Biên tập: Ross
Chương 87: Ẩn ý
Chuyện Ôn Trình Lễ tặng hoa cho vợ sau khi được truyền thông đưa tin đã trở thành đề tài bàn tán rôm rả.
Không chỉ cư dân mạng, mà ngay cả những đối tác làm ăn, những vị lãnh đạo trong chính phủ hay những người cùng tham gia tiệc cũng đôi khi trêu chọc anh về điều đó.
Ôn Trình Lễ chẳng bận tâm, chỉ mỉm cười cho qua.
Với anh, chuyện này chẳng có gì to tát, chỉ là đôi ba câu giải thích thêm mà thôi.
Dù có cố ý che giấu, cái tên Chúc Tòng Duy vẫn bị nhắc đến.
Có người khi xong xuôi mọi thủ tục tại nhà tang lễ, bất giác hỏi:
“Lẵng hoa trên bàn cô Chúc trông thế nào?”
Chúc Tòng Duy vẫn bình thản đáp:
“Đang độ nở rộ.”
Sao lại không rực rỡ cho được? Hoa vẫn đang vào kỳ nở đẹp nhất.
Trước mắt cô, đó mãi là những đóa hoa viên mãn, chẳng bao giờ có ngày úa tàn.
Một lần, Phạm Trúc tựa cằm vào hai bàn tay, mơ màng thốt lên:
“Tuyệt quá, người cũng như hoa. Mong anh rể cả đời vẫn luôn như vậy.”
Chúc Tòng Duy cười nhạt:
“Ai biết sau này thế nào, hiện tại tốt là đủ rồi.”
Không ai có thể chắc chắn điều gì trong vài chục năm tới. Giống như câu chuyện kim hôn* lần trước, rốt cuộc cũng chỉ là một lời nguyện ước.
Cô trân trọng khoảnh khắc bây giờ.
Chuyện tương lai, để tương lai lo.
Cùng với danh tiếng ngày một lan xa của Chúc Tòng Duy, một tin đồn nhỏ cũng lặng lẽ len lỏi trong giới thượng lưu Ninh Thành:
“Trước khi cưới, phu nhân của Ôn tiên sinh từng có buổi gặp mặt xem mắt với Lý Vân Triết, nhưng cuối cùng lại không thành.”
Lý Vân Triết là ai?
Một số người trong giới thắc mắc.
Khi biết được xuất thân của hắn và nhìn thấy bức ảnh, họ lại không nhịn được mà cảm thán:
“May mà không thành! Nếu không, làm sao có thể kết duyên cùng Ôn Trình Lễ?”
Không ai biết tin đồn ấy xuất phát từ đâu, nhưng khi qua tay vài ba người, nó đã biến hóa thành đủ loại lời đồn khác:
“Buổi xem mắt hôm ấy, Ôn tiên sinh cũng có mặt trong nhà hàng.”
“Tôi nghe nói, chỉ vài ngày sau lần gặp đó, Chúc tiểu thư liền kết hôn với Ôn tiên sinh.”
“Vậy chẳng phải… Ôn Trình Lễ đã ‘cướp người’ rồi sao?”
“Cướp gì chứ, nếu là tôi, tôi cũng chẳng chọn Lý Vân Triết. Bạn thử nghĩ xem, nếu Ôn tiên sinh đứng ngay trước mặt bạn, bạn sẽ chọn ai?”
“Dù thế nào đi nữa, chuyện ‘giành người’ này nói ra cũng không hay.”
Năm đó, không ít người muốn giới thiệu con gái hay cháu gái của mình cho Ôn Trình Lễ. Bởi lẽ, khi trò chuyện với các quý phu nhân, Tạ Thiệu từng thoáng nói rằng con trai bà sẽ không kết hôn.
Đó vốn chỉ là lời bâng quơ của một người mẹ, vậy mà lúc này lại bị mang ra làm luận điểm:
“Có khi nào, Ôn tiên sinh vì muốn thoát khỏi những lời giục cưới, nên mới vội vã chọn một người mà không màng gia thế?”
Có người phản bác:
“Đây mà là ứng phó qua loa sao? Đây là chuyện cả đời, hơn nữa, hiện tại tình cảm giữa hai người còn tốt đẹp như vậy.”
“Có khi chỉ là mới mẻ nhất thời thôi. Cô ấy xinh đẹp, mới cưới, có giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt cũng chẳng có gì lạ.”
“Điều kiện của cô ấy và nhà họ Ôn vốn chẳng tương xứng, biết đâu sau này cuộc hôn nhân này cũng khó bền lâu.”
“Giá như Ôn phu nhân thường tham gia các buổi tiệc của chúng ta, có khi còn có thể hỏi trực tiếp, tiếc là cô ấy chẳng bao giờ xuất hiện.”
Những lời bàn tán cứ thế âm thầm lan rộng.
Lý Vân Triết, một trong những người có liên quan, lại là người biết chuyện sau cùng. Mãi đến khi có kẻ bóng gió hỏi, cậu ta mới nhận ra tin tức này đã sớm lan truyền.
Năm đó, cậu ta chưa từng kể với ai, ngoại trừ người thân và vài người bạn đã cùng cậu ta uống rượu tối hôm đó. Nhưng giờ đây, phần lớn bọn họ cũng đã gần như cắt đứt quan hệ.
Sau này, ngay cả với đám bạn như Thang Tử Nghiêu, cậu ta cũng trở mặt.
Suy nghĩ một hồi, Lý Vân Triết liên hệ với Nghiêm Văn Duệ – người từng khuyên nhủ cậu ta trước đây. May mắn thay, quan hệ giữa hai người vẫn chưa đến mức không thể vãn hồi.
“Không phải tôi nói đâu!” – Nghiêm Văn Duệ tỏ vẻ bất đắc dĩ – “Tôi đâu có ngốc, loại chuyện này mà nói ra thì chẳng khác nào gây rắc rối cho nhà họ Ôn. Tôi còn mong sao quên nó đi nữa là!”
Nếu để Ôn Trình Lễ biết cậu ta cũng là người khuyên Lý Vân Triết đến nhà hàng hôm đó, e rằng cậu ta cũng sẽ bị ghi nhớ trong lòng.
Dù hiện tại Lý Vân Triết vẫn chưa gặp phải biến cố gì, nhưng câu “thu sổ sách mùa thu”* chưa bao giờ là vô nghĩa.
*”Thu sổ sách mùa thu” (秋后算账): Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là chờ đến thời điểm thích hợp mới thanh toán nợ nần, ám chỉ việc trả thù hoặc giải quyết ân oán sau này.
“Không phải cậu? Vậy chắc chắn là Thang Tử Nghiêu rồi!” – Lý Vân Triết nghiến răng nghiến lợi.
Trong buổi tiệc lần trước, cậu ta đã rời đi từ sớm, những ngày sau đó vẫn thấp thỏm lo lắng. Phải đến khi xác nhận rằng Ôn Trình Lễ chẳng hề để t@m đến mình, cậu ta mới yên lòng.
Nhưng bây giờ thì hay rồi.
Mọi chuyện đã lan rộng đến mức không thể kiểm soát!
Ở Ninh Thành, đây trở thành tin tức được truyền đi nhanh nhất.
Ôn Trình Lễ đã nghe được ngay từ ngày đầu tiên, nhưng anh không để tâm.
Những lời đồn vô nghĩa sẽ chẳng tồn tại lâu, cũng chẳng đáng để giải thích.
Sống tốt cuộc đời của chính mình mới là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa, nói anh “cướp người” cũng chẳng có gì sai, vì xét về bối phận, anh thực sự cao hơn một bậc.
Giờ đây, anh vẫn thường nghe thấy giọng cô gọi “Dì Quân, dì Quân”. May mà cô không gọi anh là “chú Ôn”, mà vẫn là “anh”.
Tin đồn truyền đến tai Chúc Tòng Duy là do Hạ Quân nói lại.
Từ sau khi thân phận của cô được công khai, Hạ Quân có quan hệ thân thiết nhất với cô mỗi khi đi dự tiệc trà hay các buổi đánh bài đều bị người ta dò hỏi.
Lần này cũng có người bóng gió nhắc nhở.
Ngay tại bàn tiệc, Hạ Quân nhấp một ngụm trà, cười hờ hững:
“Đúng là có chuyện xem mắt, nhưng đáng tiếc thay, có người không đủ tinh tường để nhận ra bảo vật ngay trước mắt. Nếu đã không nhìn thấy thì cũng chẳng thể trách người có con mắt tinh đời.”
Một vị phu nhân cùng bàn gật gù:
“Cũng phải, những kẻ kia chẳng qua là ghen tị mà thôi.”
Trở về Ôn viên, Hạ Quân kể lại chuyện này cho Chúc Tòng Duy:
“Đừng bận tâm mấy lời đồn nhảm, toàn là chuyện vô nghĩa.”
Cô hơi ngạc nhiên:
“Con còn chưa biết gì về chuyện này, Ôn Trình Lễ cũng không nói lại với con.”
Chỉ khi ở trước mặt Hạ Quân, cô mới gọi đầy đủ tên anh như vậy.
Hạ Quân cười tủm tỉm:
“Có lẽ cậu ấy thấy chẳng cần thiết phải nói. Đều là chuyện cũ rồi, lại chẳng ảnh hưởng gì đến hai đứa.”
Bà chớp mắt đầy ẩn ý:
“Hơn nữa, chuyện này nhắm vào cậu ấy nhiều hơn là con.”
Cái danh “cướp người của hậu bối”, e là Ôn Trình Lễ không thể gột rửa trong một sớm một chiều. Ai bảo anh tuy trẻ tuổi nhưng lại thuộc thế hệ trên so với những người cùng trang lứa?
Chúc Tòng Duy khẽ gật đầu:
“Dì Quân, con không mong manh như vậy đâu.”
Hạ Quân bật cười:
“Tất nhiên dì biết, nhưng vẫn phải nói trước, kẻo con không biết gì hết.”
Giữa cô và Ôn Trình Lễ, có rất nhiều chuyện đều sẽ nói thẳng với nhau.
Tối muộn trước khi ngủ, cô bỗng nhớ đến những lời đồn kia.
Người ngoài bàn tán là chuyện của họ, nhưng cô lại muốn biết suy nghĩ của anh.
“Người ta nói hai chúng ta có thể không hợp. Anh nghĩ sao?”
Cô khẽ chạm vào mặt anh. Dưới ngón tay, nơi cằm anh, những sợi râu mới nhú chạm vào làn da, hơi thô ráp, nhưng lại gợi cảm giác nhồn nhột đầy quyến luyến.
Anh khẽ cười, hơi thở trầm ấm vấn vít bên gáy cô:
“Không hợp chỗ nào chứ? Anh thấy ban ngày hay ban đêm đều rất hợp.”
Tai cô bất giác nóng bừng:
“Ai hỏi anh chuyện đó!”
Quả thực chẳng đứng đắn chút nào. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Anh tiếp tục kề sát, môi dọc theo vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phả nhẹ lên da thịt:
“Em đâu có nói rõ là chỗ nào. Thế nào, anh trả lời sai sao?”
Cô cứng họng.
Bởi vì… quả thực ban ngày hợp, ban đêm cũng hợp…
Ngay từ đầu, thứ họ hòa hợp nhất chính là ban đêm.
“Nói không lại sao?”
Anh cố tình trêu chọc.
Cô quay mặt đi, giọng có chút hờn dỗi:
“Chỉ hỏi một câu thôi, sao anh lắm lời thế?”
Hôn cũng không thể ngăn nổi miệng anh.
Anh cười khẽ, thấp giọng thì thầm bên môi cô:
“Vậy không hỏi nữa, dùng hành động để chứng minh đi. Để bà Ôn tự biết xem có hợp hay không.”
Dưới lớp màn đêm dịu dàng, những lời đồn đại cũng dần phai nhạt như sương tan đầu ngõ. Cuối cùng, chuyện cũ khép lại với lời giải thích rằng Lý Vân Triết đã có việc bận, chẳng thể đến nhà hàng xem mắt. Nhưng cái kết ấy lại càng khiến người ta cười cợt: thì ra cậu ta chẳng có mắt nhìn, để rồi một thời gian dài chẳng dám xuất hiện nơi đông người.
Tháng Giêng lặng lẽ gõ cửa, mang theo cái se lạnh của những ngày cuối năm. Dưới bầu trời trong veo, người ta không còn bận t@m đến những chuyện phù phiếm, mà tất bật chuẩn bị cho những ngày hội sắp đến.
Cuối năm, đại tiệc thường niên của Tập đoàn Ôn Thành là sự kiện mà bất kỳ ai trong công ty cũng mong chờ. Không chỉ là một bữa tiệc xa hoa, đó còn là dịp để họ tận hưởng niềm vui sau một năm vất vả. Chương trình đã được lên kế hoạch từ sớm, chẳng hiểu sao lại rò rỉ ra ngoài, rồi được truyền thông thổi bùng lên như một ngọn lửa nhỏ lan dần trong gió.
Danh sách những phần thưởng hấp dẫn khiến ai nấy đều phấn khích. Ngay cả giải thưởng an ủi cũng là những món quà không hề rẻ, huống hồ là những giải thưởng cao nhất. Năm nay, không khí náo nhiệt hơn hẳn, bởi có một điều đặc biệt, lần đầu tiên, nhân viên được phép đưa người thân theo.
Trong nhóm chat của công ty, những dòng tin nhắn rôm rả:
“Năm ngoái còn mập mờ, năm nay thì rõ ràng rồi! Có phải đại boss muốn đưa người nhà theo không?”
“Liệu Ôn phu nhân có xuất hiện không đây?”
“Có khi nào đến cuối cùng, ai cũng dắt theo người thân, chỉ có sếp là một mình lẻ bóng không?”
“Haha, không lẽ phu nhân nỡ lòng để sếp nhà ta cô đơn vậy sao?”
“Đừng quên, ông chủ của chúng ta đâu phải lần đầu dự tiệc một mình. Khéo lần này vẫn thế thôi!”
Từng câu từng chữ đầy ý cười, lan nhanh như sóng nước gợn lăn tăn dưới ánh trăng.
Tống Ngôn, với trách nhiệm của một thư ký tận tụy, liền trích xuất đoạn trò chuyện ấy gửi ngay cho Ôn Trình Lễ.
Ôn Trình Lễ nhìn tin nhắn, chỉ đáp lại một dấu chấm lặng lẽ: 【。】
Một giây sau, đoạn tin ấy được anh gửi đến cho Chúc Tòng Duy.
Khi ấy, cô đang chăm chú lướt điện thoại, bỗng nhận được tin nhắn. Trên màn hình, tin tức về đại tiệc của tập đoàn Ôn Thành bất ngờ xuất hiện trong danh sách đề xuất.
“Sư tỷ, chị có đi không?” Phạm Trúc tò mò hỏi.
“Ban đầu không tính đi.” Chúc Tòng Duy lướt mắt qua lịch trình rò rỉ. “Nhìn qua thì có nhiều tiết mục thú vị, còn có phần rút thăm trúng thưởng.”
Phạm Trúc phấn khích: “Chị là phu nhân của tổng giám đốc đấy! Biết đâu có ‘nội bộ’ can thiệp, chị trúng luôn giải đặc biệt!”
Chúc Tòng Duy bật cười: “Em đang nghĩ gì thế?”
Thế nhưng, nhớ lại chuyện cũ, cô lại có chút ngờ vực, liệu Ôn Trình Lễ có thật sự để cô trúng thưởng không?
Còn nhớ lần đầu dẫn Phạm Trúc đi chọn hương, chẳng phải anh đã ngầm dàn xếp để cô có một lần may mắn miễn phí sao?
Phạm Trúc tiếp tục thúc giục: “Đi đi mà! Nhớ quay lại cảnh tiệc tùng cho em xem nhoá!”
Cô còn đang cân nhắc, điện thoại đã rung lên, là tin nhắn của Ôn Trình Lễ.
Nhìn thấy đoạn trò chuyện bàn tán về chuyện giữa cô và anh, Chúc Tòng Duy không khỏi nhướng mày, nhắn lại một câu hỏi đầy ẩn ý: “Uy nghiêm của anh đâu rồi?”
Ôn Trình Lễ điềm nhiên đáp: “Chuyện bàn tán riêng tư của họ, anh không kiểm soát được.”
Cô hỏi tiếp: “Vậy làm sao anh biết?”
Anh thẳng thắn: “Có một thư ký thích hóng hớt.”
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Tống Ngôn—người tinh thông mọi tin đồn trong công ty.
Chúc Tòng Duy cười khẽ, rồi đột nhiên hỏi: “Nếu anh thật sự đi một mình thì sao?”
Ôn Trình Lễ chậm rãi gõ ra mấy chữ: “Đứng giữa biển người, nhìn nhân viên của mình tay trong tay hạnh phúc, còn anh, lẻ loi như cánh chim lạc đàn.”
Câu từ trầm lắng như gió lướt qua lòng biển rộng.
Cô khẽ nhếch môi, nhớ lại lần trước anh cũng từng dùng từ này khi nói về những bữa tiệc một mình.
Ngay sau đó, anh gửi đến một lời mời đầy thâm tình: “Đi cùng anh nhé?”
Chúc Tòng Duy vốn định trả lời rằng cô và Phạm Trúc đang bàn về chuyện này, nhưng thấy dòng tin ấy, bất giác lại muốn trêu anh một chút.
Cô xoá hết mấy chữ đã gõ sẵn, đổi thành: “Để em suy nghĩ đã, phải xem tâm trạng thế nào.”
Chưa bao giờ cô làm vậy với anh, lúc nào cũng thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng lần này, cô muốn thử một chút trò chơi giữa hai người.
Ôn Trình Lễ không bỏ cuộc: “Bao giờ tâm trạng em tốt?”
Cô thoáng ngẫm nghĩ, rồi gõ ra một dòng đầy ẩn ý: “Hôm nay em vừa đọc một cuốn tiểu thuyết mới… có chút k1ch thích.”
Có chút k1ch thích…