Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 81

Biên tập: Ross

Chương 81:

Em là vì anh mà cố ý.

“Nói vậy cũng không sai.”

Xót xa và thương hại không giống nhau.
Thương hại có thể dành cho rất nhiều người, nhưng xót xa thì chỉ dành cho những ai thật sự thân thiết.

Chúc Tòng Duy không phản bác. “Có lẽ vậy.”

Trong mắt Ôn Trình Lễ, đó cũng là một dạng câu trả lời.

Tình yêu là sự trao đổi qua lại. Không ai có thể mãi mãi cho đi mà không nhận lại, nếu không, tình yêu đó sẽ dần dần bị bào mòn. Nhưng nếu là hai chiều, câu chuyện lại khác.

Chúc Tòng Duy hỏi: “Anh có tất cả mọi thứ, vậy có thấy em chẳng thể cho anh gì không?”

Ôn Trình Lễ đáp: “Chính vì anh có tất cả, nên em chỉ cần cho anh một chút, thế là đủ rồi.”

Anh không thiếu bất cứ thứ gì, cái anh cần là những gì do cô trao.

Dù ít hay nhiều, đắt hay rẻ, không nằm trong phạm vi đánh giá của anh.

Như lần trước, cô mua khoai lang nướng bên ngoài bệnh viện, anh không phải chưa từng ăn, nhưng vì là cô mua, hương vị liền khác đi.

Còn những vấn đề khác, không đáng để nghĩ đến. Chỉ có quá rảnh rỗi mới suy nghĩ những chuyện thuộc về tầng sâu tinh thần.

Ôn Trình Lễ khẽ vuốt v3 từng ngón tay và mu bàn tay cô, giọng nói mang theo ý vị sâu xa: “Vậy lần sau, em sẽ đi cùng anh đến mấy bữa tiệc nhàm chán đó chứ?”

Chúc Tòng Duy đáp: “Nhàm chán gì chứ? Cũng đâu đến nỗi.”

Ôn Trình Lễ bật cười. “Lần đầu tham dự nên còn thấy mới lạ, nhưng nếu đi nhiều, em sẽ nhận ra chúng chẳng khác nhau là bao.”

Chúc Tòng Duy “ồ” một tiếng, rồi nhìn anh, “Phải xem lúc đó em có rảnh không đã.”

Quả nhiên, khi đã mở lòng, tính cách nhỏ bé cũng bắt đầu lộ ra, thậm chí còn có chút kiêu kỳ.

Ôn Trình Lễ không nhịn được, cúi đầu hôn cô.

Chúc Tòng Duy ban đầu không để t@m đến bát canh tối nay, mãi đến lúc chuẩn bị ngủ mới nhận ra nó thực sự có tác dụng.

Không trách được ngày xưa hoàng thân quốc thích đều uống huyết hươu, ăn thịt hươu, bởi vì nó thật sự bổ. Dù bọn họ chỉ uống một chút, nhưng hiệu quả vẫn rõ ràng.

Tối nay, thời gian họ bên nhau kéo dài lâu hơn bình thường.

Nhưng trong những khoảng nghỉ giữa chừng, cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Ôn Trình Lễ dưới ánh trăng. Trông anh cũng không khác gì ngày thường, khi cả hai đắm chìm trong sự thân mật.

Nếu phải nói có gì khác biệt nhất…

Có lẽ là chính cô.

Cô cảm thấy tinh thần tốt hơn hẳn, cơ thể nóng ran hơn bình thường.

Mãi đến giây cuối cùng trước khi ngủ, Chúc Tòng Duy vẫn còn nghĩ, chẳng lẽ đây chính là tác dụng truyền thuyết của canh đại bổ? Hình như cũng có chút hiệu quả thật.

Hôm sau, cô ngủ một giấc đến tận 7 giờ 30.

Chúc Tòng Duy vẫn là người dậy muộn nhất.

Thời gian này, theo lý thì phòng ăn phải có mặt đầy đủ mọi người, nhưng hôm nay, chỉ có hai vị trưởng bối, cô và Ôn Trình Lễ.

Sau bữa sáng, cô quay sang hỏi anh: “Dì Quân và anh cả ra ngoài rồi hả anh?”

Ôn Trình Lễ liếc nhìn cô, giọng điệu thong dong: “Có bao giờ em nghĩ đến khả năng… họ còn chưa dậy không?”

Chúc Tòng Duy ngây ra.

Trong ấn tượng của cô, Hạ Quân và Ôn Trình Quân không phải kiểu người thích ngủ nướng, hơn nữa, anh cả còn duy trì thói quen chạy bộ buổi sáng mỗi ngày.

Ôn Trình Lễ nhàn nhạt nhắc nhở: “Bát canh em định mang qua, em quên rồi sao?”

Mặt Chúc Tòng Duy lập tức nóng lên. “Thuốc còn chẳng lợi hại đến vậy, chỉ là một bát canh thôi mà. Có khi nào do tối qua họ ngủ muộn không?”

“Cũng có thể.” Ôn Trình Lễ nhướng mày, cười nhẹ. “Đợi anh cả tỉnh rồi hỏi là biết ngay.”

“Có gì đáng để hỏi chứ!”

“Hoặc là cũng chẳng cần hỏi.” Ôn Trình Lễ nhàn nhã nói, “Nếu thật sự có tác dụng, anh cả sẽ tự động uống thường xuyên thôi.”

“…”

Chúc Tòng Duy không thể phản bác lại.

Dù Ôn Trình Quân lớn hơn Hạ Quân mười mấy tuổi, nhưng nhờ chăm sóc cơ thể tốt, lại thường xuyên rèn luyện thể lực, nên sức khỏe vẫn rất ổn định.

Ôn Trình Lễ thấu hiểu gia đình mình rõ hơn bất kỳ ai.

Hơn tám giờ sáng, anh nhận được tin nhắn từ anh cả:

[Trình Lễ, em cũng keo kiệt quá đi, chỉ gửi có một bát?]

Ôn Trình Lễ bình tĩnh đáp lại:

[Anh à, bát anh uống vốn dĩ là phần của em.]

Ôn Trình Quân cười ha ha, gửi thêm một tin nhắn:

[Vậy tức là tối qua em không được uống à?]

Ôn Trình Lễ: [Giống y như anh thôi.]

Nói đến đây, ông hoàn toàn hiểu rõ.

Hai anh em bọn họ đều có chung một lựa chọn, chia sẻ một bát canh với vợ mình.

Ôn Trình Quân: [Là của Tri Thức Quán à?]

Ôn Trình Lễ: [Ừ.]

Ôn Trình Quân: [Ok.]

Mọi thứ đều nằm trong sự im lặng, không cần hỏi thêm một câu nào khác.

Hôm nay, bên ngoài nhà tang lễ vẫn có những người rảnh rỗi muốn đến hóng chuyện, nhưng rất nhanh đã bị Tôn Tân đuổi đi.

Từ hai năm trước, nhà tang lễ đã cho phép đặt trước các dịch vụ, bao gồm cả hỏa táng và nhập liệm.

Chỉ riêng chiều hôm qua, bộ phận nghiệp vụ đã nhận được số lượng cuộc gọi cao hơn hẳn bình thường.

Dù sao thì cũng đều là đơn vị sự nghiệp công lập, việc chọn nhà tang lễ nào với gia đình người mất không có quá nhiều khác biệt. Dù hỏa táng ở đâu thì cuối cùng cũng như nhau.

“Có một vấn đề họ quan tâm.” Cấp dưới báo cáo, “Là năng lực làm việc có đủ hay không… Ừm, sợ có người được đưa vào chỉ để ăn không ngồi rồi.”

Tôn Tân nghẹn lời: “Muốn ăn không ngồi rồi mà lại đến chỗ này à? Có ai lại đến bộ phận hỏa táng để mà lười biếng không? Tiểu Chúc năm nay còn có thể được bầu chọn nhân viên xuất sắc nữa đấy!”

Năng lực của Chúc Tòng Duy, cả nhà tang lễ đều rõ.

Dù trước đây, ông ta từng muốn giới thiệu người vào làm nhưng bị từ chối, ông ta cũng chẳng có ý kiến gì. Nhân viên có năng lực, thì người làm lãnh đạo như ông ta càng thấy thoải mái.

Đơn giản vì thành tích tốt, thì phó giám đốc như ông ta cũng có lợi.

Suy nghĩ một lúc, Tôn Tân gọi người bên bộ phận truyền thông tới. “Tài khoản các cậu lập trước đây sao rồi?”

“Cũng tàm tạm ạ…”

“Không có nhiều người xem lắm.”

“Giờ dân mạng chỉ thích xem mấy chuyện ma quái trong nhà tang lễ, ai mà quan tâm mấy nội dung khoa học khô khan và đáng sợ chứ.”

“…”

Cũng đúng, nhất là bọn họ còn là tài khoản chính thức, không thể làm bừa. Cái chết vốn dĩ là chuyện nghiêm túc, không thể tùy tiện đem ra đùa cợt.

Nên việc không có lượt xem cũng là điều hiển nhiên.

Tôn Tân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thời gian thì tìm Tiểu Chúc bên bộ phận hỏa táng và nhập liệm quay một video. Hỏi xem cô ấy có đồng ý không. Các cậu biết Tiểu Chúc chứ?”

Mọi người đồng loạt gật đầu. Bây giờ, ai mà không biết cô ấy chứ?

Ban đầu, Chúc Tòng Duy đã nổi tiếng trong đơn vị vì vừa có năng lực vừa xinh đẹp. Đến cả bác lao công cũng biết cô.

Chưa nói đến chuyện hôm trước, khi nhìn thấy ảnh trên báo, ngay hôm sau, bên ngoài nhà tang lễ đã có không ít người đến dò hỏi, thậm chí có người còn lén đưa phong bì cho họ.

Nhưng bọn họ nào dám nhận? Công việc vẫn là quan trọng nhất.

Huống hồ, ai dám đắc tội với chồng của Chúc Tòng Duy chứ?

Không nói đến chuyện khác, nhưng khi nhìn thấy tin tức, trong lòng bọn họ đều có chung một suy nghĩ—

Quả thật rất xứng đôi.

Nếu Chúc Tòng Duy thật sự kết hôn với ai đó trong nhà tang lễ, bọn họ cũng sẽ cảm thấy đối phương đang trèo cao.

Trước đây, có vài đồng nghiệp còn giới thiệu con trai, cháu trai, cháu rể của họ, khiến mấy chị em trong đơn vị chỉ biết lén lút trợn trắng mắt.

Chúc Tòng Duy vừa đẹp vừa hiếu thảo, ngoại trừ công việc và việc bà nội bị bệnh, những mặt khác đều hoàn hảo đến mức có thể khiến người ta tranh giành.

Trước đây, có một người nhà của người mất từng theo đuổi cô, nhưng không thành. Cuối cùng, lại quay sang nói xấu cô.

Không biết bây giờ người đó có đang ngồi khóc hay không.

“Em phối hợp tuyên truyền?”

Chúc Tòng Duy chỉ vào mình.

Người được cử đến thuyết phục cô là Điền Tiểu Anh, hơn cô mười tuổi. “Phó giám đốc bảo bọn chị đến tìm em, nói tài khoản của bọn chị quản lý không ra gì.”

Chúc Tòng Duy suy nghĩ một chút. “Nhà tang lễ có phù hợp để làm tuyên truyền không?”

Điền Tiểu Anh gật đầu: “Không thể làm giống như các đơn vị khác, vì đây là nơi nghiêm túc. Nhưng một số nội dung tuyên truyền tích cực thì vẫn có thể làm được.”

“Bọn chị nghĩ, có thể nhờ em giới thiệu về các bộ phận trong nhà tang lễ và một số dịch vụ. Vì có nhiều người không biết rõ, cứ tưởng rất đắt đỏ.”

Chúc Tòng Duy nhớ lại lần trước, khi cô còn ở bệnh viện, có một gia đình từng hỏi cô về chi phí hỏa táng, họ cũng tưởng là rất đắt.

Cô lập tức đồng ý: “Được, lúc nào cần thì cứ tìm em ạ.”

Điền Tiểu Anh do dự một chút rồi hỏi: “Chuyện này… em có cần xin ý kiến chồng cô không?”

Chúc Tòng Duy khó hiểu nhìn chị ta: “Công việc của em thì liên quan gì đến chồng em chứ? Anh ấy không có quyền can thiệp.”

Điền Tiểu Anh gật đầu, nở nụ cười:

“Vậy thì tốt. Chị chỉ sợ gia đình chồng em không thích chuyện cô xuất hiện trước ống kính. Em cũng biết rồi đó, có nhiều nhà giàu không thích con dâu tham gia mấy việc như vậy…”

Nói thẳng ra thì, có khi họ còn cho rằng công việc này không xứng tầm, chị ấy không muốn điều này ảnh hưởng đến cuộc sống của Chúc Tòng Duy.

Chúc Tòng Duy mỉm cười nhẹ nhàng:

“Chị Điền nghĩ nhiều rồi. Chồng em và gia đình anh ấy rất hiểu và thông cảm.”

Điền Tiểu Anh khen ngợi:

“Tiểu Chúc à, em cưới đúng chồng rồi.”

Chồng trẻ tuổi tài giỏi, gia thế nổi bật, quan trọng nhất là còn hiểu và ủng hộ công việc của cô ở nhà tang lễ. Người bình thường đã khó chấp nhận, vậy mà gia đình anh lại không phản đối, thậm chí còn ủng hộ—đây là điều mà bao nhiêu người mong ước cũng không được.

Chúc Tòng Duy cong môi cười:

“Em cũng thấy vậy.”

Trước mặt người khác, cô chưa bao giờ phủ nhận sự xuất sắc và tốt đẹp của Ôn Trình Lễ.

Sau khi Điền Tiểu Anh rời đi, Phạm Trúc thò đầu ra, cười híp mắt:

“Sư tỷ, em thấy cuộc đối thoại vừa rồi mà để anh rể nghe được, chắc chắn anh ấy sẽ vui lắm.”

Chúc Tòng Duy: “…Chị không rảnh đi kể chuyện này cho anh ấy.”

Phạm Trúc: “Đây gọi là thể hiện tình cảm đấy! Khoe anh ấy nữa! Đã nói thì phải để anh ấy biết, không được lãng phí chút giá trị sử dụng nào cả.”

“Đàn ông ấy mà, nhất định phải nhấn mạnh từng lời khen, từng hành động mình làm, nếu không họ sẽ chẳng bao giờ nhớ đâu.”

Chúc Tòng Duy hỏi: “Đây là kinh nghiệm của người từng yêu đương?”

Phạm Trúc đầy tự tin: “Đương nhiên rồi!”

“Nhưng mà chị thấy lời chị nói lúc nãy bình thường mà?”

“Bình thường chỗ nào chứ? Hơn nữa, nếu nói quá lên thì lại hóa thành giả dối, chính những câu nói tự nhiên như vậy mới là hay nhất!”

Phạm Trúc suy nghĩ một chút, rồi hớn hở đề xuất:

“Sư tỷ, nếu chị không biết cách nhắc đến một cách vô tình, thì đăng hẳn một dòng trạng thái đi! Chị có kết bạn WeChat với bạn bè của anh rể không? Khoe như vậy là đỉnh nhất luôn! Đàn ông ai mà chẳng thích so bì, có khi anh rể vui đến phát ngất ấy chứ!”

Chúc Tòng Duy đúng là có.

Cô từng kết bạn với nhóm của Dung Tiễn, nhưng chưa từng trò chuyện, đến mức danh bạ của họ đã gần như bị cô quên lãng.

Mà bọn họ, thỉnh thoảng đúng là có chút so đo thật.

Chúc Tòng Duy suy nghĩ hai giây, quyết định làm theo đề nghị của Phạm Trúc.

Ôn Trình Lễ luôn khiến cô vui vẻ, vậy thì lần này, cô cũng nên hồi đáp cảm xúc, để anh cũng được vui vẻ một lần.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô đăng trạng thái kiểu này, nên cũng không có kinh nghiệm gì cả.

“Phạm Trúc, chị nên viết thế nào để không bị lộ là đang cố ý?” Cô thỉnh giáo.

Lần đầu tiên có cảm giác được đóng vai “trợ công”, Phạm Trúc phấn khích không thôi:

“Không được nghĩ nhiều! Nghĩ nhiều thì lại càng thành cố ý mất! Cứ viết đơn giản thôi, sự thật như thế nào thì viết như vậy. Chẳng phải chị và chị Điền vừa nói chuyện rất tự nhiên đó sao?”

“Hơn nữa, dù có cố ý thì đã sao? Nếu anh rể biết chị cố ý đăng vì anh ấy, có khi anh ấy còn vui hơn nữa ấy chứ!”

Dung Tiễn sáng nay rảnh rỗi, cầm điện thoại lên, lại tỏ tình với Khúc Nhất Mạn một lần, rồi mới mở WeChat.

Sau đó, anh ấy nhìn thấy một bài đăng mới.

【Chúc Tòng Duy: “Đồng nghiệp hôm nay khen tôi cưới chồng tốt. Tôi cũng thấy vậy.”】

May mà có ghi chú tên, nếu không Dung Tiễn còn tưởng mình kết bạn nhầm người.

Dù sao thì, đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy Chúc Tòng Duy đăng trạng thái. Bình thường, cô mười ngày nửa tháng cũng chẳng thèm cập nhật lấy một lần.

Mà có đăng thì cũng toàn là mấy chuyện đời thường.

Bỗng dưng lại nhắc đến hôn nhân, còn nói thẳng ra như vậy—hoàn toàn không giống phong cách bình thường của cô.

Dung Tiễn còn chưa kịp ấn “thích”, lập tức chụp màn hình, rồi mở danh sách bạn bè, gửi ngay cho nhân vật chính của bài viết.

Tập đoàn Ôn Thành.

Ôn Trình Lễ như thường lệ đang xử lý công việc, điện thoại rung liên tục mấy lần, anh nhíu mày, thấy tên Dung Tiễn hiện lên, liền hơi nhướng mày.

Dung Tiễn: 【?】

Dung Tiễn: 【Tứ ca, nói thật đi, có phải anh lấy điện thoại của chị dâu đăng bài không?】

Bình Luận (0)
Comment