Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 24

Biên tập: Ross

Chương 24:

Cùng giường

Chúc Tòng Duy không ngờ rằng khi quay đầu lại, khoảng cách giữa họ lại gần đến thế. Dẫu đã từng nắm tay, nhưng sao lần này mọi thứ lại khác biệt đến lạ thường. Cô chưa bao giờ cảm nhận anh gần đến mức như vậy.

Ánh mắt anh sâu thẳm, chỉ cách cô một hơi thở. Cô có thể cảm nhận làn sóng cảm xúc lan tỏa xung quanh, tựa như mọi giác quan đều bị khóa chặt bởi sự hiện diện của anh. Khoảng cách này mong manh đến mức, chỉ cần cất lời, đôi môi họ dường như sẽ vô tình chạm nhau.

Chúc Tòng Duy không mở lời ngay lập tức, cô muốn lùi lại, tạo một khoảng cách vừa đủ để nói chuyện. Nhưng anh lại tiến lại gần hơn, tay nâng nhẹ đầu cô, không dùng lực nhiều nhưng đủ khiến cô không thể nhúc nhích, anh áp mặt vào tai cô, ngón tay dài lướt qua mái tóc đen mềm mại, khiến cô không thể thoát ra.

Anh khẽ chạm vào khóe môi cô, để lại một nụ hôn nhẹ trên má, giống như làn gió nhẹ, hơi thở ấm áp, giọng nói trầm thấp khiến cô như bị bỏng.

“Em lùi lại, sẽ khiến anh nghĩ mình không có sức hút.”

Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, vang bên tai cô.

Chúc Tòng Duy cảm thấy mình như đã sai một bước, không ai có thể chấp nhận được điều đó, cô nhẹ giọng giải thích: “Em không có ý đó…”

Cô hơi nghiêng mặt, gương mặt di chuyển trong lòng bàn tay anh, như một lời đáp trả và bù đắp, cô nhẹ nhàng hôn lên má anh.

“Lúc nãy em hơi bất ngờ.” Cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên.

Khi luyện tập, thật sự là quá gần, chỉ trong vài giây, cô làm sao kịp chuẩn bị, chỉ có thể đối phó vội vàng.

Ôn Trình Lễ cười dịu dàng, anh lùi lại một chút, đối diện với cô, thở dài nhẹ: “Em vẫn chưa quen với việc anh ở gần, như thế này rất dễ bị lộ.”

Chúc Tòng Duy nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh “… Quá nhanh.”

Mới chỉ vài ngày thôi, họ đã kết hôn, rồi lập tức hôn nhau, chẳng phải như những cặp đôi mới gặp nhau qua một buổi hẹn hò đã vội vàng kết hôn sao.

Ôn Trình Lễ hỏi: “Em không thích sao?”

Chúc Tòng Duy suy nghĩ một chút, “Không phải.”

Nếu cô ghét việc anh đến gần, thì ngay từ đầu cô đã không đồng ý lời mời của anh rồi, hơn nữa anh chỉ hôn lên má cô, khiến cô cảm thấy bớt căng thẳng.

“Không ghét là tốt rồi.” Ngón tay của Ôn Trình Lễ vuốt nhẹ lên mái tóc đen của cô, hơi thở của ấm áp, dù là mùi hương anh đã sớm ngửi quen nhưng dường như trên người cô lại có sự khác biệt.

“Vậy thì phải luyện tập nhiều hơn thôi.” Anh nói.

Lòng bàn tay anh nóng hổi, Chúc Tòng Duy cảm thấy nhiệt độ từ má đến tai, cả cơ thể cô dần trở nên ấm nóng.

Cô nhẹ nhàng chớp mắt.

“Muốn thử lại không?” Cô khẽ hỏi.

Lần này, cô thử ngước mặt lên, đôi mắt hạ xuống nhìn vào đôi môi mỏng của anh, như một quả anh đào đỏ mọng, đầy quyến rũ.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Chúc Tòng Duy tự hỏi liệu có phải bị Loki lây nhiễm, nếu không sao cô lại có cảm giác muốn cắn anh.

Cô vội vã xua đi ý nghĩ kỳ lạ, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi anh.

Ôn Trình Lễ không ngờ cô lại không đợi anh đáp lại, ánh mắt anh khóa chặt cô, ánh mắt từ từ di chuyển xuống, dừng lại trên đôi môi của cô.

Anh đột nhiên hỏi: “Sau này em có thể chấp nhận để anh hôn không?”

Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, “Dạ?”

Ôn Trình Lễ không mệt mỏi, hỏi lại lần nữa.

Chúc Tòng Duy ngượng ngùng không biết phải làm sao, nhưng cũng không từ chối câu hỏi đó: “…Có thể.”

Khi ký hợp đồng, họ đã có cuộc thảo luận về vấn đề này, và anh thực sự đã hỏi cô, nên cô không có lý do gì để từ chối.

Ôn Trình Lễ hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh cuối cùng cũng rời đi, nhìn qua cửa sổ xe, giọng trầm xuống: “Sắp về đến nhà rồi.”

“Thật sao?”

Chúc Tòng Duy cảm thấy sự chú ý của mình bị chuyển hướng, cô đẩy anh một cái.

Người đàn ông trước mặt lại cúi đầu xuống, “Thử một chút nữa nhé?”

“Là sao ạ?”

Dù là câu hỏi, nhưng lần này anh không đợi cô trả lời, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng di chuyển từ mái tóc xuống sau tai cô.

Chúc Tòng Duy tưởng anh sẽ hôn lên má, không nghĩ rằng anh lại thực hiện ngay đến lời đề nghị đó, không đợi cô phản ứng, anh hành động luôn, không một chút báo trước.

Vừa lúc cô nghiêng mặt, khi anh hỏi, môi cô còn chưa khép lại, khoảng cách này hoàn hảo, không có bất cứ trở ngại nào.

Anh hơi dùng sức, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng lại.

Chúc Tòng Duy không thể thở nổi, khuôn mặt cô dần trở nên đỏ ửng dưới tay anh, anh trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, cuối cùng không nhịn nổi, cô cắn nhẹ lên môi anh.

Những gì cô đã nghĩ giờ đây đã trở thành hiện thực.

Ôn Trình Lễ lùi lại, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, buông tay khỏi khuôn mặt cô, không khí quanh cô lập tức trở nên thoáng đãng.

“Xin lỗi.”

“…”

Chúc Tòng Duy hít một hơi thật sâu, cảm thấy anh thật vô lý, cô đã đồng ý rồi, nhưng chưa nói là phải ngay bây giờ.

Ôn Trình Lễ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, thấp giọng giải thích: “Anh không tự chủ được.”

Cô hiểu.

Chính vì hiểu, lý do này lại càng như một lời khen ngầm dành cho cô, vì vậy cô không muốn đáp lại anh.

Ôn Trình Lễ lại hỏi: “Anh phải bồi thường sao đây?”

Đây thực sự là hai chuyện khác nhau.

Chúc Tòng Duy ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt trong suốt, khóe mắt hơi đỏ, chẳng có chút uy hiếp nào.

Ngay lúc đó, xe đã đến Ôn viên.

Tài xế nhìn hai người trầm mặc bước xuống xe, gãi đầu hỏi nhỏ: “Thưa ngài, phu nhân giận rồi sao?”

Ôn Trình Lễ ừ một tiếng.

Tài xế lại nói: “Vậy ngài mau dỗ đi ạ.”

___

Trên đường về, Chúc Tòng Duy đi nhanh ở phía trước, dù vậy, do chiều cao không tương xứng, cô đi vài bước, còn anh chỉ cần một bước dài là đã theo kịp.

Cô mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn từ Ôn Trình Quân, cuối cùng mới lên tiếng: “Là tin nhắn từ anh trai anh đấy.”

Ôn Trình Lễ từ trước khi thêm cô vào nhóm gia đình đã đoán trước rằng anh trai anh chắc chắn không chỉ hỏi cô.

Anh cũng mở điện thoại ra, quả thật, anh nhìn thấy câu hỏi đó.

Ôn Trình Lễ trả lời ngay lập tức: [Chúc Tòng Duy, cô ấy anh cũng biết.]

Ôn Trình Quân nhận được tin nhắn của Chúc Tòng Duy trước, nhìn thấy phản hồi của em trai mà thở dài.

Ôn Trình Quân: [Sao anh không biết gì về chuyện hai đứa?]

Ôn Trình Lễ: [Yêu đương tự do.]

Ôn Trình Quân: [Chú nói vậy là sao? Chú còn là trưởng bối của con bé đó!]

Ôn Trình Lễ: [Sau này không phải rồi, huống chi bọn em không có quan hệ huyết thống, vậy thì không phải người lớn nữa.]

Ôn Trình Lễ: [Anh không phải lo, em sẽ đối xử tốt với vợ em.]

Ôn Trình Quân suýt nữa bị tức điên, ông đâu có lo lắng? Ông không hề lo!

Ôn Trình Quân hiểu rõ em trai mình, một khi đã chọn kết hôn, dù không có tình cảm cũng sẽ sống hòa thuận, còn nếu có tình cảm, thì chắc chắn sẽ chung thủy.

Ôn Trình Quân: [Anh đã chuẩn bị xong, khi về nước sẽ nhận Chúc Tòng Duy làm con gái.]

Ôn Trình Lễ biết rõ chuyện này, nhưng anh đã đi trước một bước, chỉ đành xin lỗi anh trai mình, anh liếc Chúc Tòng Duy đang cúi đầu nhắn tin.

Anh trả lời Ôn Trình Quân: [Anh à, may là anh về chậm.]

Ôn Trình Quân: [?]

Làm sao có thể nói vậy chứ? Quá khoa trương! Quá kiêu ngạo!

Ôn Trình Quân lại nhắn tin hỏi Chúc Tòng Duy, liệu Ôn Trình Lễ có cố tình lợi dụng thân phận để gần gũi, quyến rũ cô không.

Chúc Tòng Duy bật cười, vội vàng giải thích: [Không có đâu, chú nghĩ nhiều rồi… Ừm, chúng con là do duyên số mới kết hôn thôi.]

Ôn Trình Quân: [Hai đứa quen nhau mới bao lâu?]

Chúc Tòng Duy suy nghĩ một chút, rồi tìm lý do: [Giới trẻ bây giờ hay kết hôn nhanh mà… Sau này không hợp thì ly hôn là được.]

Ôn Trình Quân vô cùng kinh ngạc trước câu trả lời này.

Thì ra cô gái này cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng dù sao đã kết hôn rồi, là người đã từng ly hôn, ông vẫn hy vọng hai đứa có thể sống cùng nhau tới cuối đời.

Dù có chút khó chịu.

Thư ký nhìn thấy ông cả ngày im lặng không vui, liền hỏi: “Giám đốc, chuyện kết hôn của Ôn Tổng không phải là điều vui sao, sao ngài lại như không vui vậy?”

“Tôi không vui chỗ nào?” Ôn Trình Quân nghiến răng, “Tôi vui lắm, chuẩn bị về nước để chúc mừng nó đây.”

Ôn Trình Lễ nói rằng chú ấy theo đuổi co bé, sao ông không biết em trai mình vừa động lòng đã kéo người đi kết hôn nhanh đến vậy.

Chúc Tòng Duy hỏi: “Chắc không có vấn đề gì chứ?”

Ôn Trình Lễ tắt màn hình điện thoại, mỉm cười: “Chắc không có vấn đề đâu.”

Mọi chuyện kết thúc, anh trai về nước có lẽ chỉ la mắng vài câu thôi, cũng là chuyện bình thường.

___

Về đến Ôn Viên còn sớm.

Sáng nay, Ôn Trình Lễ đã thông báo với gia đình là họ sẽ dọn về ở chung tối nay, vì vậy hôm nay người làm đã chuẩn bị sẵn sàng.

La Thụy Chi ngồi trong phòng trà, nhấp một ngụm trà, thấy họ trở về liền vui vẻ cười:
“Trình Lễ đã cho người trồng rất nhiều hoa ở chỗ nó, hoa nở thơm lắm, con nhất định sẽ thích. À, con đã vào xem chưa? Thằng bé sống một mình bao năm, thiết kế trong nhà đều theo kiểu cũ, nếu không quen thì có thể sửa lại.”

Chúc Tòng Duy vội lắc đầu: “Không cần sửa đâu ạ.”

Cô từng đến thăm, căn nhà anh lớn hơn nhiều so với căn cô đang sống, không gian và cảnh sắc cũng rất đẹp, dù do trời đã tối nên không thể nhìn hết.

La Thụy Chi lấy ra một bao lì xì, “Hôm qua đông người, hôm nay chỉ còn hai đứa, đây là quà của bà nội.”
Chúc Tòng Duy nhìn bao lì xì, thắc mắc không biết có phải là tiền mừng không?

Bà lén nói: “Tiền không bỏ được nhiều, trong này có một chiếc thẻ, sau này con muốn mua gì thì dùng, thằng Trình Lễ khỏi phải lo.”

“……”

Ôn Trình Lễ ngồi đối diện uống trà, “Bà nội, con nghe thấy nhé.”

La Thụy Chi: “Vậy thì coi như không nghe thấy đi.”

Ôn Trình Lễ đặt chén xuống, từng chữ một: “Bà nói con không tốt, con phải giải thích chứ, con không đến mức phải bo bo giữ tiền, đến vợ mình cũng không cho đâu.”

Chúc Tòng Duy nghe thấy từ “vợ” liền liếc qua một cái, thấy bà nội và cháu trai đang tranh cãi, cô im lặng nhận lấy bao lì xì.

Trong phòng khách, không khí ấm áp bao trùm.

Hạ Quân đến muộn một chút, nhưng nhờ có con mắt tinh tường của mình, bà ngay lập tức phát hiện ra bầu không khí giữa hai người có chút thay đổi.

Bà nội mắt kém, nhưng Hạ Quân thì nhìn rõ.

Trên mặt Ôn Trình Lễ có chút vệt màu hồng nhạt, không biết là do đâu, nhưng cái này chắc chắn là của phụ nữ.

Hạ Quân liếc sang Chúc Tòng Duy, nhưng không thấy có gì khác thường.

Chiều đến, Ôn Viên bắt đầu bận rộn. Không cần hai người chủ nhà phải ra mặt, mọi thứ sẽ được chuẩn bị chu đáo.

Ôn Viên rất rộng lớn, nhưng phần lớn là đường đá xanh, giống như một khu nghỉ dưỡng, không thể đi xe vào, chỉ có người đi bộ ngắm cảnh đẹp, nên việc di chuyển khá bất tiện.

Giữa chừng, Chúc Tòng Duy đã vào xem qua, họ đã thay đổi một vài vị trí đồ đạc ở phòng ngoài, nhưng phòng trong không có sự thay đổi lớn.

Dù sao cũng chỉ có hai người sống, nên đồ đạc đều có thêm một bộ, thậm chí còn là kiểu đồ tình nhân, dễ dàng nhận ra đây là một cặp.

Chúc Tòng Duy lúc này mới thật sự cảm nhận được việc sẽ phải sống cùng một người đàn ông.

Sau bữa tối, Hạ Quân kéo cô đi dạo ngoài vườn để tiêu thức ăn.

“Hai đứa cũng sống chung rồi.” Bà lo lắng trong lòng, “Nếu có chuyện gì, nhớ phải nói cho dì biết.”

“Con biết rồi ạ.” Chúc Tòng Duy tỏ ra lạc quan hơn, “Đều dưới mắt dì, dì còn sợ chuyện gì xảy ra nữa?”

Hạ Quân lắc đầu, khẽ nói: “Ai mà biết được. Dì cháu mình mới là người thân nhất, còn họ đều là người một nhà, hôn nhân là thứ không đáng tin nhất.”

Chúc Tòng Duy mím môi: “Nhưng mà, dì Quân, kết hôn vì tình yêu và kết hôn theo hợp đồng, có lẽ cái sau sẽ đáng tin hơn.”

Vốn dĩ không có tình cảm, sao có thể xảy ra xung đột.

Hạ Quân nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Cũng đúng.”

Chỉ là chuyện tương lai còn chưa rõ.

Hạ Quân đột nhiên hỏi: “Trên đường về, hai đứa đi riêng à?”

Chúc Tòng Duy không hiểu vì sao bà lại hỏi như vậy: “Không có, sao vậy dì?”

Hạ Quân lắc đầu, “Không có gì, dì hỏi thử thôi.”

Nhìn vậy có lẽ, Ôn Trình Lễ bị dính màu môi của cô, Hạ Quân vẫn không nghĩ đến việc hợp đồng của họ có những điều khoản chưa được công khai.

Hai người đã đi xa khỏi khu vườn chính, lúc này Hạ Quân nhận được cuộc gọi video từ chồng.

Tối nay, Ôn Trình Quân chắc chắn sẽ càm ràm về chuyện em trai cướp mất con gái của ông.

“Chúng ta về thôi?”

“Con ở đây hóng gió chút, dì cứ về trước đi ạ.”

Chúc Tòng Duy chỉ vào một chiếc chòi ngắm cảnh, trong vườn đèn sáng lung linh, mùa thu đến không còn tiếng ve kêu, chỉ có sự tĩnh lặng, yên bình.

Ôn Viên cũng không có gì nguy hiểm, Hạ Quân nói: “Được, con đừng ở ngoài lâu quá, coi chừng cảm lạnh.”

“Dạ.”

Trên bàn của chòi ngắm cảnh có một hộp thức ăn cho cá, bên trong còn chút ít, Chúc Tòng Duy rắc ra hồ cá, rất nhanh cả đàn cá Koi đến tranh ăn.

Phạm Trúc đột nhiên nhắn tin: [Sư tỷ, chị ngủ chưa?]

Chúc Tòng Duy trả lời: [Chị vẫn đang đi dạo, có chuyện gì sao?]

Phạm Trúc: [Em mới xem được một bộ phim hay lắm, nhân vật chính là người Na Uy, ờm, chị có muốn thưởng thức nghệ thuật thuần túy nước ngoài không?]

Chúc Tòng Duy hiểu ý cô ấy: [Chị tạm thời không muốn đâu.]

Đã quen biết Phạm Trúc lâu như vậy, tuy chưa xem phim nhưng cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, chủ yếu là Phạm Trúc hay gửi ảnh chụp màn hình cho cô đọc..

Còn với người thật, cô kiên quyết từ chối.

Vì công việc hàng ngày phải tiếp xúc với quá nhiều thi thể, khiến cô hiểu rất rõ về cấu trúc cơ thể người.

Phạm Trúc: [Vậy thôi.]

Phạm Trúc: [Sư tỷ, em lén hỏi chút, chồng chị có giỏi chuyện đó không?]

Chúc Tòng Duy đỏ mặt.

Cô làm sao biết Ôn Trình Lễ giỏi thế nào, hôm nay mới biết anh hôn rất tuyệt.

Chúc Tòng Duy trả lời: [Bọn chị mới chuyển về sống cùng tối nay.]

Một câu làm Phạm Trúc cực kỳ hưng phấn.

Phạm Trúc: [Gì cơ!]

Phạm Trúc: [Vậy tối nay chẳng phải là đêm tân hôn sao?]

Chúc Tòng Duy biết cô ấy nghĩ sai: [Tối nay sẽ không đâu!]

Phạm Trúc: [Không thể, có mỹ nhân tuyệt sắc như chị nằm bên cạnh em, lại còn mới kết hôn, nếu em là anh rể em hoá thú lâu rồi?]

Chúc Tòng Duy: [Gọi anh ấy là quý ông đi.]

Phạm Trúc: [Vậy em không thể là quý ông rồi, hồi em với bạn trai mới sống chung, tụi em ngày nào cũng muốn động tay động chân.]

Chúc Tòng Duy nghĩ ngợi, chợt tò mò hỏi: [Hai đứa lúc đó làm sao thế hay vậy?]

Phạm Trúc gửi một tin thoại: “Sư tỷ có thể nghe không, nếu không tiện nghe thì cắt đoạn này nhé, nếu tiện thì cứ nghe đi. Lần đầu của tụi em, anh ấy giả vờ lễ độ, còn em giả vờ trong sáng, khi anh ấy tắm xong mà không mặc áo, em đã biết ngay là anh ấy cố tình quyến rũ em, cười chết mất. Khi ấy em còn làm vẻ ngượng ngùng, không hiểu gì cả, khiến ảnh như phát điên. Sau khi anh ấy chán nản nằm xuống tắt đèn, em mới cố tình lại gần, cọ cọ anh ấy, lúc đó anh ấy không chịu nổi nữa, hôn em như chó vậy.”

“…”

Chúc Tòng Duy nghe xong, mắt chữ O miệng chữ A.

Phạm Trúc: [Chắc chắn chồng chị cũng lặng lẽ quyến rũ chị thôi.]

Chúc Tòng Duy nghĩ Ôn Trình Lễ chắc không như vậy.

Phạm Trúc không muốn làm phiền hai người “mặn nồng”, liền nhanh chóng tìm lý do để rời đi, trước khi đi còn không quên truyền lại chút kinh nghiệm.

Sau những gì cô ấy nói, mối quan hệ trong sáng giữa cô và Ôn Trình Lễ bỗng trở nên… không còn trong sáng như trước.

Chúc Tòng Duy vỗ vỗ mặt, chuẩn bị quay về.

Khi đứng dậy, cô nhìn thấy những hành lang dài và những con đường nhỏ chằng chịt, bỗng dưng lâm vào mờ mịt, không biết con đường nào dẫn tới khu nhà ở.

Vốn dĩ buổi tối trong khu vườn kiểu truyền thống này đã dễ bị lạc, cùng Hạ Quân đi, cô cũng không chú ý lắm đến đường đi.

Dựa vào chút ký ức mờ nhạt, cô đi theo con đường bên phải, đi qua một cánh cổng hải đường, nhưng lại dẫn đến một khu vườn mới.

Chúc Tòng Duy bất lực thở dài, gửi tin nhắn cho Ôn Trình Lễ: [Hình như em bị lạc trong vườn nhà anh rồi.]

Chỉ vài giây sau, điện thoại reo lên.

Giọng nói của người đàn ông từ đầu dây bên kia rất dịu dàng: “Em ở đâu, xung quanh có gì?”

Chúc Tòng Duy quan sát xung quanh, “Trong vườn có hoa phù dung, mấy thứ còn lại thì giống nhau, trên cánh cổng hải đường có biển viết chữ ‘Tịch Chiếu’.”

Cô chỉ nói thế, Ôn Trình Lễ đã biết ngay.

“Đợi anh ở đó.”

Đây có vẻ là khu vực xa khu nhà ở, vì thế không có nhiều người qua lại, lại là kiểu cổ xưa, dưới ánh trăng đêm có phần u ám.

Chúc Tòng Duy lại làm việc trong nhà tang lễ, đầu óc cô đã tưởng tượng ra vài bộ phim kinh dị mà hồi mới bắt đầu công việc để lấy can đảm.

Cho đến khi tiếng bước chân gần lại.

Cô đột ngột quay đầu, thấy một thân hình cao ráo, điển trai từ cổng hải đường bước vào, ánh mắt anh dừng lại trên cô đang ngồi ở hành lang.

Chúc Tòng Duy thở phào nhẹ nhõm, “Nhà anh to thật đấy.”

Ôn Trình Lễ liếc quanh một lượt, thản nhiên nói: “Có một chút.”

Đây chỉ mới là khu vườn chính, nếu tính cả những khu vườn phụ, thì ngay cả người trong nhà nếu không quen đường cũng khó mà nhận ra.

Anh nhẹ nhàng nói: “Ngày mai bảo họ làm một cái biển chỉ đường.”

Chúc Tòng Duy nghĩ thầm, liên tưởng đến những biển chỉ dẫn trong các khu du lịch — nếu thực sự làm, Ôn Viên sẽ thành một “khu du lịch tư nhân” rồi.

“Không cần đâu ạ.”

“Phải làm.”

Ôn Trình Lễ nhìn cô, “Nhà không tiện lợi không thích hợp để sống.”

Chúc Tòng Duy không tranh cãi nữa, dù sao làm biển chỉ đường đối với cô cũng tiện thôi, nhưng không ngờ lại vì cô mà có động thái như vậy.

Chỉ là một lần lạc đường, anh cũng sẽ hành động.

Ôn Trình Lễ dẫn cô về khu vườn của anh.

Đến gần cửa, Chúc Tòng Duy mới bắt đầu cảm thấy hồi hộp, im lặng đi vào cùng anh.

Phòng ngủ đã thay đổi ít nhiều, cũng có cái vẫn được giữ nguyên.

Cô chưa kịp nhìn kỹ đồ đạc của mình, thì đã thấy chiếc chăn đỏ thắm trên giường, đỏ đến mức có thể nhìn thấy rõ qua tấm bình phong.

Nhận ra ánh mắt cô, Ôn Trình Lễ vẫn điềm tĩnh: “Là do bà bảo thay, để cho vui vẻ và may mắn.”

Chúc Tòng Duy thở phào nhẹ nhõm.

Được rồi, dù sao cũng chỉ là một chiếc chăn đỏ, tắt đèn cũng thế thôi.

Ôn Trình Lễ chuyển đề tài: “Không còn sớm nữa, em đi rửa mặt đi.”

Chúc Tòng Duy hơi ngạc nhiên, gật đầu, rồi nhìn anh rời khỏi phòng ngủ, không biết anh đi đâu, chắc là đợi cô rửa mặt xong rồi quay lại.

Anh đi rồi, cô một mình tự do.

Trong phòng ngủ có thêm một bàn trang điểm cổ điển, trên đó là những món đồ mà gia đình anh chuẩn bị cho cô, dù dùng hay không cũng phải có.

Trong phòng tắm cũng để sẵn đồ dùng cá nhân của cô, ban đầu không nhiều, nhưng so với đồ dùng của Ôn Trình Lễ thì trông như cô chiếm dụng không gian của anh vậy.

Cô còn phát hiện ra dao cạo râu và các dụng cụ liên quan.

Chúc Tòng Duy hơi bất ngờ, Ôn Trình Lễ vậy mà lại dùng dao cạo tay.

Cô tìm đồ đạc của mình trong phòng thay đồ, khi lấy đến bộ đồ ngủ, cô mới nhớ ra là mình không mua đồ ngủ mới.

Khi đến Ôn Viên ở tạm, cô không nghĩ là mình sẽ ở lâu, nên mang theo ít đồ, toàn là đồ mùa hè cuối thu, không phải mát mẻ nhưng cũng không quá dày.

May là cô không chọn kiểu đồ ngủ gợi cảm, nếu không sẽ dễ khiến người ta nghĩ cô đang cố tình quyến rũ anh.

Chúc Tòng Duy súc miệng xong, rồi bỏ hết đồ đã thay vào giỏ đựng đồ bẩn, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho Ôn Trình Lễ.
【Em xong rồi.】

Cô nghĩ anh có thể đã đi đâu đó, sẽ mất vài phút mới quay lại. Nhưng chưa kịp đi tới tấm bình phong, cửa phòng ngủ đã mở ra.

Chúc Tòng Duy ngây người.

Ôn Trình Lễ đã nhìn cô, ánh mắt anh dừng lại vài giây.

Chiếc váy ngủ trắng, rộng rãi, không làm lộ eo, hầu như bị che khuất dưới lớp váy, chỉ có chỗ ren ở phía trước là hơi nhô lên, dưới chân là đôi chân thon dài lộ ra một đoạn.

Không giống như lần trước cô mặc.

Chúc Tòng Duy ngay lập tức chỉ vào trong, nói rất nhanh: “Anh đi rửa mặt đi, em lên giường trước nhé.”

Ôn Trình Lễ quay đi, “Được.”

Chúc Tòng Duy lê dép về phía bình phong, có vẻ như muốn tránh mặt anh, Ôn Trình Lễ chỉ cười nhẹ rồi bước vào phòng tắm.

Vừa bước vào, anh đã ngay lập tức nhận thấy có gì đó không đúng, mặc dù không khí trong phòng đã được thay đổi và cửa sổ mở, nhưng mùi hương đậm vẫn còn vương vấn.

Đó là một loại hương mà anh không dùng.

Những viên gạch men và gỗ đều có hơi nước bám, Ôn Trình Lễ đứng vài giây rồi đi vào trong, mùi hương càng rõ rệt. Có vẻ như cô đã dọn dẹp sạch sẽ, không gian xung quanh không bừa bộn.

Anh vô tình liếc qua giỏ đựng đồ bẩn.

Lần này, thứ mà cô mang vào khu vực của anh không chỉ là lọn tóc dài mà lần trước cô vô tình để lại.

Áo quần cô mặc ban ngày bị chất chồng trong đó, có thể là vì chủ nhân không để tâm, nên chiếc áo lót của cô hơi lộ ra ngoài một chút.

Ôn Trình Lễ bỗng nhớ đến chiếc váy ngủ cô mặc hôm nay.

Cũng là kiểu ren.

___

Chúc Tòng Duy giờ cũng không ngủ được, ngồi trên mép giường nhìn xung quanh, cô kéo ngăn tủ đầu giường ra để xem có gì bên trong.

Tủ đầu giường này không biết làm bằng loại gỗ gì, hơi nặng, khi kéo ra, bên trong có những chiếc hộp xếp chồng lên nhau.

Chúc Tòng Duy liếc qua nhưng không nhận ra ngay.

Khi kéo ra được một nửa ngăn kéo, ánh mắt cô dừng lại, nhìn thấy hai chữ “Siêu mỏng” trên bao bì, bỗng dưng cảm thấy như đang cầm một vật nóng bỏng.

Không lẽ Ôn Trình Lễ đã chuẩn bị cái này? Mới sống chung mà đã chuẩn bị cả thứ này?

Cô lo lắng, cảm thấy nóng bừng, liền đóng ngăn tủ lại và vờ như không có chuyện gì xảy ra, chui vào chăn.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng tắm mở ra.

Chúc Tòng Duy nằm trên giường, nhìn ra ngoài, khoảng cách không xa, qua tấm bình phong thêu mỏng, hình dáng cao lớn của anh rõ ràng.

Ôn Trình Lễ đang lau tóc.

Anh mặc áo choàng tắm, nhưng khi quay người, cổ áo không đóng quá cao, mở ra một chút trên ngực.

Không phải khăn tắm, Chúc Tòng Duy nhớ lại những lời của Phạm Trúc.

Dù có lộ ra một chút, nhưng anh ở bên ngoài bình phong, không phải cố tình quyến rũ cô, chỉ là anh đã quen như vậy.

Cô chưa kịp nghĩ thêm, thì anh đã thay xong áo choàng tắm và bước vào trong phòng ngủ.

Ôn Trình Lễ nhìn về phía giường, cô nằm ở trong cùng, chỉ có cái đầu lộ ra ngoài như thể không sợ nóng.

“Lạnh vậy sao?” Anh cố tình hỏi.

“… Hơi lạnh chút ạ.” Chúc Tòng Duy nói dối.

Ôn Trình Lễ nhướn mày, đóng cửa sổ lại, dù sao trong phòng cũng có hệ thống thông gió, không cần lo lắng ngạt thở.

Anh tắt đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, ánh sáng mờ ảo màu vàng ấm áp, nhưng vì chiếc chăn đỏ trên giường, ánh sáng xung quanh cũng trở nên đỏ hơn rất nhiều.

“Em nằm bên ngoài nhé.”

“Được.”

Ôn Trình Lễ ngồi xuống mép giường, Chúc Tòng Duy nhìn theo anh, bóng lưng anh gọn gàng.

Anh mặc bộ đồ ngủ mỏng, nhìn rõ bờ vai rộng, eo nhỏ, mái tóc đen dày và hơi rối, như chưa kịp sấy khô.

Đột nhiên, đèn tắt.

Cả phòng chìm vào bóng tối, Chúc Tòng Duy không nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe thấy động tĩnh bên cạnh, anh kéo chăn lên và nằm xuống.

Cảm giác còn lại càng rõ rệt.

Chiếc giường rộng bỗng nhiên có thêm một người, thực sự rất rõ ràng, nhất là khi anh mang theo cả hơi ấm vào chăn.

Cảm giác giống như buổi chiều, khi họ ngồi gần nhau trong xe, hơi thở của đối phương cũng rõ ràng như vậy.

Chúc Tòng Duy mở mắt nhìn lên trần giường.

Trước khi tắt đèn, Ôn Trình Lễ đã đốt nhang, giờ hương vẫn chưa lan ra khắp phòng, chỉ còn lại mùi sữa tắm của cả hai.

Giữa họ có một khoảng cách nhất định, khiến giữa chăn còn trống một phần, không khí có thể lọt vào.

Chúc Tòng Duy lại nghĩ đến thứ trong tủ đầu giường, do dự một lúc, cuối cùng lên tiếng: “Ôn Trình Lễ?”

“Có chuyện gì?” Giọng anh vang lên ngay bên cạnh.

Chúc Tòng Duy cố gắng tìm lời: “Em biết anh có thể cần một số thứ, nhưng chúng ta chưa bàn về việc này, chuẩn bị sớm như vậy thật sự hơi quá…”

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng vẫn không giấu được chút trách móc.

Cảm giác đó còn quyến rũ hơn cả mùi hương thoang thoảng.

Ôn Trình Lễ quay người, mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng anh vẫn chính xác đối diện với mặt cô, hỏi: “Anh đã làm gì quá rồi?”

“Anh không biết sao?”

Sau khi quen với bóng tối, cô đối diện ánh mắt sâu thẳm của anh.

“Anh thật sự không biết.” Ôn Trình Lễ nghe ra điều gì đó, nhìn cô, “Vậy bà Ôn có muốn công khai tội trạng của anh không?”

Tác giả có lời muốn nói:
Sau này không được gần vợ.
Ôn Tứ: Tôi phản đối.

HẾT CHƯƠNG 24

Bình Luận (0)
Comment