Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 82

Biên tập: Ross

Chương 82: Thích nhất

Ôn Trình Lễ mở ảnh chụp màn hình.
Bài đăng trên trang cá nhân không có hình ảnh, chỉ vỏn vẹn một câu đơn giản.

Bởi vì Chúc Tòng Duy hiếm khi đăng bài, nên thỉnh thoảng anh vào trang cá nhân của cô cũng chỉ thấy ba ngày gần nhất, mà hiện tại, bài này là thứ duy nhất ở đó.

Ôn Trình Lễ nhấn thích, rồi quay lại khung chat với Dung Tiễn.

【Thả tim đi.】

Dung Tiễn biết đến chín mươi phần trăm là Chúc Tòng Duy tự đăng, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên, thậm chí có chút ghen tị.
Cuộc sống của Tứ ca đúng là quá sung sướng mà.

Anh ấy trả lời: 【Nếu tôi không thả tim thì sao?】

Ôn Trình Lễ: 【Tự động biến khỏi danh sách bạn bè của tôi.】

Dung Tiễn: 【…Dọa tôi sợ chết khiếp.】

Tuy gõ chữ như vậy, nhưng ngay sau khi gửi tin nhắn, anh ấy vẫn ngoan ngoãn vào bài đăng nhấn thích, không chỉ thế, còn để lại bình luận:
“Chúc Tứ ca và chị dâu mãi mãi 99.”

*Trong tiếng Trung, “99” thường mang ý nghĩa “mãi mãi” (久久 – jiǔ jiǔ), vì số 9 (九 – jiǔ) phát âm giống với từ “久” (cũng đọc là jiǔ), có nghĩa là lâu dài, vĩnh cửu.

Sau đó, anh chụp màn hình, gửi cho Ôn Trình Lễ: 【Nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn.】

Tự mình tìm việc cho bản thân xong, Dung Tiễn lại kéo cả Tống Hoài Tự và những người khác vào, rủ họ vào thả tim và bình luận thật nhanh.

Còn Ôn Trình Lễ lúc này đã không còn tâm trí làm việc nữa.
Cô ấy lại chủ động đăng bài như vậy, đâu còn giống lúc ở nhà thỉnh thoảng miệng thì nói một đằng, lòng lại nghĩ một nẻo. Hơn nữa, cũng không hề chặn anh.

Sau khi Chúc Tòng Duy đăng bài, người đầu tiên thả tim là Phạm Trúc. Những đồng nghiệp khác vẫn chưa phát hiện ra hai người họ đang lén lút trốn làm.

Phạm Trúc nói: “Sư tỷ, chị thể hiện rõ ràng quá rồi đó.”

“Nếu là em đăng bài như vậy, em có thể bình tĩnh được không?” Chúc Tòng Duy mặt mày điềm tĩnh. “Em không muốn biết phản ứng của người khác sao?”

“Muốn chứ, nhưng mà người ta có thấy hay không còn chưa biết, thấy rồi mà lơ luôn cũng có khả năng.”

“Chồng chị không như vậy.”

“Thế chẳng phải xong rồi à.” Phạm Trúc cười hì hì. “Có tin nhắn thì kiểu gì chẳng báo, chị căng thẳng quá đấy.”

Chúc Tòng Duy sửa lại: “Chị không căng thẳng.”

Cô chỉ là muốn biết phản ứng của Ôn Trình Lễ mà thôi.

Nghe Phạm Trúc nói vậy, cô dứt khoát đặt điện thoại xuống. “Thôi, chị đi tìm chị Điền bàn chuyện tuyên truyền đây.”

Điền Tiểu Anh đang cùng các đồng nghiệp bàn bạc về kế hoạch tuyên truyền.

“Trước đó tôi thấy tài khoản của bên nhà tang lễ mới họ hay đăng video về cuộc sống thường ngày ở đó, chúng ta cũng quay một chút như thế đi?”

“Nhưng vậy thì lại giống quá, mà tôi thấy lượt xem của họ cũng bình thường thôi.”

“Phó giám đốc đâu bảo Chúc Tòng Duy phối hợp đúng không? Hay ta làm hẳn một số về công việc của nhân viên khâm liệm đi.”

“Mọi người vừa tò mò về cô ấy, vừa tò mò về công việc này, thế thì một mũi tên trúng hai đích còn gì.”

Điền Tiểu Anh quay lại: “Tiểu Chúc, em đến đúng lúc lắm.”

Chúc Tòng Duy lên tiếng: “Em vừa nghe qua rồi, chị Điền, chi tiết trong khâm liệm không thích hợp để quay đâu, dễ khiến người ta sợ, mà cũng có thể bị bên kiểm duyệt gỡ xuống.”

Cô không chắc quá trình khâm liệm có thể làm mờ rồi đăng lên nền tảng công khai hay không, nhưng ngay cả các trang tiểu thuyết còn quy định nghiêm ngặt từ cổ trở xuống, vậy thì video về công việc này có khi vừa qua kiểm duyệt đã bị giới hạn lượt tiếp cận ngay.

Hơn nữa, có khả năng sẽ làm khán giả hoảng sợ.

Điền Tiểu Anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Phải ha! Vừa rồi chị còn chưa nghĩ đến điểm này, may mà chưa bắt tay vào làm luôn.”

“Tiểu Chúc, em đến đây là để—”

“Em vốn định hỏi về việc tuyên truyền, nhưng có vẻ như mọi người cũng vừa mới nhận được thông báo.”

Điền Tiểu Anh gật đầu: “Phó giám đốc mới nói sáng nay thôi, em đừng vội, trong tuần này bọn chị sẽ nhanh chóng đưa ra phương án. Đến lúc đó, chắc chắn phải có sự đồng ý của em mới quay hình.”

Chúc Tòng Duy khẽ gật đầu, rồi trở về văn phòng với đôi tay trống không.

Cô vừa đi khỏi, câu chuyện liền chuyển hướng sang cô.

“Trước đây, văn phòng bộ phận được tài trợ, chắc là vì chồng thấy chỗ làm của vợ nhỏ quá?”

“Còn nữa, từ đầu mùa đến giờ, hoa trên bàn Tiểu Chúc chưa lúc nào héo. Hễ có dấu hiệu sắp tàn là được thay ngay lập tức, chuẩn xác hơn cả dự báo thời tiết.”

“Có khi Tiểu Chúc vừa phát hiện là báo ngay cho Tổng Giám đốc Ôn ấy chứ.”

“…”

Chúc Tòng Duy trở lại văn phòng.

Hôm nay, trên bàn cô là một bình hoa trà, không chỉ có một màu mà trắng hồng xen kẽ, cánh hoa nở lớn, từng lớp xếp chồng lên nhau.

Phạm Trúc nhắc: “Điện thoại chị sắp nổ tung rồi kìa.”

Ánh mắt Chúc Tòng Duy lập tức dừng trên màn hình. Trước khi mở khóa, cô thậm chí còn nghĩ đến việc Ôn Trình Lễ sẽ nói gì, hay anh sẽ hỏi gì cô.

Nhưng khi mở ra, tin nhắn trên cùng không phải của Ôn Trình Lễ.

Bỏ qua hàng loạt tin nhắn từ bạn học, đồng nghiệp và một số người thân, đến tin nhắn thứ sáu mới thấy tên anh.

Cô nhấn vào, bên trong chỉ có hai câu:

Ôn Trình Lễ: 【Sao hôm nay lại đăng bài vậy em?】

Có lẽ vì không nhận được hồi âm, anh lại nhắn tiếp: 【Lại đang bận rồi à?】

Chúc Tòng Duy trả lời: 【Em vừa đi bàn công việc với đồng nghiệp.】

Sau đó, cô mới trở lại vấn đề chính: 【Ủa em đăng bài chẳng lẽ kỳ lạ lắm à?】

Cô vốn nghĩ sẽ phải chờ một lúc lâu mới thấy tin nhắn của anh, nhưng không ngờ, vừa ngẩng đầu đã thấy dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn…”.

Ôn Trình Lễ: 【Không lạ.】
Ôn Trình Lễ: 【Rất hay.】

Chúc Tòng Duy quay lại bài đăng của mình, lượt thích và bình luận không ít, nổi bật nhất có lẽ là lời chúc từ Dung Tiễn.

Có lẽ do ảnh hưởng từ Khúc Nhất Mạn đang trong giới giải trí, nên trình độ bắt trend trên mạng rất cao.

Chúc Tòng Duy hỏi: 【Sao anh không bình luận gì?】

Ôn Trình Lễ: 【Anh đã bình luận, nhưng là ở trang cá nhân của anh.】

Chúc Tòng Duy chớp mắt, trong đầu như xuất hiện một dấu chấm hỏi. Đây là kiểu phản hồi gì vậy?

Cô tò mò nhấn vào trang cá nhân của anh.

Chỉ thấy năm phút trước, anh đã đăng một bài viết.

Chữ viết: “Anh cũng cảm thấy vậy.”

Ảnh đính kèm: Ảnh chụp màn hình bài đăng của cô.

Bên dưới, Dung Tiễn bình luận: “Phục rồi, đăng bài kiểu em trong anh thế này thì chịu òi? Phát cơm chó một lần chưa đủ, nhất định phải hai suất cho chắc bụng?”

Tống Hoài Tự tiếp lời: “Có mỗi cậu ăn thôi, tôi và Kinh Niên đều đã kết hôn, phúc phận này nhường cậu hết.”

Thẩm Kinh Niên: “Cậu út hôm nay phấn khởi ghê ta.”

Thẩm Kinh Niên lại đáp Tống Hoài Tự: “Chuẩn, không cần chỉnh.”

Chúc Tòng Duy gửi tin nhắn: 【Sao anh lại cap bài đăng của em?】

Câu chữ như có chút hờn trách.

Ôn Trình Lễ: 【Chẳng lẽ anh phải nói là anh không cảm thấy như vậy sao?】

Chúc Tòng Duy thật sự tò mò về vẻ mặt của anh lúc gõ câu đó: 【Anh là tổng giám đốc mà, không thể sáng tạo hơn một chút à?】

Ôn Trình Lễ: 【Sáng tạo thì để nói cho em nghe là đủ rồi.】

Chúc Tòng Duy: 【Nhưng em có nghe thấy đâu.】

Ôn Trình Lễ: 【Em đang đi làm, có thể nghe tin nhắn thoại hay gọi điện được à?】

Chúc Tòng Duy: 【Gọi điện thì hơi khó, nhưng em có thể viện cớ ra ngoài. Còn tin nhắn thoại thì lúc nào cũng nghe được, em có tai nghe mà.】

Vừa gửi xong, dòng chữ “Đối phương đang ghi âm…” liền hiện lên.

Anh thật sự gửi tin nhắn thoại đến.

Chúc Tòng Duy vội vàng lục tìm tai nghe của mình. Vì ít khi sử dụng, nên nó bị nhét tận cùng trong ngăn kéo.

Đến khi cô tìm được, tin nhắn thoại đã được gửi xong.

Cô nhấn phát, giọng nói trầm thấp của anh truyền vào tai, văn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng gõ phím và lật giấy.

Giọng nói ấy như bao trọn lấy thính giác của cô.

“Tử Duy, anh rất vui khi biết em hài lòng với cuộc hôn nhân của chúng ta. Sau này, anh sẽ khiến em càng hài lòng hơn nữa.”

“Dĩ nhiên, tốt hay không là do em quyết định.”

Chúc Tòng Duy tháo tai nghe, khẽ xoa vành tai.

Anh sao lại hạ giọng trầm đến thế, chẳng lẽ trong văn phòng còn có ai khác?

Nhưng rõ ràng, anh có hẳn một văn phòng riêng, rộng rãi đến mức không cần phải làm thế.

Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, tin nhắn thoại thứ hai lại đến.

“Tối nay cùng nhau ra ngoài đi dạo đi.”

Chúc Tòng Duy vô thức hỏi: 【Đi đâu ạ?】

Ôn Trình Lễ: “Biết trước thì đâu còn gọi là bất ngờ nữa, đúng không?”

Anh chắc hẳn đã tìm được niềm vui từ tin nhắn thoại hơn là gõ chữ.

Một người mê giọng trầm như Chúc Tòng Duy, đây quả thật là một niềm vui lớn.

Chỉ là, đồng nghiệp xung quanh cô vẫn còn đông, khiến cô không khỏi có chút chột dạ.

Chính tâm lý đó lại càng khiến từng câu chữ truyền vào tai cô trở nên rõ ràng và ám ảnh hơn.

Tan làm, Chúc Tòng Duy phát hiện Ôn Trình Lễ đã đến từ lúc nào.

Cô không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay anh tan làm sớm thế?”

Ôn Trình Lễ bình thản đáp: “Anh xin về sớm.”

“…”

“Sao ngạc nhiên vậy?” Anh bật cười, “Đâu phải lần đầu tiên.”

“…”

Đây mà cũng tính là một chuyện bình thường sao?

Chúc Tòng Duy lấy lại bình tĩnh, hỏi tiếp: “Anh định đi dạo ở đâu vậy?”

Ôn Trình Lễ khẽ gõ nhẹ lên mu bàn tay cô, giọng trầm ấm: “Chỉnh lại cách nói đi, là chúng ta cùng đi dạo.”

Chúc Tòng Duy ngoan ngoãn sửa lại: “Vậy chúng ta sẽ đi đâu hả anh?”

Ôn Trình Lễ đáp: “Tối nay có một buổi triển lãm nhỏ về cổ vật, có thể sẽ có thứ thú vị.”

Triển lãm cổ vật?

Chúc Tòng Duy chẳng biết gì về cổ vật cả.

Cô chỉ có thể phân biệt được xác chết là cổ hay còn mới.

Buổi triển lãm diễn ra trong một căn biệt thự tư nhân. Chủ nhân của nó từng sống ở nước ngoài nhiều năm, phần lớn bộ sưu tập của ông cũng đến từ hải ngoại. Nhưng vì bệnh nặng, hôm nay ông không có mặt, chỉ có trợ lý thay mặt tổ chức.

Trong sảnh trưng bày đủ loại đồ vật xưa cũ và kỳ lạ, nhiều đến mức khiến người ta hoa mắt.

Chúc Tòng Duy quét mắt một vòng, nhận ra khách mời ở đây còn tầm cỡ hơn cả bữa tiệc vàng trước đó. Lần này mới thật sự là hội tụ các nhân vật lớn.

Những người đó đều biết Ôn Trình Lễ, không ngừng đến chào hỏi anh, đồng thời cũng không tiếc lời khen ngợi Chúc Tòng Duy.

Cô chỉ mỉm cười nhã nhặn, trông như một đóa bạch trà trên bàn làm việc của cô, dịu dàng, thanh tao, nhưng cũng tách biệt với thế gian.

Trợ lý của chủ nhân buổi triển lãm nhanh chóng bước tới chào hỏi Ôn Trình Lễ, rồi quay sang Chúc Tòng Duy, cười nói: “Ôn tiên sinh có cần tôi giới thiệu sơ lược không?”

Ôn Trình Lễ thản nhiên đáp: “Không cần.”

Nhìn anh đuổi khéo người hiểu biết nhất đi, Chúc Tòng Duy hạ giọng nói: “Em chẳng biết gì về cổ vật cả, chưa từng học qua cũng không có kinh nghiệm. Anh bảo anh ta đi, chẳng lẽ anh định làm hướng dẫn viên cho em sao?”

Ôn Trình Lễ ngước mắt nhìn cô: “Cũng không phải là không thể.”

Chúc Tòng Duy tiện tay chỉ đại một món đồ: “Vậy cái kia là gì?”

Ôn Trình Lễ nhìn thoáng qua, giọng điệu hờ hững: “Bình hút thuốc phiện bằng tourmaline, thời Thanh. Có phải em thấy màu sắc của nó rất ngọt ngào không?”

Chúc Tòng Duy gật đầu: “Lần đầu tiên em thấy một chiếc bình hút thuốc phiện có màu hồng và xanh như kẹo thế này, dùng để đựng thuốc phiện thì hơi lãng phí nhỉ?”

Cô lại chỉ vào món khác, Ôn Trình Lễ vẫn cứ đáp trôi chảy như vậy.

Không ai có thể cưỡng lại sự cuốn hút của một người đàn ông uyên bác, Chúc Tòng Duy cũng không ngoại lệ.

Có lẽ tận sâu trong cô luôn có một chút ngưỡng mộ với những người mạnh mẽ.

Người bên cạnh cô, tài giỏi và hiểu biết, đó cũng là một dạng hấp dẫn.

Chúc Tòng Duy cảm thán: “Sao anh cái gì cũng biết vậy, còn em thì chẳng nhận ra được món nào cả.”

Ôn Trình Lễ khẽ cười: “Nhưng em có một đôi mắt rất tinh tường.”

Anh đứng trước một vật trưng bày, khẽ nghiêng đầu nói: “Đến đây đoán thử xem.”

Chúc Tòng Duy cúi mắt nhìn xuống, một viên bảo thạch xanh biển lấp lánh trên chiếc vương miện, dù không biết cách thẩm định, cô vẫn có thể nhận ra nó vô cùng quý giá.

“Đẹp lắm, chắc chắn không rẻ.” Cô đưa ra một đánh giá hết sức… ngoại đạo.

Ôn Trình Lễ hơi nhướng mày: “Đẹp đến mức nào? Đẹp hơn tất cả những món ở đây sao?” Anh cố ý bỏ qua ba từ cuối trong câu nói của cô.

“Những cổ vật khác không thuộc phạm vi thẩm mỹ của em.” Chúc Tòng Duy thành thật đáp, “So với những bình hút thuốc, chén, bát hay tượng thần phương Tây, cái này rõ ràng là dành cho phụ nữ, vừa hiếm gặp lại vừa nổi bật hơn. Có lẽ từng thuộc về một nữ hoàng nào đó?”

Ôn Trình Lễ khẽ gật đầu: “Vậy thì chọn nó đi.”

Chúc Tòng Duy ngỡ ngàng: “Dạ?”

Ôn Trình Lễ gọi trợ lý của chủ nhân triển lãm tới, đồng thời nói với cô: “Mỗi khách tham dự đều phải mang về một món đồ.”

Chúc Tòng Duy hoàn toàn không biết chuyện này: “Sao anh không nói sớm? Em còn chưa biết giá trị của nó.”

Anh bật cười khẽ: “Chính vì em không biết nên mới hay.”

Chỉ khi không biết, cô mới có thể vô tình nói ra món mình thích nhất và đó cũng là món quà phù hợp nhất.

Bình Luận (0)
Comment