Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 94

Biên tập: Ross

Chương 94: Học nói

Tâm trạng của Ôn Trình Lễ cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn, thì ra chỉ là bánh mai hoa.
Anh biết trước khi vào viện, cô và Phạm Trúc đã đi dạo phố và mua bánh. Khi chờ ngoài phòng sinh, Phạm Trúc có nhắc đến, tài xế cũng từng nói qua.

Anh liếc qua đồng hồ trên cổ tay: “Giờ này chắc hàng quán cũng dọn rồi, để chị Chu làm ít bánh vậy.”

Thực ra, trong lòng Chúc Tòng Duy vẫn còn luyến tiếc hương vị của hàng quán ven đường. Có lẽ vì đã đợi nhưng chưa kịp ăn, cũng có thể là do hương vị đó thật sự đặc biệt. Nhưng cô vẫn gật đầu: “Ừm.”

“Bé con ở ngay bên cạnh em.” Ôn Trình Lễ hạ thấp giọng nói, “Từ lúc sinh ra chỉ khóc một lần, còn lại đều ngủ ngoan.”

Yên lặng, ngoan ngoãn như một thiên thần nhỏ.

Vì đã muộn, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người họ. Tạ Thiệu và những người khác đều bị anh thuyết phục về trước. Dù sao thì các bậc trưởng bối trong nhà cũng không còn trẻ, thức đêm không tốt. Chỉ cần anh ở lại là đủ.

Dì bảo mẫu và hộ lý vẫn túc trực bên Chúc Tòng Duy.

Sự chú ý của cô lập tức bị thu hút, suýt nữa quên mất là mình vừa mới sinh con từ tối nay.

Một thiên thần nhỏ xíu, khiến cô nhìn mãi không rời mắt.

Ôn Trình Lễ gọi cho chị Chu làm đồ ăn, đồng thời nhắn tin cho Phạm Trúc trên WeChat:

[Bánh hoa mai mà các em mua lúc chiều, hàng đó mấy giờ thì dọn?]

Phạm Trúc trả lời rất nhanh:

[Thường là tám giờ tối. Nhưng em biết nhà bà cụ bán bánh ở đâu!]

[Sư tỷ tỉnh rồi à? Chị ấy muốn ăn sao? Để em qua nhà bà cụ hỏi thử.]

[Nếu dọn rồi thì thôi.] Ôn Trình Lễ nhắn lại.

[Em cứ thử xem, dù sao cũng gần nhà em mà. Nếu trả thêm chút tiền, bà cụ chắc chắn sẽ vui vẻ làm thêm cho.]

Ôn Trình Lễ đáp: [Để Tống Ngôn đi cùng em.]

Phạm Trúc giật mình, sao anh biết được Tống Ngôn vẫn đang ở cùng cô?

Nhưng thực ra, Ôn Trình Lễ chỉ thuận miệng dặn dò. Chuyện họ có ở cùng nhau hay không, anh không để tâm, đơn thuần là lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.

Khi Phạm Trúc tới nơi, bà cụ quả thật chưa ngủ.

Nhìn thấy cô, bà cười rất vui vẻ. Bà còn giữ lại hai phần bánh từ chiều đến tối, vì chờ mãi không thấy ai đến nên mới tự mình ăn.

Ôn Trình Lễ không chỉ trả gấp ba lần giá bánh mà còn mua luôn một mẻ mới. Bà cụ cười tít mắt, vui mừng không ngớt.

Lúc này, Chúc Tòng Duy đang nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái. Cô bé bụ bẫm đáng yêu, “Mềm quá nè, anh thử đi.”

Ôn Trình Lễ liếc nhìn, nhưng không chạm vào, “Thôi, tay anh có lực.”

Bàn tay bé nhỏ ấy, chưa bằng một đốt ngón tay của anh.

“Anh nói quá rồi.” Chúc Tòng Duy bị anh chọc cười, “Đâu phải anh không biết điều chỉnh lực, thử đi mà.”

Cuối cùng, Ôn Trình Lễ cũng nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nhỏ xíu nắm chặt thành nắm đấm.

Cảm giác thật kỳ diệu. Đây là con gái của anh.

“Chưa thấy anh cẩn thận thế này bao giờ.” Chúc Tòng Duy nghiêng mặt nhìn anh, “Lẽ ra phải chụp lại khoảnh khắc này, gửi cho bạn bè anh xem mới đúng.”

Ôn Trình Lễ ngước mắt nhìn cô, “Bọn họ cũng từng trải qua giai đoạn này, không có mặt mũi nào trêu chọc anh đâu, ngoại trừ Dung Tiễn.”

Nghe vậy, Chúc Tòng Duy không nhịn được cười.

Trong nhóm bạn của họ, con gái của Thẩm Kinh Niên và con trai của Tống Hoài Tự đều đã gần hai tuổi, suốt hai năm qua không ít lần khoe khoang.

Dung Tiễn là người kết hôn muộn nhất, đến giờ vẫn chưa có con, luôn là người bị bỏ lại sau cùng.

Sau lần đầu tiên chạm vào con gái, Ôn Trình Lễ cũng dần tự nhiên hơn.

Bé con ngủ rất ngon, nhưng mỗi khi tay anh chạm vào, bé sẽ vô thức động đậy, rồi chợt nắm lấy ngón tay anh.

Anh dứt khoát để yên, cho con nắm lấy.

Bánh hoa mai được đưa tới sau một giờ, còn chị Chu thì về muộn hơn vì phải chuẩn bị nguyên liệu.

Bánh vẫn còn ấm nóng, Phạm Trúc mua hẳn mấy phần, mỗi người một phần, còn dư lại một phần sợ Chúc Tòng Duy ăn chưa đủ.

Hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí.

Có lẽ em bé cũng ngửi thấy, đôi mắt chợt mở ra, nhìn thấy mọi người đang ăn liền ngơ ngác vài giây rồi bật khóc.

Ôn Trình Lễ lập tức nói: “Ra ngoài ăn đi.”

Phạm Trúc và Tống Ngôn bị đuổi ra ngoài. Vừa ăn bánh, Phạm Trúc vừa nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta dọa em bé khóc sao?”

Tống Ngôn thản nhiên đáp: “Chưa chắc. Nhưng ông bố kia thì chắc chắn nghĩ vậy.”

Cha yêu con gái đều như thế cả.

Đợi hộ lý đến kiểm tra, xác nhận là bé không bị dọa, chỉ là đói bụng.

Ăn no xong, bé không khóc nữa, đôi mắt đen láy nhìn xung quanh, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng ê a.

Giữa đêm khuya, Chúc Tòng Duy chơi với con một lúc, chợt nhớ ra: “Tên chính thức đã nghĩ ra mấy cái, nhưng chưa có nhũ danh. Cứ gọi ‘bé con’ mãi cũng không ổn.”

Tên của con gái vẫn theo đệm “Cảnh”, gia đình đã cân nhắc nhiều cách ghép chữ như “Ngôn”, “Ninh”, “Bội”…, cuối cùng chọn “Ninh”, chỉ mong con cả đời bình an.

Lần đầu làm cha mẹ, có rất nhiều thứ chưa chuẩn bị đủ đầy.

“Vẫn còn kịp nghĩ mà.” Ôn Trình Lễ cau mày, đặt tên cho con gái còn khó hơn cả việc anh quyết định một công việc quan trọng.

Tên gọi ở nhà vẫn chưa nghĩ ra, nhưng tin tức cô bé chào đời đã bị lan truyền trước đó.

Dù sao thì vào ngày Cảnh Ninh ra đời, mẹ bé đã rời bệnh viện ngay trên phố, bị người đi đường quay lại video, chỉ là mãi đến hôm sau mới được nhận ra.

Trong khi cư dân mạng còn đang đoán già đoán non xem có phải cô ấy đã sinh con hay chưa, thì các doanh nghiệp trực thuộc nhà họ Ôn đã nhanh chóng triển khai các chương trình ưu đãi tưng bừng chúc mừng sự kiện này.

Có phúc lợi để nhận, ai cũng vui vẻ cầu chúc may mắn.

Ngày đầu tiên trở về Ôn viên, Cảnh Ninh đã có một cái tên thân mật. Vì bé chăm chú nhìn quả quýt giả đặt trên bàn, mà mẹ bé lại thích ăn quýt, con bé cũng tò mò, vậy thì cứ gọi là “Tiểu Quýt” đi.

So với vẻ mong manh lúc mới sinh, bây giờ Tiểu Quýt đã dần dần lộ rõ nét đáng yêu, bất kỳ ai nhìn thấy cũng không kìm được mà thốt lên: “Trời ơi, đáng yêu quá!”

Dù trong tên có chữ “Ninh” (bình yên), nhưng khi về nhà rồi, cô bé chẳng yên chút nào, cả ngày ríu rít, lúc khóc lúc cười.

Chúc Tòng Duy kết luận rằng con bé chỉ “gào cho có”, vì rất hiếm khi thấy nước mắt rơi, nhưng âm lượng thì chẳng ai bằng.

“Đáng lẽ nên đặt tên trái ngược, biết đâu giờ con bé lại ngoan ngoãn, yên lặng.”

Ôn Trình Lễ nói: “Lý lẽ vớ vẩn.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Chúc Tòng Duy hừ một tiếng: “Dù sao người phải trông cũng là anh, người bị ồn cũng là anh.”

Thực ra, Tiểu Quýt không quấy khóc vào ban đêm, chỉ là vào buổi chiều tối, thấy đông người thì bắt đầu vui vẻ làm nũng, ai nựng cũng cười.

Chúc Tòng Duy phần lớn thời gian đều tận hưởng tháng ở cữ nhàn nhã, chỉ có bạn thân Phạm Trúc mỗi ngày tan làm đều ghé qua chơi.

“Sư tỷ.” Gần đây ăn nhiều quýt quá, cô nàng lè lưỡi, “Nhìn môi em này, có phải bị nóng trong rồi không?”

“Ai bảo em bóc sạch vỏ trắng quá” Chúc Tòng Duy đáp, “Không phải người ta bảo phần trắng đó giúp thanh nhiệt sao?”

“Nhưng cũng không hiệu quả lắm.” Phạm Trúc nói, “Chị ở nhà, ăn đồ bổ dưỡng nhiều quá nên không bị nóng trong thôi. Em nghe nói ăn quýt cũng tốt cho phụ nữ sau sinh đấy.”

Từ lúc Chúc Tòng Duy mang thai, trong nhà không chỉ có chị Chu phụ giúp, mà còn thuê thêm hai đầu bếp chuyên lo dinh dưỡng cho bà bầu, sau đó tiếp tục đảm nhận cả việc nấu đồ ăn tháng ở cữ.

Phạm Trúc trêu chọc bé con: “Tiểu Quýt, dì ăn quýt đây nhé~”

Bé tròn xoe mắt nhìn cô nàng.

Mãi đến khi biết nói chuyện, vẫn có người trêu bé như vậy. Lần đầu tiên bị trêu, Tiểu Quýt tủi thân ôm chặt áo bố khóc thút thít: “Tại sao lại muốn ăn con… hu hu… Quýt quýt không ngon đâu…”

Khiến Ôn Trình Lễ xót xa không thôi.

Từ đó, anh nghiêm cấm bất cứ ai đùa bé bằng cách đó nữa.

Bây giờ, Tiểu Quýt còn chưa hiểu gì, chỉ nghĩ mọi người đang chơi với mình, liền nhoẻn miệng cười.

Là con gái của Ôn Trình Lễ, ngay từ lúc sinh ra bé đã được vô số ánh mắt dõi theo, tiệc đầy tháng cũng tổ chức vô cùng long trọng.

Thẩm Kinh Niên và Tống Hoài Tự thường dẫn con cái đến chơi.

Con gái của Thẩm Kinh Niên theo họ mẹ, tên là Quan Tịnh Lý, nhũ danh là Trăn Trăn, trắng trẻo đáng yêu, đặc biệt thân thiết với cậu nhóc nhỏ Viễn Tranh nhà họ Tống.

Trăn Trăn thỉnh thoảng còn dùng điện thoại của bố gọi cho Tống Hoài Tự, bắt anh dắt Tống Viễn Tranh đến chơi, Tống Hoài Tự cũng thường nhân cơ hội này dụ dỗ bé con.

“Em gái nhỏ xíu à.” Trăn Trăn tò mò hỏi: “Lúc trước con cũng nhỏ vậy hả? Sao giờ lại lớn thế này ạ?”

Bé tròn mắt kinh ngạc: “Hồi trước anh trai cũng nhỏ vậy luôn á?”

Tống Viễn Tranh là cháu trai đích tôn duy nhất trong nhà, được dạy dỗ rất nghiêm khắc, trông như một ông cụ non.

“Không phải em gái.” Ôn Trình Lễ mỉm cười chỉnh lại, “Phải gọi là dì họ.”

“Dì nhỏ ạ?” Trăn Trăn ngơ ngác, chẳng phải cô dì đều là người lớn sao?

Trên đường về, Tống Hoài Tự hỏi: “Không thích em bé hả? Cả ngày nay con không lại gần chút nào.”

Tống Viễn Tranh lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Em bé nhỏ quá, con không dám chạm vào, sợ làm nó sợ.”

Không giống như Trăn Trăn, chỉ kém cậu nửa tuổi, hai đứa bằng tuổi nhau, có thể thoải mái nắm tay, xoa đầu.

Trăn Trăn khoát tay hai cái, chìa tay nhỏ ra, “Con không sợ! Con cẩn thận lắm! Dì nhỏ Tiểu Quýt còn cười với con nữa!”

Bé lại thắc mắc: “Tại sao anh được gọi là anh trai?”

Vốn luôn ứng biến nhanh nhạy, nhưng lần này Thẩm Kinh Niên lại đau đầu, không biết phải giải thích thế nào với cô con gái nhỏ về vấn đề thứ bậc trong gia đình

Tiểu Quýt giống hệt bố mình, nhỏ tuổi nhất nhưng bối phận không hề nhỏ.

Về chuyện nuôi con, hai vợ chồng hoàn toàn là tay mơ, chỉ biết vừa nghe lời người lớn, vừa tham khảo kinh nghiệm trên mạng mà mò mẫm, cũng may đến giờ vẫn thuận lợi, chỉ gặp đúng một sự cố.

Đó là khi Tiểu Quýt bảy tháng tuổi, Ôn Trình Lễ đi công tác ba ngày.

Lúc về, anh cứ đinh ninh Tiểu Quýt không ở trong phòng, vì ban ngày bé thường được ông bà đưa đi chơi.

Thế nên anh cứ vô tư hôn Chúc Tòng Duy mãi, đến khi phát hiện trên giường có một nhóc con đang tròn mắt nhìn họ.

Từ đó về sau, mỗi lần về nhà, việc đầu tiên Ôn Trình Lễ làm là xác nhận xem con gái có ở trong phòng không.

Dù Tiểu Quýt còn chưa hiểu chuyện, nhưng trong quan niệm của anh, thể hiện tình cảm trước mặt con cái vẫn không hay lắm.

May mà Tiểu Quýt chẳng hề nhớ chuyện đó.

Lúc gần tròn một tuổi, Tiểu Quýt bắt đầu bập bẹ học nói. Không biết có phải vì nhà đông người hay không, mà bé học khá nhanh.

Trẻ con rất thích quan sát và bắt chước, nên ban đầu ai cũng thấy vui, không nghĩ nhiều.

Nhưng dần dần, họ nhận ra bé không chỉ thích học, mà còn học vô cùng nhiệt tình, đến mức hơi quá đà—gặp thứ gì phát ra âm thanh là bé sẽ bắt chước ngay, thỉnh thoảng còn nói ra vài tiếng khiến cả nhà sững sờ.

Ban đầu, vì thường chơi với Loki—chú chó cưng trong nhà, bé cũng học tiếng chó sủa. Cuối cùng, Loki bị chị ba Ôn Thục Trinh đưa đi.

Sau đó, Tiểu Quýt chuyển sang học tiếng bầy thiên nga đen trong Ôn viên.

May mà lũ thiên nga đen phần lớn thời gian đều trong trạng thái ăn no uống đủ, giọng kêu đặc biệt mềm mại đáng yêu, giống hệt mấy món đồ chơi bóp vào là phát ra tiếng kêu nũng nịu, nếu không chắc cả nhà đã tối sầm mặt rồi.

Buổi tối, Chúc Tòng Duy ngẫm nghĩ rồi tò mò hỏi: “Anh hồi nhỏ cũng có khả năng học nhanh như vậy không? Bà nội nói em lúc bé không như thế.”

“Anh cũng không vậy.” Ôn Trình Lễ quả quyết phủ nhận trách nhiệm.

“Thật không?”

“Em nghĩ anh trông giống kiểu người học kêu như thiên nga à?”

“Ai mà biết được, có khi nào anh cũng là kiểu người ngoài mặt một đằng, sau lưng một nẻo không?”

“…”

Tối hôm đó, Chúc Tòng Duy rốt cuộc cũng hiểu thế nào là ngoài mặt một đằng, sau lưng một nẻo—anh nói thì luôn chiều theo cô, nhưng hành động lại chẳng có cái nào chịu nghe theo.

Tác giả có lời muốn nói:

Có vài con thiên nga đen kêu thật sự rất đáng yêu đó nha~ [thẹn thùng]
Đêm nay 2 giờ sáng sẽ có chương mới, vẫn là nhật ký thường ngày của bé con nhé! Nghe nói có người muốn xem nhiều hơn~ ️

Bình Luận (0)
Comment