Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 89

Biên tập: Ross

Chương 89: Tiệc Tất Niên

“Anh thấy thế nào?”

Chúc Tòng Duy ngồi trước mặt anh, quan sát biểu cảm của anh. Có vẻ anh không khó chịu lắm, dù sao cô cũng không buộc quá chặt.

“Vẫn ổn.”

Ngoài việc bị trói, Ôn Trình Lễ không cảm thấy có gì khác biệt.

Nghe anh nói vậy, Chúc Tòng Duy khẽ nở nụ cười dịu dàng.

Ánh mắt Ôn Trình Lễ rơi trên gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Tiếp theo thì sao?”

Chúc Tòng Duy nghĩ một lát, chợt nhận ra: “Đợi chút, hình như ở nhà không có dụng cụ như trong sách…”

Dù sao đó cũng là đồ chuyên dụng, cần phải chuẩn bị trước và còn phải đặt làm riêng.

“Ừm… vậy thì cứ tùy hứng chơi thôi.” Cô nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Em định dùng gì để ‘tùy hứng chơi’?” Ôn Trình Lễ hạ mắt nhìn cô.

Chúc Tòng Duy đứng dậy, chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt sáng lên: “Em nhớ hình như anh có một cây bút lông thì phải?”

Trước đây cô từng thấy nó trong thư phòng của anh – một cây bút máy cũ, phần dưới là bút thép, phía trên gắn lông vũ đen tuyền, nơi tiếp nối hai đầu có ánh bạc.

Ôn Trình Lễ không ngờ cô vẫn nhớ chuyện này.

Đó là món quà năm mới mà Cảnh Thư – cô cháu gái vừa du học nước ngoài – đã tặng anh. Thi thoảng anh vẫn lấy ra dùng.

Nhưng chuyện đó chẳng cần phải kể với cô, cũng không cần nói với Cảnh Thư nữa.

Chúc Tòng Duy lục tìm trong thư phòng, cuối cùng cũng lấy được cây bút lông rồi hớn hở quay về phòng ngủ. Khi bước vào, cô vẫn thấy người đàn ông kia bị trói vào thành giường như lúc trước.

Cô ngồi xuống mép giường, cẩn thận dùng đầu bút lông lướt nhẹ qua xương quai xanh của anh, giọng điệu hào hứng: “Thế nào?”

Ôn Trình Lễ liếc nhìn bàn tay cô: “Trong sách cũng hay hỏi thế này à?”

Tất nhiên là không.

Chúc Tòng Duy trừng mắt nhìn anh, sao lại không biết hưởng thụ lòng tốt của cô chứ? Cô chỉ là đang quan t@m đến cảm giác của anh thôi mà.

Thế là cô bặm môi, quyết định không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ dùng lông vũ nhẹ nhàng lướt qua người anh.

Từ xương quai xanh trượt xuống, lớp áo ngủ khẽ mở, thấp thoáng ẩn hiện.

Chúc Tòng Duy phát hiện khi lướt qua lồ ng ngực anh, hơi thở của anh khẽ chững lại.

Trước đây cô dùng tay chạm vào cũng có phản ứng như vậy. Vậy tức là vẫn có cảm giác sao?

Cũng đúng thôi, lông vũ chạm vào da chắc chắn sẽ hơi ngưa ngứa, giống như khi ngón tay anh lướt qua làn da cô, cô cũng cảm thấy tê dại run rẩy.

Lông vũ xoay vòng trên người anh, quấn lấy từng đường nét.

Cuối cùng, Chúc Tòng Duy cũng hiểu vì sao có người lại thích trò chơi này – có lẽ là vì niềm vui khi trêu chọc đối phương.

Người đàn ông trước mặt bình thường lúc nào cũng lạnh lùng, mạnh mẽ, vậy mà giờ đây lại hoàn toàn nằm dưới tay cô, mặc cho cô trêu đùa mà không thể phản kháng.

Hơn nữa, có lẽ vì cánh tay anh bị trói nên cơ bắp trước ngực và bụng càng lộ rõ hơn bình thường.

Ôn Trình Lễ phát hiện ánh mắt cô lúc này lấp lánh như ánh sao.

Không biết là do ánh đèn phản chiếu hay vì cô đang quá phấn khích.

Những cái chạm này với anh chẳng đáng kể gì, thậm chí còn không bằng khi cô dùng tay, nhưng anh không ngại phối hợp một chút để chiều lòng cô.

Chúc Tòng Duy vươn người, khẽ nắm lấy cằm anh.

Tối nay anh ngoan như vậy, cô cũng chẳng ngại hào phóng một chút.

Góc độ này khiến khuôn mặt cô hơi cao hơn anh một chút.

Ôn Trình Lễ khẽ nâng cằm, ngậm lấy cánh môi cô, hôn sâu đến tận cùng.

Cho đến khi Chúc Tòng Duy khẽ dịch người về sau.

Anh lại nhích tới, vẫn không chịu buông cô ra.

Cho đến khi cô đẩy anh ra.

Theo quán tính, lưng Ôn Trình Lễ va nhẹ vào đầu giường.

Hình ảnh trước mắt vừa lười biếng vừa gợi cảm khiến tim Chúc Tòng Duy đập loạn, mặt đỏ bừng.

Lần này anh không thể đuổi theo hôn nữa.

Cô nhẹ nhàng thở ra vài hơi, sau đó lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh. Nhưng khi anh vừa muốn tiến sâu hơn, cô liền tránh đi.

Lặp đi lặp lại vài lần, rõ ràng là cô cố tình.

Ôn Trình Lễ khẽ cười. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Giọng cười trầm thấp ấy khiến tai Chúc Tòng Duy tê rần. Cô quyết định mặc kệ, xem như trả đũa, cầm chặt chiếc lông vũ, vươn tay vào trong lớp áo ngủ của anh, vẽ từng vòng tròn trên lồ ng ngực rắn chắc, rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới.

Từ lâu chiếc áo ngủ đã bị cô vén lên.

Đầu lông vũ lướt nhẹ qua vùng bụng săn chắc, rồi dừng lại ngay nơi đang căng lên.

Cách một lớp vải, cô nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng cố tình tăng thêm lực ở vị trí nguy hiểm ấy.

Chúc Tòng Duy có chút tò mò – liệu như vậy có tạo ra cảm giác gì không?

Nhưng chỉ một lát sau, cô không còn tò mò nữa.

Bởi vì kết quả biến đổi trước mắt đã cho cô câu trả lời.

Ôn Trình Lễ chăm chú nhìn cô.

Cô rõ ràng là cố ý, cố tình châm ngòi ngọn lửa này.

“Đồ sắc quỷ.” Cô lẩm bẩm, cảm thấy ngay cả hơi thở của anh cũng trở nên gợi cảm hơn rất nhiều.

“Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ thử đi.” Giọng Ôn Trình Lễ khẽ trầm xuống, “Em cũng sẽ có phản ứng thôi.”

Mặt Chúc Tòng Duy nóng lên: “Em không muốn nghĩ theo cách đó đâu.”

Cô cố ý lượn quanh khu vực ấy vài vòng.

Ngoại trừ một, hai lần đầu tiên nhìn thấy anh tự giải quyết, thực ra bình thường cô hiếm khi nào tập trung quan sát nơi này.

Vừa căng thẳng vừa muốn đùa nghịch – đúng là cô rồi.

Chúc Tòng Duy cúi đầu, tay phải cầm bút lông, tay trái giữ lấy áo anh.

Cô đang phân vân có nên đổi sang một công cụ khác không. Có vẻ như lông vũ vẫn còn quá nhẹ nhàng…

Bất ngờ, cổ tay cô bị siết chặt.

Tư duy của Chúc Tòng Duy chưa kịp phản ứng.

Bàn tay anh lớn hơn tay cô rất nhiều, dễ dàng nắm trọn cổ tay cô trong lòng bàn tay mình.

Cô theo bản năng ngước mắt lên, nhìn thấy bàn tay còn lại của anh đã nhẹ nhàng thoát khỏi chiếc cà vạt đang trói buộc.

“Anh làm sao mà…”

“Anh làm sao?” Ôn Trình Lễ hỏi lại.

“Em chưa nói là có thể mở ra…”

“Sách cũng không nói là không thể làm thế này.” Anh dừng một nhịp, giọng khẽ trầm xuống: “Hơn nữa, trước đó em cũng không nói là không được.”

Dĩ nhiên rồi.

Bởi vì đoạn cô gửi cho anh chỉ có một phần nhỏ mà thôi.

Anh nắm lấy cổ tay cô, thậm chí không cần dùng đến cà vạt, chỉ đơn giản giữ chặt là có thể khống chế được cô.

Vừa nãy cô cố tình hôn rồi lại hôn.

Lần này, Ôn Trình Lễ tuyệt đối không để cô thoát, cũng không cho cô cơ hội lùi lại.

Bàn tay anh đỡ lấy cằm cô, mỗi khi cô muốn quay đầu né tránh, lòng bàn tay lại giữ lại ngay lập tức.

Khoảnh khắc tiếp theo, vị trí của họ đã hoàn toàn đảo ngược.

Chúc Tòng Duy bị anh hôn đến mức hơi thở rối loạn, thở hổn hển trách móc: “Cái này cũng quá nhanh rồi… Em mới được bao lâu chứ!”

Ôn Trình Lễ cười khẽ: “Không nhanh đâu.”

Ngón tay dài siết chặt cổ tay cô, vừa giữ lấy vừa chậm rãi lướt trên làn da mịn màng, đầu ngón tay m ơn trớn lòng bàn tay cô.

Cô chỉ gửi cho anh một đoạn văn ngắn, không biết đoạn sau sẽ thế nào.

Vậy thì, anh hoàn toàn có thể tự mình phát huy.

Ôn Trình Lễ xoay cổ tay, kéo tay cô lên cao, đặt trên đỉnh đầu.

Trước đây, anh chưa từng giam cầm cô lâu như vậy. Nhưng tối nay, chính cô là người ra tay trước, và anh đã nếm được chút vị ngọt. Vậy nên, cũng có thể thả lỏng một chút.

Môi anh rơi xuống nơi m3m mại đang phập phồng theo nhịp thở gấp gáp của cô.

Bàn tay phải còn trống xuyên qua lớp váy ngủ mỏng, nhẹ nhàng vuốt v3.

“Em chơi đủ rồi, bây giờ đến lượt em phải bồi anh.”

Một lần bồi này kéo dài đến tận rạng sáng.

Chăn màn rối tung.

Chiếc cà vạt bị cột trên đầu giường vẫn chưa ai tháo xuống, buông thõng ngay trên đỉnh đầu Chúc Tòng Duy.

Cô thề rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ dùng cà vạt nữa.

Chẳng có chút đảm bảo nào cả.

Tất cả những gì tiểu thuyết miêu tả đều là giả.

Cái gì mà nữ chính bị nam chính trói bằng cà vạt rồi không thể thoát được…

Hoàn toàn không đáng tin!

Không bằng chính đôi tay của Ôn Trình Lễ.

Anh chỉ dùng một tay mà có thể giữ chặt cô, không cần đến bất kỳ thứ gì khác, cô cũng không thể giãy giụa thoát ra.

Mãi đến sau này, khi một tay không đủ để thỏa mãn, anh mới tùy tiện rút chiếc cà vạt treo trên đầu giường, quấn vài vòng quanh cổ tay cô rồi thắt nút.

Chúc Tòng Duy cũng thử tháo ra.

Nhưng do trước đó cô không nhìn thấy cách anh buộc, nên dù cà vạt trông có vẻ lỏng lẻo, thực chất lại chẳng hề có dấu hiệu được nới lỏng chút nào.

Tại sao lại có thể như thế này chứ…

Điểm tốt duy nhất, có lẽ là tư thế này giúp cô có thể nằm ngửa trên giường.

Dù bị trói tay, nhưng ít ra vẫn còn thoải mái.

Chúc Tòng Duy bỗng thấy có lẽ mình đã kết luận quá sớm.

Hóa ra, những gì tiểu thuyết miêu tả cũng không phải là hoàn toàn bịa đặt…

Bây giờ, chuyện đi dự tiệc tất niên cùng Ôn Trình Lễ là điều hiển nhiên rồi.

Ngày tổ chức tiệc tất niên là vào thứ Sáu.

Nhà tang lễ đã bắt đầu kỳ nghỉ.

Mùa đông không có nhiều công việc, chỉ khi nào có ca trực tiếp nhận thì mới cần đến nơi.

Vậy nên, những ngày như thế này được tính là tăng ca trong kỳ nghỉ—dù sao sinh, lão, bệnh, tử cũng không thể kiểm soát được. Khi một người qua đời, không thể nào trì hoãn việc nhập liệm.

Sáng sớm, tuyết đã bắt đầu rơi.

Chúc Tòng Duy được nghỉ nên không cần dậy sớm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tuyết bao phủ Ôn viên.

Tĩnh lặng, đẹp như một bức tranh thủy mặc.

Cô chống cằm nhìn ra cửa sổ thật lâu.

Ôn Trình Lễ đã ra ngoài từ sớm, không biết đi đâu.

Trong khu vườn Ôn viên trồng rất nhiều cây mai đỏ.

Từ tầng hai nhìn xuống, những cành mai nở rộ, điểm xuyết trên nền tuyết trắng, như một bức họa cổ xưa.

Chúc Tòng Duy giơ điện thoại chụp lại, đăng lên trang cá nhân.

Phản hồi đầu tiên là từ Phạm Trúc:

【Thì ra đây là cảnh tuyết của nhà đại gia, mở mang tầm mắt rồi.】

Cô trả lời bằng một biểu cảm.

Phạm Trúc tiếp tục:

【Sư tỷ, chụp thêm nhiều chút đi!】

17:00, không khí ở Tập đoàn Ôn Thành vẫn còn vô cùng sôi động.

Mùa đông đến sớm, màn đêm buông xuống nhanh hơn. Thành phố rực rỡ ánh đèn, phồn hoa náo nhiệt.

Chúc Tòng Duy hoàn toàn không quen thuộc với đường lối vào công ty, thành ra cô tính sai khoảng cách. Từ chỗ xuống xe đến hội trường diễn ra tiệc cuối năm còn phải đi một đoạn. May mà có thư ký Phương đi cùng, không thì cô cũng có thể lạc luôn trong mê cung văn phòng này.

“Bên trong đang có tiết mục biểu diễn.” Thư ký Phương nhẹ giọng giải thích. “Năm nay mời không ít ca sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng, còn có cả chương trình do nhân viên trong tập đoàn chuẩn bị.”

Chúc Tòng Duy không thích gây chú ý, cũng ngại bị người khác dòm ngó, nên lúc đi vào hội trường, cô chọn luôn hàng ghế gần cuối, ngồi sát lối đi.

Hội trường tiệc cuối năm của tập đoàn, so với một concert cũng không khác là bao. Đèn sân khấu rực rỡ, âm nhạc sôi động, không khí náo nhiệt tràn ngập khắp nơi.

Điện thoại rung lên.

Ôn Trình Lễ: Tới rồi phải không?

Chúc Tòng Duy: Em tới muộn, đành ngồi hàng thứ hai từ dưới lên.

Cô vừa nhắn vừa quay sang xác định vị trí của mình, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của một nhân viên nam cách một ghế trống. Người đó cười với cô.

“Cô ở bộ phận nào vậy?”

Chúc Tòng Duy hôm nay trang điểm tỉ mỉ, tóc xõa mềm mại, khác hẳn mọi ngày vẫn hay búi lên. Cô còn quàng thêm một chiếc khăn, càng khiến diện mạo trở nên lạ lẫm hơn.

Cô chỉ cười nhạt, không trả lời.

Nhân viên nam nọ quay sang thì thầm với người bên cạnh: “Không biết ở phòng ban nào, nhưng nhìn đẹp ghê. Hình như ngại nên không nói chuyện.”

Lại có thêm người hiếu kỳ quay sang nhìn cô.

Chúc Tòng Duy cúi đầu, tiếp tục đọc tin nhắn.

Ôn Trình Lễ: Chiều anh bảo em đi cùng anh mà em không chịu.

Chúc Tòng Duy: Em không muốn đến sớm như vậy.

Cô vốn chẳng quen biết ai ở đây ngoài một vài người, đến sớm cũng chỉ có thể ngồi không một chỗ mà thôi.

Hội trường rất lớn, ngồi gần cuối thế này thì sân khấu phía trước có hơi xa, may mà có màn hình LED chiếu cận cảnh.

Cô ngồi thưởng thức chương trình, xem rất say sưa.

Chương trình vừa tạm ngưng, nhân viên nam ban nãy đã đổi chỗ, ngồi xuống ghế trống cạnh cô.

“Tôi thấy cô quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?”

Rồi như sợ cô hiểu lầm, anh ta vội vàng giải thích: “Không phải tôi cố tình bắt chuyện đâu nhé…”

Dù thực ra đúng là anh ta đang bắt chuyện thật.

Chúc Tòng Duy thuận miệng đáp: “Có thể từng gặp rồi.”

Cô không quen biết nhiều nhân viên trong công ty, nhưng không hiểu sao người này lại có thể chắc chắn như vậy.

Đúng lúc đó, tiếng nhạc trên sân khấu dừng lại, giọng MC vang lên, thông báo màn phát biểu của sếp tổng.

Xung quanh đồng loạt vang lên tiếng hoan hô.

Ánh mắt của Chúc Tòng Duy lập tức bị thu hút về phía sân khấu.

Ôn Trình Lễ bước lên, ánh sáng rực rỡ phủ xuống, gương mặt anh trầm tĩnh, khí chất cao ngạo mà ưu nhã. Bộ vest được cắt may hoàn hảo, tôn lên dáng người thẳng tắp, từng đường nét đều toát ra vẻ cấm dục mà mê hoặc.

Thì ra còn có cả phần phát biểu của anh.

Chúc Tòng Duy lập tức giơ điện thoại lên chụp, còn anh nói gì… cô hoàn toàn chẳng nghe vào tai.

Dù sao thì, anh cũng đâu nhìn thấy cô ngồi ở đây.

Bài phát biểu kết thúc, Ôn Trình Lễ rời khỏi sân khấu. Anh không dừng lại ở hàng ghế đầu tiên như dự đoán của mọi người, mà tiếp tục đi lên bậc thang.

Khán giả bắt đầu xì xào bàn tán, không hiểu anh định làm gì.

Chúc Tòng Duy đang bận kiểm tra ảnh chụp, không hề hay biết.

Ôn Trình Lễ bước đến hàng thứ hai từ dưới lên, ánh mắt rơi vào nhân viên ngồi cạnh cô.

“Có thể nhường chỗ không?”

Nhân viên kia lập tức đứng dậy, trở về ghế cũ, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Ôn Trình Lễ vượt qua chân Chúc Tòng Duy, ngồi xuống ngay bên cạnh.

Cô lúc này mới nhận ra, ngẩng đầu nhìn anh.

“Sao anh lại đến đây?” Cô hạ giọng hỏi.

“Đã nói là đi cùng anh.” Giọng Ôn Trình Lễ trầm thấp, khẽ khàng, nhưng lại mang theo áp lực vô hình.

Khoảnh khắc vị đại boss xuất hiện, góc ngồi vốn yên tĩnh nay bỗng trở nên sôi nổi khác thường.

“Mọi năm sếp ngồi đủ ở hàng đầu rồi à?”

“Có lẽ muốn đổi góc nhìn, xem từ đỉnh cao có gì hay ho.”

“Đỉnh cao thì có gì mà hay…”

Có người không nhịn được, đánh bạo quay đầu lại hỏi:

“Sếp tổng, tiệc cuối năm sau này có thể dẫn theo người nhà không ạ? Bao giờ sếp mới dắt người nhà theo vậy?”

Người nhà?

Chẳng phải đang ngồi ngay đây sao?

Ôn Trình Lễ nghiêng đầu, khóe môi hơi cong, giọng điệu mang theo ý cười:

“Lần sau khi nào em rảnh, bà Ôn?”

Trong phút chốc, hàng loạt ánh mắt xung quanh đồng loạt hướng về phía Chúc Tòng Duy.

Ngay cả ống kính máy quay, vốn theo sát Ôn Trình Lễ, cũng lập tức quay về phía cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Lần sau, là lần sau đó nha.

Bình Luận (0)
Comment