bụng sót lại của hắn nuôi lớn, giờ đã biến thành nỗi phiền phức lớn nhất của mình, hắn cũng không nói năng quá nhiều:
"Sinh mệnh của ngươi đã sớm nên tận rồi, là ta đã để ngươi trưởng thành đến hôm nay hại vô số người, lần này ta sẽ không nương tay nữa, ta sẽ giết ngươi!"
Hạ một dấu chấm tròn kết thúc từng ân oán của cả hai!
"Giết ta?"
Gương mặt xinh đẹp chợt dữ tợn! Vân Trầm cất tiếng cười to.
"Ha ha ha... chậc chậc chậc... Ta còn là nhỏ ăn xin dựa vào ngươi mà sống năm đó sao?"
"Giết ta"
"Ha ha ha các ngươi có nghe được không?! Hắn nói muốn giết ta kìa? Ha ha ha ha – "
"Một tên tạp chủng, một tên tạp chủng vong ơn phụ nghĩa! Ha ha ha, khụ khụ khụ ha ha ha, Thiên Kích ơi, ngươi thế mà cũng dám đem cái da mặt dày đó nói năng như thế với người có ân cứu mạng ngươi sao... Cuối cùng thì ngươi cũng dựa vào sự bố thí của ta, dựa vào sự bố thí của ta! Dựa vào ta! Dựa vào sự bố thí của ta ngươi mới sống sót!"
Vân Trầm cảm thấy như ả nghe được câu đùa buồn cười nhất thế giới, ả cười vui vẻ run run bả vai, tay che miệng lại.
Ả cố sức cười to.
Cơ thể dùng sức tới mức cong như con tôm, rũ đầu, bả vai run run, như thể toàn bộ sức lực đều dồn vào tiếng cười của ả. Cơ thể như chiếc vỏ rỗng cong lại, tóc đen nhè nhẹ rơi từ bả vai ra trước người...
Trong phòng im lặng, tiếng cười to của phụ nữ không ngừng vang vọng cộng thêm lời nguyền rủa của ả khiến người ta không thể không nghĩ:
"Đúng thật là kẻ điên mà..."Nguyễn Hành Chu nhăn mày, dáng vẻ của Vân Trầm làm cho anh không thoải mái, cứ như đang nhìn một thứ có thể nổ tung bất kì lúc nào.
Ở gần ả, vẻ mặt của Nguyễn Văn Hải như nhìn thấy một tên biến thái, nhanh chóng chạy tới góc tường lặng lẽ khóc meo meo, sợ bản thân không cẩn thận thì biến thành cá trong chậu bị vạ lây.
Thiên Kích thì bình tĩnh nghe nhưng câu chửi của ả, hiển nhiên đã quen với cái thói của ả rồi.
Nhưng Nguyễn tổng thì không.
Anh là một người bao che "con bê" (*) của mình.
Không phải một "con bê" nào khác mà là con rồng nhà anh.
(*): Con bê ở trên có nghĩa là những người thân hoặc mình yêu quý, theo thành ngữ Trung Quốc thì dịch thẳng ra có nghĩa là bảo vệ quá mức người thân và người mình yêu quý."Ai là ân nhân cứu mạng của ai cơ?"
Nguyên tổng sầm mặt:
"Thưa cô, chắc cô cũng đã hơn một ngàn tuổi rồi thế mà chỉ bởi vì người cô giúp không chịu giúp cô thì khóc lóc la lối lăn lộn cả đời như thế à? Cô cũng không phải con gái nuôi của Thiên Kích, cho dù thế, cô cũng là một bà cô một ngàn tuổi, thế mà còn muốn trông chờ vào người lớn? Hơn nữa, cô cũng không phải là bà mẹ già liệt giường cần chồng tôi phụng dưỡng, muốn thao túng người khác thì cũng có chừng có mực thôi chứ cái đồ chó vong ơn phụ nghĩa!"
Bốn chữ "vong ơn phụ nghĩa" bị Nguyễn Hành Chu cắn răng dùng sức gằn từng chữ! Một bàn tay tát mạnh lên trên mặt Vân Trầm! Hơn nữa cái câu "Bà cô ngàn tuổi" khiến xích long đang uy nghiêm cũng lặng lẽ cong cong mắt.
Tiếng cười chói tai đột nhiên im bật.
"Rắc rắc!"
Vân Trầm đột nhiên ngẩng đầu, cái cổ bởi vì động tác đột ngột này mà vang lên tiếng xương cốt giòn tan, ả tháo cái mặt nạ kia xuống để người ta nhìn thấy nửa bên mặt bị long oán làm cho bỏng rát, ả gào rống phát điên về phía Nguyễn Hành Chu:
"Ngươi muốn chết –!"
Nguyễn Hành Chu hoa mắt, một luồng khí lạnh ập vào mặt, não còn phản ứng nhanh hơn cơ thể, nó sáng lên đèn đỏ hô to nguy hiểm!
Nguyễn Hành Chu thân là nhân loại nên không kịp phản ứng nhưng không chắc Thiên Kích cũng thế.
Lửa phóng lên cao!
Lực xung kích cực lớn làm quần áo và tóc tai của Nguyễn Hành Chu bay lung tung! Anh nhanh chóng đỡ khung cửa phía sau rồi lảo đảo vài bước.
"Rầm!"
"Ầm!"
Hai tiếng nổ mạnh khác nhau vang lên khiến màng nhĩ và hai gò má đau đớn!
Đôi mắt đang híp lại mở ra lần nữa, trước mặt Nguyễn Hành Chu đã không còn Thiên Kích và Vân Trầm nữa, sàn nhà bằng gỗ bị lửa đốt ra từng vệt đen, cửa sổ cũng chỉ còn cặn gỗ, cả một bên cửa sổ cũng bị thổi bay.
Trên đầu vang lên tiếng rồng ngâm mơ hồ, Nguyễn Hành Chu nhanh chóng quay đầu chạy ra ngoài thì thấy trên bầu trời bắt đầu tụ lại từng tảng mây cực lớn, tiếng sấm vang lên từng đợt, con rồng nhà anh xuyên qua tầng mây trên không trung, ngọn lửa màu đỏ vàng lóa mắt tỏa ra từ trong miệng và vuốt rồng, chúng đang quấn quanh một thứ gì đó.
Nguyễn Hành Chu biết đó là Vân Trầm, nhưng bọn họ cách anh quá xa, Nguyễn Hành Chu tập trung nhìn một lúc lâu cũng không thấy ả, nhưng Quân Hoa đang ôm chậu Ngụy Đa Diệp lại thong thả ung dung, không chút lo lắng mà bước chầm chậm tới.
Từng bước y đi qua thì dưới chân đều nở rộ một mảng xanh lục nho nhỏ dập dờn bồng bềnh, chờ y đến trước mặt Nguyễn Hành Chu thì kết giới đã được bày ra trong phạm vi trăm dặm.
Kết giới bày ra để bảo vệ người bên trong cũng phòng ngừa người bên ngoài vô tình xông vào.
"Đừng lo cho họ, tin tưởng Thiên Kích, mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc."
Quân Hoa nhìn lên không trung, cười an ủi Nguyễn Hành Chu.
"Trước kia Thiên Kích luôn niệm tình nuôi nấng Vân Trầm nên mới thả cho ả một con ngựa, nhưng ả bây giờ lại theo dõi cậu... Tôi tin Thiên Kích tự có quyết định của mình."
Nguyễn Hành Chu đơ mặt, đôi môi phấn nộn ngày thường nhưng vì vụ nổ lúc nãy mà tái nhợt mím lại, anh che bụng mình lại, biết Quân Hoa có ý gì.
Đơn giản là nói thay cho người bạn già của mình rằng, trong lòng Thiên Kích, anh tương đối quan trọng.
Vân Trầm và Thiên Kích ngoại trừ tình cảm nuôi nấng khi xưa thì không có bất kì tình cảm nào khác.
Nhưng mà... nhưng mà!
Nguyễn tổng tài: Chua, miệng chua, não cũng chua!
Ông nhìn cái ánh mắt của Vân Trầm khi nhìn con rồng nhà anh xem!
Nguyễn tổng tài: Thứ không đúng đắn, phẹt chu!
Nguyễn tổng tài khiển trách ả trong lòng, cho nên đã quên trong phòng còn một người nữa...
Nguyễn – khốn khổ – Văn Hải bị nhốt trong góc phòng, thiếu chút nữa đã bị nướng chín, bị thổi bay theo cửa sổ, lệ rơi đầy mặt, gào to:
"Anh họ ơi! Anh mau cú em nhanh lên!"
Hu hu.
Tác giả có lời muốn nói: Hỗn tạp quá...
Thật sự không hiểu cách viết cảnh đánh nhau lắm. Haiz.
Jeong: Tạ ơn chị không viết cảnh đánh lộn không là não em nổ theo cái phòng.