Biên tập: Ross
Chương 88: Cà vạt
Ôn Trình Lễ: [Hóa ra tâm trạng em lại phụ thuộc vào tiểu thuyết à?]
Chúc Tòng Duy hơi đỏ mặt, nhưng dù sao anh cũng không nhìn thấy qua màn hình, nên cô tự tin đáp lại: [Bình thường mà, mấy quyển có kết thúc BE em cũng khóc đấy.]
Ôn Trình Lễ chưa từng thấy cô khóc vì một cuốn sách.
Mà thực ra, anh cũng hiếm khi thấy cô thật sự rơi nước mắt, trừ mấy lần trên giường… nhưng mà, chuyện đó không tính.
Quan trọng hơn là nội dung cuốn tiểu thuyết cô đang đọc lần này rốt cuộc là gì, chắc chắn không đơn giản.
Thế nên anh thuận miệng hỏi: [Vậy làm thế nào để tâm trạng em tốt lên bây giờ?]
[Đọc sách cho em nghe nhé?]
Chúc Tòng Duy hừ một tiếng: [Em có phải mù chữ đâu, ai cần anh đọc!]
Mà đọc mấy cuốn kiểu này thành tiếng cũng mất mặt lắm đó, cô chưa đến mức tự hành hạ bản thân đâu.
Ôn Trình Lễ: [Vậy sao đây?]
Anh rất kiên nhẫn.
Chúc Tòng Duy: [Nói chuyện này trên đây hình như không ổn lắm…]
Ôn Trình Lễ: [?]
Anh bật cười, rốt cuộc cô lại đọc cái thể loại gì mà đến nói chuyện cũng phải e dè thế này?
Ôn Trình Lễ: [Không thảo luận với sư muội của em à?]
Chúc Tòng Duy: [Tụi em rảnh đâu mà bàn mấy cái này trên điện thoại.]
Ôn Trình Lễ: [Nhưng trước đây từng có mà?]
Chúc Tòng Duy: [Lần này thì không.]
Ôn Trình Lễ: [Được rồi, tối nói tiếp.]
Thực ra nói vào lúc tan làm cũng được mà, đâu nhất thiết phải đợi đến tối? Chúc Tòng Duy muốn chỉnh lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cũng không đáng phải tranh cãi.
Chiều bốn giờ, cô trở về Ôn viên.
Bà nội Ôn đang chơi mạt chược, Chúc Tòng Duy ngồi bên cạnh xem. Cô đã theo dõi mấy ván trước đó, giờ cũng tạm hiểu cách đánh.
Nhưng chưa dám thử chơi, vì cô chắc chắn mình mà lên bàn thì chỉ có thua thảm.
Dì giúp việc chuẩn bị sẵn hoa quả dầm và một ít bánh ngọt, Chúc Tòng Duy vừa ăn vừa thì thầm góp ý cho bà nội. Dù sao trên bàn cũng có nhiều người, mỗi người đều có quân sư riêng của mình.
Món hoa quả dầm ở nhà có chút khác so với ngoài hàng. Đang ăn dở thì Ôn Trình Lễ trở về.
Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc, rồi cô vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Tạ Thiệu đánh ra một quân bài, tiện miệng nói: “Trình Lễ hôm nay về sớm ghê.”
Ôn Trình Lễ đáp: “Cũng vừa đúng giờ ạ.”
Tạ Thiệu cười cười: “Muốn thay chân không? Tử Duy không dám lên bàn, con dạy nó đi.”
Chúc Tòng Duy vội xua tay: “Dạ thôi, hôm nay con không chơi đâu!”
Ôn Trình Lễ ừ một tiếng: “Để hôm khác đi mẹ.”
Ánh mắt anh lại dừng trên người Chúc Tòng Duy: “Về phòng không em?”
Tạ Thiệu bật cười: “Ai đời mới về nhà đã đòi kéo vợ đi rồi? Xa vợ một tí không chịu nổi hả? Tử Duy đang xem bài vui mà.”
Ôn Trình Lễ nhướng mày, bình thản đáp: “Có chuyện cần nói ạ.”
Chúc Tòng Duy hiểu anh muốn nói chuyện gì, bèn lơ đễnh đáp: “Tối nói cũng được.”
Giờ mới hơn năm giờ, dù trời đã tối nhưng về phòng bàn chuyện tiểu thuyết lúc này có vẻ hơi sớm. Lỡ như “đi quá giới hạn”, chắc chắn không kịp xuống ăn cơm tối, đến lúc đó ai cũng biết họ làm gì. Dù chẳng có gì quá đáng, nhưng vẫn nên tránh thì hơn.
Ôn Trình Lễ: “Được.”
Mọi người đã về đủ, ván bài cũng không kéo dài thêm, chỉ đánh thêm vài lượt rồi kết thúc. Người thắng cuối cùng là Tạ Thiệu.
Dù ai cũng có tiền, nhưng mức cược không lớn, nhiều lắm chỉ thắng được vài trăm. Chủ yếu là chơi cho vui.
Tạ Thiệu đưa Chúc Tòng Duy một ít tiền, bảo cô mua quà vặt. Chúc Tòng Duy chu môi, cảm giác như mình bị coi là trẻ con.
Tạ Thiệu cười tít mắt: “Ở đây chỉ có con là người xem, không cho con thì cho ai? Chồng con đến muộn, không có phần, nếu muốn thì con chia cho nó.”
Chúc Tòng Duy nghiêng đầu hỏi: “Anh có muốn không?”
Ôn Trình Lễ cười nhẹ: “Thôi khỏi.”
Anh còn lâu mới tranh tiền tiêu vặt của vợ.
Sau bữa tối, cô cùng bà nội đi dạo một lát, sau đó nhìn bà uống thuốc xong mới quay về phòng.
Cô về hơi muộn một chút, Ôn Trình Lễ đã tắm rửa xong, khoác áo ngủ ngồi trên ghế.
Vừa vào phòng, cô liếc nhìn anh một cái, lập tức bị anh bắt được.
“Cuốn sách em nói hồi chiều, tên là gì?” Anh hỏi.
“Anh không cần biết đâu.” Cô vội vã lắc đầu. Cái tên đó… thật sự quá xấu hổ.
“Không biết thì làm sao hiểu được nó viết gì?” Anh chậm rãi hỏi tiếp.
Chúc Tòng Duy ho nhẹ: “Em kể cho anh nghe là được chứ gì?”
Ôn Trình Lễ nhướng mày: “Em định tự thuật lại à?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Anh ngồi xuống, rót trà, chậm rãi nhấp một ngụm: “Cũng được, chắc còn thú vị hơn là tự đọc.”
Nhìn bộ dạng lúng túng của cô, anh đoán chắc không phải sách nghiêm túc gì rồi. Để cô đọc ra miệng, có khi còn thú vị hơn.
Chúc Tòng Duy lắc đầu nguầy nguậy: “Ai nói em sẽ đọc ra miệng chứ!”
Cái này thà nói tên sách còn hơn!
Cô gửi cho anh một bức ảnh chụp màn hình, ánh mắt long lanh chớp chớp: “Em đi rửa mặt trước đây, mong là lúc em quay lại, anh đã đọc xong.”
Ôn Trình Lễ cúi đầu xem ảnh, đến khi ngẩng lên, cô đã chui tọt vào phòng tắm.
Tấm ảnh chỉ có một trang sách, chưa tới vài trăm chữ, nhưng nội dung lại miêu tả cực kỳ chi tiết.
Xem ra, thể loại sách cô đọc cũng khá đa dạng đấy chứ.
Hóa ra là muốn tái hiện lại tình tiết trong truyện.
Chúc Tòng Duy ngâm mình trong bồn tắm, tận hưởng làn nước ấm áp một cách đầy thích thú. Cô cố ý cho Ôn Trình Lễ thêm chút thời gian chuẩn bị, dù gì cũng là cơ hội hiếm có, chẳng cần vội vã.
Nhưng mà, tắm lâu quá cũng không tốt.
Sau khi thay một chiếc váy ngủ thoải mái, cô bước ra khỏi phòng tắm. Suýt chút nữa thì quên béng luôn chuyện cuốn sách.
Vừa đi qua bình phong, cô đã thấy Ôn Trình Lễ ngồi bên mép giường.
Chúc Tòng Duy ngạc nhiên: “Anh sao còn chưa làm gì vậy?”
Chẳng lẽ hối hận rồi, không định để cô đi dự tiệc cùng nữa?
Ôn Trình Lễ ngước mắt, giọng điệu chậm rãi: “Chuyện này… anh một mình làm sao được?”
Tình tiết trong truyện yêu cầu trói tay lại.
Chúc Tòng Duy bừng tỉnh: “À, cũng đúng…”
Là cô trách nhầm anh rồi.
Ôn Trình Lễ tiện tay ném chiếc cà vạt lên giường: “Chỉ có thể dùng tạm cái này, tự em làm đi.”
Chúc Tòng Duy hào hứng ngồi xuống, dùng gì trói không quan trọng, quan trọng là trói được. Cà vạt cũng được thôi.
Ôn Trình Lễ thực sự để cô toàn quyền quyết định tối nay.
Cô quỳ gối phía sau anh, đang loay hoay thì anh bỗng cất giọng: “Em thấy thế này được chưa, hay đổi tư thế, dựa vào đầu giường?”
“Hả?”
Cô nhìn theo hướng anh chỉ. Vì đây là chiếc giường kiểu cũ, phần đầu giường có những hoa văn chạm khắc dạng lưới, trông chẳng khác gì khung cửa sổ.
Chúc Tòng Duy thử tưởng tượng một chút… Ừm, hình như vậy sẽ hợp hơn. Anh có thể dựa lưng vào đầu giường, không thể dịch chuyển lung tung.
“Vậy đổi chỗ đi.”
Hai người đổi vị trí, Ôn Trình Lễ tựa vào đầu giường, Chúc Tòng Duy đứng dậy, cẩn thận buộc hai cổ tay anh vào khung giường.
Lọn tóc dài buông xõa, thỉnh thoảng lướt nhẹ qua khuôn mặt anh.
Ôn Trình Lễ hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Chúc Tòng Duy tập trung vào việc thắt nút, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó mềm mại và ấm áp chạm vào má mình. Cô ngạc nhiên “Ơ?” một tiếng: “Anh làm gì vậy?”
Giọng anh mang theo chút ý cười: “Anh đâu có nói là không được hôn em.”
Cô bị bất ngờ thôi, chứ chỉ là hôn má thì cũng chẳng sao cả, thế nên không để tâm.
“Từ khi nào em bắt đầu đọc mấy kiểu sách này vậy?” Anh hỏi.
“Hôm nay mới đọc.” Cô nhỏ giọng đáp, “Trước giờ chưa xem bao giờ. Quyển này nhẹ nhàng thôi.”
Trước đây cô không thích những tình tiết kiểu này. Nhưng Phạm Trúc bảo rằng cuốn này chỉ có một chút thôi, không đến mức khó chịu, nên cô thử đọc.
Ai mà ngờ, lại đúng lúc anh rủ cô đi dự tiệc.
Tình tiết trong sách vốn chẳng có gì đặc biệt. Nhưng khi đổi thành Ôn Trình Lễ, Chúc Tòng Duy lại cảm thấy… ừm, thực sự rất tuyệt.
“Anh còn tưởng em đổi sở thích rồi.”
Ôn Trình Lễ thử động nhẹ cổ tay, chiếc cà vạt hơi rung trên khớp xương của anh.
Cô buộc không chặt lắm, có lẽ sợ làm anh đau.
Anh ngẩng đầu liếc nhìn nút thắt. Vì là cà vạt, nên không giống như dây thừng, không siết quá chặt cũng không khó tháo gỡ.
Có thể là do cô hiếm khi động vào cà vạt.
Mà cà vạt thì… dễ cởi nhất.
Nhưng tối nay, anh sẽ không nói cho cô biết đâu.