Biên tập: Ross
Chương 95: Bí mật
Từ khi Tiểu Quýt biết nói, bé không còn ngủ ở phòng bố mẹ nữa mà chuyển sang phòng riêng, có bảo mẫu chăm sóc.
Bé con vui lắm, vì trong phòng toàn là những thứ mình thích.
Thấy con gái hào hứng, Chúc Tòng Duy và Ôn Trình Lễ cũng rất vui, cuối cùng có thể tận hưởng thế giới hai người một cách trọn vẹn.
Có lẽ do hai năm qua tần suất ít hơn trước rất nhiều, nên hơn một tháng đầu sau khi tách phòng, cả hai cực kỳ phóng túng.
Hậu quả là tháng sau, Chúc Tòng Duy lại ôm Tiểu Quýt về phòng ngủ chung.
Mấy ngày sau…
Ôn Trình Lễ thử thay đổi thói quen ham học hỏi của con gái, nhưng không thành công.
Bởi vì từ nhỏ đã được nghe rất nhiều câu chuyện, Tiểu Quýt nhớ rất rõ về thiên nga:
“Bố ơi, vịt con xấu xí hóa thiên nga, con cũng muốn thành thiên nga!”
“Con đã là thiên nga rồi, không cần biến nữa.” Ôn Trình Lễ bế bé lên, “Hơn nữa, vịt con biến thành thiên nga trắng, không phải thiên nga đen.”
“Đều là thiên nga mà! Ngỗ~ng~ngỗ~ng~ngỗ~ng~!” Bé cười khanh khách, rồi hồn nhiên bắt chước tiếng ngỗng kêu.
“…”
Trí tưởng tượng ngây thơ của một đứa trẻ thật không thể đoán trước. Ôn Trình Lễ hiếm khi theo không kịp suy nghĩ của con gái, nhất thời đơ ra, nhưng cũng bị sự đáng yêu của bé làm cho mềm lòng.
Tính cách này hoàn toàn khác với mẹ bé.
Chúc Tòng Duy sung sướng nhìn Ôn Trình Lễ bị con gái làm khó, lập tức lấy điện thoại ra quay lại, giữ làm “tư liệu đen” cho con sau này.
Bây giờ cô đã quay trở lại công việc, bình thường Tiểu Quýt đều do người lớn trong nhà chăm sóc.
Hai mươi năm rồi, cuối cùng Ôn Viên cũng có một đứa trẻ mới, mà những người lớn thì lại già đi, thế nên Tiểu Quýt được nuông chiều vô cùng.
Chỉ cần bé không làm gì quá đáng, trong nhà bé là “lớn nhất”. Học tiếng thiên nga kêu cũng chẳng là gì to tát cả.
Nhưng chuyện này cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Tống Hoài Tự biết được từ Dung Tiễn, vì gần đây Dung Tiễn rất thích đến Ôn Viên chơi, dù anh chưa có con.
Dung Tiễn không hiểu nỗi lòng của những bậc cha mẹ, chỉ cười nói: “Tôi thấy nghe cũng hay mà, có khi mấy ngày nữa là quên thôi.”
Tuy anh nghĩ đơn giản, nhưng “sự nghiệp” học tiếng thiên nga của Tiểu Quýt cũng thật sự chấm dứt nhanh chóng, chỉ sau ba ngày.
Vì Tống Hoài Tự nghe Dung Tiễn kể về niềm đam mê của bé con, nên hôm sau đến Ôn Viên, anh mang theo cả con vẹt nhà mình.
Chú vẹt này được nuôi mấy năm rồi, biết nói rất nhiều câu, còn biết hát, lại có bộ lông rực rỡ, lập tức thu hút sự chú ý của trẻ con.
Ôn Trình Lễ khẽ thở phào: “Cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt.”
Tống Hoài Tự cười nhạt: “Tôi đâu có làm vậy.”
Anh vốn chỉ muốn xem thử Tiểu Quýt có học theo vẹt nói chuyện không, nhưng lại hơi thất vọng—bé học thì có học, nhưng chỉ là giọng nói bình thường.
Dù vậy, cảnh một đứa trẻ nói chuyện với con vẹt vẫn rất đáng yêu.
Tống Hoài Tự rộng rãi nói: “Để ở đây nuôi vài ngày đi.”
Chủ yếu là vì Trăn Trăn đã lớn hơn nhiều, đi học mẫu giáo rồi, không còn hứng thú với con vẹt nữa, nên cũng không còn lí do dụ dỗ bé.
Ôn Trình Lễ gật đầu: “Yên tâm đi.”
Người ta hay nói “con gái giống cha”, nhưng Tiểu Quýt lại không giống. Bé có gương mặt trái xoan giống mẹ, đôi mắt sáng long lanh, hàm răng trắng tinh.
Chỉ có đôi môi giống bố, với một điểm đặc biệt là có hạt châu nhỏ giữa môi dưới.
Lần đầu tiên phát hiện ra điều này, bé còn lo lắng hỏi Chúc Tòng Duy:
“Mẹ ơi, mẹ ơi, viên ngọc nhỏ của con có rơi mất không?”
Chúc Tòng Duy bật cười, kéo mặt Ôn Trình Lễ lại cho bé xem: “Không đâu, con thấy không? Ngọc nhỏ của ba ba vẫn còn nguyên đấy.”
Ôn Trình Lễ: “…Ừm.”
Cái gì mà “ngọc nhỏ” chứ, Chúc Tòng Duy chỉ thuận theo lời trẻ con của con gái mà nghe vậy thôi.
Cô dặn dò: “Đừng có li3m suốt đấy nhé?”
Cô sợ bé con làm hỏng môi, lỡ mà thành thói quen xấu thì đến lúc đó phải vào bệnh viện mất.
“Nhưng mà ngọc trai cần vỏ sò giúp đỡ mà?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Bé xem hoạt hình, cũng xem cả “Thế giới động vật”, đương nhiên cũng từng xem chương trình về đại dương, thế nên bé biết rất rõ về mối quan hệ giữa vỏ sò và ngọc trai.
Tiểu Quýt sờ sờ hạt châu trên môi bố, rồi lại sờ môi mình: “Của bố to hơn của con, có phải đang giúp con không ạ?”
“Người không phải vỏ sò, không cần giúp đỡ.” Ôn Trình Lễ nói với bé, “Con còn nhỏ hơn bố, đương nhiên cũng nhỏ hơn rồi.”
Anh tự nhủ bản thân là một người cha, không thể quá nuông chiều con, nhưng nhìn thấy bé con luôn tràn đầy nhiệt huyết với mọi thứ, anh lại chẳng nỡ dập tắt.
Thôi, con còn nhỏ mà, để lớn chút rồi dạy dỗ sau vậy?
Cứ thế mà đợi đến năm bé ba tuổi.
So với vẻ “ngây ngô” khi mới một, hai tuổi, Tiểu Quýt ba tuổi đã hiểu chuyện hơn nhiều, bắt đầu cảm thấy mình là người lớn, nhất là sau khi thường xuyên chơi cùng Trăn Trăn và Tống Viễn Tranh.
Vì bé nhỏ hơn hai bạn ấy hai tuổi, nên khi bé mới vào mẫu giáo, hai bạn kia đã vào tiểu học rồi. Trăn Trăn thậm chí còn nhảy cóc một lớp mẫu giáo để lên thẳng tiểu học.
Nghe vậy, Tiểu Quýt cũng đòi nhảy lớp.
Kết quả là do chiều cao quá thấp, cộng thêm chưa thể tự lập trong sinh hoạt, bé bị từ chối. Bé lén lau nước mắt trong lớp, làm cô giáo hoảng hốt tưởng có ai bắt nạt bé.
Lẽ ra, với chiều cao gần 1m9 của Ôn Trình Lễ và gần 1m7 của Chúc Tòng Duy, con gái họ phải cao nhanh mới đúng.
Nhưng ba tuổi rồi mà Tiểu Quýt vẫn chỉ cao ngang với các bạn cùng trang lứa, không có lợi thế vượt trội.
Chúc Tòng Duy không lo lắng về chiều cao của con gái: “Chắc phải đợi thêm hai năm nữa.”
Còn Ôn Trình Lễ thì im lặng để con tập thể dục nhiều hơn, sáng nào cũng dẫn bé đi chạy bộ—dù phần lớn thời gian bé chỉ cưỡi trên vai anh để anh chạy.
Trước sinh nhật ba tuổi một tháng, La Thụy Chi bị bệnh nặng.
Bác sĩ nói cụ chỉ còn sống được vài ngày nữa, bảo cả nhà chuẩn bị tâm lý.
Cụ đã hơn chín mươi tuổi, cũng xem như thọ lắm rồi.
Lẽ ra hai năm trước sức khỏe của cụ đã rất yếu, nhưng từ khi Tiểu Quýt ra đời, cụ cố gắng sống thêm một năm nữa, đến giờ thì không thể chống đỡ được nữa.
Tiểu Quýt không hiểu chết là gì, chỉ biết sau này sẽ không được gặp bà cố nữa, thế nên ngày nào bé cũng kéo cái ghế con có hình thỏ của mình đến bên giường.
Xem hoạt hình cũng ngồi cạnh giường bà cố mà xem.
Người lớn trong nhà cũng muốn để hai bà cháu có thêm thời gian bên nhau, nên không ngăn cản gì. La Thụy Chi không nói được mấy câu, phần lớn thời gian chỉ mỉm cười nhìn bé.
Hôm cụ qua đời, trời nắng đẹp.
Buổi chiều, Tiểu Quýt tan học, như thường lệ ngồi trên ghế con đọc truyện tranh mới của mình cho bà cố nghe.
Trong truyện tranh có đoạn nói phải yêu thương cha mẹ, ông bà, thế là bé cũng bắt chước, sà vào mép giường:
“Bà cố bà cố~”
Giọng bé vẫn còn non nớt, bé đếm ngón tay: “Con yêu nhất nhất nhất bố mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại, bà cố…”
La Thụy Chi: “?”
Sao cụ lại xếp cuối cùng thế này?
Tiếc là cụ không còn sức mà nói, chẳng thể bắt bé xếp lại thứ tự theo ý mình—
“Con nói gì với bà cố thế?”
Hôm nay Chúc Tòng Duy tan làm sớm, vừa đến nơi đã thấy bé con đang sà vào giường cụ, cái đuôi tóc nhỏ đung đưa theo từng động tác.
“Con nói với bà cố một bí mật~”
“Bí mật gì thế?”
Tiểu Quýt dang tay ôm cổ mẹ, được mẹ bế lên, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người mẹ, bỗng chốc quên sạch điều định nói.
“Con muốn ăn nho.”
“Hả?” Chúc Tòng Duy sửng sốt, “Bí mật con nói với bà cố là cái này á?”
“Không phải!” Tiểu Quýt vội vàng lắc đầu, “Con nói với bà cố là con thích bà cố nhất trên đời.”
Đúng lúc này, đã đến giờ cụ bà cần nghỉ ngơi. Chúc Tòng Duy bế bé ra ngoài, dịu dàng hỏi: “Thế bà cố đáp lại con thế nào?”
“Bà cố nói, bà cố cũng thích con nhất.”
“Thật không?”
“Thật mà~ thật mà~”
Nói lung tung, rõ ràng bà cố không nói, dù thực ra sự thật đúng là vậy.
La Thụy Chi nghe tiếng hai mẹ con nhỏ dần rồi khuất hẳn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Việc nhập liệm cho La Thụy Chi do Chúc Tòng Duy phụ trách.
Nhà họ Ôn đã chuẩn bị sẵn một cỗ quan tài tốt nhất, làm từ gỗ hoàng đàn quý hiếm, chạm khắc hoa văn tinh xảo. Linh đường được đặt tại nhà, Tiểu Quýt được thay đồ trắng, vẫn chưa hiểu chuyện.
“Qua đời là phải ngủ trong đó ạ?” Bé đứng lên mới cao hơn mép quan tài một chút, không nhìn thấy bên trong. “Không có cửa sổ, bên trong tối om, bà cố có sợ không ạ?”
Bé từng chơi trốn tìm với Trăn Trăn, trốn trong tủ quần áo không có cửa sổ, tối om đáng sợ lắm, cuối cùng vẫn là bố bế bé ra.
Chắc bà cố cũng sẽ sợ lắm.
Tiểu Quýt bám lấy mép quan tài: “Mọi người cho bà cố ra ngoài đi mà.”
Ôn Trình Lễ bế bé sang bên cạnh: “Bà cố không sợ nữa đâu, khi một người qua đời, họ sẽ không còn sợ hãi điều gì nữa.”
Tiểu Quýt nghe vậy, thấy thật tuyệt, thế là reo lên: “Vậy con cũng muốn qua đời! Con cũng muốn không sợ gì hết!”
“…” Ôn Trình Lễ bất giác nhíu mày, “Còn lâu lắm, phải đợi đến khi con trăm tuổi cơ.”
Ừ, trăm tuổi, cũng giống như chiếc khóa trường mệnh bé đang đeo trên cổ.
Chín mươi tuổi là bao nhiêu, Tiểu Quýt còn chưa biết tính, nhưng bé nghe lời bố, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ~”
Bé nghĩ, chín mươi tuổi, mau đến nhanh lên đi.
Mấy năm sau, Tiểu Quýt lại nghĩ—nếu cả đời này không cần lớn lên, thì tốt biết mấy.