Biên tập: Ross
Chương 23:
Nụ hôn
Phản hồi của Ôn Trình Lễ khiến Chúc Tòng Duy cảm giác, nếu cô qua đó, anh có thể sẽ phải tranh thủ thời gian giữa công việc bận rộn, vô tình làm phiền anh thêm.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhắn lại:
【Hay là em không làm phiền anh làm việc nữa nhé.】
Đồng hồ đã điểm đúng 9 giờ. Ôn Trình Lễ giữa chuỗi cuộc gọi liên tiếp, chỉ lướt mắt qua màn hình hiển thị số gọi đến rồi bỏ qua, chuyển ngay về khung chat trên WeChat. Anh cúi đầu, đôi môi khẽ nhếch, trả lời:
【Không sao đâu. Nếu em đến, họ còn sẵn sàng cho anh nghỉ hẳn một ngày làm việc.】
Cấp trên và đội thư ký của tập đoàn đâu phải người không biết điều. Nếu bà chủ xuất hiện, tất cả đều sẽ đồng lòng “giải phóng” sếp lớn, nhiệt tình xử lý mọi công việc nhỏ nhặt.
Chúc Tòng Duy trêu lại:
【Ồ, em hiểu rồi. Thì ra Ôn tiên sinh định lợi dụng em để được giải thoát, đúng không?】
Ôn Trình Lễ không hề chối mà thẳng thắn thừa nhận:
【Đúng vậy. Hiện tại anh đang cần sự giúp đỡ từ Ôn phu nhân.】
Câu trả lời gãy gọn và đầy sức thuyết phục khiến Chúc Tòng Duy không nhịn được bật cười. Cô hoàn toàn có thể hình dung ra viễn cảnh đó.
Ở cơ quan của mình, nếu lãnh đạo kết hôn, cô cũng chẳng đời nào tự động đề xuất cho họ nghỉ phép. Làm công ăn lương mà, làm gì có chuyện rộng rãi như thế…
Ngoại trừ việc Ôn Trình Lễ chịu chi thêm lương, thế thì cô sẵn lòng cân nhắc.
Được anh khéo léo thuyết phục, cuối cùng Chúc Tòng Duy cũng hơi động lòng. Cô nhắn lại một câu chắc chắn nhưng vẫn dè dặt:
【Vậy em qua đó một lát thôi nhé.】
Anh ngay lập tức đáp:
【Chỉ một lát thôi.】
Không quên dặn dò thêm:
【Thư ký Phương sẽ tới đón em】
___
Thư ký Phương là một cô gái trẻ, tính tình thân thiện nhất trong nhóm thư ký nhưng cũng không thiếu phần sắc sảo, đặc biệt cô ấy còn rất giỏi Taekwondo. Nhận được lệnh từ sếp, cô ấy ngay lập tức chụp màn hình đoạn chat rồi khoe trong nhóm nhỏ “Những người lao động được chọn” của đội thư ký:
“Các bạn ơi, mình đi trước một bước đây!”
Nhóm chat lập tức bùng nổ.
“Ghen tị quá trời!”
“Báo cảnh sát đi! Có người ra ngoài công tác bất hợp pháp!”
“Tôi tố cáo! Ôn tổng phân biệt giới tính, toàn chọn thư ký nữ!”
“Dựa vào đâu mà chọn cậu? Đừng nói là nhờ nhan sắc nhé. Ôn phu nhân sẽ không thèm để ý tới cậu đâu!”
Cả nhóm người đều biết từ hôm qua rằng Chúc Tòng Duy chính là bà chủ mới. Mặc dù chỉ từng thấy ảnh cô qua những tấm hình bị chụp lén thời đi học, nhưng vẫn không ai cưỡng lại được sự tò mò. Thế mà giờ lại để thư ký Phương độc chiếm cơ hội vàng này!
___
Chúc Tòng Duy vốn định tự mình bắt taxi đến công ty, nhưng sau khi nghe Ôn Trình Lễ nói rằng đi xe cá nhân cũng có thể bị cánh nhà báo đuổi theo, cô quyết định tuân theo sắp xếp của anh.
Thấy người đến đón là một cô gái, sự căng thẳng của cô vơi đi đôi chút. Trên đường đi, thư ký Phương rất khéo léo bắt chuyện, thậm chí còn hỏi xem cô có cần ghé qua đâu đó mua thêm gì không.
Khi xe vừa đến gần tòa nhà của tập đoàn Ôn Thành, dòng xe cộ và người qua lại đã đông như trẩy hội. Trên mặt đường đông nghẹt là những chiếc xe cùng đám phóng viên chen chúc.
Thư ký Phương chẳng tỏ vẻ bất ngờ gì, chỉ cười giải thích:
“Toàn bộ đám người đó đều là cánh phóng viên.”
Chúc Tòng Duy kinh ngạc:
“Họ biết là không vào được, sao còn đứng đợi?”
Thư ký Phương vẫn tươi cười đáp:
“Đó là chuyện thường. Chờ đợi là việc phải làm. Vì nếu có người xuất hiện mà họ bỏ lỡ, phải dùng ảnh của báo khác, coi như mất hết uy tín. Một bước chậm, là chậm cả đời.”
Nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ 30, Chúc Tòng Duy hiểu ra sự việc. Sáng nay đúng 9 giờ, mọi kênh truyền thông chính thức của tập đoàn Ôn Thành đồng loạt đăng lời chúc mừng “Chúc Ôn tổng trăm năm hạnh phúc”.
Chỉ vài phút sau, cả đội quân truyền thông đã ùn ùn kéo tới trụ sở tập đoàn.
Ánh đèn flash và máy quay của họ sáng loáng khắp nơi, không kém gì một sự kiện đình đám của showbiz.
Tập đoàn Ôn Thành có quy định nghiêm ngặt về việc quản lý người ngoài.
Những phóng viên này đều là tiên phong được cử đến từ các cơ quan báo chí hoặc tạp chí. Họ hiểu là không thể vào được trong tòa nhà, nhưng họ cũng biết sẽ có người xuất hiện, vì ngay cả nhân viên cũng có thể được phỏng vấn.
Dòng người kéo dài ra tận mép đường lớn.
Một số paparazzi nhỏ còn leo lên cây, thậm chí cho máy bay không người lái bay lên, liều mạng cố gắng chụp trước.
Các phóng viên của các cơ quan tin tức lớn chỉ cảm thấy bất lực, mỉa mai rằng những tờ báo nhỏ này đúng là không biết nhìn nhận, người của Tập đoàn Ôn Thành mà cho phép chúng bay vào, thì tốt nhất họ cũng nên đổi nghề.
Quả thật, vừa mới bay lên, máy bay không người lái đã bị hạ xuống. Dù là hàng rẻ nhưng không ai dám để nó chao lượn trên bầu trời một lần nữa.
Lúc này, thư ký Phương lái xe đưa Chúc Tòng Duy đến, thu hút đám phóng viên chú ý.
Một người trong số họ kêu lên: “Chiếc xe này trước đã đi rồi, giờ lại quay lại, người lái là thư ký của Ôn tổng, tôi từng gặp cô ấy!”
Ngay lập tức, họ ùn ùn lao tới.
Nhưng tiếc là, vừa lại gần được một mét, họ đã bị bảo vệ và vệ sĩ đứng đợi từ trước ngăn lại, không thể lại gần nổi.
Chúc Tòng Duy cảm thấy choáng ngợp.
Ánh đèn flash liên tục lóe lên, chĩa về phía chiếc xe đang rời đi, nếu là ban đêm, có lẽ ở đây cũng sáng như ban ngày.
Lần đầu tiên, cô cảm nhận được rõ rệt ý nghĩa của việc là “vợ Ôn Trình Lễ” — có lẽ, trong tương lai không xa, cô sẽ phải đối mặt với họ.
Chúc Tòng Duy hỏi: “Nếu không ngăn được thì sao?”
Thư ký Phương tự tin trả lời: “Không có khả năng đó đâu. Nếu chúng tôi mà không kiểm soát được việc này, Tập đoàn Ôn Thành chẳng bằng đóng cửa luôn.”
“… Cũng đúng.”
Thư ký Phương nháy mắt một cái, “Nếu chị lo lắng về việc này, có thể đi bằng trực thăng của sếp.”
Chúc Tòng Duy há hốc miệng: “Trực thăng?”
Thư ký Phương chỉ vào hai tòa tháp cao vút không thấy đỉnh: “Trên nóc tòa nhà của công ty có trực thăng, có thể dùng để đi làm.”
Chúc Tòng Duy ngừng ngay sự kinh ngạc, không muốn để nhân viên của Ôn Trình Lễ nghĩ rằng cô, “vợ Ôn Trình Lễ,” là người chưa từng thấy thế giới rộng lớn.
Cô hình như chưa từng thấy Ôn Trình Lễ đi làm bằng trực thăng.
“Chị yên tâm, có ông chủ ở đây, những phóng viên này không dám nói linh tinh đâu.” Thư ký Phương nhìn qua gương chiếu hậu, “Những phóng viên được phép phát sóng và phỏng vấn đều là phóng viên của các cơ quan tin tức lớn, nội dung phỏng vấn sẽ được thỏa thuận trước, không giống như các trang tin mạng hay làm trò câu view.”
Nhắc đến các trang tin mạng, Chúc Tòng Duy mở điện thoại, cúi đầu kiểm tra.
Ngoài các phần mềm phổ biến, ngay cả các tài khoản công khai của WeChat cũng có tin tức về việc Ôn Trình Lễ kết hôn.
Nhịp tim của Chúc Tòng Duy có phần nhanh hơn, cảm giác này thật khó diễn tả.
Phạm Trúc: 【Sư tỷ! Trời ơi! Ôn tiên sinh kết hôn rồi!】
Phạm Trúc: 【Trời ơi, thật náo nhiệt!】
Cô ấy gửi liên kết Weibo.
Chúc Tòng Duy nhấp vào, thấy là một tài khoản marketing giải trí đăng tải, rồi quay lại bảng xếp hạng tìm kiếm nóng, đã phủ sóng khắp nơi.
#Ôn Trình Lễ Mới Cưới#Tập Đoàn Ôn Thành thông báo Chính Thức#Vợ Ôn Trình LễMỗi tiêu đề đều có dấu “hot” phía sau.
Chúc Tòng Duy tùy tiện nhấp vào một chủ đề nào đó, đều có liên quan đến tên Ôn Trình Lễ hoặc Tập đoàn Ôn Thành, với dấu chấm than to đùng, chỉ riêng vợ Ôn Trình Lễ là chưa được tiết lộ tên.
Thời gian đăng bài của các tài khoản tin tức này, sớm nhất là vào lúc 9 giờ 1 phút.
Có thể thấy ngay khi vừa biết tin là họ lập tức soạn tiêu đề và đăng tải, ngay cả ảnh chụp cũng là ảnh chụp cũ, tranh thủ kịp thời giành lấy sự chú ý.
Trong một thời gian ngắn, tin Ôn Trình Lễ kết hôn đã chiếm lĩnh toàn bộ cõi mạng.
“Mới thứ hai mà đã có tin lớn thế này!”
“Ai hiểu được, vừa ngủ dậy đã thấy bảng xếp hạng bùng nổ, tôi còn tưởng là tin giả, không ngờ lại là thật, đúng là tin lớn chưa bao giờ có sự báo trước (ở đây xin lên án những tài khoản marketing).”
“Hahaha, tôi biết tin trước họ, sáng sớm lúc tám giờ mấy đi mua đồ ở các cửa hàng của họ, đã thấy quà tặng rồi!”
“Quá hoành tráng, hôm nay ai ở Ninh Thành cũng có thể lấy quà miễn phí, bên trong toàn đồ tốt, trước đây chưa bao giờ dám mua.”
“Trước đây không phải có tài khoản marketing nói Ôn Trình Lễ là người theo chủ nghĩa không kết hôn sao, sao lại kết hôn đột ngột thế này?”
“Đừng nói nữa, làm giàu rồi, tài khoản chính thức của Tập đoàn Ôn Thành đang phát lì xì, mau đi nhận đi!”
“Hy vọng Ôn tổng mỗi ngày đều kết hôn.”
“Câu này mà bị nhìn thấy là ảnh chặn bà đó, chị em ơi.”
Với Ôn Trình Lễ, mỗi lần anh xuất hiện chủ yếu là trong các sự kiện kinh doanh, người bình thường chỉ có thể xem tin tức để biết, mà những tin tức kinh doanh thì khô khan, mọi người chủ yếu là xem mặt anh mà thôi.
Công chúng thích những phần quà và vợ Ôn Trình Lễ là ai hơn.
Tài khoản chính thức của Tập đoàn Ôn Thành rất hào phóng, thẳng thắn phát lì xì, chỉ cần gửi câu “Ôn tiên sinh và Chúc tiểu thư chúc mừng tân hôn” là có thể nhận tiền.
Mỗi bao lì xì lên tới vài vạn, tài khoản chính thức đã đăng nhiều bài liên tiếp, kéo dài đến mức không thấy điểm dừng.
Mọi người thích kiểu phát tiền trực tiếp như thế này.
Mỗi khi một người nổi tiếng kết hôn, đều có người sẽ lục tìm lại thông tin, nhưng hôm nay thì chỉ có thể theo hướng đi của gia đình Ôn Trình Lễ.
“Vợ Ôn Trình Lễ là tiểu thư nhà nào nhỉ, tin tức không thấy nói gì cả?”
“Tôi vào trang web chính thức xem rồi, từ đầu đến cuối không nói rõ vợ Ôn Trình Lễ là nhà nào, chỉ biết cổ họ Chúc, cái họ này khá ít gặp.”
“Hình như chưa nghe nói thế gia nào họ Chúc, có khả năng là người rất ít khi lộ diện, chắc chắn không phải là người bình thường đâu.”
“Ai biết được, vợ Ôn Trình Lễ sau này chắc chắn sẽ không thể không xuất hiện đâu.”
“Bỗng dưng tôi nhớ đến tin tức tháng trước… emmm lúc đó bị xóa rất nhanh, vừa lên hot search thì bị gỡ xuống, Chúc tiểu thư, ai còn nhớ không?”
Hiện nay, có rất nhiều tài khoản marketing nắm bắt cơ hội không từ thủ đoạn.
Họ nghĩ rằng Tập đoàn Ôn Thành và Ôn Trình Lễ sẽ không để ý đến những tài khoản marketing kiểu này, vì thế họ nhắc đến cả Giang Duyệt.
Tất nhiên, những tờ báo nhỏ chuyên thu hút sự chú ý cũng không ngần ngại công kích tất cả mọi người.
Vì vợ Ôn Trình Lễ chưa công khai danh tính, Giang Duyệt, người đã từng được nhắc tên, trở thành trung tâm của chủ đề, có bài viết thẳng thừng nói: “Giang tiểu thư tuy được lòng mẹ chồng, tiếc là giấc mơ tan vỡ, nước mắt rơi tại Thụy Sĩ!”
Cũng có những tờ báo nhỏ bắt đầu bịa đặt tin tức giả, tạo ra hàng chục, hai mươi câu chuyện về quá trình quen biết và yêu đương của vợ chồng Ôn Trình Lễ, như thể họ đã chứng kiến tất cả.
_
“Thụy Sĩ giờ này chắc còn đang tờ mờ sáng.”
Đang ở lối đi riêng, thư ký Phương cũng thấy tin tức trên điện thoại, bèn mở lời:
“Sếp của chúng tôi chẳng có chút liên quan nào đến cô Giang đó cả.”
Chúc Tòng Duy mỉm cười nhàn nhạt: “Tôi biết mà.”
Mối quan hệ giữa cô và Ôn Trình Lễ đơn giản chỉ là hợp tác. Lịch sử tình trường của anh, thật hay giả, chẳng có liên quan gì đến cô, huống chi Ôn Trình Lễ chưa bao giờ nhắc đến đối phương trước mặt cô.
Lối đi riêng ở hành lang lối rất yên tĩnh, không có bóng dáng ai khác ngoài các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.
Khi họ nhìn thấy Chúc Tòng Duy bước vào thang máy, không ai không nhận ra: vị mỹ nhân thanh lãnh này chính là cô dâu mới cưới của chủ tịch Ôn.
Một loạt câu “Chào mừng phu nhân!” vang lên rộn ràng, kèm theo những nụ cười hân hoan, chứng tỏ hôm nay bầu không khí của tập đoàn đặc biệt tốt.
Thang máy dừng ở tầng 45.
Tầng này rộng lớn nhưng chỉ có văn phòng của thư ký và phòng làm việc của Ôn Trình Lễ.
Thư ký Phương gõ cửa, mở cửa cho Chúc Tòng Duy:
“Ông chủ đang ở trong, phu nhân cứ vào, tôi không làm phiền nữa.”
“Cảm ơn.”
Thư ký Phương nở nụ cười điềm đạm, nhưng vừa đóng cửa lại liền rút điện thoại ra:
【Phu nhân thật dịu dàng! Thoạt nhìn cứ ngỡ lạnh lùng thanh lãnh!】
Đúng là ông chủ có con mắt tinh tường, ngay cả nghề nghiệp của phu nhân cũng cực ngầu.
___
Phòng làm việc rất lớn, các khu vực được phân chia rõ ràng, giống như một căn hộ cao cấp hoàn chỉnh.
Khi bước vào, cô không thấy người ngay lập tức.
Chúc Tòng Duy nghe giọng của Ôn Trình Lễ, có vẻ anh đang nói chuyện điện thoại. Cô bước đi rất khẽ, rẽ qua góc phòng thì thấy bóng dáng anh sau bàn làm việc.
Ôn Trình Lễ kết thúc cuộc gọi, ngẩng đầu nhìn cô: “Sao không đi tiếp?”
“Em nghĩ anh đang bận.”
Chúc Tòng Duy bước lại gần, ánh mắt lướt qua tập tài liệu trên bàn.
Phòng làm việc của anh lấy tông màu trắng và đen làm chủ đạo, toát lên vẻ trầm lắng kín đáo. Ngay cả nét chữ của anh cũng cứng cáp và sắc sảo như con người anh vậy.
Cô vừa dứt lời, điện thoại anh lại reo.
Ôn Trình Lễ nhíu mày, không bắt máy. Anh chỉnh sang chế độ im lặng rồi đứng dậy, bước đến trước mặt cô.
“Không nghe máy sao?” Chúc Tòng Duy chỉ vào điện thoại.
Ôn Trình Lễ nhướn mày, giọng điệu trầm ấm: “Đều là gọi để hỏi về em, nếu em nghe, họ sẽ càng phấn khích hơn.”
Chúc Tòng Duy cương quyết từ chối: “… Em không nghe đâu.”
Ôn Trình Lễ hướng về phía sofa, hất cằm ra hiệu, rồi tiến đến bên cô: “Em đến đúng lúc, anh cần em phối hợp một việc.”
“Việc gì?”
“Chụp một tấm ảnh.”
Chúc Tòng Duy chớp mắt: “Chụp chung à?”
Giọng anh đầy ẩn ý: “Tốt nhất là vậy, nếu không cũng không sao.”
“Anh định dùng ở đâu?” Cô đối diện ánh mắt đen sâu thẳm của anh.
Ôn Trình Lễ ra hiệu cô ngồi xuống, giọng điệu thản nhiên: “Đăng lên vòng bạn bè.”
Chúc Tòng Duy cảm thấy bất ngờ. Hôm nay, cô đã đọc quá nhiều tin tức về việc kết hôn của họ, nên cô cứ nghĩ anh sẽ dùng nó cho những mục đích khác.
Người đàn ông lại thêm một câu: “Để họ không phải hỏi mãi.”
Chúc Tòng Duy không nghĩ nhiều, chỉ là đăng lên vòng bạn bè thôi mà. “Được rồi, nhưng chụp kiểu gì ạ? Em có cần đăng không?”
Nếu cô đăng, thì đồng nghiệp sẽ ngay lập tức biết chồng cô là Ôn Trình Lễ. Không được, không được, nếu về nhà sẽ có rất nhiều câu hỏi, thật phiền phức. Nhưng cô có thể lén lút chụp một kiểu không lộ mặt.
Vì vậy, cô lên tiếng: “Em thấy mọi người thường chụp ảnh nắm tay.”
Văn Trình Lễ nhận ra đây là một gợi ý của cô, “Được.”
Anh đưa tay về phía cô, Chúc Tòng Duy vừa đặt tay lên, lập tức bị anh nắm chặt, lòng bàn tay nóng bỏng, hai chiếc nhẫn cưới chạm vào nhau.
“Anh chụp hay em chụp?” Ôn Trình Lễ hỏi, môi khẽ nhếch: “Kỹ thuật của em có phải tốt hơn của anh không?”
Chúc Tòng Duy cũng không biết trả lời, “Vậy để em chụp rồi gửi cho anh.”
Cô bị nắm tay phải, dùng tay trái mở camera, hướng về phía hai bàn tay đang nắm chặt, bóng đổ xuống từ trên đầu.
Ôn Trình Lễ đã tựa sát bên đầu cô, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại: “Hình như như vậy không đủ thân mật.”
Khi anh nói, hơi thở của anh gần kề bên tai cô, mùi hương trên áo anh quyện với hương thơm trong văn phòng, mái tóc đen của anh như lướt qua làn da cô.
Chúc Tòng Duy bất ngờ, hơi thở của cô nhẹ đi một chút.
Trong khoảnh khắc cô lơ đãng, người đàn ông vươn ngón tay dài còn đang nắm tay cô khẽ tách các ngón tay phải của cô ra rồi khéo léo nắm chặt tay còn lại, khiến hai chiếc nhẫn cưới va chạm nhau.
“Được rồi.” Giọng anh trầm ấm.
Chúc Tòng Duy theo phản xạ nhấn nút chụp.
Một bức ảnh được ghi lại, cô rút tay ra, bàn tay vốn lạnh lẽo giờ đã ấm áp, như thể dấu vết vẫn còn lưu lại.
Cô gửi bức ảnh cho anh.
Ôn Trình Lễ lưu lại, đăng lên vòng bạn bè, không có chữ nào, chỉ cần bức ảnh đã có thể giải thích mọi thứ.
Tại sao không dùng giấy chứng nhận kết hôn?
Chúc Tòng Duy có chút thắc mắc, nhưng nhanh chóng lướt qua vòng bạn bè của mình.
Dù sao họ cũng không có nhiều bạn chung, có lẽ Hạ Quân và Ôn Trình Quân vẫn chưa thấy, nên cô không biết có ai đã thích hay bình luận chưa.
Nhờ vào việc công bố tin tức kết hôn hôm nay, giới thượng lưu ở Ninh Thành chăm dậy sớm hơn hẳn.
Bạn tốt trong vòng của Ôn Trình Lễ được anh giữ lại không phải là bạn bè thì cũng là đối tác.
Cũng có những người như nhân viên trong công ty Tống Hoài Tự.
Thư ký Giang Thần thở dài, ban đầu, anh ta còn tưởng mình đã nắm chắc phần thắng, không ngờ lại thua Tống Ngôn, cái người keo kiệt đó.
“Sếp, một tháng lương của tôi đã thua hết rồi.”
Tống Hoài Tự không biểu lộ cảm xúc: “Vì vậy, nhà nước không khuyến khích đánh bạc.”
Giang Thần: “…”
Anh ta lầu bầu than thở: “Tống Ngôn thắng trà sữa, Ôn tổng đã có vợ, còn ông chủ, ngài vẫn chưa có gì cả.”
Vì vậy, anh ta nghiễm nhiên nhận được ánh nhìn lạnh lùng từ ông chủ.
—
Có những người vẫn còn nằm ì trên giường, chưa xem tin tức, tình cờ lướt qua vòng bạn bè và thấy bức ảnh này, một câu “Vãi đạn” lập tức bật ra.
“Đây không phải là bị hack tài khoản sao?”
Người vợ bên cạnh cũng ghé lại xem, không nói nên lời: “Ai lại hack tài khoản để đăng những thứ như thế này, người hack có bệnh à?”
Chỉ trong vài phút, bức ảnh trên vòng bạn bè đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận, nhanh chóng bị người khác chụp lại và phát tán ra ngoài.
Một số người vẫn còn hy vọng cũng không khỏi thất vọng, Ôn Trình Lễ lúc chưa kết hôn, ai cũng có cơ hội, giờ thì không cần nghĩ nữa.
Toàn bộ giới thượng lưu ở Ninh Thành đều thấy được bàn tay đang được Ôn Trình Lễ nắm chặt, trắng như ngọc, thấy tay là thấy người.
Dưới động tác nắm tay, chiếc nhẫn cưới không phải là điều họ quan tâm, Ôn Trình Lễ không thiếu tiền, chỉ có thể giải thích một lý do —
Ôn phu nhân thích sự đơn giản.
Vì vậy, Ôn Trình Lễ nghe theo vợ, chiều theo ý cô, không nhìn bức ảnh cũng biết là góc chụp từ phía cô.
Sau khi đăng bức ảnh lên vòng bạn bè, Ôn Trình Lễ cũng không tắt chế độ không làm phiền, gần đây công ty không có dự án quan trọng nào, cũng không cần anh theo dõi, hôm nay sẽ không có nhân vật quan trọng nào tìm anh.
Ngược lại, trong nhóm WeChat, Ôn Cảnh Hữu và những người khác đang chia sẻ liên kết, nói rằng chú nhỏ âm thầm làm việc lớn.
Ôn Trình Lễ quay đầu hỏi: “À đúng rồi, nhóm gia đình, anh thêm em vào nhé?”
Chúc Tòng Duy ngạc nhiên: “Nhà anh còn có cái này sao?”
Ôn Trình Lễ bình tĩnh nói: “Bây giờ nhà nào mà không có nhóm chat, gia đình anh cũng không ít người, họ còn có vài nhóm riêng nữa.”
Còn về những nhóm đó, anh không hứng thú tham gia.
Chúc Tòng Duy ban đầu không muốn tham gia, vì sau này nếu ly hôn còn phải rời nhóm, nhưng nghĩ đến bên Ôn Trình Lễ, cô vẫn đồng ý.
Trước khi kéo cô vào nhóm, Ôn Trình Lễ đã gửi một tin nhắn trong nhóm.
“Chúc Tòng Duy là người con theo đuổi, con không muốn thấy bất kỳ thành kiến nào, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của con. Mong mọi người từ giờ đừng nặng lời hay móc mỉa cô ấy.”
Còn về những lời sau đó, không cần phải nói nhiều.
Ôn Trình Lễ không chia sẻ tin nhắn trò chuyện, vì vậy sau khi Chúc Tòng Duy được thêm vào, cô không thấy được những tin nhắn trước đó.
Lúc này, người nhà họ Ôn đã tỉnh dậy gần hết.
Các thế hệ trẻ trong nhóm gửi biểu tượng cảm xúc, còn các bậc trưởng bối thì chào mừng một cách nhiệt tình kèm theo hoa hồng.
Chúc Tòng Duy không nhịn được bật cười, hóa ra ông bà nào cũng thích hoa hồng, ngay cả tên nhóm cũng là “Cả nhà yêu nhau” đang rất phổ biến trong nước.
Cô cũng gửi lời chào lại mọi người kèm theo biểu tượng cảm xúc, nhớ ra trong nhóm còn có các cháu, cô gửi một phong bao lì xì để khuấy động không khí.
Mọi người trong nhóm đều giàu có hơn cô, nhưng ai cũng tranh giành không ngừng, còn khoe khoang mình là người may mắn nhất.
Ôn Trình Lễ rất ít khi gửi tin nhắn trong nhóm gia đình, thường chỉ khi có việc quan trọng, hoặc người nhà @ anh, lúc này cũng tranh giành phong bao lì xì.
Thật tiếc, hai trăm tệ chỉ nhận được vài hào, bị Ôn Cảnh Hữu chụp lại gửi vào nhóm để chế nhạo: “Thím út gửi phong bao lì xì cho chú nhỏ đi kìa, haha.”
Chúc Tòng Duy không nhịn được thốt lên: “Anh xui vậy.”
Ôn Trình Lễ nhận điện thoại, khóe miệng nở một nụ cười mơ hồ: “Không sao, vận may của anh sẽ bù đắp ở nơi khác.”
___
Ôn Trình Quân đang ở nước ngoài, chênh lệch vài giờ so với trong nước.
Khi ông tỉnh dậy, ở trong nước đã là buổi chiều, thấy tin tức tràn ngập trên mạng, cùng với hàng loạt tin nhắn hỏi thăm trên điện thoại, ông mới nhận ra.
Em trai út của ông đã âm thầm kết hôn.
Vòng bạn bè là thật, trong nhóm gia đình bỗng dưng có thêm một người, những lời chào mừng của mọi người đã được gửi đi rất nhiều.
Ông cũng gửi một câu chào mừng em dâu.
Sau đó, ông lướt lên xem lại tin nhắn, nhìn thấy ảnh đại diện của em dâu, cùng với hai chữ “Tử Duy”, ông lập tức rơi vào trầm tư.
Biệt danh của ông dành cho Chúc Tòng Duy chính là hai chữ này.
Ông lập tức nhấn vào ảnh đại diện, màn hình tối sầm lại, quả nhiên là trang cá nhân WeChat của Chúc Tòng Duy, chính xác là con bé.
Ôn Trình Quân ngỡ ngàng thử gửi tin nhắn cho Chúc Tòng Duy: “Tử Duy?”
Phía bên kia không có hồi âm.
Ông lại gửi tin nhắn cho Ôn Trình Lễ: “Vợ chú tên gì?”
Cũng không có hồi âm.
Ôn Trình Quân nghi ngờ rằng hai người đang ở bên nhau, cuối cùng, một chút hy vọng cuối cùng, ông gọi điện cho vợ: “Vợ ơi, vợ của chú út tên gì vậy em?”
Hạ Quân ho khan: “Anh biết rồi hả?”
“……”
Thôi, không cần phải nói nữa.
Ôn Trình Quân hỏi: “Vậy con gái lớn của anh thì sao?”
Hạ Quân nói: “Tử Duy trước đó đã từ chối, nhưng không liên quan đến Trình Lễ, chúng nó kết hôn là duyên phận, em trai của anh đã đại cáo toàn dân là nó theo đuổi con bé!”
Bà đã đoán thể nào ông cũng sẽ hỏi, nên đã chuẩn bị sẵn lời nói, dù sao thì trách nhiệm cũng có thể đổ lên Ôn Trình Lễ.
Ông lại hỏi: “Chúng nó đang làm gì mà không trả lời tin nhắn của anh?”
Hạ Quân đáp: “Kết hôn thì không phải là sống chung à? Chúng chiều nay sẽ về dọn nhà, giờ em cũng không biết chúng đang bận gì, cặp vợ chồng mới cưới ở bên nhau thì cũng là chuyện thường thôi…”
Ôn Trình Quân: “Anh không cần biết! Anh phải về nước!”
___
Vào buổi trưa, Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy cùng nhau rời khỏi công ty.
Khi họ đến khu vực bên dưới tòa nhà, các phóng viên đã tụ tập không ít, thậm chí càng lúc càng đông. Cuối cùng, thư ký Tống phải xuất hiện để yêu cầu mọi người tản ra, tránh gây cản trở giao thông và nguy cơ chen lấn.
Chỉ khi xác nhận rằng Ôn Trình Lễ không định xuất hiện trước đám đông, mọi người mới thất vọng rời đi.
Trên xe, Ôn Trình Lễ nhận cuộc gọi từ mẹ.
Mẹ anh vừa nghe điện thoại đã hỏi ngay: “Con kết hôn lúc nào vậy?”
Ôn Trình Lễ giữ vẻ mặt bình thản, đáp: “Hôm qua ạ.”
“Cứ thế không nói gì, con vẫn là con trai mẹ mà, sao mẹ phải nghe tin này qua báo chí?” Mẹ anh có chút không vui, “Hơn nữa, người vợ của con cũng phải cho mẹ gặp một lần chứ.”
Ôn Trình Lễ nhìn Chúc Tòng Duy đang chăm chú xem tin tức, rồi bình tĩnh trả lời: “Mẹ đang ở nước ngoài, con không muốn làm phiền mẹ. Khi nào mẹ về, con sẽ dẫn con dâu về gặp mẹ.”
Nghe đến hai chữ “con dâu,” Chúc Tòng Duy chợt ngẩng đầu nhìn anh.
Ôn Trình Lễ hơi gật đầu, vẫn giữ điện thoại lên tai, tiếp tục nói chuyện với mẹ: “Mẹ hiểu mà, chắc mẹ cũng không muốn những tin tức rắc rối làm phiền, đúng không ạ.”
Mẹ anh im lặng một lúc rồi mới đáp lại: “Mẹ không phải là người không hiểu chuyện, con cũng không cần nghĩ mẹ quá đáng như vậy. Mẹ sẽ về vào sáng mai!”
Cuộc gọi kết thúc.
Ôn Trình Lễ quay lại nhìn Chúc Tòng Duy, đối diện với ánh mắt dò hỏi của cô, anh nói: “Sáng mai mẹ sẽ về.”
“Nhanh vậy sao?” Cô hơi lo lắng.
“Thực ra còn khá chậm,” anh đáp, “Mẹ vẫn hay bận công việc.”
Chúc Tòng Duy nhớ lại câu chuyện anh từng nói về một người con gái, khẽ hỏi: “Mẹ anh có phải rất thích Giang tiểu thư không?”
Ôn Trình Lễ nhìn cô, ánh mắt đọng lại một chút: “Trước khi gặp em, có thể mẹ thích Giang Duyệt, nhưng sau khi gặp em, mẹ sẽ không còn thích nữa.”
“…”
Chúc Tòng Duy tự nhủ rằng mình đâu có gì đặc biệt để khiến mẹ anh “yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên,” anh làm sao có thể đánh giá cô quá cao như vậy.
“Vậy… anh nói lúc trước là muốn chúng ta thân mật trước mặt người khác, có phải là trước mặt Giang tiểu thư, anh sẽ… hôn em không?”
Câu cuối cùng của cô nhanh như chớp, môi hơi mím lại.
Ôn Trình Lễ đang mặc bộ vest nghiêm chỉnh, nhíu mày, hơi hạ giọng: “Không phải.”
“Không phải sao?”
“Anh không có sở thích hôn trước những người không quan trọng.”
Không quan trọng sao? Cô cảm thấy một câu nói thoáng qua nhưng lại nặng nề quá đỗi.
Cô không tiếp tục hỏi nữa, chuyển ánh mắt đi, khẽ nói: “Vậy chắc em hiểu lầm rồi.”
Ôn Trình Lễ chỉ ậm ừ, tưởng như mọi chuyện đã xong. Nhưng bỗng anh lại trầm giọng nói: “Nhưng em nhắc anh mới nhớ ra một việc.”
Nghe vậy, cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
Cùng lúc đó, anh hơi nghiêng người về phía cô, giọng nói trầm xuống: “Mẹ anh sáng mai về, nhưng đến giờ chúng ta vẫn chưa luyện tập hôn đâu.”
Mọi thứ như thể đã được sắp đặt hoàn hảo.
Mũi anh chạm vào mũi cô, hơi thở ấm nóng lập tức hòa vào nhau. Đôi môi gần kề, chỉ cần cúi xuống một chút là có thể chạm vào.
Ôn Trình Lễ có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ mảnh trên mặt cô, đôi mắt đẹp khẽ chớp, mùi hương ngọt ngào từ son môi cũng khiến anh mê mẩn.
Như ong bay đến hoa, tất cả chỉ hướng về mật ngọt.
Cô chưa kịp đáp lại.
Nếu anh hôn xuống, liệu cô có nghĩ anh quá nóng vội rồi không?
___
Lời tác giả:
Ôn Trình Lễ thực ra cũng có một chút sở thích đặc biệt đấy! Chúc Tòng Duy cũng không kém đâu!
Chương này có lì xì~
(Sở thích đặc biệt nào đó đố các bà biết nè )
HẾT CHƯƠNG 23