Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 97

Ngọn lửa bắn ra đốt cháy mây giông, chúng phát ra âm thanh khủng khiếp như tiếng nứt! Nó tụ lại thành một con rồng rắn trong suốt đang mở miệng rít gào về phía người phụ nữ đang cầm trường kiếm né tránh không ngừng!

Đó là hóa thân của xích long. Lửa trên đuôi con rồng rắn đó không ngừng dây dưa trên người xích long, hấp thu thần lực từ miệng và móng vuốt của nó.

Xích long bay qua những đám mây đen tựa như ánh mặt trời le lói sau màn đêm đen, khiến lòng người chấn động, không thể không kìm nén sự kính sợ với khung cảnh tuyệt mỹ này.

Con rồng khổng lồ như sấm sét xé toạc không gian và thời gian giữa trời đất bao la!

Nó to lớn, hung hãn!

Mà Vân Trầm bán trong suốt bị cắn xé, giữa sấm sét đang đan xen dưới bầu trời, cơ thể ả cũng chỉ như bụi bặm nhỏ bé không thể thấy được...

Kỳ thật, thắng bại đã rõ ràng.

Con người dù có sống lâu, trước khi trở thành thánh nhân thì cũng chỉ là con người bình thường mà thôi.

Trong mấy năm nay, Vân Trầm dùng sức đi bắt những sức mạnh và sự sống vĩnh hằng mà ả không thể với tới. Chính vì thế, ả là người hiểu hiện thực tàn khốc này rõ hơn bất kì ai.

Cho nên ả mới oán giận, mới ghen ghét!

Oán hận Thiên Kích đã không cho ả những thứ tốt hơn, hại ả chỉ có thể làm một hoàng đế bùn trong đám phàm nhân dơ bẩn! Ghen ghét Thiên Kích thân là Long tộc, rõ ràng cũng từng là một con mồi bại trận bị đuổi bắt, nhưng bằng vào thiên phú và ưu thế của Long tộc, hắn đã có được những thứ mà ả vĩnh viễn muốn cũng không có được!

"Vì sao ngươi không cho những thứ tốt hơn?! Ta cũng muốn trở thành thần tung bay giữa những tầng mây như ngươi!"

Ả muốn Long châu, muốn hóa rồng nhưng vì sao Thiên Kích không thể cho ả?

Cho dù không thể cho ả viên của mình thì cứ đi giết một đồng loại để lấy Long châu của kẻ đó không phải được rồi sao?

Vân Trầm muốn trở thành một thứ tồn tại thượng đẳng!

Là sự tồn tại mà tất cả nhân loại và vạn vật đều run bần bật quỳ phục dưới chân ả! Là sự tồn tại đặc biệt nhất trên thế giới này!

Mà Thiên Kích quá mức "bủn xỉn", đây là lý do Vân Trầm thù hận Thiên Kích...

Hắn nợ ả một ân tình lớn đến thế thì dựa vào gì hắn bảo không còn gì nữa?

Vân Trầm không hiểu, ả đã cứu một con rồng, vì sao ả không thể muốn gió được gió muốn mưa được mưa, mà hắn chỉ cho ả một chút "đồ vật nho nhỏ" đã trở mặt vô tình?

Ả sống càng lâu, sự oán hận này càng như một bong bóng, càng ngày càng lớn càng ngày càng lớn...

Cuối cùng, khi phát hiện Thiên Kích thoát khỏi Họa Trung giới, hắn không tiếp tục hầu hạ ả mà còn ở cùng với một thằng đàn ông lạ lẫm, không chỉ có con nối dõi cho Long tộc, mà còn đưa Long châu mà ả tâm tâm niệm niệm cho tên đó rồi bành trướng đến cực hạn!

Ầm.

Vân Trầm vặn vẹo như bị bệnh.

"Ngươi có biết không, Thiên Kích, những thứ mà ngươi cho tên nhân loại đó hẳn là phải thuộc về ta mới đúng..."

"Ngươi hẳn phải làm thế..."

"Nhưng vì sao ngươi lại giao những thứ thuộc về ta cho kẻ khác..."

"Thiên Kích, Thiên Kích... Tất cả đều là lỗi của ngươi! Là lỗi của ngươi!"

Người phụ nữ nhảy lên người con rồng khổng lồ, cơ thể ả đột nhiên phóng ra linh lực cường đạij, ánh sáng màu vàng kim quấn quanh bảo kiếm không ngừng chém lên trên thân rồng!

"Ầm ầm ầm -!"

Ánh sáng màu đỏ đặc thù trên lớp vảy vỡ vụn, thân kiếm cũng che kín vết rạn, Thiên Kích rống giận xuyên thấu trời xanh, ngẩng cao đầu rồng, đột nhiên quay ra sau phun một ngụm khí không ngừng nổi lên từng gợn lửa!

"Xoẹt!"

Vâng Trầm kêu gào thảm thiết, buông bảo kiếm trong tay ra, pháp khí quay cuồng rơi xuống đất, bảo kiếm từ bay xuống bầu trời không thấy nữa.

Tay ả vói vào túi trữ pháp khí nhanh chóng móc một vũ khí mới ra mới miễn cưỡng ổn định cơ thể, những vết bỏng cháy làm trong đôi mắt ngâm đen đều là thù hận sâu đậm!

Nửa người Vân Trầm đều bị thiêu đốt, lửa rồng không thể bị dập tắt bởi nước bình thường, tóc bị đốt tỏa ra một mùi lạ khiến người ta buồn nôn, giống như tâm trạng của Vân Trầm hiện giờ.

Dựng đồng màu vàng kim lạnh lùng như băng, trong mắt hắn là hình ảnh một người phụ nữ chật vật, miệng vết thương trên lưng không ngừng chảy máu, pháp khí bay nhanh không vì chút vết thương đó mà tạm dừng tấn công.

Hắn cũng không đáp lại câu nói của Vân Trầm.

Giết người.

Thì phải có sự giác ngộ của kẻ giết ngươi!

"Nghe kĩ lý do của đối phương, thử dùng lời nói của mình để thuyết phục đối phương?"

A, chuyện đó chỉ có thánh nhân mới làm!

Hành động của Vân Trầm và những tư duy bệnh hoạn của ả không thể dùng cách nào để thay đổi được, Thiên Kích sẽ không để lại hậu họa, để rồi tương lai mình phải hối hận, khiến Nguyễn Hành Chu bị thương, khiến con nối dõi của hai người bị ả đàn bà này dây dưa không ngừng!

"Gào -!"

Xích long bỗng nhiên ngẩng đầu, tiếng rồng ngâm rền như tiếng sầm, khiến vùng đất nơi này phải kinh sợ!

Vân Trầm ngầm hiểu, giờ phút này, khi ả hiểu rõ sát tâm của Thiên Kích, thì ả lại cảm thấy có một thứ gì đó sụp đổ trong lòng, khiến ả trống rỗng, đau khổ.

"Sao lại thế?"

Ả tự hỏi chính mình.

Đôi môi hồng nhạt mấp máy.

Còn chưa kịp ngẫm nghĩ lại cảm xúc này, Thiên Kích đã phóng lên cao cuốn theo ngọn lửa tấn công về phía ả!

Vân Trầm không kịp nghĩ quá nhiều, dứt khoát cầm lấy mái tóc dài của mình, linh lực hóa thành lưỡi dao sắc bén, mái tóc đen dài biến thành tóc ngắn.

Ả không chút để ý mà để từng sợi tóc bị thiêu đốt rơi xuống bàn tay, ngón lửa dư thừa bị từng lá bùa quý hiếm hòa tan.

Ả nhìn ánh mắt phức tạp của Thiên Kích, mái tóc rối bù đánh lên một nửa khuôn mặt mỹ lệ và một nửa khuôn mặt xấu xí của ả. Như đang khát vọng sau một kích nữa là sẽ được chết trên tay hắn, lại như vì bản thân đã để lại vết thương trên người mình yêu mà hưng phấn.

"Đến đi!"

"Ha ha ha ha –"

Ả cười to điên cuồng, gào to:

"Giết ta đi!"

"Gào –!"

Được.

Ta thành toàn cho ngươi.

Xích long rít gào, mở ra móng vuốt còn lớn hơn Vân Trầm, mạnh bạo quắp về phía trước!

Trời quang đãng.

Không trung bị bao phủ bởi mây mù sắm sét dẫn yên tĩnh lại, ánh mặt trời xuyên qua những khe hở mỏng manh giữa các đám mây, tỏa ra từng tia sáng yếu ớt xua tan bầu không khí u ám đột ngột.

Bình minh ló dạng, mây tan để lộ mặt trời.

Ánh sáng màu vàng kim đâm vào đất, phản chiếu lên từng khuôn mặt còn chưa kịp thích nghi với ánh sáng. Tiếng rồnfg gầm vang vọng, cổ xưa và nặng nề như tiếng chuông đồng, nó vang lên mơ hồ khiến tín đồ trong sơn trang, bảo tiêu của nhà họ Nguyễn, Quân Hoa, Nguyễn Hành Chu vô thức ngẩng đầu nheo mắt nhìn ra xa...

"Trời sáng rồi?"

Thiên Kích, thắng rồi sao?

Nguyễn Hành Chu lẩm bẩm tự nói, muốn nhìn thấy con rồng thuộc về anh giữa những tầng mây.

Quân Hoa cười cười không nói gì, bưng Ngụy Đa Diệp lên nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sương mù bốc lên khỏi mặt đất.

Cuối cùng, mây mù nhanh chóng tiêu tán, bầu trời trở nên quang đãng, rực rỡ ánh sáng.

Đôi mắt không thể nhìn thấy mặt trời chói mắt, nó hiện lên một tầng nước mắt mỏng, anh nhắm mắt lại, Nguyễn Hành Chu dùng tay xoa xoa, chưa đợi mở to mắt thì sau lưng đã truyền đến nhiệt độ của một người đàn ôong.

Cho dù có rét lạnh thế nào, xích long chủ hỏa vẫn tỏa ra hơi ấm như một vầng thái dương nhỏ.

Nguyễn Hành Chu giật mình, chóp mũi ngửi được hơi thở độc nhất của con rồng nhà anh. Hắn đã trở lại... đôi môi đang mím thẳng kéo lên một đường cong, khóe môi lủng sâu xuống, nụ cười nhàn nhạt nở rộ trên khuôn mặt lạnh lẽo của Nguyễn tổng.

Ai thua, ai thắng, đã rõ như ban ngày.

"Kích Kích."

Nguyễn Hành Chu muốn mở mắt xoay người, nhưng không nghĩ đến anh lại bị một cánh tay rắn chắc hữu lực chặn trước mặt, đôi mắt cũng bị một cái tay khác của Thiên Kích che lại rồi lại bắt cố sức ngửa đầu ra sau.

Bước chân anh lảo đảo.

Nguyễn Hành Chu nắm lấy cánh tay của con rồng nhà anh. Ơ? Nguyễn tổng tài sờ sờ, lúc này mới phát hiện con rồng nhà anh có thể sau khi biến thành thì không mặc quần áo, cả người trần trụi!

Như vậy không được!

Nguyễn tổng tài nhíu mày: Vậy chẳng phải đều bị người khác nhìn thấy hết sao?!

Anh mở miệng muốn nói chuyện nhưng một thứ nóng rực mềm mại trượt vào trong khoang miệng của anh, cưỡng ép hút lấy nhau không ngừng.

"Ưm?"

"Ứm?!!!"

Bị hôn rồi?

Bị hôn rồi!!!

Nguyễn Hành Chu lập tức cọ phía sau, nhón mũi chân, cái cổ cố ngưỡng về phía sau, khuôn mặt trắng nõn bị bàn tay to nước da nâu nhạt che lại, phần lộ ra ửng hồng rồi lan đến tận bên tai!

Thiên Kích cảm nhận được, nhắm mắt, càng thêm ôm chặt lấy anh.

Dưới ánh mặt trời.

Một người đàn ông có nước da trắng lạnh, mái tóc đen mềm mại bị một người đàn ông cao lớn cường tráng hơn nhiều ôm từng đằng sau lưng, đồ văn đỏ sậm đầy trên người anh, những miếng vảy thật nhỏ leo lên trên khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông cho đến chiếc sừng rồng sắc nhọn, sáng màu như một chiếc san hô màu máu.

Bàn tay to rộng của hắn che khuôn mặt anh, mái tóc đen mềm mại cũng xuyên qua khe hở ngón tay hắn.

Họ khiến cho mọi người có một ảo giác, hai người là những dây leo sinh trưởng dây dựa, ỷ vào lẫn nhau....
Bình Luận (0)
Comment